Cảnh Lộ Quan Đồ

chương 335: anh đã bị bắt!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Tùng Lâm đau khổ cười nói:

- Quản lý? Đâu có đơn giản như vậy, cậu biết không? Người dân tộc Cảnh Pha ở thôn Nha Tử là đông nhất, dân tộc Thái thôn Mã Đề khá đông, mà người ở thôn Sa Câu đều là dân tộc Hồi, chính sách Dân tộc thiểu số đã trói buộc chúng tôi, về cơ bản là không có cách nào bắt họ.

Sau khi thở dài một tiếng, Lý Tùng Lâm tiếp tục nói:

- Những người còn lại trong thôn Bình Đầu tuy phần lớn là người Hán, nhưng một nửa người trong thôn họ lại là con cháu của bại binh Quốc Dân Đảng năm đó, từ trước tới giờ đều to gan lớn mật không chịu sự quản giáo.

- Nhiều cán bộ cơ sở xã Mãnh Tú đều là người được chọn từ 9 thôn dưới lên, trong đó số các bộ được chọn từ 4 thôn trên là nhiều nhất, những cảnh sát trong đồn ở xã Mãnh Tú về căn bản không thể triển khai công việc bình thường được

Lý Tùng Lâm thấy Đỗ Long mặt không hề biến sắc vẫn ăn uống ác liệt, ông ta tiếp tục nói:

- Sau khi Cao Thụy xảy ra chuyện không may, thành phố vì chuyện đó mà đã từng phái người xuống điều tra, kết quả làthất bại mà về. Trên thực tế mọi người đều nghi ngờ Cao Thụy là bị người dân thôn Mã Đề giết hại, tổ điều tra trong quá trình đi điều tra đã bị kiềm chế ở khắp nơi, về căn bản không thể nào triển khai được công việc. Dưới tình hình này làm sao có thể tìm được manh mối bắt hung thủ chứ?

Đỗ Long nói:

- Chẳng trách bọn chúng kiêu ngạo như vậy, hóa ra cán bộ của xã Mãnh Tú đều cùng một giuộc với bọn họ.

Lý Tùng Lâm nói:

- Cũng không hẳn như vậy, chính quyền thành phố Thụy Bảo cũng không hy vọng xã Mãnh Tú sẽ lại đi theo vết xe đổ năm đó, trở thành một nơi không thể quản lý, vì thế đã sắp xếp không ít các bộ bên ngoài vào xã Mãnh Tú. Chỉ có điều mấy địa phương kia đều có hoàn cảnh đặc thù, hơn thế mấy thôn đó đều có rất nhiều tiền, nhiều cán bộ từ nơi khác tới không kiềm chế được sự hấp dẫn của đồng tiền đã thông đồng với bọn họ cùng nhau làm bậy, vì thế mà bọn họ mới có thể tiếp tục phạm pháp. May mà vẫn còn không ít cán bộ đã chịu đựng được thử thách, ví dụ như Bí thư Đảng ủy xã Mãnh Tú Chung Lâm Hoa…

- Trước khi cậu tới gặp tôi, tôi đã nhận được mấy cuộc điện thoại, hầu hết là của xã Mãnh Tú gọi tới. Tông Lập Phong không cần nói nữa, Bí thư Đảng ủy xã Chung Lâm Hoa, Chủ tịch xã Thạch Húc Minh, Chủ tịch Hội đồng Nhân dân xã Ngụy Đào Hầu, thậm chí Viện trưởng bệnh viện xã Bạch Ân Cầu cũng đều gọi điện thoại tới. Người thì hỏi qua tình hình, người thì trách móc cậu, nói cậu không những phá hủy ba chiếc xe máy, còn đánh mấy người kia trọng thương.

- Đúng là kẻ xấu cáo trạng trước!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Bọn họ cũng không soi mặt trong nước tiểu mà xem lại bản thân, xứng để tôi ra tay đánh bọn họ sao? Chính là khi tôi giải cứu cô gái bị lừa bán, bọn họ đã cản trở tôi, vì thế tôi tiện tay đánh ngã mấy người bọn họ mà thôi.

Lý Tùng Lâm cười nói:

- Chính bởi vì cậu ung dung đánh ngã mấy người kia mà tôi mới nhìn cậu với con mắt khác. Mà Bí thư Đảng ủy xã Chung Lâm Hoa cũng có cùng một suy nghĩ với tôi, xã Mãnh Tú đúng là cần một Trưởng đồn Công an vừa cứng rắn, vừa mạnh mẽ như cậu để trấn áp, Bí thư Chung rất mong đợi ở cậu…

Lý Tùng Lâm và Đỗ Long hàn huyên rất lâu, tối hôm đó Đỗ Long được Lý Tùng Lâm sắp xếp nghỉ ngơi một đêm ở nhà khách Cục Công an thành phố. Sáng sớm hôm sau, Lý Tùng Lâm và Trưởng phòng nhân sự Cục Công an Từ Văn Phi dẫn Đỗ Long tới xã Mãnh Tú nhận chức. Trên đường đi Lý Tùng Lâm lại tiếp tục giảng giải tình hình phức tạp của xã Mãnh Tú cho Đỗ Long nghe.

- Tông Lập Phong là người thôn Xích Lĩnh, tình hình về con người này khá phức tạp. Y từng được đào tạo qua trưởng cảnh sát, tự nguyện trở về xã Mãnh Tú công tác. Vốn dĩ gã rất nhanh có thể thăng chức, nhưng người này thỉnh thoảng lại gây ra một số chuyện, kết quả tới bây giờ vẫn chỉ làm chức phó đồn trưởng ở xã Mãnh Tú.

- Tông Lập Phong ở 9 thôn của xã Mãnh Tú cũng có chút tiếng tăm nhất định. Cậu mới tới nếu muốn thuận lợi triển khai công việc thì cần phải giành được sự ủng hộ của y. Người này vẫn có thể coi là biết đại cục. Hôm qua, y ngăn cản cậu đoán chừng cũng chỉ là bất đắc dĩ, cậu không nên so đo với y. Về phần Chỉ đạo viên đồn Công an xã Mãnh Tú, đó chỉ là một sự sắp đặt mà thôi, cậu cứ coi như y không tồn tại là được.

Trong khi nói chuyện, xã Mãnh Tú đã hiện ra trước mắt. Xã Mãnh Tú nằm trên một khu đất bằng phẳng giữa một ngọn núi, kiến trúc nhà cửa trong xã vô cùng lộn xộn. Tuy nhiên, so với kiến trúc cổ của các cơ quan chính quyền như chính quyền xã, bệnh viện, đồn công an, thì những ngôi nhà cao tầng của người dân trong xã vẫn ngăn nắp hơn nhiều, thậm chí còn có cả biệt thự sang trọng nữa. Xã Mãnh Tú lại không có nhà máy hay ngành dịch vụ nào hết, vậy những người dân nơi đây rốt cuộc đã kiếm tiền như thế nào thì thực sự là khiến người khác nghi ngờ.

Xe cảnh sát vừa vào tới xã, một đám người dân trong thôn liền xông tới với khẩu hiệu “cảnh sát chia rẽ vợ chồng, trả lại vợ cho tôi”.

Xe cảnh sát ra sức ấn còi, nhưng những người dân không hề lay chuyển, bọn họ vây quanh xe cảnh sát không ngừng chửi bới, nhưng không một ai ra tay đập xe. Đỗ Long trong xe nhìn ra vô cùng khó chịu, chỉ cần có người dám ra tay, hắn sẽ mượn cớ đánh trả ngay.

Lý Tùng Lâm xuống xe, uy phong lẫm liệt quát người dân thôn Nha Tử đang vây quanh xe:

- Tôi là Cục trưởng cục Công an thành phố Thụy Bảo, các người chắn đường làm cái gì, mau tránh ra cho tôi!

Ngụy Khắc Hùng từ trong đám người đi lên, gã hét lớn:

- Tôi không cần biết ông là cục trưởng hay có là ông trời đi nữa, nếu không trả vợ cho tôi thì các người không xong với tôi! Các người dựa vào cái gì mà chia rẽ vợ chồng chúng tôi? Các người đem vợ tôi giấu ở đâu rồi? Mau trả lại vợ cho tôi, nếu không hôm nay các người đừng hòng đi được!

Lý Tùng Lâm tức giận đến mức nổi trận lôi đình,ông ta thật sự muốn tóm mấy tên vô lại này. Trong khi đang nghĩ cách, một tiếng súng “pằng” rền vang lấn át tiếng náo động ồn ào xung quanh, tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức ngậm hết miệng lại, nhìn về hướng tiếng súng nổ.

Chỉ thấy Đỗ Long đã xuống xe, hắn giơ cao khẩu súng lên, lớn tiếng quát:

- Các anh có biết tụ tập gây rối là hành vi trái pháp luật không? Các anh có biết ngăn cản xe cảnh sát thi hành nhiệm vụ cũng là hành vi trái pháp luật không? Nếu các anh vẫn không chịu tránh ra, tôi sẽ thực hiện trách nhiệm của cảnh sát, dùng tội gây mất an ninh trật tự mà bắt tất cả các anh lại!

Lý Tùng Lâm thầm kêu gay go rồi, hôm nay ông ta đem khẩu súng lần trước Đỗ Long đã đưa giao trả lại cho hắn, không ngờ hắn lại xúc động như vậy, lại càng không ngờ hắn nhanh như vậy đã nổ súng cảnh cáo, hơn nữa còn là trong tình huống đơn độc như thế này mà lại nói ra những lời cứng rắn như vậy.

Sau khi đám người xung quanh bình tĩnh lại một chút thì đột nhiên lại náo động lên, Ngụy Khắc Hùng hét to:

- Chính là hắn, hắn đã cướp vợ tôi đi! Bắt lấy hắn. Chính quyền không trả lạ vợ cho tôi, chúng ta sẽ đánh gãy hai chân chó của hắn, kéo hắn đi diễu phố thị chúng ở thành phố Thụy Bảo!

Người dân thôn Nha Tử đều cười ồ lên. Đỗ Long dù bận nhưng vẫn ung dung đem súng nhét vào túi, khẽ mỉm cười với một thanh niên xông tới hắn trước tiên, người thanh niên kia ngây người một lúc. Nắm đấm của Đỗ Long đã luồn tới phía trước đấm vào mũi gã, tên thanh niên kêu thảm một tiếng rồi ngã lăn ra đất, mặt mày dĩ nhiên đã nở hoa, lại còn đụng ngã một đồng bọn phía sau.

- Người là ông đây đưa đi, có gan thì xông tới tôi này!

Đỗ Long hét lớn một tiếng, giống như hổ vào bầy dê xông vào trong đám người, những nơi đi qua người ngã ngựa đổ, hơn thế người bị hắn đánh ngã tạm thời đều không thể đứng dậy được, không bao lâu đã có hơn chục người nằm trên mặt đất, Đỗ Long đồng thời cũng xông tới trước mặt Ngụy Khắc Hùng.

Đỗ Long một phát đã tóm được cổ áo của Ngụy Khắc Hùng, giơ cao tay đè hắn ép sát lên tường. Đỗ Long lạnh lùng nhìn Ngụy Khắc Hùng nói:

- Ngụy Khắc Hùng, hôm qua tôi đã muốn bắt anh, anhhôm nay lại tự mình đến trước cửa. Anh liên quan đến việc lừa buôn người, giam giữ phi pháp, tổ chức gây rối phi pháp, đánh cảnh sát, gây nguy hại trị an xã hội. Tôi tuyên bố, anh đã bị bắt !

Hai người thôn Nha Tử lén lút tới phía sau lưng Đỗ Long, vung hai cây côn gỗ lên, đánh tới gáy Đỗ Long. Nếu là bị đánh thực sự thì Đỗ Long không chết cũng sẽ thành ngu ngốc.

Lý Tùng Lâm vừa kêu một tiếng “cẩn thận”, đã thấy Đỗ Long xoay người, Ngụy Khắc Hùng bị hắn giơ cao lên không trung, chẳng qua là từ thẳng đứng biến thành ngang thôi, vì thế hai cây côn gỗ kia đã mạnh liệt đánh vào lưng gã…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio