Canh Mạnh Bà - Ai Lam
Chén canh số
Hai
Editor: Lạc Tiếu - //
Hôm nay gõ tên truyện lên google cũng thấy vài trang khác đăng lại, cũng thấy mấy bạn kêu mình đừng bỏ truyện. Nhưng sao mấy bạn không vào wattpad comment ủng hộ mình TT___TT
- --
Nhược Liễu có được mỹ mạo mảnh mai, khóc lên lại có vẻ đẹp đặc biệt, nhưng tại Cung Cẩm Tú này, Thanh Hoan là lớn nhất. Nàng ta mặc dù vừa hận vừa không muốn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi ""trồng cây chuối"".
Cung trang tà váy vì vậy mà rũ xuống, đem nửa người trên của Nhược Liễu toàn bộ che khuất. Đừng nói mỹ cảm, ngay cả người này trông như thế nào cũng nhìn không rõ ràng lắm.
Nhược Liễu cắn răng, nỗi nhục hôm nay, ngày sau nàng ta nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần ngàn lần! Nàng ta cũng muốn tranh! Cũng muốn đoạt! Cũng muốn đoạt được sủng ái của Hoàng Thượng!
Trong cung những người khác nhìn không ra, chẳng lẽ Nhược Liễu cũng nhìn không ra hay sao? Hoàng Thượng căn bản là không thích Trần Khuynh Dung, nếu không phải nhờ vào xuất thân cao quý, Hoàng Thượng đã sớm giết nàng ta từ lâu rồi!
Hừ. Ta chờ Trần Khuynh Dung tiếp tục làm Quý Phi, làm cho đến khi Hoàng Thượng xử lý xong Trần gia. Cho đến lúc này, Trần Khuynh Dung nhất định quỳ xuống đất xin ta tha mạng!
Bởi vì là mùa hạ, trời lại nóng, trên cây còn thỉnh thoảng lại có vài con sâu nhỏ, Nhược Liễu chỉ mới chổng ngược lên trời trong chốc lát, cả người vừa nóng lại vừa đau.
Từ nhỏ đến lớn tuy rằng Nhược Liễu chỉ là cái nô tỳ, nhưng Trần Khuynh Dung đối xử với nàng ta thực tốt, chi phí ăn mặc gì đó, Trần Khuynh Dung có, nàng ta cũng không thiếu. Khổ như vậy, nàng ta còn chưa bao giờ trải qua.
Thanh Hoan ngồi ở trên hành lang ngoài điện, chung quanh là hai cung nữ cầm quạt phe phẩy, chung quanh để khối băng, ăn dưa hấu, uống nước ô mai ướp lạnh tránh nóng. Không nói có vui vẻ hay không, nhưng khi nhìn đôi tay Nhược Liễu bắt đầu run rẩy, nàng tức khắc cảm thấy đáy lòng khoái ý.
Giống như mượn từ chuyện này, ấn đường đau đớn của Thanh Hoan cũng hơi hòa hoãn, trong lòng bao phủ sương đen cũng tản bớt.
Đúng lúc này, cung nhân báo nói Hoàng Thượng giá lâm. Thanh Hoan đang nằm trên giường mỹ nhân, thấy cách đó không xa có thân ảnh cao lớn Minh Hoàng dẫn theo một đám người vây quanh đi tới, nàng mảnh mai vô lực vươn một bàn tay.
Cung nữ nâng dậy, Thanh Hoan liền lười biếng hành lễ: "Thần thiếp gặp qua Hoàng Thượng."
Dĩ vãng, Trần Khuynh Dung nhìn thấy Hoàng Thượng đều sợ nhan sắc mình không đẹp, cho nên thập phần để ý. Nhưng mà Thanh Hoan thì không, nàng mới vừa đứng dậy, tóc cũng chưa vấn, trên người thậm chí đang mặc áo ngủ màu sắc nhợt nhạt, cứ như vậy kiều mị lười biếng híp mắt nhìn Minh Thành Đế.
Thấy hắn bất động, cũng không cho mình nghỉ, liền tùy ý đứng dậy, trở lại trên giường mỹ nhân của mình nằm xuống. Thanh Hoan biết đây là hành vi đại bất kính, nhưng mà nàng hiện tại...... Thật sự rất muốn khiêu chiến quyền uy!
Đều là người đã làm Hoàng đế vài thập niên, cho dù Minh Thành Đế có tức giận, Thanh Hoan cũng không để bụng. Nàng còn vẫy vẫy tay với hắn: "Hoàng Thượng cũng lại đây đi, thần thiếp có thứ tốt cho Hoàng Thượng xem."
Minh Thành Đế hừ một tiếng, nguy hiểm hỏi: "Ái phi hôm nay thân mình không khoẻ?"
"Hoàng Thượng nói đi?" Thanh Hoan lộ ra thần sắc không kiên nhẫn. "Hoàng Thượng lại không nhìn thì sẽ không còn đâu."
Minh Thành Đế thấy nàng không chút nào đem chính mình để vào mắt, muốn phát giận, lại cảm thấy còn không phải thời điểm, liền theo lời nàng nói mà đi qua.
Chỉ là giường mỹ nhân đã bị nàng nằm, hắn ngồi chỗ nào? Sau một lúc lâu, Minh Thành Đế mới ôm Thanh Hoan lên, tự mình ngồi xuống, để nàng nằm trong lòng ngực mình.
Lúc này Trần Khuynh Dung vẫn là một sủng phi.
Không quan hệ, giả cũng được, nàng luôn có biện pháp biến giả thành thật.
Lần ngồi xuống này, Minh Thành Đế liền nhìn rõ ràng, thì ra là trên cây có người đang đứng chổng ngược. Nhìn bộ dáng kia, là một cung nữ, chỉ là không biết phạm vào lỗi gì của Thục phi.
Nhưng mà hắn còn không chưa hỏi, Thanh Hoan đã không hề ăn năn, ý vị nói: "Hoàng Thượng hôm qua sủng hạnh một cung nữ trong cung thần thiếp, lúc này thần thiếp nhìn nàng không vừa mắt, cho nên hơi trừng phạt, Hoàng Thượng hẳn là sẽ không trách tội đi?"
Dĩ vãng Trần Khuynh Dung chỉ nghĩ ở trước mặt Minh Thành Đế bảo trì hình tượng, sau lưng đối xử với hạ nhân lại thập phần khắc nghiệt, chẳng lẽ nàng nghĩ có thể giấu được tai mắt trải rộng hoàng cung Minh Thành Đế?
Nàng càng dối trá, Minh Thành Đế càng chán ghét. Thanh Hoan lại không thích như vậy, dù cho nàng hư, cũng phải hư quang minh chính đại.
Đặc biệt là ở trong hoàng cung này, không ai lớn hơn người nam nhân này nữa, ngươi tốt hay là xấu, kỳ thật cũng không quan hệ, chỉ cần hắn đem ngươi đặt ở đầu quả tim, ngươi chính là tốt nhất.
Trước đây khi Trần Khuynh Dung phạt Nhược Liễu quỳ, ai mà ngờ rằng Minh Thành Đế rất nhanh đã tới cung. Hắn nhìn thấy Nhược Liễu sắc mặt tái nhợt lại quật cường, lại nhìn sang vẻ mặt kinh hoảng thất thố muốn giải thích của Trần Khuynh Dung, trong lòng làm sao vui thích, thuận miệng đồng ý sắc phong Nhược Liễu, làm Trần Khuynh Dung tức giận đến mức cắn răng thức trắng suốt đêm.
Thật là nữ nhân ngốc nghếch, có lợi thế tốt như vậy mà cuối cùng lại thua thảm như vậy.
Minh Thành Đế cũng không nghĩ tới Thanh Hoan sẽ tùy tiện nói ra chuyện nàng ghen nên phạt người, trong lòng hắn sao lại quan tâm một cung nữ, cũng tùy ý nói: "Nàng thích là được."
Lại cảm thấy bộ dáng Thục Phi bằng phẳng so với dáng vẻ kệch cỡm trước kia khá hơn nhiều. Nhìn lên thấy nàng son phấn không vẽ, gương mặt sạch sẽ, trên người còn ăn mặc váy áo thuần tịnh.
Nàng tựa như một gốc cây bạch mẫu đơn, tỏa ra một phen phong vị mỹ. Chỉ tiếc ngày đổ máu của nàng đột nhiên tới, nếu không hắn nhất định phải tận hứng một phen mới bằng lòng dừng tay.
Thanh Hoan hiểu rõ, Minh Thành Đế là nam nhân có tính cách táo bạo dễ giận. Trước mặt loại người này, ngươi ngàn ngàn vạn vạn không thể giả vờ. Bởi vì hắn nóng nảy đồng thời cũng cực kỳ nhạy bén.
Bởi vì hắn xấu tính, cơ hồ tất cả mọi người theo hắn, nhưng nàng thì không. "Bỗng nhiên nghĩ Hoàng Thượng đêm qua trải qua cũng xem như không tồi nha."
Nghe ra lời nói ghen tuông của Thanh Hoan, Minh Thành Đế cười khẽ: "Như thế nào, ái phi đây là ăn dấm sao?" Nghĩ đến khả năng này, tâm tình của hắn mạc danh thực hảo.
"Hoàng Thượng là Hoàng Thượng của thần thiếp, thần thiếp chẳng lẽ không nên ghen sao?"
Mặc dù trước kia Trần Khuynh Dung kiêu ngạo ương ngạnh, cũng không dám nói như vậy. Minh Thành Đế vừa nghe, lại cảm thấy mới mẻ, thú vị hỏi: "Nga? Nguyên lai trẫm là người của ái phi?"
"Hoàng Thượng nói có hay không không quan trọng, quan trọng là thần thiếp cho rằng như vậy là được." Thanh Hoan không chút nào che dấu giảng giải.
"Hoàng Thượng ngày sau sủng hạnh ai, thần thiếp liền có biện pháp làm nàng không thể sống yên ổn trong cung, nếu không Hoàng Thượng thử xem?"
Khuôn mặt nàng kiều diễm, đôi mắt hạnh rực rỡ lung linh, lóe vài phần tà khí cùng mị khí, Minh Thành Đế nhìn đến dưới bụng căng thẳng, vậy mà cảm thấy bộ dáng này của nàng tuy rằng kiêu ngạo, lại cũng thẳng thắn đáng yêu.
Hắn lập tức nắm giữ cằm Thanh Hoan hung hăng hôn một cái, thân đến tình nùng, lại đột nhiên bị nàng đẩy ra, Minh Thành Đế tình cảm mãnh liệt, đột nhiên bị đánh gãy, mặt trầm xuống, lời vấn tội còn chưa kịp ra, Thanh Hoan đã trách cứ hắn trước: "Đều do Hoàng Thượng!"
Nghe vậy, các cung nhân chung quanh đều hít sâu một hơi, ngay cả mặt của Thái giám Tổng quản Lục Tám Đấu cũng lộ vẻ kinh ngạc. Vị Thục phi nương nương này hôm nay ăn gan hùm mật gấu chắc!
"Trách trẫm?" Thanh âm Minh Thành Đế trầm thấp lại nguy hiểm. "Nàng dám trách trẫm?" Vừa nói, tay bên hông Thanh Hoan nhẹ nhàng nhéo một cái trừng phạt.
Thanh Hoan hừ nói: "Không nên trách Hoàng Thượng sao? Con sâu lông thần thiếp đợi đã như vậy rồi mà giờ mất tiêu!"
Minh Thành Đế: "......"
Cái gì sâu lông? Sao đột nhiên nhảy qua chuyện sâu lông sâu lá quái gì ở đây?!
Thanh Hoan dùng cằm ý nói hắn xem cây.
"Mới vừa rồi thần thiếp nhìn thấy một con sâu lông đang bò xuống, vốn tưởng rằng nó sẽ bò theo ống quần vào, ai ngờ Hoàng Thượng lại quấy rối, thần thiếp nhìn qua, bé trùng kia liền biến mất!"
Lời nói của nàng mang theo vài phần thiên chân hờn dỗi. ""Hoàng Thượng nói thần thiếp có nên trách cứ ngài không?!"
Lộng nửa ngày, thì ra nguyên nhân đánh gãy xúc động hắn muốn hôn nàng chính là vì cái này! Minh Thành Đế thực vô lực, tầm mắt của hắn treo ở trên đôi môi hơi sưng của Thanh Hoan, đã không có son môi thật dày, nước trong miệng nàng nếm vào phá lệ điềm mỹ, khiến cho hắn có chút chưa đã thèm.
Nghe nàng chỉ là vì việc nhỏ mà bối rối, Minh Thành Đế vung tay lên: "Quảng Đức, đi tìm con trùng lớn ném vào quần cung nữ đang chổng ngược kia cho ta!"
Khóe miệng Quảng Đức hơi kéo, hắn chính là ngự tiền đái đao thị vệ, phụ trách bảo hộ an toàn của Hoàng Thượng, hiện tại thế nhưng phải đi tìm sâu lông......
Nhưng lệnh không thể trái, hắn chỉ có thể lĩnh mệnh mà đi, một lát sau liền tóm được một con trùng.
Thanh Hoan tuy rằng có ý xấu, thấy sâu lại nhanh chóng xua tay: "Đi đi đi, mau lấy đi lấy đi, chớ có để ở trước mặt bổn cung."
Đáy lòng Minh Thành Đế cảm thấy rất vui vẻ, nữ nhân này nhìn hư, không nghĩ tới vậy mà con sâu nhỏ xíu cũng sợ. Hắn sử ánh mắt, Quảng Đức liền phi thân tiến lên, đem con sâu lông đang run rẩy thả vào ống quần Nhược Liễu.
"Hoàng Thượng, tới đánh cuộc đi!" Trước một giây Quảng Đức thả sâu, Thanh Hoan hứng thú bừng bừng lôi kéo Minh Thành Đế.
Làm hắn nghiền ngẫm không thôi: "Nga? Đánh cuộc gì?"
Thanh Hoan cười đến quỷ dị, ghé vào bên tai Minh Thành Đế nói nói mấy câu, nghe vậy, ánh mắt hắn sáng lên, lộ ra nùng liệt dục sắc, nhìn chằm chằm cánh môi nàng một hồi lâu, nói: "Chuẩn."
Ngoài dự kiến của Minh Thành Đế, Nhược Liễu chỉ kiên trì không đến nửa khắc liền thét chói tai mà phác gục trên mặt đất, vừa kéo quần áo vừa gào lên, nơi nào còn có nửa phần mảnh mai chi khí.
Ngày thường thấy cung nữ này đối với mình liếc mắt đưa tình, lại có vóc dáng nhu mỹ, Minh Thành Đế đêm qua cũng là thuận thế lâm hạnh nàng.
Đêm hôm qua, Nhược Liễu này còn khóc đến nũng nịu, nói cái gì vì Hoàng Thượng nguyện ý trả giá hết thảy, không nghĩ tới lúc này mới như vậy một lát đã chịu không nổi.
Hắn thua, tự nhiên sắc mặt có chút khó coi. Đã nhiều năm như vậy, ai dám thắng hắn?
Cố tình, Thanh Hoan dám. Nàng cười: "Đã là như thế, Hoàng Thượng nói chuyện giữ lời nha!"
Minh Thành Đế hừ lạnh một tiếng: "Trẫm là ngôi cửu ngũ, tự nhiên nhất ngôn cửu đỉnh."
"Đúng đúng đúng, là thần thiếp nói sai rồi." Nàng thỉnh tội một chút cũng không chân thành. Rồi sau đó, lại lặng lẽ tới gần thổi khí bên tai Minh Thành Đế, "Một khi đã như vậy, hay là để thần thiếp bồi thường Hoàng Thượng?"
Nghe xong lời này, Minh Thành Đế mắt đen buồn bã. Hắn tà tứ hỏi: "Ái phi muốn bồi thường trẫm làm sao?"
Thanh Hoan cười khanh khách, từ Minh Thành Đế trong lòng ngực chui ra, chân ngọc trần trụi đi vào trong điện, ngoái đầu nhìn lại quyến rũ nói: "Hoàng Thượng muốn biết, vậy bắt lấy thần thiếp rồi nói sau?"
Trần Khuynh Dung chưa bao giờ chơi đùa như vậy, phi tử hậu cung tuy nhiều, nhưng ở trước mặt hắn đều là thủ lễ câu thúc, Minh Thành Đế vẫn là lần đầu kiến thức thủ đoạn câu dẫn này.
Thấy vậy, khóe miệng hắn cong lên. "Trẫm bắt được nàng sẽ không dễ dàng buông tha đâu." Nói xong, tựa như mãnh hổ phác dương bước vào trong điện.
Lục Tám Đấu ở bên ngoài nhìn đến mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn vẫn luôn toát mồ hôi với Thục phi nương nương, sợ nàng chọc mặt rồng giận dữ, nhưng không nghĩ tới......
Hắc, Hoàng Thượng thật đúng là chịu ăn bộ dáng này! Nhìn sơ qua, Trần gia lại có thể sống tốt một đoạn nhật tử. Rốt cuộc, chỉ cần Hoàng Thượng có hứng thú với Thục Phi, tạm thời sẽ không động đến Trần gia.
Lục Tám Đấu ôm phất trần ngẩng đầu nhìn bầu trời, sử cái ánh mắt với thái giám bên người. Tiểu thái giám hiểu ý, lập tức hai người tiến lên chế trụ Nhược Liễu, nhét khăn vào miệng nàng ta, không cho phép phát ra tiếng, lại cột nàng ta chổng ngược đầu thật chắc lên cây.
Thục Phi nương nương muốn cung nữ này đứng chổng ngược, lại chưa nói có thể dừng.