Chén canh số - Bảy [X]
Editor: Lạc Tiếu ♡ - //
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Thanh Hoan đã thích thiếu nữ nhiệt tình dạt dào như ánh mặt trời này, nàng dùng sức xoa xoa đầu thiếu nữ: "Sao hả? Là tổng tài thì phải bá đạo lạnh lùng sao? Trời lạnh, làm phá sản tập đoàn Vương thị được không?"
Thiếu nữ trừng lớn đôi mắt hạnh to tròn: "Oa! Anh Mục, anh cũng biết thiên lương vương phá sao?" Nói xong, cô lại dẩu cái miệng nhỏ: "Đám người trên mạng kia đều nói anh không giống tổng giám đốc Tần thị đó."
"Anh có điểm nào không giống tổng tài?" Đối với người mình có hảo cảm, Thanh Hoan cũng không ngại trò chuyện một chút. "Chẳng lẽ một hai phải há miệng là một ngàn vạn chi phiếu, hễ làm gì là lại bắt đầu lấy tiền chọi người thì mới giống tổng tài sao?"
"Đó là tổng tài trong tiểu thuyết, trên mạng nói anh không giống thế giới thật... A, em quên. Anh Mục nghe không hiểu, chính là tổng tài của thế giới hiện thực đó. Anh xem Mã x, Vương xx còn có Lý xx, bọn họ cũng là tổng tài, nhưng hoàn toàn không cùng phong cách với anh kìa..."
Blah blah blah không ngừng, Trịnh Noãn Noãn chịu không được cảm giác bị xem nhẹ, trước nay cô ta đều là tiêu điểm trong đám người, kết quả bây giờ lại bị đôi anh em này coi như không khí, cô ta sao có thể không tức giận! "A Mục..."
Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía Trịnh Noãn Noãn, không kiên nhẫn nói: "Sao mày lại còn ở nhà tao nữa. Đi mau đi mau!" Vừa nói, thiếu nữ vừa làm động tác phất tay, tựa như trên người Trịnh Noãn Noãn có vận rủi, miệng còn nói thầm: "Không biết muối để ở đâu, nghe nói rải muối có thể trừ tà không biết thật hay không..."
Trịnh Noãn Noãn lại tức lại bực, nhưng ở trước mặt Thanh Hoan, cô ta vẫn muốn bảo trì phong phạm thục nữ, vì thế miễn cưỡng cười vui: "Đóa Đóa, ít nhiều gì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên..."
"Dừng ngay!" Thiếu nữ vội vàng ngắt lời. "Chúng ta cũng không phải cái gì mà bạn tốt chị em tốt, mày ở nhà mày, tao ở nhà tao mà nói là cùng nhau lớn lên? Tao thấy cái bản mặt mày mới lớn thì có!"
Trịnh Noãn Noãn được nuông chiều từ bé, làm gì từng bị ai không chút khách khí châm chọc kiểu này? Cô ta sẽ biết giả vờ đáng thương, bị chỉ tên nói họ, chửi mắng thẳng thừng như vậy đúng là lần đầu gặp phải, lập tức dậm chân, giọng nói mang theo âm mũi nức nở: "A Mục!"
Thiếu nữ thực chán ghét cô ta, đổi là người khác, ai mà không chán ghét! Từ nhỏ anh họ đã sủng ái cô, dắt cô đi chơi, anh họ tốt như vậy lại vì Trịnh Noãn Noãn làm chuyện xấu tạt cho một chậu nước bẩn tanh hôi, không chỉ có vậy, Trịnh Noãn Noãn còn dám tới cửa õng ẹo tỏ tình!
Thật mẹ nó một chút mặt mũi cũng không cần, nghĩ Tần gia nhà bọn họ dễ khi dễ đúng không! Anh Mục nhà cô tính tình tốt, nhưng không có nghĩ cô cũng vậy! Hên cho cô ta là anh hai không có ở nhà, nếu anh hai mà ở đây, bảo đảm có thể ném bay ả lẳng lơ ghê tởm này ra đường.
Hiện giờ sự tình đã làm sáng tỏ, cảnh nóng của Trịnh Noãn Noãn còn ở bên ngoài bay đầy trời, vậy mà còn dám đường đường chính chính tới tìm anh Mục, phun ra được lời tỏ tình ghê tởm kia, thật sự cho rằng anh Mục không thích lên mạng, thì không biết chuyện xấu của ả hay sao?
Tần Đóa tỏ vẻ khinh bỉ, thuận tiện còn giơ ngón giữa với Trịnh Noãn Noãn.
Môi Trịnh Noãn Noãn bắt đầu run run, ngày thường cô ta còn dám giả vờ làm bạch liên hoa, thuận tiện trả đũa một chút. Nhưng Tần Đóa là ai?
Đó là tiểu công chúa nhà họ Tần, là em gái được Tần Mục yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay, Trịnh Noãn Noãn làm gì cũng không dám làm ở trước mặt Tần Đóa. Dù sao thì người ta mới là tiểu công chúa cành vàng lá ngọc, mà cô, ở trước mặt người khác thì rất cao quý, nhưng so với Tần gia, thật sự không đáng là gì.
Cho nên, tất cả hy vọng của Trịnh Noãn Noãn đều ký thác trên người Thanh Hoan, dù Tần Đóa có không thích cô ta, chỉ cần Tần Mục đứng về phía cô ta là được. Nhưng mà Trịnh Noãn Noãn nhìn sang, lại thấy Tần Mục xoa xoa đầu Tần Đóa, ánh mắt ôn nhu như nước, không hề chú ý bản thân một chút nào.
Vì thế, Trịnh Noãn Noãn mang sắc mặt tái nhợt chỉ có thể nói câu hẹn gặp lại rồi vội vàng rời đi.
Thấy người đã đi rồi, Tần Đóa hừ hừ ba tiếng với cửa, mới quay lại kéo tay Thanh Hoan: "Anh Mục, nghe em nói, anh có thể đừng cho Trịnh Noãn Noãn sắc mặt tốt được không? Cô ta căn bản không xứng! Không lẽ anh còn thích cô ta đó chứ? Đừng nha, ngàn vạn đừng nói anh còn thích cô ta đó nha!"
Ngữ khí hoảng sợ của Tần Đóa chọc cười Thanh Hoan, nàng mỉm cười: "Anh không thích cô ấy."
"Vậy là tốt rồi..." Tần Đóa vỗ vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, lại khẩn trương nói: "Đừng gạt em nha. Đầu năm nay nhiều người thích anh như vậy, đừng bó buộc mình với con nhỏ Trịnh Noãn Noãn này. Anh Mục, anh thấy có đúng không?"
Thanh Hoan biết nghe lời gật đầu.
Sau khi Trịnh Noãn Noãn rời khỏi Tần gia, cô ta ngồi trong mình phát ngốc. Chuyện hôm nay tới đây, Trịnh Noãn Noãn đã thương lượng tốt với Tiền Vĩ, tuy rằng kế hoạch kia có chút thực xin lỗi nhà họ Tần, nhưng nếu hôm nay thái độ Tần Mục hơi tốt chút thôi, cô sẽ, cô sẽ suy xét lại một chút.
Nhưng mà hiện tại Tần Mục lại đối xử với cô như vậy... Khinh thường cô như vậy, hơn nữa, khi Tần Đóa nhục mạ cô, Tần Mục vậy mà ngay cả một câu cũng không nói, chỉ ngồi đó mà nhìn!
Trịnh Noãn Noãn cắn răng, vậy thì không thể trách cô tàn nhẫn độc ác! Nếu không chiếm được con người Tần Mục, vậy thì cô cũng chỉ có thể chiếm tiền của anh!
Cùng lúc đó, Thanh Hoan hắt xì một cái.
- --
Thỉnh thoảng mình sẽ đăng nửa chương và cập nhật thêm vào đợt đăng chương sau. Nếu gặp những chương như vậy mình sẽ thông báo cho mọi người bằng ký hiệu [X], tức là sau đó sẽ được cập nhật. Sau khi cập nhật xong, dấu hiệu [X] sẽ mất đi.
Ví dụ: Chén canh số - Bảy [X]
Cả nhà hãy căn cứ theo dấu hiệu đầu chương để biết chương này đã đăng full chương hay chưa nha. (ㆁᴗㆁ✿)