Canh Mạnh Bà

chương 8: chén canh 03

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Canh Mạnh Bà - Ai Lam

Một

Editor: Lạc Tiếu - //

Mở mắt, Thanh Hoan phát hiện mình đã về tới chân cầu Nại Hà.

Nam nhân ngồi ở cạnh đá xanh, tựa như cùng cục đá hợp thành nhất thể kia vẫn như cũ trầm mặc, tựa hồ không nhìn thấy nàng. Hiện giờ, Thanh Hoan cũng học xong cách vứt bỏ lòng hiếu kỳ dư thừa, nàng chậm rãi đi lên cầu.

Nữ quỷ Hồng Loan đang nhìn thạch Nhân Quả, trên mặt đá, là đại nhi tử trở thành một thế hệ danh thần, kiều thê ái tử, cả đời vinh quang, còn tiểu nhi tử là hoàng thương nổi tiếng thiên hạ, huynh đệ hai người hòa thuận hữu ái, tất cả đều sống thọ và chết tại nhà.

Thanh Hoan đi đến cạnh bàn gỗ, múc một chén canh suông, nước canh trong nháy mắt trở nên vẩn đục, giây lát lại trở nên thanh triệt, nhanh đến nỗi làm người ta tưởng mình hoa mắt.

""Đây là cái gì?"" Nữ quỷ Hồng Loan hỏi.

Thanh Hoan hơi hơi mỉm cười, ""Đây là nước mắt cả đời của cô nương, là thất tình lục dục, đại bi đại hỉ.""

Nữ quỷ Hồng Loan tiếp nhận chén canh, chậm rãi uống, hương vị trong miệng quái dị đến cực điểm, nói không nên lời là ngọt hay là mặn. Thanh Hoan nhàn nhạt nhìn nàng, nói: ""Đi về phía trước đi.""

Nữ quỷ Hồng Loan chần chờ một lát, rồi hỏi: ""Thế giới bên kia rất tốt sao?""

""Ta không biết."" Thanh Hoan trả lời nàng. ""Nhưng ngươi đi qua cây cầu này, thì có thể đến nơi tân sinh.""

Nữ quỷ Hồng Loan nhẹ nhàng hành lễ một cái: ""Đa tạ cô nương, mong cô nương cho ta biết quý danh?""

Thanh Hoan nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: ""Tên, có hay không có, cũng không quan trọng, mặc dù hiện tại ta nói cho ngươi, ngươi cũng sẽ không nhớ rõ.""

Nữ quỷ Hồng Loan nghe vậy cũng thu liễm biểu tình, lưu luyến đi từng bước về phía cuối cầu Nại Hà. Quỷ hồn sông Vong Xuyên chậm rãi bình ổn, mặt sông khôi phục gió êm sóng lặng, Thanh Hoan ngồi ở bên cạnh bàn, lầm bầm lầu bầu, như đang nói chuyện với ai đó: ""Quá khứ đã qua đi, tương lai còn chưa tới, nghĩ nhiều cũng là vô dụng.""

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến từng tiếng khóc. Thanh âm này kiều nộn thanh thúy, nhưng lại vô cùng bi thương, nhóm quỷ hồn vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu điên cuồng lên, bọn họ sôi nổi trào ra mặt nước, trợn to hốc mắt thối rữa, há hốc cái miệng đầy mùi hôi, duỗi cánh tay dài bị chia lìa cốt nhục ra, gắt gao nhìn chằm chằm ""quỷ mới"" đi từ đầu cầu tới.

Đó là nữ tử mà ngay cả dung mạo cũng nhìn không ra. Quần áo trên người nàng khô khốc bại hoại, trên đầu thậm chí có mạng nhện, có lẽ lúc sinh thời cũng chịu khổ sở vô cùng lớn. Giờ phút này, nàng ta cũng đang hoảng sợ mà nhìn bốn phía, cho dù không nhìn thấy đám quỷ hồn trên mặt sông, nàng cũng như cũ cảm thấy cực độ sợ hãi.

Thanh Hoan ôn nhu nói: ""Ngươi là người phương nào, vì sao tới đây?""

Nước canh trong nồi lại bắt đầu chậm rãi sôi trào, vẩn đục, thanh triệt, ngọn lửa lấy từ oán khí vạn quỷ bị dày vò mà thành. Nữ quỷ tựa hồ cảm nhận được thiện ý của Thanh Hoan, nhưng thoạt nhìn, nàng ta vẫn tràn ngập đề phòng với Thanh Hoan như cũ. Trên đời này, những nữ tử mỹ lệ lại cao quý, tâm của họ đều vô cùng ác độc, nàng phải cẩn thận, phải cẩn thận.

Thấy dáng vẻ của nữ quỷ này, Thanh Hoan nhíu mày. Từ khi nàng ở đầu cầu Nại Hà, chính là mặc quần áo trang phục như thế này. Soi trên mặt nước mà nhìn, tuy rang Thanh Hoan không có chân thân, nhưng dung mạo khuynh thành, khí chất điển nhã, cho dù trong ánh mắt đầy vẻ nhu hòa cùng thiện ý, cũng khó tránh khỏi làm người khác cảm thấy không khoẻ, đặc biệt là đối với những tân quỷ phá lệ yếu ớt.

Quá dễ dàng khiến người khác dâng lên cảnh giác. Ở nơi hắc ám âm trầm như vậy, lại cố tình một nữ tử như nàng, cùng hoàn cảnh không hợp nhau. Khó trách tân quỷ này ra bộ dáng thấy quỷ, khụ, nàng ta còn không phải cũng là quỷ sao.

""Yên tâm đi, ta sẽ không thương tổn ngươi, tên của ta là Thanh Hoan, ngươi thì sao?""

Dưới sự an ủi của Thanh Hoan, nữ quỷ rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh trở lại, nàng ta sợ hãi liếc mắt một cái, chậm rãi nói: ""Ta.. Ta tên Chu Thải.""

""Ngươi từ đâu đến đây?""

""Ta..."" Nữ quỷ Chu Thải lộ ra thần sắc mờ mịt. ""Ta chỉ nhớ rõ ta rất lạnh rất lạnh. Có người ném ta vào giếng cạn ở lãnh cung. Ta lạnh quá.. Ta đau quá! Ta liều mạng xin tha, nhưng nàng ta vẫn không chịu buông tha cho ta. Ta, ta không phải cố ý. Buổi tối hôm đó, ta không phải có ý muốn câu dẫn Hoàng Thượng. Không phải, không phải ta! Nương nương! Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!""

Tiếng nói vừa dứt, nàng ta từ bộ dáng nhút nhát sợ sệt, lại trở nên âm trầm lãnh khốc, ""Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta muốn báo thù! Ta muốn báo thù!""

Thanh Hoan an tĩnh nhìn Chu Thải nổi điên. Đổ một chén nước trà từ ấm trà trên bàn, uống một ngụm, trong lòng nàng thở dài, ""Chẳng lẽ mỗi ngày trôi qua, ta luôn phải sống như vậy sao? Nha đầu kia chưa từng trở lại, nữ tử tên Chu Thải này lại nói năng không rõ ràng. ""

Đúng lúc này, Nhân Quả thạch đột nhiên sáng một chút. Thanh Hoan tâm hữu linh tê nhìn qua, trong nháy mắt nàng đã biết rõ cuộc sống sinh thời của nữ quỷ Chu Thải.

Thì ra, Chu Thải vốn là cung nữ bình thường trong hoàng cung Đại Ngụy, tuy nàng thanh tú, nhưng ở nơi có mỹ nhân như mây như trong hoàng cung, cũng có chút không đủ nhìn. Đại Ngụy Cảnh Hằng Đế sau khi lên ngôi, tuy rằng tam cung lục viện có không ít nữ tử, nhưng hắn cũng không lâm hạnh bất kỳ ai. Nguyên nhân vì sao, không ai được biết.

Trong hậu cung, địa vị tối cao chính là Kha Thục phi, phụ thân nàng ta là Định Quốc Công, tay cầm hổ phù, cực kỳ đắc thế. Kha Thục phi có nhan sắc khuynh thế, từ nhỏ đã có là tiếng tài nữ, đặc biệt giỏi đàn múa, thơ từ truyền lại đời sau nhiều không đếm hết.

Tuy nhiên, nàng ta trời sinh có tính ghen tị, tuy Cảnh Hằng Đế cũng không lâm hạnh chúng phi, nàng ta vẫn ghen ghét thành tánh. Nếu Cảnh Hằng Đế nói chuyện cùng nữ tử nào nhiều hơn hai câu, nàng ta sẽ nghĩ mọi cách làm đối phương chịu đau khổ, nếu là cung nữ bình thường hoặc là tài tử thấp kém, sẽ bị trực tiếp diệt khẩu.

Chu Thải bởi vì vậy mà chết.

Sứ giả nước láng giềng đến tiến cống. Sau buổi dạ yến, Kha Thục phi ngầm hạ mị dược Cảnh Hằng Đế, vốn tưởng sẽ thành công, ai ngờ cuối cùng không những không được như nguyện, ngược lại tiện nghi cho cung nữ Chu Thải này!

Kha Thục phi làm sao có thể không giận! Ngày hôm sau lập tức sai người bắt Chu Thải uống canh tránh tử, rồi sau đó dùng côn đánh chết, thi thể nàng bị ném vào giếng cạn trong lãnh cung. Hồn Chu Thải bị nhốt trong đó. Về sau, Cảnh Hằng Đế từng dò hỏi việc này, Kha Thục phi mặt không đổi sắc, nói rằng cung nữ không có phúc khí, bạo bệnh mà chết. Chuyện này cứ vậy mà trôi qua.

(Canh tránh tử = canh tránh thai. Nhưng nếu xài từ ""thai"" thì hiện đại quá nên ta giữ nguyên ""tử"")

Một đời Chu Thải bất quá chỉ là tiểu cung nữ, đời trước lại là người xuất gia có đại công đức, Thanh Hoan nhìn Nhân Quả thạch, đang lúc xuất thần, lại thấy nữ quỷ Chu Thải khôi phục thần trí.

Nàng ta xúc động, nói: ""Thục phi đã đứng đầu trong tứ phi, tha ta một mạng thì sao chứ? Hiện giờ hại ta uổng mạng, vô luận như thế nào ta cũng không muốn buông tha ả ta!""

Nhưng mà, người có đại công đức sau khi chết không thể nào hóa thành lệ quỷ. Cho nên, mặc dù Chu Thải muốn báo thù, cũng là bất lực.

Thanh Hoan nhìn nàng ta một cái, hỏi: ""Ngươi oán hận Kha Thục phi và Cảnh Hằng Đế ư?""

""Ta không oán Hoàng Thượng."" Nữ quỷ Chu Thải nói. ""Ngài là hoàng đế. Muốn sủng hạnh ai là tự do của ngài, huống chi, Hoàng Thượng bất quá là tính tình lãnh đạm chút, cũng không lạm sát kẻ vô tội. Ta hận, là Kha Thục phi không hề có nhân tính kia! Những năm gần đây, người chết ở trong tay ả nhiều đếm không hết, ả lại còn một tay che trời! Khi Hoàng Thượng hỏi đến việc này, ả ta vẫn muốn giấu trời qua biển, miệng đầy lời hoang đường!""

Vừa nói, nữ quỷ Chu Thải lại lộ ra thần sắc phẫn hận cực độ. ""Ta muốn ả ta bị báo ứng! Ta muốn ả ta mất hết thảy những gì ả đang có! Hoàng Thượng sủng ái, thế nhân khen ngợi, gia thế hiển hách. Ả ta đều phải mất đi! Mất hết đi!""

Chu Thải kích động giương nanh múa vuốt, quỷ hồn sông Vong Xuyên tựa hồ cũng bị kích thích, kêu gào ầm ĩ.

Trong long Thanh Hoan lại bực bội nói không nên lời, đôi mắt đẹp vừa chuyển, quỷ hồn trong sông vậy mà lại sợ tới mức tất cả đều im lặng! Thanh Hoan đang nghi hoặc vì sao như vậy, lại thấy hoa mắt, trước mắt đã thay đổi cảnh tượng.

""Chờ một chút.."" Trời ơi, nàng còn chưa kịp xem xong Nhân Quả thạch, sự tình có liên quan đến Cảnh Hằng Đế..

Bất quá, cùng chuyện kia so sánh, quan trọng nhất chính là, thân thể nàng hiện tại hình như có điểm không thích hợp?! Thanh Hoan ngạc nhiên vươn đôi tay ra nhìn nhìn, hai cái tay nhỏ, chính là thật sự nhỏ. Đoán chừng ở độ tuổi này, nhiều lắm là năm tuổi ha?

Nói như vậy, cho dù nàng mỹ lệ lại vũ mị, cũng không thể đi tranh sủng được đâu!

Bất quá, đây là đâu?

Xám xịt, một chút cũng không giống như Hoàng cung tráng lệ huy hoàng.

Khi Thanh Hoan đang buồn bực, một nữ tử ăn mặc trang phục nữ quan chạy tới, thấy nàng ở chỗ này, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, theo sau cả giận nói: ""Nha đầu này! Sao không nghe lời như vậy! Đây là nơi ngươi có thể tới hay sao?! Mau mau mau, mau đi cùng Dì Nhỏ!""

Thanh Hoan bị nàng ta lôi kéo đi, không biết vì sao nử tử này lại có biểu tình hoảng sợ tột độ như vậy. Nơi đó còn không phải chỉ là cửa vào ngọn núi giả hay sao? Có cái gì quái dị kinh sợ đâu?! Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt nàng vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn như cũ.

Nữ quan ôm nàng vào trong phòng, búng nhẹ chóp mũi Thanh Hoan, dặn dò nói: ""Nhớ kỹ lời Dì Nhỏ, ở trong cung ngàn vạn lần không được chạy loạn, đặc biệt là lãnh cung, hiểu rõ chưa? Đến cái ngọn núi kia, ngươi càng là không thể tiếp cận, bên trong có ác quỷ, chuyên môn ăn ăn những tiểu nha đầu trắng nõn như ngươi!""

Thanh Hoan biết nghe lời tỏ ra biểu tình sợ hãi bất an, nữ quan thấy vậy, lộ ra sắc mặt vừa lòng: ""Thanh Hoan ngoan, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ Dì Nhỏ được không?""

Thanh Hoan?!

Cái xưng hô này làm Thanh Hoan ngây ngẩn cả người, sao lại vậy, mình không phải là bám vào thân thể của nữ quỷ Chu Thải sao? Sao lại là tên của mình?!

Thấy Thanh Hoan không nói chuyện, nữ quan còn tưởng rằng nha đầu này bị dọa sợ, tức khắc lại yêu thương dỗ nàng vài câu, sau đó liền vội vàng rời đi. Thanh Hoan ngồi ở trên giường, nàng còn chưa kịp hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Ban đầu nghĩ rằng nàng ở thế giới của nữ quỷ Hồng Loan, đã có được năng lực thao túng nhân tâm cũng đã đủ xài rồi, nhưng tới thế giới của nữ quỷ Chu Thải, trong đầu nàng lại là một mảnh mờ mịt!

Chỉ là, so với khi nàng ở thế giới của nữ quỷ Thất Thất, nàng hiện tại đã cũng đủ ổn trọng để lập tức tiếp thu sự thật này, hơn nữa nghĩ cách làm tình thế càng thêm có lợi.

Tuy rằng Thanh Hoan không có hồi ức gì tốt đẹp với mấy ngọn núi giả, nhưng trong trí nhớ của nàng, bên dưới ngọn núi giả trong phủ ân nhân có một tòa địa lao. Có lẽ, nàng nên đi chỗ đó thử thời vận? Quan trọng nhất chính là, giống như chén canh yến bị động tay động chân kia, nàng cảm thấy, hẳn là phải đi đến đó một chuyến.

Thanh Hoan là người theo chủ nghĩa hành động, nàng lập tức nhảy xuống giường, nhưng vóc dáng quá nhỏ, giường lại quá cao, suýt nữa là té dập mông.

Hai

Editor: Lạc Tiếu - //

Không biết sao mà bản thảo hôm bữa ta sơ ý không save, giờ phải làm lại hết luôn:(((

Nhìn thân thể nhỏ bé, Thanh Hoan ảo não không thôi, thất tha thất thểu đỡ ghế mới đứng vững được, lúc này nàng mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mọi quanh, xác định không có ai, mới lặng lẽ đi ra ngoài.

Núi giả vẫn là ngọn núi giả vừa nãy, chưa đề cập tới dự cảm kỳ quái của bản thân, đơn giản nói về việc khi nàng vừa mở mắt ra là đã ở bên cạnh ngọn núi giả này, Thanh Hoan có thể kết luận, chuyện này tất nhiên không phải ngẫu nhiên. Nàng sở dĩ lại ở chỗ này, chắc chắn có càn khôn gì đó.

Đi quanh núi giả vài vòng, Thanh Hoan cau mày, dùng đôi tay nhỏ danh xứng với thực mò nắn khắp nơi, cho đến khi nàng sờ vào lỗ thủng kia, quơ trúng một vật gì đó bóng loáng cứng rắn dị thường. Dùng hết sức bú sữa mới ẩn mở được cơ quan, tức khắc trước mắt lộ ra một cửa động đen như mực.

Trước cửa động cái gì cũng không có, ngay cả cây thang cũng không thấy. Thanh Hoan buồn bực, buông tay ra khỏi cơ quan, mắt nhìn qua, nàng tức khắc bị hoảng sợ!

Nàng hít hà một hơi, che lại ngực.

Có một đôi mắt hung ác như dã thú đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Sau một lúc lâu, nàng mới một lần nữa nghiêng đầu qua xem. Thì ra, phía dưới cửa động, có một tiểu nam hài chừng tám chín tuổi đang bị xích sắt khóa lại. Giờ phút này, hắn chính nhìn chằm chằm Thanh Hoan, ánh mắt lạnh băng, tựa hồ giây tiếp theo có thể lao tới cắn đứt yết hầu nàng.

Thanh Hoan không suy nghĩ xem hắn là ai, cũng không để bụng vì sao ở dưới núi giả lại tìm được một cái cửa động nho nhỏ, lại nhốt một người như vậy. Từ góc độ của nàng mà nhìn, phía dưới nhà tù cũng không lớn, nhưng hình cụ lại không ít, trên mắt cá của tiểu nam hài có một dây xích sắt thật dài, hắn đứng ở chỗ đó, ngửa đầu nhìn Thanh Hoan, bộ dáng xanh xao vàng vọt làm người ta cảm thấy sợ hãi mà thương tiếc.

Hai người cứ như vậy trừng mắt to mắt nhỏ, sau một hồi lâu, Thanh Hoan mới nhẹ giọng hỏi: ""Ngươi là ai? Ngươi tên là gì?""

Thấy tiểu nam hài cũng không để ý tới mình, nàng cắn cắn miệng, thanh âm càng thêm nhu hòa: ""Ta gọi là Thanh Hoan, ""Thanh"" trong thanh đạm, ""Hoan"" trong hoan hỉ sung sướng, ngươi thì sao?""

Tiểu nam hài chỉ nhìn nàng chằm chằm, cũng không nói chuyện. Thanh Hoan rất ít cùng tiểu hài tử ở chung, mặc dù ở thế giới của nữ quỷ Hồng Loan, nàng làm nương của ba tiểu hài tử. Nhưng mà cái tiểu nam hài này cùng với ba hài tử của nàng không giống nhau, đứa nhỏ này, trừ bề ngoài giống trẻ con ra, căn bản không giống con nít chút nào, dù là ánh mắt hay là biểu tình, đều lãnh lệ, sát phạt quyết đoán như người lớn.

Thanh Hoan quỳ gối ở cửa động, do dự một lát, đột nhiên nghe được tiếng lộc cộc lộc cộc từ bụng ai đó. Lập tức vẻ mặt lãnh khốc của tiểu nam hài lập tức ngốc trệ. Thanh Hoan cười, nàng bò dậy từ trên mặt đất, rất nhanh sờ tay vào cơ quan giấu đi cửa động. Vì thế, ánh mặt trời lại một lần nữa bị hắc ám nuốt hết.

Trong bóng đêm, tiểu nam hài siết chặt nắm tay.

Nhưng không lâu sau, ngoài dự kiến của hắn, tiểu cô nương xinh đẹp kia vậy mà đã trở lại.

Lúc này đây, khi ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi xuống đất, tiểu nam hài ngửa đầu, thấy tiểu cô nương mảnh mai kia xách theo dây thừng, đem bao trúc diệp đã được gói chặt quăng xuống động.

""Đây đều là đồ ăn ta mới mang tới, ngươi mau tranh thủ lúc còn nóng, ăn đi!""

Ăn hay không ăn? Bên trong có thể có độc hay không? Nhưng nghĩ lại, nếu như bọn họ muốn hắn chết, đã sớm xuống tay, hà tất chờ đến lúc này cơ chứ? Lại nói, so với việc phái một tiểu cô nương tới hại hắn, không bằng tìm một tên ám vệ, gọn gàng dứt khoát đem hắn bóp chết.

Nghĩ đến đây, tiểu nam hài ngồi xổm xuống, lấy trúc diệp ra, ăn ngấu nghiến. Đã lâu lắm rồi hắn không được ăn gì đàng hoàng, toàn dựa vào rêu phong trên vách địa lao mà duy trì mạng sống. Cũng không phải sợ chết, nhưng hắn không cam lòng cứ như vậy chết đi.

Thanh Hoan nhìn bộ dáng gió cuốn mây tan của hắn, nhịn không được có chút đau lòng. Nàng luôn có sự khoan dung đối với tiểu hài tử.

Đợi cho tiểu nam hài ăn xong, nàng cười, nhưng lại có điểm bất an: ""Ta không biết ngươi là ai, ta cũng không dám thả ngươi đi ra ngoài, nơi này là nơi Dì Nhỏ ta quản lý, ta không thể làm cho bà chịu chút thương tổn nào. Bất quá ngươi yên tâm, về sau mỗi ngày ta đều lấy thức ăn cho ngươi, được không?""

Đôi mắt của nàng cũng thật xinh đẹp, sáng lấp lánh giống như ngôi sao hắn từng nhìn thấy. Nhưng tiểu nam hài lại nhanh chóng cúi đầu không nhìn lại nàng, Thanh Hoan có chút thất vọng, nói: ""Ta phải đi rồi, ngày mai gặp.""

Hắc ám lại một lần nữa nuốt hết quang minh, tiểu nam hài cứng đờ người đứng ở tại chỗ, đôi mắt của hắn đã không còn được thấy ánh mặt trời, tim lại đau nhói nhói. Kỳ thật hắn căn bản là không thấy rõ tiểu cô nương kia rốt cuộc trông như thế nào, chỉ là nghe thanh âm của nàng, hắn suy đoán nàng hẳn là rất xinh đẹp.

Sẽ quay lại sao?

Có lẽ là không.

Nơi này đáng sợ, âm trầm, tràn ngập hắc ám. Ai lại nguyện ý đến nơi này chứ? Ai lại muốn nhìn một người từ lâu đã sớm mất đi giá trị, thế nhân đều cho rằng hắn đã chết - Hoàng trưởng tôn?!

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, ngày hôm sau, Thanh Hoan đúng hẹn tới. Nàng dùng cỏ khô che ở cửa động. Nàng nói, như vậy, hắn có thể tắm mình trong ánh mặt trời, hô hấp không khí mới mẻ, lại không đến mức làm mắt hắn chịu kích thích.

Hôm nay, nàng mang đến điểm tâm ăn rất ngon. Mấy thứ này, trước đây tiểu nam hài vốn khinh thường ăn, nhưng lưu lạc tới hôm nay, ngay cả rêu phong hắn cũng từng ăn qua.

Cứ như vậy, liên tục nửa tháng, Thanh Hoan mỗi ngày đều mang đồ ăn tới. Nàng không có cách nào đi ra khỏi lãnh cung. Trước mắt, thân thể này cũng không thể làm gì khác, mỗi ngày qua ngày đều không có việc gì làm, chỉ có thể tới làm bạn cùng tiểu nam hài kia.

Nữ quan tự xưng là Dì Nhỏ của nàng vô cùng bận rộn, trên cơ bản không có thời gian chơi với nàng. Cũng may Thanh Hoan đầu óc linh hoạt, rất nhanh đã tìm được Ngự Thiện Phòng, thường xuyên thừa dịp người khác không chú ý đi trộm chút đồ ăn cho tiểu nam hài, nếu không, lấy đồ ăn của nàng, kia căn bản là không đủ cho hai người.

Nhưng từ đầu đến cuối tiểu nam hài cũng không chịu mở miệng nói chuyện. Nếu không phải Thanh Hoan đã xác định được thân phận của hắn, nàng cũng sẽ tin rằng hắn thật sự không thể nói được, là một người câm.

Tiểu nam hài này, chính là người có tính tình lãnh đạm, cùng không lạm sát kẻ vô tội trong miệng của nữ quỷ Chu Thải - Đại Ngụy Cảnh Hằng Đế. Ngày đó, sau lần đầu tiên gặp mặt, Thanh Hoan trở lại phòng, thạch Nhân Quả lại kỳ diệu xuất hiện trước mặt nàng, cũng vì vậy mà nàng biết được nguyên nhân trong đó.

Tiên đế qua đời, phụ vương Cảnh Hằng Đế, cũng chính là Thái Tử lên ngôi, sau đó Thái tử phi cùng nhà mẹ đẻ cấu kết, ý đồ mưu phản, đầu tiên là hại chết Hoàng Đế, sau đó nàng ta không màng tới đứa con mới ba tuổi của mình, đem Cảnh Hằng Đế nhốt vào hầm ngầm ở lãnh cung - đây là nơi trong lúc vô tình nàng biết được.

Sau khi giam cầm nhi tử, nàng ta không bao giờ nghe, không bao giờ hỏi tới hắn, mà bắt đầu làm Trưởng công chúa tân triều! Hiện giờ hoàng đế, đúng là phụ thân thân sinh của mẫu phi Cảnh Hằng Đế. Bọn họ sửa triều Ngụy thành triều Chu, nghiễm nhiên trở thành tân triều.

Mà Cảnh Hằng Đế sở dĩ ngày sau không đến gần nữ sắc, đó là bởi vì Mẫu Phi của hắn cực độ dâm loạn, không chỉ dưỡng mấy chục trai lơ tìm vui, thậm chí cùng với phụ thân lẫn huynh trưởng đều từng.

Đúng là bởi vì Cảnh Hằng Đế lúc ba tuổi đã nhìn thấy Mẫu Phi cùng ông ngoại ở trên giường điên loan đảo phượng, nên hắn mới bị ném vào hầm ngầm. Nếu không, nâng đỡ một tiểu hoàng đế ba tuổi, sau đó mình làm Thái Hậu chẳng phải càng tốt hơn hay sao?

Chỉ tiếc, đứa nhỏ này không có một chút giá trị.

Đối với trưởng công chúa mà nói, phải gả cho một người mà nàng ta không yêu, bất đắc dĩ sinh ra thì đứa nhỏ đó cũng là thứ nàng ta không thích, chết thì chết thôi, căn bản không đáng nhắc đến.

Nhưng một hài tử ba tuổi từ nhỏ đã bị ném vào hầm ngầm, ngày sau vậy mà có thể thoát khỏi tuyệt cảnh hôm nay, đem tất cả quyền lực đoạt lại, đủ để thấy gặp nghịch cảnh không phải là không thể thành tài, chỉ là, sau khi Cảnh Hằng Đế trưởng thành, tính cách cổ quái âm trầm, không gần nữ sắc, có lẽ là có quan hệ với tao ngộ khi còn nhỏ.

Thanh Hoan trong lòng thương tiếc hắn, vô luận như thế nào cũng không muốn làm cho một hài tử tốt như vậy bị tử huỷ hoại. Cũng may, tuy rằng hiện tại nàng không có điều kiện để có được tứ thư ngũ kinh, hay giấy và bút mực, nhưng nàng cũng đã từng đọc đủ thứ thi thư, châm kim hay sách luận đều thông tuệ, cho nên, nàng liền tìm cách dạy những gì mình biết cho Cảnh Hằng Đế.

Trời không phụ lòng người, ở bên nhau suốt hai tháng, Cảnh Hằng Đế rốt cuộc đồng ý nói chuyện với nàng. Lúc này hắn non nớt mà ngây ngô, tuy rằng âm trầm khó dò, nhưng trong xương cốt vẫn chỉ là hài tử. Thanh Hoan nghĩ hết biện pháp, mới làm cho khoảng cách giữa hai người gần gũi một chút. Tính cách nàng ôn hòa lại có kiên nhẫn, mặc kệ Cảnh Hằng Đế lạnh nhạt ra sao, nàng cũng không thèm để ý. Dần dà, Cảnh Hằng Đế cũng sẽ chủ động tìm nàng nói chuyện.

Giống như hôm nay, khi Thanh Hoan đang ngồi ở cửa động, nghe âm thanh truyền từ phía dưới nơi Cảnh Hằng Đế đọc sách, nàng che miệng cười khẽ. Nàng cũng mới biết, trừ sợ người lạ cùng với đề phòng người ngoài, Cảnh Hằng Đế đã ở trong động quá lâu, ngay cả nói lớn hắn cũng sẽ không. Dù sao hắn bị ném xuống đây khi mới chỉ ba tuổi, vốn dĩ ngay cả nói chuyện cũng không rành, sau đó lại qua nhiều năm không mở miệng.

Thoạt nhìn Cảnh Hằng Đế chỉ có tám chín tuổi, nhưng kỳ thật hắn đã mười một, chỉ là dinh dưỡng thiếu thốn, mỗi ngày dựa vào rêu phong mà sống, nên mới có vẻ gầy yếu quá mức. Còn đôi mắt của hắn, vì thời gian dài không thấy ánh mặt trời, tuy rằng sau một thời gian có thể khôi phục thị lực, nhưng bị bịt một tầng viền trắng quanh con ngươi. Vậy nên mỗi khi thấy hắn trợn mắt nhìn về phía mình, Thanh Hoan luôn cảm thấy kinh hãi.

Theo thời gian trôi qua, sự thông minh của Cảnh Hằng Đế luôn làm Thanh Hoan lau mắt mà nhìn. Hắn nhìn qua là không quên được, trên cơ bản, chỉ cần nàng giảng dạy, hắn nghe một lần là có thể nhớ kỹ. Thanh Hoan chưa bao giờ dạy dỗ ai, nàng cũng không biết mình dạy như vậy đối với Cảnh Hằng Đế có hữu ích hay không, nàng chỉ hy vọng đứa nhỏ đáng thương này sau này có thể hiểu, hắn sở dĩ bị gặp chuyện này cũng không phải là do hắn sai, chỉ cần hắn kiên trì, chăm chỉ, sau chắc chắn có ngày thực hiện được chí lớn.

Quan trọng nhất chính là, Thanh Hoan không hy vọng hắn là vị hoàng đế tính tình lạnh như băng, từ miệng của nữ quỷ Chu Thải, Cảnh Hằng Đế sau khi thành niên đã không thể xem là người hoàn chỉnh về mặt cảm xúc.

Tựa như nàng..

""Thanh Hoan.""

"""Sao?""

Cảnh Hằng Đế ngẩng đầu nhìn nàng, lớp màn hơi mỏng che lấp ở tròng mắt đen nhánh, thực dọa người, nhưng Thanh Hoan có thể cảm nhận được sự ôn nhu. Thiếu niên này nhìn như lạnh nhạt không thể tiếp cận, kỳ thật bất quá là khát vọng một người có thể cùng hắn gắn bó dựa dẫm.

""Ta cũng không phải sẽ luôn bị nhốt ở đây đâu.""

""Ta biết."" Thanh Hoan cười. ""Ngươi rất có bản lĩnh, nơi này không nhốt được ngươi.""

""Chờ đến một ngày ta ra ngoài được, ngươi, sẽ vẫn luôn làm bạn bên cạnh ta chứ?"" Giọng nói không có cảm tình phập phồng hỏi chuyện, nhưng Thanh Hoan lại nghe ra trong đó sự bất an cùng chờ mong.

Nàng cười: ""Ừm.""

Cảnh Hằng Đế lặng lẽ đỏ hai bên tai. Hắn ngẩng đầu ngó Thanh Hoan một cái, lại nhanh chóng cúi thấp, lại tiếp tục ngoan ngoãn học tập.

Cả nhà Trưởng công chúa mưu quyền soán vị, nhìn như nắm chắc thắng lợi, kỹ lưỡng tính toán rõ ràng, kỳ thật nội tại dơ bẩn bất kham, trong triều rất nhiều người không phục, bọn họ đều đang chờ đợi một thời cơ, một thời cơ có thể hoàn toàn phá hủy vĩnh viễn tân triều này.

Mà tân Đế không để bụng tiền triều, nhưng phàm người là có quan-hệ huyết-thống với hoàng-thất xưa kia, đều bị hắn quang minh chính đại tàn sát dã man, mặc dù có người có thể phục quốc, thì sao chứ? Không có chủ tử ủng hộ, bọn họ bất quá cũng là một loạn thần tặc tử.

Thanh Hoan vẫn luôn nghĩ cách hủy đi xích sắt trên chân Cảnh Hằng Đế, cái xích sắt này đã thật sâu khảm nhập vào huyết nhục của hắn, nhưng Cảnh Hằng Đế lại tựa hồ như không cảm giác được đau đớn, chỉ cần nàng xuất hiện bên cạnh hắn, hắn liền vĩnh viễn vui sướng ôn hòa.

Ba

Editor: Lạc Tiếu - //

Lãnh cung không có bao nhiêu người, cho nên, Thanh Hoan cùng Cảnh Hằng Đế làm bạn hơn ba năm cũng không ai phát giác. Ngay cả nữ quan Dì Nhỏ của nàng, cũng chỉ cho rằng nàng thích chạy nhảy đi chơi.

Ba năm này, sự tiến bộ của Cảnh Hằng Đế có thể nói là thần tốc, dưới sự dạy dỗ chu đáo của Thanh Hoan, tuy rằng hắn còn có ý âm trầm khó nén, nhưng mặt ngoài không khác bao nhiêu so với người bình thường.

Bởi vì Thanh Hoan cố tình điều dưỡng, thân mình Cảnh Hằng Đế cũng dùng sức mà nghe lời. Bởi vì có đồ ăn sung túc, cho nên hắn cũng không có bộ dáng xanh xao vàng vọt như trước kia, trổ mã mặt như quan ngọc, tuấn mỹ vô cùng. Trong tròng mắt có tầng hơi mỏng màu trắng, làm hắn vừa tuấn mỹ lại vừa có thêm một loại quỷ dị đẹp mắt.

Nhưng đôi mắt của hắn lại vĩnh viễn chỉ đuổi theo Thanh Hoan. Đối với Thanh Hoan mà nói, Cảnh Hằng Đế chỉ là một đứa nhỏ đáng thương, bị đãi ngộ không công bằng, nhưng đối với Cảnh Hằng Đế mà nói, nàng là ánh nắng duy nhất trong cuộc đời hắn. Một người đã ở trong bóng đêm lâu như vậy, làm sao có thể buông tay ánh mặt trời đây?

Nhưng mà thế sự vô thường, vị trí tân Đế Đại Chu chung quy ngồi không quá lâu.

Một ngày kia, Định Quốc Công suất lĩnh trăm vạn binh mã hoành nhập kinh thành, chém đi loạn thần tặc tử, thề muốn đoạt lại giang sơn Đại Ngụy. Tân Đế tự sát, một ngọn lửa hỏa thiêu hoàng cung. Ánh lửa hừng hực thiêu đốt hơn nửa bầu trời, vô số cung nhân thét chói tai chạy trốn, hoả hoạn, sương khói tràn ngập. Ở nơi lãnh cung nhiều năm không người ở, cỏ cây mọc thành cụm, lửa cháy cũng đặc biệt lớn.

Dì Nhỏ ban đầu vốn muốn mang theo Thanh Hoan bỏ chạy, nhưng nàng lại không chịu, Cảnh Hằng Đế còn ở dưới kia, nếu không cứu, hắn..

Nàng đẩy Dì Nhỏ ra, kêu bà đi trước.

Cảnh Hằng Đế đang phía dưới, ngẩng mặt nhìn về phía cửa động. Thanh Hoan không chút do dự mà nhảy xuống, hắn lắp bắp kinh hãi, nói: ""Sao ngươi lại xuống đây?""

Định Quốc Công mang theo quân đội đánh vào, hiện giờ trong cung hoả hoạn, lửa ở lãnh cung lại lớn, ta không tới, chẳng lẽ mặc kệ ngươi bị thiêu chết hay sao?"" Nàng vừa nói vừa dùng lưỡi dao sắc bén trong tay chém xiềng xích đen nhánh kia.

Vì thế không phát hiện trên đỉnh đầu mình, trong đôi mắt luôn có tấm màng mỏng của thiếu niên kia lại phá lệ nhu hòa, ""Nếu có thể cùng Thanh Hoan chết một chỗ, cũng không uổng cuộc đời này.""

""Nói bừa cái gì? Ngươi đã quên, ngươi nói nơi này vây không được ngươi sao?"" Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn hắn cười.

""Đây là chủy thủ ta thừa dịp lửa cháy mà trộm được, nghe nói chém sắt như chém bùn, chỉ mong có thể... A, đứt rồi!"" Nàng kinh hỉ vứt bỏ xích sắt trong tay, lôi tay kéo Cảnh Hằng Đế bò ra ngoài.

Vừa nãy Thanh Hoan có mang theo bó dây thừng cột lại ở núi giả, hiện giờ hai người đều có thể cùng dựa vào để trèo lên.

Cảnh Hằng Đế biết nghe lời mà nghe theo nàng phân phó, đầu tiên là nâng nàng lên miệng động, sau đó, nàng cố gắng lôi kéo dây thừng, hắn cũng dùng sức, tự mình cũng bò lên.

Hắn đã ở cái lỗ nhỏ này suốt mười một năm, lúc này đây mới chân chính lại thấy ánh mặt trời. Thanh Hoan cao hứng mà ôm hắn, nắm tay hắn bỏ chạy. Nhưng mà chân Cảnh Hằng Đế nhiều năm không đi lại, lại cùng xích sắt cơ hồ là hòa hợp thành nhất thể, căn bản trốn không nhanh.

Đúng lúc này, bỗng nhiên cả hai nghe được âm thanh đao kiếm vang lên. Cảnh Hằng Đế vẻ mặt nghiêm lại, nhanh chóng đẩy Thanh Hoan vào trong núi giả, đưa thân mình chắn phía trước, chuyển động cơ quan, thân ảnh Thanh Hoan trong nháy mắt biến mất không thấy.

""Nếu ta không chết, nhất định tới tìm ngươi."" Cảnh Hằng Đế thấp giọng nói.

Người bên ngoài đã xông vào. Vào giây phút Cảnh Hằng Đế cho rằng mình hẳn phải chết không nghi ngờ, một người nam tử mặc giáp trụ đột nhiên hiên ngang tách giữa đội quân đi tới, lập tức đến trước mặt hắn, thẳng tắp quỳ xuống: ""Mạt tướng bái kiến Hoàng trưởng tôn điện hạ!""

Bởi vì phụ vương của Cảnh Hằng Đế chỉ làm hoàng đế mấy ngày ngắn ngửi, cho nên Định Quốc Công còn thói quen mà xưng hô hắn là Hoàng trưởng tôn.

Cảnh Hằng Đế thần sắc đạm nhiên: ""Ngài là người phương nào?""

Trong long Định Quốc Công đầy kỳ quái, tiện phụ kia nói Hoàng trưởng tôn bị nhốt tại đây hơn mười năm, theo lý thuyết đã sớm nên hóa thành xương khô, nhưng sao hiện tại lại còn sống? Một thiếu niên bị nhốt dưới nền đất, làm sao có thể phát âm từng câu từng chữ rõ rang như thế? Hay hắn là giả mạo?

Không, không có khả năng. Không ai biết hôm nay hắn sẽ bức vua thoái vị, cũng không ai biết Hoàng trưởng tôn bị nhốt tại đây. Vì thế Định Quốc Công vẫn tin, dù trong lòng hắn cảm thấy tiếc hận, vốn còn tưởng rằng không còn hoàng tộc Đại Ngụy, mình sẽ có thể xưng Đế, lại không nghĩ rằng Hoàng trưởng tôn vậy mà còn sống!

Nghĩ đến đây, đáy mắt hắn hiện lên vẻ không cam lòng, nhưng thanh danh trung quân ái quốc lại muốn giữ. Ai kêu lúc hắn thảo phạt Chu thị, lại dung khẩu hiệu là ""Nhân nghĩa ơn trạch, giúp đỡ Đại Ngụy"" đây?!

Cảnh Hằng Đế vốn có tâm đề phòng rất nặng, quyết không có khả năng tín nhiệm Định Quốc Công. Hắn coi tánh mạng của Thanh Hoan so với mạng mình còn quan trọng hơn, làm sao có thể để nàng lâm vào hiểm cảnh. Hắn lập tức nghe lời Định Quốc Công, cùng hắn ta đi. Chỉ là trước khi đi, Cảnh Hằng Đế không tự chủ được mà nhìn thoáng qua núi giả. Trong lòng yên lặng nói: ""Chờ ta, ta chắc chắn quay lại tìm ngươi, chờ ta.""

Nhưng từ biệt này, đó là suốt chín năm.

Đợi cho bốn phía an tĩnh, Thanh Hoan từ núi giả đi ra, thì đã phát hiện mình đã biến thành thiếu nữ, lớn hơn trước khoảng mười tuổi. Nàng ngạc nhiên mà nhìn tay mình, lại quay đầu lại nhìn nhìn núi giả, thật kì quái, nàng không phải vừa mới bị Cảnh Hằng Đế đẩy vào núi giả giấu đi sao? Sao chỉ chớp mắt đã biến thành người lớn rồi?!

Thanh Hoan nhìn quanh bốn phía, mọi thứ xung quanh so với trong trí nhớ của nàng càng thêm đáng sợ. Cỏ dại sinh trưởng tốt, cỏ cây mọc lan tràn, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc than. Thanh Hoan đi ra từ núi giả, tiện tay vặn khởi động máy quan, hầm ngầm mở ra, bên trong không có gì khác với trước, nhưng là xích sắt nàng tự mình chém kia giờ cũng đã biến thành một đống sắt vụn.

Thoạt nhìn, giống như thật sự đã qua rất lâu.

Còn đang nghi hoặc, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng động hướng về phía mình. Thanh Hoan rùng mình, hoảng sợ lại trốn vào trong núi giả, nhưng khoảng cách có hơi xa, nàng nhanh chóng quay người lại nằm sấp xuống nơi cỏ dại cao đến hơn nửa người bên cạnh.

Chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, truyền đến tiếng bước chân ""Bịch bịch bịch"", hai cái thái giám nâng vật thể dài được bọc trong miếng vải đen, mà một tên thái giám khác cầm phất trần trong tay đứng ở một bên chỉ huy: ""Mau mau mau, mau đem qua bên kia đi, đem qua chỗ giếng cạn đó đi! Mau!""

Đến bên cạnh giếng cạn, bởi vì vật thể quá nặng, cho nên hai thái giám trẻ một người không cẩn thận làm vật thể kia rơi xuống đất, miếng vải đen bị xóc ra, một cái đầu chết không nhắm mắt lộ ra. Tuy rằng dung mạo hoàn toàn thay đổi, nhưng Thanh Hoan vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra, chủ nhân cái đầu kia thuộc về nữ quỷ Chu Thải!

""Mau mau, đem cái xác ném vào giếng đi rồi về, ta đi trước đây!"" Thái giám lớn tuổi sau khi bố trí xong nhiệm vụ liền nhanh chóng rời đi.

Còn lại hai thái giám trẻ không nhịn được oán giận: ""Thật là, đêm hôm khuya khoắt lại kêu chúng ta đi quăng xác! Trách không được người xưa nói người chết oan thường sẽ nặng hơn bình thường, người này chết, cũng thật nặng.""

""Thôi! Đừng nói nữa!"" Tên thái giám kia nhìn bốn phía, cảm thấy nơi rách nát này thật sự có chút khiếp người. ""Ai kêu nàng ta lại đắc tội với Thục phi nương nương chứ? Nương nương của chúng ta thật vất vả mới làm cho Hoàng Thượng đến cung, ngài làm sao nghĩ tới chuyện cuối cùng lại tiện nghi cho tiểu cung nữ này?! Ngươi nói xem, nàng này không chết, thì ai chết?""

""Cũng đúng."" Thái giám khác gật gật đầu. ""Chỉ có thể nói mạng nàng ta không tốt. Chúng ta vẫn là nên nhanh chóng ném nàng ta vào đi, rời đi lẹ lẹ! Chỗ này rất tà môn."" Nói đoạn, hai người một người nâng đầu một người nhấc chân, đem thi thể ném vào bên trong giếng cạn. Chỉ giây lát, đã truyền đến một tiếng trầm vang, hai người liếc nhau, rời đi khỏi địa phương dọa người này.

Đợi cho bọn họ đi rồi, Thanh Hoan mới từ trong đám cỏ dại bò dậy. Nàng chậm rãi tới gần giếng cạn, còn chưa tới, đã cảm giác được một cổ oán khí tận trời. Thanh Hoan khẽ nhíu mày, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, mặc niệm vài câu kinh Phật, bên trong giếng cạn kia liền an tĩnh xuống. Nương theo ánh trăng bước tới gần, cái giếng sâu không thấy đáy, cũng không biết đã mai táng bao nhiêu oan hồn.

Lại tới cái đêm Chu Thải chết đi.

Thanh Hoan cũng từng gặp qua không ít người tàn nhẫn độc ác, nàng cũng từng đi đến chiến trường, kiến thức qua cái gì gọi là nhân gian địa ngục. Nhưng cái giếng cạn nho nhỏ này, lại mạc danh có chút lạnh lẽo khí chất tương tự với chiến trường.

Nàng thở dài, siêu độ xong vong hồn, khi xoay người định đi, đột nhiên Thanh Hoan ý thức được một vấn đề: Hiện tại nàng có thể khống chế quỷ hồn ư? Nhớ tới khi còn ở trên cầu Nại Hà, đám quỷ hồn trong dòng sông Vong Xuyên tựa hồ cũng rất sợ nàng.

Thanh Hoan càng nghĩ càng không rõ. Nàng dùng thân thể tiểu nữ hài bồi bạn bên cạnh Cảnh Hằng Đế năm năm, sau một lúc lại biến thành thiếu nữ, trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nàng căn bản một chút cũng không hiểu được.

Tay trái nâng nhẹ, Nhân Quả thạch tức khắc hiện lên, chỉ là cục đá trở nên mỏng rất nhiều cũng nhỏ đi nhiều, Thanh Hoan lẳng lặng nhìn. Một lát sau, có chút hiểu ra, tay nắm lại, Nhân Quả thạch nháy mắt biến mất.

Đêm qua, Kha Thục phi hạ dược Cảnh Hằng Đế, ai ngờ Cảnh Hằng Đế tránh thoát, không những như thế, hắn còn sủng hạnh Chu Thải. Kha Thục phi vừa mất người lại thiệt quân, ngược lại còn "giúp người khác may áo cưới", tức khắc ghen ghét không thôi, lập tức trút giận lên người Chu Thải. Chu Thải đáng thương vừa được ân sủng, liền đi đời nhà ma, Kha Thục phi lại sai người đem thi thể nàng kia ném vào giếng cạn, lúc này mới chuyện Chu Thải đến cầu Nại Hà.

Chỉ là vì sao thời gian trở nên kỳ quái như vậy? Thanh Hoan không rõ. Nhưng nàng ẩn ẩn cảm thấy, thời gian thay đổi có quan hệ gì đó với nàng, chỉ là đạo lý trong đó nàng còn chưa nghĩ ra, cho nên chỉ có thể chấp nhận.

Thôi thôi, chung có một ngày nàng có thể minh bạch mọi chuyện, cũng không vội nhất thời. Quá khứ đều đã qua đi, tương lai lại chưa tới, hà tất nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ là hiện tại mình có dáng vẻ này, lại không có thân phận gì, làm sao đi gặp Cảnh Hằng Đế?

Không biết đứa nhỏ kia hiện giờ trưởng thành cái dạng gì - Thanh Hoan nghĩ.

Đến chuyện khi mình xuất hiện có thay đổi gì hay không, hoặc là đại biểu ngụ ý đặc thù nào đó hay không, Thanh Hoan đều không nghĩ tới, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, chẳng lẽ nàng còn điều gì phải sợ hãi?

Lại lặng lẽ đến nơi trước kia mình từng ở, nơi đó vốn là chỗ ở của nữ quan kia, hiện giờ lại trống không, tựa hồ đã trống trải thật lâu. Thanh Hoan nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bài trí trong phòng dĩ nhiên khác với trước kia tự nhiên. Ngôi nhà trước đây ở đã sớm bị lửa lớn cháy đến không còn gì.

Đối với những người khác mà nói, đó là chuyện chín năm trước, nhưng đối với Thanh Hoan, bất quá là một canh giờ trước. Trước sau có sự chênh lệch quá lớn, nàng khó tránh khỏi có điểm tiếp thu không nổi.

Trước kia, khi ở hoàng cung, trên cơ bản đã học thuộc kỹ đường đi nước bước cung điện này, cho nên Thanh Hoan biết được tẩm cung Hoàng đế ở đâu, chỉ là nàng không biết mình đi đến đó bằng cách nào. Nàng, một là không có võ công, hai là không biết khinh công, vậy làm sao tới được Kim Loan Điện nơi Cảnh Hằng Đế sở trụ, hơn nữa còn phải bảo đảm trên đường đi không bị thị vệ phát hiện? Còn có một chuyện rất trọng yếu chính là, Cảnh Hằng Đế còn có thể nhận ra Thanh Hoan nàng sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio