Editor: Bạch Lạc - //
Beta: Lạc Tiếu ♡
Cho dù bản thân Thanh Hoan có tính tình tốt, nhưng vừa mở mắt đã phát hiện đầu mình bị ấn ở trong nước, nàng bực. Từ khi chết đi cho đến tận bây giờ, nào có ai dám đối xử với nàng như vậy! Hơn nữa... Đây không phải là lúc Sầm Ninh chết chìm trong bồn cầu đó chứ?!
Còn tốt còn tốt, không có mùi gì lạ. Sau đó, cả người Thanh Hoan cứng đờ, vì sao nàng lại thả lỏng khi phát hiện không có mùi lạ?
Nhận thấy có người xoắn cánh tay mình, Thanh Hoan nhẹ nhàng động đây một chút, hai người đằng sau liền ngã gục. Đương nhiên, ở trong mắt người khác, đây là bởi vì nàng điên cuồng giãy giụa.
Sau khi đứng lên, mới biết được đây là bể bơi. Tuy rằng nhìn nước sạch sẽ, cũng không biết có bao nhiêu người ở bên trong từng ngâm mình qua, đáng sợ nhất chính là, có lẽ còn có người trộm tiểu tiện... Sắc mặt Thanh Hoan tức khắc trở nên vô cùng khó coi. Mà khi nàng không vui, nghĩa là có người sắp gặp xui xẻo.
Đứng ở trước mắt là hai nữ sinh, một người cao khoẻ, một người mập lùn, Thanh Hoan nhìn tay chân nhỏ bé của chính mình, cũng khó trách bị người ta đè mà không thể ngăn cản.
Nàng nhíu mày, nháy mắt che ngực lại, nồng đậm khuất nhục, xấu hổ, bi phẫn... Đó cảm xúc thuộc về Sầm Ninh chân chính.
Thanh Hoan chậm rãi thu liễm cảm xúc trong mắt, đầu tóc ướt đẫm che mất mặt mũi, bộ quần áo đồng phục dính sát vào ở trên người. Nàng không phải nữ quỷ Sầm Ninh, xưa nay nàng chỉ làm theo phương châm người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, nhổ cỏ tận gốc.
Lúc nhìn thấy con chuột xám nhỏ kia từng bước một đi về phía mình, hai nữ sinh đều không tự chủ được hoảng sợ, nhưng tập trung nhìn kỹ, chuột cũng chỉ là chuột, dù nhảy nhót thì vẫn có thể tùy tiện khi dễ! Chờ lát nữa bọn họ trở về tranh công với Hách đại tiểu thư, nói không chừng còn có thể trà trộn vào vòng bạn bè của cô ấy.
Thật là bi kịch, bạo lực học đường đã phát triển tới nông nỗi như vậy rồi. Khi đối mặt với kẻ yếu, điều bọn họ nghĩ đến đầu tiên không phải là trợ giúp và bảo vệ, mà là bỏ đá xuống giếng, dẫm đạp lên Sầm Ninh để đạt được mục đích của mình.
"Thích bắt nạt tao?" Ngữ khí của chuột nhỏ khinh thường hỏi.
"Đù má! Mẹ nó mày giả vờ cái gì..." Một câu thô tục chưa kịp nói xong, đã bị đạp ngã trên mặt đất, Thanh Hoan một chân dẫm lên trên mặt đối phương, không chút khách khí dùng sức dẫm đạp, nữ sinh cao khoẻ nháy mắt chảy máu mũi, Thanh Hoan hơi hơi mỉm cười, sau khi cảm nhận được tâm địa của Sầm Ninh, khuynh hướng bạo lực của nàng nháy mắt gia tăng.
【 Tốt quá tốt quá! Chủ nhân cố lên! Cố lên! 】
Ấn đầu Sầm Ninh vào bể bơi, đây không phải có ý định mưu sát thì là cái gì? Nhưng từ khi Thanh Hoan ở thế giới của nam quỷ Tần Mục đã hiểu rõ, trẻ vị thành niên ở thế giới hiện đại được pháp luật bảo hộ, bất quá đại đa số chỉ bảo vệ những đứa trẻ vị thành niên xấu xa, còn đối với những đứa trẻ vị thành niên thật sự yếu đuối, pháp luật không chỉ không có tác dụng bảo hộ nào, thậm chí còn là cọng rơm cuối cùng đẩy bọn họ nhảy vào hố lửa.
Nữ sinh ục ịch còn lại hoảng sợ, không biết con chuột nhỏ bé này vì sao lại đột nhiên to gan lớn mật, lập tức vớ lấy cây chổi trong tầm tay, đập về phía Thanh Hoan. Thanh Hoan nghiêng đầu tránh thoát, sau đó dứt khoát lưu loát quét ngã đối phương.
Chân sau quỳ gối đè lên trên người nữ sinh ục ịch, tát mười mấy cái tát lên gương mặt đáng ghét kia, mạnh đến nỗi khiến tay nàng sưng lên!
"Thích khi dễ tao đúng không?" Thanh Hoan cười gằn, cơ thể người nhiều huyệt đạo như vậy, nàng có rất nhiều biện pháp làm bọn chúng đau tận xương tủy, y học hiện đại lại không thể tìm ra nguyên nhân. "Vậy mày cứ khi dễ cho tốt đi."
Chậm rãi, nàng bẻ cánh tay nữ sinh thành một cái tư thế quỷ dị, nữ sinh kêu rên không thôi. Đáng tiếc, vì tiện cho việc khi dễ Sầm Ninh, trước khi hành động, bọn chúng cố ý chọn thời điểm khu bơi lội không có người, còn chủ động tắt camera. Ai ngờ vác đá nện vào chân mình, cũng là báo ứng.
Hai nữ sinh đau đến mức ứa ra mồ hôi lạnh, Thanh Hoan lại như phát hiện đồ chơi mới, nàng còn chưa từng lăn lộn người như vậy, thì ra thân thể nhân loại cũng có thể cột thành nút gút sao! Cánh tay, đôi chân cùng đầu quấn lại với nhau thành hình cầu, Thanh Hoan đặt bọn chúng ở trước bể bơi, lắc lắc tay, một chân đá ra ngoài.
... Đau quá!
Thanh Hoan đặt mông ngồi xuống đất xoa chân nhỏ, vểnh miệng lên không vui, Mặc Trạch thật cẩn thận lấy lòng nói 【 Chủ nhân, người có phải đã quên đây là thân thể con người...】 vẫn chưa qua cải tạo, mới vừa dùng, còn nóng hổi mới mẻ ra lò!
Nếu không phải linh hồn trong cơ thể là Thanh Hoan, lấy sức lực của Sầm Ninh sao có thể đá bay người khác, Thanh Hoan cũng lâu rồi không cảm nhận được nỗi đau này, cảm giác đầu ngón chân đụng phải góc bàn mọi người hẳn không xa lạ, trong mắt nhanh chóng dâng lên một tầng sương mù vì đau đớn. Nàng khó chịu trừng mắt hai quả cầu đang trôi nổi ở bể bơi kia, hai nữ sinh đã sợ tới mức nước mắt nước mũi tùm lum, kêu khóc xin tha, khu bơi lội đẹp đẽ vang vọng âm thanh cầu xin có vẻ vô cùng êm tai.
Thanh Hoan không thú vị mà nhìn bộ dạng trợn trắng mắt của hai người, lại cúi đầu nhìn đồng phục trên người mình, ướt tới như vậy... Nàng cầm lấy cặp sách trên mặt đất, vậy mà cũng ướt! Nàng không vui đâu!
"Tao phải đi, chúng mày ở chỗ này chờ đám người tới cứu đi." Nói xong, nàng xách cặp sách lên xoay người rời đi.
Còn lại hai người trợn trắng mắt trên mặt nước, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Theo ký ức nữ quỷ Sầm Ninh, Thanh Hoan chậm rì rì trở về Hách gia.
Hiện tại đã là sau một tuần từ lúc gặp được anh trai Sầm Ninh, trước đó không lâu, Chu Thu Nhuỵ cùng con gái ruột của bà ta nhận lại nhau, cùng nhau kích thích Hách Manh. Cũng vì vậy mà người bắt nạt Sầm Ninh ở trong trường học ngày càng nhiều, thủ đoạn cũng ngày càng tàn nhẫn đáng sợ. Mấy người phú nhị đại vị thành niên này, dù có giết người, nhiều lắm cũng chỉ vào trại lao động cải tạo mấy năm, chờ đến lúc được thả ra thì ngay cả hồ sơ cũng sẽ không tì vết.
Một đám rác rưởi.
Khi về đến nhà, Hách Manh cùng Hách phu nhân đang ngồi ở sô pha xem TV, vừa thấy Thanh Hoan cả người ướt nhẹp bước vào nhà, Hách Manh lập tức cầm một quả táo ném qua: "Con tiện tì, người mày dơ như vậy thì đừng vào đây, mau lau cho sạch mấy chỗ mày từng dẫm qua cho tao!"
Đúng vậy, lau cho sạch, sàn đá cẩm thạch mà lại muốn Sầm Ninh dùng giẻ lau sạch từng viên gạch, dù là người hầu rẻ tiền nhất cũng không thể sai bảo như vậy. Nhưng mà... Thanh Hoan nhìn Hách Chấn Tân đang ngồi bên cạnh đọc báo, ông ta làm như không nghe thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.
Đối xử tàn nhẫn với Sầm Ninh như vậy, cô bé vẫn cứ mang ảo tưởng về ngôi nhà này. Đứa trẻ đáng thương, tới tận sau khi chết, cô bé cũng không biết mình mới là tiểu công chúa chân chính, người Hách gia tính là cái thá gì!
Thấy Thanh Hoan đứng yên không nhúc nhích, Hách phu nhân cũng nổi giận: "Hách Tiểu Yên! Mày dám không nghe lời Manh Manh nói? Kêu mày đi lau thì mau đi đi, bằng không thì cút cho khỏi Hách gia cho tao! Hách gia nhà tao không nuôi loại phế vật chỉ biết ăn như mày!"
Đối với việc mẹ con Hách phu nhân nhục mạ Sầm Ninh, Hách Chấn Tân trước sau đều duy trì trạng thái giả điếc. Ông ta cũng không thích đứa con gái này, cả ngày sợ hãi rụt rè, một chút đều không hào phóng, thành tích học tập lại không tốt, nói chuyện với nó còn thấy ghét bỏ, nhắc tới nó là thấy mất mặt. Kỳ quái, con gái Thu Nhuỵ sinh cho mình sao lại kém như vậy chứ?
Ông ta cũng không nghĩ, Chu Thu Nhuỵ từ nhỏ đã nuôi Sầm Ninh, cố tình làm cho cô bé nhát gan nhút nhát, sau khi đưa đến Hách gia, Sầm Ninh bị sai khiến khinh thường không bằng hầu gái, mỗi ngày cô bé còn bận hơn so với người hầu, dưới loại tình huống này, Sầm Ninh còn có thể kiên trì hoàn thành bài tập đã không tồi!
Thanh Hoan đột nhiên nhớ tới khi mình còn sống, nàng cũng giống như Sầm Ninh, chẳng qua nàng là bởi vì dung mạo tuyệt mỹ mới bị mẹ cả cùng đích tỷ căm ghét, tìm mọi cách khinh nhục chèn ép, ăn không đủ no, còn phải chăm sóc di nương bị bệnh nặng, có thể nói là sống không bằng một hạ nhân.
Có lẽ là bởi vì cảm nhận được trái tim của Sầm Ninh, lại nghĩ tới mình thật lâu trước kia, Thanh Hoan hơi hơi mỉm cười "Hẹn gặp lại."
Nàng muốn thay thế Sầm Ninh lấy về những thứ thuộc về nhân sinh của con bé.
Ngày thường con chuột nhỏ hẳn là sợ hãi rụt rè bò xuống đất lau nhà mới đúng, hôm nay bộ ăn gan hùm mật gấu sao?! Hách Manh chuẩn bị tức giận, Hách phu nhân nhẹ nhàng trấn an con gái mình một chút, giọng nói tràn ngập chê cười: "Mặc kệ nó, ngay cả một đồng tiền nó cũng không có, xem nó có thể chạy đi đâu?"
Đây là Hách phu nhân cố ý, bà ta không cho Sầm Ninh tiền mặt, mỗi ngày trừ ăn ba bữa cơm... Không, đôi khi một ngày một bữa cơm cũng không có, bà ta dốc hết sức lực ngược đãi cùng chèn ép đứa nhỏ này, đơn giản là vì con nhỏ này là con gái của chồng mình cùng ả đàn bà khác sinh ra!
Ả đàn bà kia bị chồng mình nuôi dưỡng ở bên ngoài, Hách phu nhân không có cách nào, nhưng con gái của ả tiểu tam ti tiện này thì bà ta có thể niết nó trong tay!
Cho nên, đối với việc Thanh Hoan rời đi, người nhà họ Hách đều ôm ý nghĩ "Con tiện tì kia rời khỏi Hách gia sống không nổi chắc chắn sẽ trở về". Cho dù nó có đi tìm người mẹ tiểu tam kia, ả Chu Thu Nhuỵ đê tiện cũng sẽ trả Hách Tiểu Yên về.
Xùy! Đừng tưởng bà không biết Chu Thu Nhuỵ có ý đồ gì! Người phụ nữ hèn hạ kia cho rằng nhét con gái vào đây là bản thân sẽ có cơ hội tiến vào cửa Hách gia sao? Bà khinh, cửa cũng không có đâu!
Sau khi rời Hách gia, Thanh Hoan cảm thấy cả người nhẹ nhàng.
Nàng mới không muốn ở cái nhà đó, Hách Manh chính là bị mẹ con Chu Thu Nhuỵ kích thích nên mới đem hết toàn lực cấm đoán Sầm Ninh gặp mặt Sầm gia, Sầm gia tới cửa tìm kiếm còn bị sập cửa vào mặt, nếu không phải do bốn người này, Sầm Ninh đã sớm nhận mặt gia đình!
Thanh Hoan cũng không như Hách phu nhân lường trước là đi tìm Chu Thu Nhuỵ, người khác không có tiền, chẳng lẽ bản thân Thanh Hoan cũng không có tiền sao [Mỉm cười].
Cho nên, Thanh Hoan không chút khách khí thuê một phòng chung cư tương đối tốt ở gần trường học, nàng thật sự rất có tiền! Đương nhiên, nàng tìm một cái cớ cho tiền của mình, nàng là thiên tài chơi cổ phiếu!
Thế nào, thế nào, thế nào?
Tuy rằng toàn bộ tài sản của Sầm Ninh cũng chỉ có mấy trăm đồng nhờ làm việc vặt như đi lụm lon, nhưng lời ăn lời thì cũng không tính là cái gì.
Thị trường chứng khoán gì đó, bá đạo tổng tài Mạnh Thanh Hoan tỏ vẻ không hề áp lực. Bị cha mẹ làm bị thương thấu tâm, nhận hết ngược đãi, nhờ có cơ duyên mà bắt đầu chơi cổ phiếu kiếm tiền, cái lý do này khỏi nói có bao nhiêu truyền kỳ!
Ở thế giới hiện đại, Thanh Hoan cũng muốn trở thành người được người người ngưỡng mộ tôn kính.
Nhà mới chỉ có mét vuông, tuy có chút nhỏ, nhưng chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đủ, Thanh Hoan thả Cát Quang và Tiểu Hắc ra ngoài, hai đứa nhỏ này vì được hít thở không khí của thế giới nhân loại mà kích động muốn chết. Đáng tiếc, cả hai không ăn thức ăn chó mèo, bằng không cũng đỡ phải nghĩ nhiều, hiện tại Thanh Hoan còn phải tự mình nấu cơm cho chúng nó!
Sau khi chuyển tới nhà mới, Thanh Hoan nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, cả căn hộ đã biến thành phong cách nàng yêu thích. Vừa vào cửa đã thấy được tủ sách chiếm ba mặt tường ở phòng khách, Thanh Hoan không cho rằng mình sau khi trở lại Sầm gia thì có thể thành sâu gạo, nàng sống chết không thể thiếu học tập, nàng muốn tu đạo, muốn siêu việt Thiên Đạo, thậm chí còn khống chế Thiên Đạo.
Đây là cái lý tưởng vĩ đại, nàng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, nhưng vẫn khắc ghi.