Edit: Qiezi
[]
Quan hệ bao nuôi phát sinh đến ngày thứ năm, là một ngày cuối tuần trời trong nắng ấm.
Tông Tĩnh Lê hỏi Phàn Nhã: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Có thể chứ?”
Tông Tĩnh Lê bật cười: “Đương nhiên có thể.”
Trong mắt Phàn Nhã ánh lên từng tia lấp lánh. Cậu muốn, đương nhiên là muốn, cậu ra ngoài là vì cái gì, không phải là vì đi dạo xã hội loài người sao! Rõ ràng cậu đến đây để du lịch, lại bởi vì một tên trộm mà bị bắt làm công, quả thực khiến người người nghe thấy người người thương tâm, người người rơi lệ.
Tông Tĩnh Lê hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Muốn đi… Nơi náo nhiệt.”
Cuối tuần trung tâm thương mại sầm uất, pháo nổ vang trời, cờ đỏ phấp phới, người lui tới tấp nập.
Lúc này, Phàn Nhã nhớ lại sợ hãi khi ở nhà ga, cậu có hơi hối hận quyết định của chính mình, kè kè bám chặt Tông Tĩnh Lê.
Để lạc mất Tông Tĩnh Lê không phải chuyện đùa, kim chủ tốt tính như vậy, nếu đánh mất sẽ không có người thứ hai.
Tông Tĩnh Lê tự nhiên chen chúc qua đám đông mua cho cậu một cây kem, Tông Tĩnh Lê vừa đi vừa nói chuyện: “Có muốn đến cửa hàng nhà tôi không?”
“Cửa hàng nhà anh cũng mở ở đây hả?”
Tông Tĩnh Lê gật đầu: “Trạm tàu điện ngầm, trung tâm thương mại, phố lớn ngõ nhỏ, nơi nào em có thể nghĩ tới trên cơ bản đều có cửa hàng nhà tôi.”
“Thật lợi hại…” Phàn Nhã nhìn anh đầy sùng bái: “Cửa hàng kinh doanh gì vậy?”
“Ở phía trước.” Tông Tĩnh Lê vươn tay chỉ cho cậu xem.
Phàn Nhã nhìn theo hướng tay anh, một cái bảng hiệu rất lớn, viết ba chữ to —
Chu Bạch Áp.
[]
Cho nên nhân gian hay nói người vẫn là người, không thể vượt qua khoảng cách giống loài.
Sao lại có người ác độc, máu lạnh đến vậy, chuyên ăn vịt! Mở quán ăn lớn như vậy, một chuỗi cửa hàng khắp cả nước, chỗ nào cũng có!
Chuyên! Ăn! Vịt!
Không phải, hình như còn có ngỗng. Quá hung tàn rồi má ơi! Ngay cả sư phụ cũng ăn!
Tông Tĩnh Lê thấy Phàn Nhã sững sờ tại chỗ, tinh thần hoảng hốt, ngay cả kem chảy nước cũng không quan tâm.
Anh huơ tay trước mặt Phàn Nhã: “Sao vậy?”
Phàn Nhã hoảng sợ, tay run lên, kem bị tan chảy nhỏ lên tay. Cậu cũng không có khăn tay, luống ca luống cuống muốn liếm đi. Tông Tĩnh Lê lập tức giữ chặt cổ tay cậu: “Vào toilet rửa đi.”
Lúc anh đụng vào Phàn Nhã, thân thể cậu chấn động, sau một lúc mới tỉnh tỉnh mê mê gật đầu theo anh vào toilet.
Tông Tĩnh Lê thấy Phàn Nhã hành động kỳ quái bèn hỏi: “Sao vậy, không thoải mái?”
“Quá nhiều người…” Phàn Nhã nói: “Chúng ta đổi nơi khác đi.”
“Đi, đi shopping, mua cho em chút đồ. Đồng hồ, quần áo, hoặc là mấy thứ thú vị gì đó, em thích gì?”
“A? Tại sao?”
“Còn tại sao cái gì?” Tông Tĩnh Lê nhéo mặt cậu: “Tặng quà cho em.”
Tông Tĩnh Lê tự cho rằng làm thế là thân mật nhưng lại làm Phàn Nhã càng thêm cứng ngắc.
Trời ơi, ảnh nhéo tui. Tam đại truyền thừa, chuyên làm vịt!
Một đôi tay làm vịt nhéo tui!
[]
Tông Tĩnh Lê vốn muốn dẫn cậu đi shopping, mua chút đồ dỗ anh bạn nhỏ vui vẻ, sau đó có lẽ sẽ thuận lý thành chương mà hành sự. Nhưng sau khi bước ra khỏi trung tâm thương mại, Phàn Nhã lại càng hoảng sợ nhìn anh.
Anh suy nghĩ cẩn thận một lần nhưng vẫn không nghĩ ra có chỗ nào bất thường.
Nếu tiêu tiền không khiến người khác vui vẻ, vậy thì chuyện gì mới khiến người khác vui vẻ?
À còn, ăn cũng khiến người khác vui vẻ.
Tông Tĩnh Lê lái xe, từ gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Phàn Nhã: “Đi đâu ăn đây? Đồ Nhật? Đồ Thổ Nhĩ Kỳ? Hình như gần đây có quán bán món cay Tứ Xuyên cũng không tệ.”
“Anh quyết định đi, cái nào cũng được.”
“Ừ, được rồi.” Tông Tĩnh Lê bỗng dưng như nhớ tới cái gì, mở lời: “Hình như gần đây mới mở một tiệm vịt quay cũng không tệ lắm, da giòn nhúng đường ăn ngon lắm.”
“!” Phàn Nhã kinh hãi: “Không được!”
“Sao vậy?” Tông Tĩnh Lê không ngờ cậu bỗng nhiên hoảng hốt như thế: “Em không thích?”
“Không phải!”
“Vậy tại sao?”
Phàn Nhã nghẹn nửa ngày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vịt, vịt vịt đáng yêu như vậy, sao anh có thể ăn vịt vịt…”
[]
Cuối cũng họ đi ăn đồ Pháp, Tông kim chủ mua túi mua đồng hồ mua quần áo đều không hữu dụng, lại dùng một phần ốc sên hấp rượu vang lấy lòng Phàn Nhã.
Đã lâu rồi không được ăn ốc sên, thật sự làm vịt rơi lệ.
Ánh đèn hợp ý, âm nhạc hợp ý. Dưới bầu không khí tốt đẹp, Tông Tĩnh Lê dụ Phàn Nhã uống vài hớp rượu. Uống cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khiến người khác muốn cắn một cái.
“Ăn xong chưa? Chúng ta về nhà nhé.”
Hai mắt ngập nước của Phàn Nhã mở to, ánh mắt hơi mê ly, một lát sau mới ngơ ngác gật đầu. Cậu cảm thấy bước chân nhẹ tênh, nắm chặt tay Tông Tĩnh Lê, rất sợ lạc mất.
Tông Tĩnh Lê hết sức hài lòng, cũng không quan tâm ánh nhìn của mọi người, thoải mái nắm tay Phàn Nhã. Anh bạn nhỏ thật đáng yêu, say rượu còn ngoan hơn bình thường.
Anh phóng trên đường cao tốc chạy như bay về nhà, vừa ôm hôn Phàn Nhã vừa lên lầu. Kỳ thật Phàn Nhã không uống bao nhiêu rượu, mùi rượu cũng chỉ thoang thoảng, hết sức quyến rũ, đầy sức dụ hoặc, khiến anh không kiềm được khẽ cắn một cái.
Phàn Nhã mơ mơ màng màng, mặc kệ anh muốn sờ muốn cắn thế nào cũng được. Đợi đến khi lên giường, trên người Phàn Nhã đã không còn bao nhiêu quần áo.
Tông Tĩnh Lê đặt Phàn Nhã lên giường, vừa hôn xương quai xanh vừa cởi quần áo cho cậu. Phàn Nhã bỗng nhiên gọi một tiếng mềm nhũn: “Tông tiên sinh…”
Vừa mềm vừa ngọt, vật nhỏ này đúng là quá ngon miệng.
Tông Tĩnh Lê đang đắm chìm trong đó thì bỗng nhiên bị Phàn Nhã đẩy ra.
Tông Tĩnh Lê:?
Phàn Nhã xoay người ngồi dậy, dựa vào mép giường nôn mửa liên tục.
Tông Tĩnh Lê:??
Phàn Nhã ói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, xoay người rồi ngủ mất.
Tông Tĩnh Lê:???
Trời xanh chứng giám, cậu thực sự chỉ uống vài hớp! Trên thế giới này sao có thể có người có tửu lượng kém như vậy! Mẹ nó, không biết uống thì sao không nói sớm!
Anh có điên mới tin say rượu loạn tính.