Edit: Qiezi
[]
Sau khi quay về từ nhà ba mẹ, Tông Tĩnh Lê luôn cảm thấy Phàn Nhã không được vui. Cậu không bám lấy anh, cười ngây ngô như trước kia mà trái lại hay cau mày không biết đang nghĩ cái gì, còn chạy qua phòng ngủ đã gần như bỏ trống trong nhà anh.
Anh hỏi Phàn Nhã: “Là bạn tôi khiến em không vui?”
Phàn Nhã lắc đầu.
“Là ba mẹ tôi?”
Phàn Nhã suy tư: “Không phải.”
“Vậy tại sao?”
“Anh…” Phàn Nhã nhỏ giọng nén giận: “Vẫn lo lắng? Không sao, ba mẹ tôi rất thích em.”
“Không phải chuyện này.” Phàn Nhã nói: “Em chưa chuẩn bị tư tưởng!”
“Xin lỗi, xin lỗi em.” Tông Tĩnh Lê hôn lên má Phàn Nhã: “Không phải em đã đồng ý cùng tôi về nhà sao? Sau này tôi sẽ nói với em. Em cảm thấy rất lo lắng, không chuẩn bị tốt?”
Phàn Nhã mím môi im lặng, hồi lâu sau mới cẩn thận nói: “Nếu… Nếu sau này chúng ta chia tay thì sao?”
“Hử?” Tông Tĩnh Lê dường như bị câu hỏi này dọa sợ, nhéo mặt Phàn Nhã: “Chúng ta mới bắt đầu chưa bao lâu, em đã nghĩ đến chuyện chia tay?”
Phàn Nhã cố chấp: “Lỡ xảy ra thì sao?”
“Lỡ chia tay cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến em, quan tâm làm gì?” Tông Tĩnh Lê nói: “Được rồi, đừng nghĩ nữa!”
Nhưng chuyện này không thể nói thôi là thôi, Phàn Nhã luôn bất an, cũng không thân mật với Tông Tĩnh Lê nữa. Tông Tĩnh Lê có hỏi vài lần, Phàn Nhã chỉ lắc đầu cho có lệ, mơ mơ hồ hồ không nói đến trọng điểm.
Tông Tĩnh Lê bận bịu, hỏi vài lần không được gì nên cũng đành mặc kệ. Anh nghĩ có thể là do Phàn Nhã còn nhỏ, không có kinh nghiệm gì, có lẽ để cậu muốn nghĩ gì thì nghĩ là được.
Hai người không ai để ý đối phương, dưới một mái nhà thật sự tương kính như tân.
(Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như khách)
[]
Tông Tĩnh Lê đi làm, dì Lưu ở ngoài chăm sóc vườn rau, trong nhà chỉ còn Phàn Nhã và Meo Meo, giữ khoảng cách an toàn mét, không quấy rầy nhau, cuộc sống an lành.
Phàn Nhã ở trên lầu đọc sách thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng vù vù từ phòng khách truyền đến cùng với tiếng Meo Meo gào thê lương. Cậu lập tức chạy xuống lầu, phát hiện có một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, tạo hình vô cùng phóng khoáng, đơn giản mà nói chính là quần áo không chỉnh tề, râu ria xồm xoàm, trên tóc còn có mấy cọng lông đang run rẩy.
Phàn Nhã cảnh giác nhìn người này, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng. Cửa không mở, hắn vào bằng cách nào? Là trộm? Có tên trộm nào ung dung bình thản như vậy? Chẳng lẽ là vào cướp?
Phàn Nhã lặng lẽ mở di động, chuẩn bị báo cảnh sát. Cậu hỏi: “Anh là ai?”
Người đàn ông kia cũng rất hưng phấn la lên: “Tiểu bảo bối! Sao ngay cả con cũng không nhận ra ta?”
“Sư phụ?”
“Ai nha, đương nhiên là vi sư rồi! Ngay cả ta mà con cũng nhận không ra, thật khiến vi sư siêu thất vọng!”
Phàn Nhã ấm ức: “Lần đầu tiên con thấy hình người của sư phụ…”
“Ta còn cho rằng chúng ta rất ăn ý!”
“À đúng rồi, khẩu âm của sư phụ…”
“A? Là khẩu âm lúc ta du lịch sang Đông Hải Nam Hải, cũng không tệ, có cơ hội ta sẽ dẫn con đi. Nó chính là con dâm long, muốn ép khô ta! Ai nha, không ngờ nó lại là loại như thế, nhắc tới là tức…”
Phàn Nhã tiêu hóa tin tức, cảm thấy lượng tin tức này hơi lớn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ cậu và Tông Tĩnh Lê đã sống quá vô độ, nghe lời ai nói cũng cảm thấy có quan hệ bất chính.
“Aiz, còn con, sao con lại chạy tới đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Khụ, con…” Phàn Nhã khịt mũi: “Chuyện này nói ra rất dài dòng…”
[]
“Cho nên…” Bách Ngạc nhướng mày: “Ta mới đi có một thời gian ngắn, con không những làm mất đồ của ta mà còn yêu đương?”
“Duyên phận tới thôi sư phụ.”
“Tới cái con khỉ.” Bách Ngạc bực tức: “Con biết được bao nhiêu người? Con biết hắn là ai không, có thể dụ dỗ con đến thần hồn điên đảo? Lúc đầu là hắn bao nuôi con! Bảo bối ngoan của ta, loại đàn ông này đáng tin sao?”
“Anh ấy tốt lắm.” Phàn Nhã vô thức biện hộ cho người đàn ông của mình.
“Bị dụ thành ra như vậy!” Bách Ngạc hận không thể rèn sắt thành thép: “Được được được, không nói chuyện này nữa. Vậy con muốn vui đùa với hắn hay là muốn sống chung lâu dài? Con với hắn không hiểu gì về nhau, con tính làm sao? Lỡ như, ta nói lỡ như con bại lộ thì sao? Lúc bái sư không phải vì con sợ hãi con người sao, bây giờ không sợ nữa?”
Sư phụ thật sự tức giận, Phàn Nhã nghĩ thế, tức đến mức khẩu âm cũng quay về ban đầu rồi.
Đây vốn chính là vấn đề cậu suy nghĩ mấy ngày nay. Cậu trốn tránh, do dự, thậm chí còn hoài nghi về đoạn tình cảm này. Nhưng sư phụ nói như vậy lại khiến cậu có chút phản nghịch, không phục.
“Sẽ có cách thôi.” Phàn Nhã nói: “Xe đến trước núi ắt có đường… Con rất thích anh ấy.”
“Aiz!” Bách Ngạc thở dài. Đồ đệ lớn rồi, đang yêu đương không quản được!
Hắn cố gắng bỏ qua chuyện trước giờ chưa từng quản được đồ đệ.
Phàn Nhã u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy bóng dáng Tông Tĩnh Lê từ gara đi ra.
“!” Phàn Nhã la lên: “Sư phụ!”
“Cái gì?” Bách Ngạc bị dọa giật mình: “Giật cả mình.”
Phàn Nhã vội la lên: “Anh ấy về rồi! Sư phụ, lúc nãy người vào từ chỗ nào?”
Bách Ngạc chỉ tay: “Cửa sổ.”
“Vậy sư phụ theo đường cũ ra ngoài đi!”
“Bây giờ ngay cả cửa cũng không cho ta đi?” Bách Ngạc kinh hãi. Có đàn ông rồi là đối xử với sư phụ như thế?!
“Không phải mà, anh ấy vào từ cửa chính, không còn kịp rồi!”
[]
Khi Tông Tĩnh Lê vào nhà lập tức nhìn thấy một người đàn ông chạy trốn từ cửa sổ nhà mình, bên trong còn có Phàn Nhã hỗ trợ.
Đúng là một bức tranh gian phu chạy trốn rất tiêu chuẩn.
Anh bình tĩnh mở cửa vào nhà nhìn thấy Phàn Nhã ngồi ở phòng khách, dáng vẻ co quắp.
Phàn Nhã thấy anh, cậu và Meo Meo cùng nhào tới, mắt sáng long lanh: “Anh đã về rồi!”
Phàn Nhã vừa nhiệt tình vừa đáng yêu, thậm chí còn không bảo trì khoảng cách an toàn với Meo Meo, biểu hiện rất quá lố. Phàn Nhã ngốc, cậu đã quên bọn họ đang chiến tranh lạnh hay sao?
Tông Tĩnh Lê lạnh nhạt gật đầu, hỏi: “Trong nhà chỉ có em?”
“Đúng vậy.”
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có.”
“Không ai tới?”
“Có thể có ai tới?”
Tông Tĩnh Lê nhìn chằm chằm ánh mắt của Phàn Nhã. Cậu không biết nói dối, dũng cảm nhìn thẳng đối phương nhưng hàng mi run rẩy dễ dàng tố cáo cậu đang khẩn trương.
Tông Tĩnh Lê nhớ lại Phàn Nhã đột nhiên lạnh nhạt với anh, có lẽ không phải là chuyện trùng hợp. Nhưng anh vẫn rất tin tưởng cậu bạn trai nhỏ của anh, anh không vạch trần, cũng không gặng hỏi. Anh chỉ nói: “Em có khó khăn gì sao?”
“Không có?”
“Có gì không tiện nói? Em không cần để ý, cứ nói với tôi, tôi có thể giúp em.”
Phàn Nhã thầm thì: “Thật sự không có.”
“Ừ.” Tông Tĩnh Lê đáp lời: “Nếu có gì cần, có khó khăn gì không giải quyết được, em nhất định phải nói với tôi.”
“Ừ.” Phàn Nhã phiền muộn nghĩ, nói kiểu gì đây? Thưa anh, thật ra em không phải người, anh có muốn sống quãng đời còn lại với một con vịt không?
[]
Phàn Nhã cảm thấy tình huống càng ngày càng mất khống chế.
Trong khoảng thời gian này, Phàn Nhã có hai lần mất khống chế biến lại thành vịt. May là Tông Tĩnh Lê không ở nhà, may là nhà đủ lớn, không ai nhìn thấy cậu.
Cậu không biết vì nguyên nhân gì —— vốn bản lĩnh cậu học được không tới nơi tới chốn, bây giờ không biết là vì cậu rời khỏi động phủ quá lâu hay vì suy nghĩ quá nhiều, tâm tình biến hóa. Nói chung hình người của cậu càng ngày càng không ổn định, cậu phải giảm thiểu thời gian chung đụng với Tông Tĩnh Lê, cố gắng giam mình trong phòng, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước mặt anh.
Cậu lo lắng trốn trốn tránh tránh, trong mắt Tông Tĩnh Lê lại là chiến tranh lạnh tăng cao. Tông Tĩnh Lê cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, đang chuẩn bị tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với cậu.
Trên bàn cơm trưa, hai người hiếm khi có cơ hội gặp mặt.
Phàn Nhã: “Ừm ——”
Tông Tĩnh Lê: “Phàn Nhã ——”
Hai người đồng thời lên tiếng, bầu không khí hơi xấu hổ.
“Em nói trước đi.”
“Em muốn về nhà vài ngày.”
Tông Tĩnh Lê nghe thấy đành nuốt xuống suy nghĩ muốn tâm sự. Lúc anh mới gặp Phàn Nhã, rõ ràng là Phàn Nhã không có nhà mới tới tìm anh. Lúc Phàn Nhã nhắc tới gia đình luôn nói rất qua loa, có thể gần đây cậu khác thường có liên quan đến gia đình hư vô mịt mù này.
Nếu suy nghĩ kỹ thì Phàn Nhã vẫn còn trẻ con, có lẽ là mâu thuẫn với gia đình. Tông Tĩnh Lê thở dài, yêu đương với một cậu bé thật sự rất vất vả.
Cho cậu chút thời gian xử lý chuyện nhà cũng tốt, xử lý xong, quan hệ của bọn họ sẽ khôi phục bình thường.
“Đương nhiên có thể.” Tông Tĩnh Lê nói: “Nếu như có cái gì cần hỗ trợ thì nhớ nói với tôi.”