Diệp tổng, thật sự là đã làm phiền cô, em gái tôi thật sự là quấy rầy cô rồi. Còn để cô phải đưa con bé về đây, haizz..." Tiêu Nhuận thật có lỗi nói với Diệp Tử. Đều là tổng giám đốc, hắn biết thời gian với Diệp Tử rất quý giá.
"Không có việc gì, dù sao cũng là tiện đường. Tôi đem hợp đồng cho anh xem. Nếu có gì không hợp lí, thì gọi điện nói cho tôi biết." Diệp Tử đưa bản hợp đồng cho Tiêu Nhuận.
"Đây là tiếng Trung, còn có một bản tiếng Anh, tôi cảm thấy anh xem tiếng Trung đại khái thoải mái hơn, cho nên mang bản này đến trước."
"Tốt. Rất cảm tạ, chúng tôi sẽ không lãng phí thời giờ của cô. Lần sau có rảnh đến thăm...Chúng tôi sẽ rất hoan nghênh." Tiêu Nhuận bắt tay cười với Diệp Tử.
"Được."
"Chị Diệp, mai chị có đến không...em ở nhà chờ chị." Tần Tiểu Mặc chớp chớp mắt hỏi Diệp Tử.
"Ngại quá, gần đây chị có chút bận rộn, cho nên..." Nhìn đến biểu tình thất vọng của Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử đột nhiên cảm thấy khó có thể nói tiếp.
"Cô không cần phải quan tâm đến con bé. Thật sự là đã làm phiền cô." Tiêu Nhuận kéo Tần Tiểu Mặc lại bên cạnh mình rồi nói với Diệp Tử.
"Không có gì, Tiểu Mặc thực đáng yêu. Vậy... Lần sau gặp lại." Diệp Tử cùng Tần Tiểu Mặc nói tạm biệt xong liền xoay người ra khỏi cửa Tiêu gia.
Thấy Diệp Tử đi xa dần, Tiêu Nhuận lúc này mới quay qua Tần Tiểu Mặc, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
"Em rốt cuộc muốn làm gì, lần đầu tiên gặp mặt đã bỏ chạy theo người ta về nhà." Tiêu Nhuận rất ít khi nói chuyện với Tần Tiểu Mặc như vậy, đại khái bởi vì em gái từ nhỏ đã không ở chung với hắn, hắn cảm thấy mình không làm tròn nghĩa vụ một người anh, cho nên phần lớn thời gian hắn rất cưng chiều Tần Tiểu Mặc.
"Tại em thích chị ấy." Tần Tiểu Mặc cũng không thèm để ý thái độ của anh trai, tuỳ ý ngồi lên sopha, cầm một trái táo lên.
"Diệp tổng quả thật không tồi, người có khí chất lại xinh đẹp, còn rất nhỏ nhẹ." Tiêu Nhuận nhẹ giọng lại, với việc Tiểu Mặc thích, hắn lý giải rất đơn thuần, quả thật có số ít người rất ưu tú đến mức có thể hấp dẫn được người cùng giới. Có lẽ trùng hợp Diệp Tử lại có loại ma lực này.
Tần Tiểu Mặc hé miệng cười, từ chối cho ý kiến.
"Em về phòng trước đây." Tần Tiểu Mặc đứng lên, liền bị Tiêu Nhuận gọi lại.
"Tiểu Mặc, em cầm cái này." Tiêu Nhuận đem thẻ tín dụng nhét vào tay Tần Tiểu Mặc.
"Nghĩ muốn mua cái gì thì cứ mua, mỗi tháng đúng ngày anh sẽ chuyển tiền vào cho em, nếu không đủ dùng thì nói với anh."
Tần Tiểu Mặc nhìn cái thẻ trong tay mình: "Anh, em đã trưởng thành có việc làm, cũng không phải đứa nhỏ, đâu có còn lấy tiền tiêu vặt. Hơn nữa, tự em kiếm tiền cũng đủ dùng." Tần Tiểu Mặc đem thẻ nhét lại vào tay Tiêu Nhuận.
"Cầm đi, em không cần mẹ cũng phải dùng."
Tần Tiểu Mặc nhíu mày, mở miệng muốn nói, lại nghe Tiêu Nhuận nói thêm.
"Cầm đi, vài năm nay anh cũng rất ít ở cạnh mẹ, bây giờ có thể kiếm được tiền, nên đưa cho mẹ, em cũng không thể ngăn cản anh báo hiếu a..."
"Dạ." Tần Tiểu Mặc không có nói cái gì nữa, cầm thẻ bỏ vào trong túi.
"Chỉ chớp mắt em đã lớn như vậy. Anh còn thật không muốn em trở về." Tiêu Nhuận xoa đầu Tần Tiểu Mặc, có chút phiền muộn.
"Về sau em thường xuyên qua thăm là được rồi." Tần Tiểu Mặc chớp mắt cười với Tiêu Nhuận.
"Hả? Sao tự nhiên tích cực như vậy, trước kia cầu em tới em cũng không chịu mà." Tiêu Nhuận nghi hoặc nói.
"Không có gì nha, thường qua thăm không phải tốt sao, dù sao gia gia và anh đều nhớ em. Bất quá... Vé máy bay thì anh trả đi, tiền lương gầy còm ít ỏi của em còn chưa đủ mua vé máy bay đâu."
"Đương nhiên." Tiêu Nhuận ôn nhu nói.
"Được rồi, tổng giám đốc đại ca, anh đi mau đi, em tìm gia gia chơi cờ đây." Tần Tiểu Mặc hắt xì cắn một miếng táo, hí hửng đi lên lầu.
"Cẩn thận một chút, không lại té."
"A...."
Diệp Tử vừa đến công ty, di động liền rung lên. Lấy điện thoại di động ra, là tin nhắn từ một số máy xa lạ.
[Chị Diệp, này là số điện thoại di động của em, giữ liên lạc nha. (^__^)ps: bộ đồ hôm nay chị mặc nhìn đẹp lắm.] Diệp Tử cười cười, không có reply, tắt điện thoại bỏ lại vào túi.
Kế tiếp Diệp Tử phát hiện, vô luận cô mở ra QQ hay là MSN, dù sao bất luận phương thức liên lạc gì, đều có mặt Tần Tiểu Mặc. Mình rốt cuộc là có điểm nào hấp dẫn đến cô ấy a.
"Diệp tổng, đây là báo cáo tài vụ cuối tuần." Alma từ bên ngoài đi vào, đưa báo cáo cho Diệp Tử. Cô thần kỳ phát hiện trên mặt Diệp Tử cư nhiên có biểu tình ngoài ý muốn.
"Boss! Cô đang bị chuyện gì kích thích vậy?!" Alma kinh ngạc hỏi.
"Hả?" Diệp Tử ngẩng đầu, lại khôi phục mặt không đổi sắc.
"Khụ, không có gì."
"Tiền lời của công ty con ở Trung Quốc cuối tuần này không tồi." Diệp Tử nhìn báo cáo nói với Alma.
"Ừm, là không tồi, sản phẩm mới đã đưa ra thị trường Trung Quốc hồi cuối tuần, người mua rất nhiều, hơn nữa đều là số lượng lớn, rất mau trở thành dòng sản phẩm mắc tiền làm chủ thị trường bên đó."
"Ừ. Kêu Baron buổi chiều tới tìm tôi, sau đó cô đi sắp xếp một chút, ngày mai họp, kêu hết mấy nhà thiết kế. Thương lượng việc hợp tác với Lạc Mạn, cụ thể thì lát nữa ta sẽ gửi mail cho cô." Diệp Tử kí vào báo cáo, đưa trả cho Alma.
"Được."
"À...Đúng rồi, giúp tôi điều tra Tiêu gia, nhất là Tần Tiểu Mặc. Mau chóng đưa tới phòng làm việc của tôi."
"Vâng." Alma tiếp nhận tài liệu, gật gật đầu. Boss hạ nhiệm vụ thì không thể hỏi vì cái gì, Alma là một người có đạo đức nghề nghiệp, một cô gái thông minh.
Alma đi rồi, Diệp Tử tiếp tục vùi đầu làm việc, mãi cho đến giữa trưa một chút, mới từ một đống báo cáo ngẩng đầu lên, nhìn nhìn đồng hồ, nhớ tới chính mình hẳn là nên đi ăn.
[Phải nhớ ăn cơm trưa. Không nên ăn thức ăn nhanh, thói quen ăn uống của người nước ngoài rất không tốt cho sức khoẻ. Về sau có thể kêu chị Mai làm cho chị cơm hộp, ở trong phòng làm việc đặt thêm lò vi sóng nhỏ. (﹃)]
Vừa mới nghĩ đến vấn đề ăn cơm, thì Tần Tiểu Mặc đã gửi tin tới rồi. Diệp Tử như trước vẫn không có reply, trừ bỏ chuyện hợp tác, Diệp Tử không nghĩ sẽ tiếp xúc nhiều hơn với Tiêu gia.
Cho dù là như thế, cô vẫn là không tự chủ được, trong đầu cân nhắc về tính khả thi về việc trong tin nhắn của Tiểu Mặc.
Hình như... Nghe cũng không tệ lắm, thực phẩm ở đây tương đối mà nói thì cô càng thiên vị đồ ăn Trung Quốc, ăn ngon lại có dinh dưỡng.
[sau khi ăn xong nhớ rõ ngủ trưa một chút. Như vậy buổi chiều mới có tinh lực.]
Diệp Tử đau đầu nhìn di động, tin nhắn của Tần Tiểu Mặc cuồn cuộn không ngừng mà đến, đều là quan tâm đến mình, hình như không trở về cũng không phải tốt lắm.
Cắn chặt răng, Diệp Tử vẫn chưa có trả lời Tần Tiểu Mặc một tin nhắn nào.
Bỏ di động vào ngăn kéo, Diệp Tử dùng điện thoại riêng gọi cho Alma, kêu cô giải quyết vấn đề cơm trưa cho mình.
Bên kia, Tần Tiểu Mặc đang nằm trên giường êm, cứ một phút lại nhìn di động mấy lần. Tuy cô tin tưởng kiên trì chính là thắng lợi, nhưng vẫn không tự chủ được, sản sinh một ít mất mát nho nhỏ.