Diệp Tử mới vừa xuống máy bay liền có xe đang chờ cô.
"Tổng tài, bây giờ đi chỗ nào đây?" Diệp Tử mới vừa lên xe, tài xế liền quay xuống hỏi cô.
"Uhm... qua tiệm bánh ngọt bên kia đi, cách sân bay không xa, có một..." Diệp Tử nhíu mày không biết nên hình dung thế nào cho tốt, Tần Tiểu Mặc thích nhất là ăn bánh matcha ở đó, cho nên mỗi lần cô trở về đều kêu lái xe đến đó.
"A, tôi biết rồi." Tài xế nhất định từng bị phân phó đến đó, cho nên không đợi Diệp Tử nói xong đã biết cô muốn đi đâu, khởi động xe lái đi.
Đi vào tiệm bánh ngọt, Diệp Tử mua hai cái bánh matcha mà Tần Tiểu Mặc yêu thích nhất, rồi lại mua một ổ bánh gato, lúc này mới bảo tài xế lái về nhà.
Diệp Tử sợ Tần Tiểu Mặc đang ngủ, ấn chuông cửa sẽ đánh thức nàng, nên tự lấy chìa khoá mở cửa. Quả nhiên, Tần Tiểu Mặc đang nằm ngủ say trên sopha mềm mại, trong ngực còn ôm con gấu bông mà cô tặng.
Diệp Tử nhẹ nhàng bước vào, cởi giày cao gót, cầm bánh ngọt đi qua phía nàng. Nha đầu này sao lại ngủ ở phòng khách, đông lạnh thì làm thế nào, lại để người ta lo lắng một phen.
Đặt bánh ngọt lên bàn trà, Diệp Tử đi vào phòng lấy ra một cái chăn, thật cẩn thận đắp lên người Tần Tiểu Mặc, lại không nghĩ rằng nàng ngủ không quen, động tác nhỏ này cũng đánh thức nàng được.
"Chị Diệp?" Tần Tiểu Mặc mơ mơ màng màng ngồi dậy, còn dùng tay dụi mắt, mới vừa xoa nhẹ chưa tới hai cái đã bị Diệp Tử gỡ tay xuống.
"Tay không sạch, đừng dụi mắt."
"Chị Diệp, em rất nhớ chị!" Tần Tiểu Mặc ôm lấy thắt lưng Diệp Tử, vùi mặt vào ngực cô.
Diệp Tử dịu dàng cười cười, đang mở miệng muốn nói cái gì, thì Tần Tiểu Mặc đột nhiên la to, doạ cô giật cả mình.
"Bánh matcha! Chị Diệp, em yêu chị!" Trước khi cầm lấy bánh ngọt, Tiểu Mặc còn không quên hôn một cái lên má Diệp Tử.
"Nhìn thấy bánh ngọt liền quên chị." Diệp Tử bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng cũng không có ngăn cản nàng chồm người về phía hộp bánh.
"Không có mà, em đút chị ăn." Tần Tiểu Mặc cắn một miếng bánh, sau đó nghiêng đầu qua đưa lên miệng Diệp Tử, bánh ngọt bị đầu lưỡi hai người đẩy tới đẩy lui, thẳng đến khi bánh ngọt không biết như thế nào lại kì diệu biến mất, hai người mới tách ra hai đôi môi đang dính nhau vững vàng.
"Hô... Thở cũng hết được." Tần Tiểu Mặc tiếp tục ăn bánh.
"Mấy ngày nay ngoan không đó? Có ăn uống đàng hoàng không?" Diệp Tử cười hỏi.
"Có a có a, mấy ngày chị không ở đây, em đi theo bọn họ ra ngoài ăn, hơi khó ăn bất quá còn hơn không ăn."
"Vậy là tốt rồi."
"Sao hôm nay không cần đi làm?" Diệp Tử hỏi.
"Ngày mai không phải xuất trận sao, hôm nay tụi em được về nhà ngủ lấy sức. Nhịn hai ngày cuối tuần rồi, mắt em đều thâm đen nè, tổ trưởng nói sợ đến lúc đó mọi người đều ngồi ngủ gục".
"Uh, cũng phải." Diệp Tử nghĩ nghĩ đến cảnh tượng kia, cảm thấy vô cùng có khả năng phát sinh trên người Tiểu Mặc.
"Chị Diệp, chị nói hết mọi chuyện với anh trai em a. Ảnh vừa gọi điện mắng em suốt nửa tiếng, một câu em cũng không nói được. Đã vậy còn gọi cước quốc tế, ảnh không đau lòng nhưng em thì đau đó." Tần Tiểu Mặc trở mình cái xem thường.
"Hắn cũng là lo lắng em thôi." Diệp Tử xoa đầu Tần Tiểu Mặc.
"Được rồi, em tha thứ." Tần Tiểu Mặc ăn xong một khối bánh ngọt, vỗ bụng.
"Cơm chiều không cần ăn."
"Không được, chỉ là điểm tâm ngọt mà thôi, làm sao có thể không ăn cơm." Diệp Tử giáo huấn Tần Tiểu Mặc một chút, bữa ăn bữa không sẽ bị đau bao tử.
"Vậy... em phải ráng thôi." Tần Tiểu Mặc rất thức thời mà lựa chọn nghe lời người yêu.
"Chị đi tắm cái đã, mới về mệt mỏi." Diệp Tử nói với Tiểu Mặc.
"Uh, quần áo để sẵn cho chị rồi, ở phòng tắm, em đi nấu cơm." Tiểu Mặc từ trên sopha nhảy dựng lên, chạy vào phòng bếp, tính toán nấu cơm cho Diệp Tử.
Diệp Tử ở trong phòng, tắm được một lúc thì nghe thấy mùi đồ ăn từ phòng bếp bay đến, tìm được một cô người yêu hiền lành đảm đang là cỡ nào quan trọng, Diệp Tử không khỏi cảm khái hít một hơi.
Lau khô tóc đi ra, đồ ăn đã được Tiểu Mặc làm xong rồi đang dọn ra bàn, mùi thơm ngào ngạt, còn nóng sốt.
"Sao em nấu nhanh thế nhỉ, chị mới tắm có nửa tiếng." Diệp Tử ngạc nhiên.
"Anh Tiêu Nhuận gọi điện thoại cho em, nói chị đã bay về. Cho nên em chuẩn bị sẵn nguyên liệu hết rồi, thịt cũng cắt làm xong, chỉ chờ chị về đến thì nấu thôi. Nhanh đến ăn đi." Tần Tiểu Mặc bới một chén cơm và múc một chén canh cho Diệp Tử.
"Canh sườn hầm đu đủ đó, giúp ngực căng tròn." Tần Tiểu Mặc cười hì hì nói.
Nụ cười trên mặt Diệp Tử cứng lại, nàng cho rằng ngực cô chưa đủ lớn sao.
"Cũng không phải chê ngực chị nhỏ đâu, chỉ là... lớn hơn chút càng tốt..." Tần Tiểu Mặc vừa nói vừa gắp thêm mấy miếng sườn bỏ vào chén Diệp Tử.
"Tần Tiểu Mặc! Hình như so với chị, em còn nhỏ hơn đó!" Diệp Tử ngồi xuống, nói với Tần Tiểu Mặc.
"A... Hình như là có chuyện này, cho nên em mới nấu canh sườn đu đủ còn gì!" Tần Tiểu Mặc cười hì hì uống ngay một hớp canh.
"Ngon lắm." Tần Tiểu Mặc chờ mong nhìn Diệp Tử.
"Uh." Diệp Tử cũng uống một ngụm, phát hiện mùi vị quả thật không tệ, không nói gì, nhưng trong lòng oán thầm. Ngực cô đâu tính rất nhỏ a, cúp B mà, hơn nữa bởi vì hình dáng, thoạt nhìn còn lớn hơn cúp B một chút.
CUP B: bộ ngực tự nhiên ở mức vừa phải
CUP C: bộ ngực lớn vừa phải được hầu hết các sao nữ và chị em ao ước
CUP D: được coi là ngực khủng
CUP E, F, G, K: hết chịu nổi, đa số là mấy chị gái người Nhật.>
Ăn xong cơm chiều, hai người không thèm rửa chén, trực tiếp lăn lên giường, ôm nhau vật vã hơn hai tiếng, Tần Tiểu Mặc mới lười biếng ghé vào người Diệp Tử, mân mê ngón tay cô.
"Mặc quần áo vào đi, sẽ cảm lạnh." Diệp Tử đẩy Tần Tiểu Mặc.
"Không cần, không phải còn có chăn sao. Hơn nữa, quần áo kia phải ra phòng khách nhặt, trần trụi chạy ra mới có thể bị cảm lạnh." Tần Tiểu Mặc vẫn luôn có nhiều lý do hơn, Diệp Tử nói không lại nàng, đành phải từ bỏ.
"À, có chuyện này cần nói với em." Diệp Tử đột nhiên nhớ tới cô chưa cùng Tần Tiểu Mặc thương lượng về gã anh trai kia.
"Uh, chị nói đi..." Tần Tiểu Mặc còn chưa nâng mắt, dựa vào người Diệp Tử không nhúc nhích, loại vận động này thật sự quá mệt mỏi, nếu ngày mai đi nhiệm vụ mà cả người nàng mềm nhũn thì chị Diệp nhất định phải chết, hừ hừ.
"Chuyện là... công ty chị mấy hôm trước gặp chuyện, Alma tra xét thật nhiều ngày, tìm ra được... kẻ đứng sau là anh cùng cha khác mẹ của em làm." Diệp Tử nói.
"Cái gì?!" Tần Tiểu Mặc phản ứng không khác gì Tiêu Nhuận, nhanh bật người dậy, thần tình kinh ngạc.
"Em bình tĩnh lại, đại khái không quan hệ gì với ba em, chị không tra ra được ông ta có hành động gì, nhưng người anh kia của em thì hình như có ý đồ xấu với Viễn Duy và Lạc Mạn, công ty vừa nổi lên đã ra tay ác như vậy." Diệp Tử cau mày nói.
Từ khi cô tiếp nhận Viễn Duy còn chưa trải qua loại chuyện gì khó giải quyết thế này.
"Hắn muốn làm gì?!" Tần Tiểu Mặc nghe được tin này, thói quen nghề nghiệp lập tức trồi dậy, chuyện thứ nhất làm chính là hỏi mục đích tội phạm.
"Không biết, chị không nhớ đã đắc tội hắn lúc nào. Đại khái... là tâm lý biến thái chăng? Ba của em nhiều năm nhớ thương hai anh em như vậy, không đủ yêu thương hắn cho nên mới biến thành như bây giờ? Nghĩ muốn trả thù em và Tiêu Nhuận?"
Tần Tiểu Mặc cau mày tự hỏi một chút, cũng không nghĩ ra được gì khác, vì thế gật đầu đồng ý với suy đoán của Diệp Tử.
"Vậy hắn làm sao có nhiều tiền nhỉ?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Chị với anh em nghi là tiền đen, khẳng định không phải chính đạo, công tác mặt ngoài của hắn chỉ là một quản lí công ty." Diệp Tử nói.
"Rất có khả năng, chị định tra theo đường nào?" Diệp Tử có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tần Tiểu Mặc là một cảnh sát nhân dân gặp được loại sự tình này cũng không định điều tra theo con đường chính quy.
"Chị kinh ngạc cái gì, em cũng không phải ngu ngốc, thân phận của hắn đều che giấu hoàn hảo, mình làm gì điều tra được, loại sự tình này thì chị Alma tương đối có kinh nghiệm rồi." Tần Tiểu Mặc cắn cánh tay Diệp Tử một chút.
"Thì ra em cũng không phải ngốc đến mức tận cùng." Diệp Tử gật gật đầu.
"Nè!" Tần Tiểu Mặc trừng mắt nhìn Diệp Tử liếc mắt một cái.
"Tốt lắm tốt lắm, không giỡn nữa." Diệp Tử vội vàng trấn an con mèo nhỏ trên người cô.
"Vậy chị tính toán đối đầu với hắn thế nào a?" Tần Tiểu Mặc tiếp tục hỏi.
"Không biết, vốn là tính thương lượng với anh trai em một chút, bất quá cả hai đều muốn hỏi qua suy nghĩ của em, nên chị trở lại, không cần nôn nóng, hắn chạy không thoát đâu."
"Em không ý kiến, hai người tự lo liệu đi, haizz.... đừng gây sức ép dồn hắn đến chết là được, nói thế nào thì cũng có quan hệ huyết thống."
"Uh," Diệp Tử xoa đầu Tần Tiểu Mặc, cô bé này rất thiện lương, mặc kệ người khác có khi dễ nàng thế nào, nàng cũng không xuống tay tàn nhẫn với họ được.
"Nhanh ngủ thôi, ngày mai em phải dậy sớm, xong trận này sẽ cùng chị về Anh" Tần Tiểu Mặc lắc lắc tay Diệp Tử, sau đó tìm một chỗ nằm thoải mái trong ngực cô, nhắm hai mắt lại.
"Đừng động em, ngày mai chân em mềm nhũn là em tính sổ với chị đó." Tiểu Mặc vuốt ve cánh tay đang có ý đồ của Diệp Tử, tiếp tục ngủ.
Diệp Tử cười cười, nha đầu này thiệt dễ trêu chọc, tuỳ tiện đùa chút liền cắn câu, cũng không biết bình thường khi làm việc nàng sẽ thế nào, đừng nói là để cho tội phạm đùa giỡn xoay vòng đi.
Diệp Tử mới vừa nhắm mắt lại, nhớ tới trong phòng khách còn quần áo vứt lung tung, nhưng cúi đầu nhìn đến Tiểu Mặc đang nằm ngủ say trong lòng cô, Diệp Tử vẫn là quyết định mai dậy rồi thu dọn sau.
Ngày hôm sau Tần Tiểu Mặc thức dậy rất sớm, lục đục cũng làm Diệp Tử bị tỉnh giấc theo.
"Mấy giờ?" Diệp Tử mơ hồ hỏi.
" giờ rồi." Tần Tiểu Mặc đang mặc quần bên giường, trả lời.
"Mới giờ, em dậy sớm như vậy làm chi?"
": em phải đến cơ quan, chị ngủ tiếp đi. Em tự đi tới đó."
"Sớm như vậy có xe không?"
"Có rồi có rồi. Hôm qua em có nói tài xế rồi, hắn chờ em bên ngoài."
"Tốt, em cẩn thận đó."
"Uhm, chị ngủ tiếp đi, hôm nay em không làm bữa sáng cho chị được a, trong tủ lạnh còn đồ ăn, chị hâm nóng lên là được." Tần Tiểu Mặc bận rộn vẫn không quên lo lắng cho bữa sáng của Diệp Tử.
"Chị biết rồi." Diệp Tử trở người, tiếp tục ngủ, tối hôm qua Tần Tiểu Mặc mệt chết như nào thì cô cũng mệt chết như vậy.