"Chào anh, tôi là Diệp Tử." Diệp Tử bắt tay Tiêu Nhuận.
"Ha ha ha... Tử Tử a, đây là cháu trai của ta. Như thế nào, bộ dạng cũng không tệ lắm phải không, vừa nhìn đã thấy di truyền giống ta. Ngoại hình hắn giống y như ta hồi trẻ." Tiêu gia gia cười nói. Diệp Tử vừa nghe liền hiểu được, đây không phải là đang thăm dò mình thì còn gì nữa.
"Dạ, tổng giám đốc Tiêu đúng là dáng vẻ khí khái, tuổi trẻ tương lai đầy hứa hẹn." Diệp Tử cười khách sáo nói.
"Các người không phải muốn bàn chuyện hợp tác sao, lão già như ta sẽ không xen vào, ta đi ra ngoài dạo một vòng, các người cứ trò chuyện đi a".
Tiêu gia gia chống quải trượng muốn đứng lên, Diệp Tử vội vàng đưa tay đỡ giúp. Tiêu gia gia vừa lòng gật gật đầu nhìn Diệp Tử.
"Tiêu gia gia đi cẩn thận." Diệp Tử vừa mới nói, chợt nghe tiếng động ầm ầm từ trên lầu truyền xuống.
"Ai ui!"
"Đau chết mất!"
Diệp Tử nghiêng đầu nhìn sang, thì thấy một cô bé gương mặt xinh như thiên thần từ trên cầu thang lăn xuống, ngã sấp ra. Diệp Tử nhíu mày, cô nhìn thôi mà đã cảm thấy chắc là cả người đau lắm.
"Nha đầu! Tại sao con lại ngã!" Tiêu gia gia sốt ruột cầm quải trượng chống lên sàn nhà. ()
"Em đây là làm sao vậy? !" Tiêu Nhuận nhíu nhíu mày, vội vàng đứng lên đỡ cô bé kia dậy.
"Chậm, chậm một chút! Đau!" Cô bé đem sức nặng toàn thân đều đặt ở trên người Tiêu Nhuận.
"Có bị sao không a..." Tiêu Nhuận đỡ cô bé ngồi lên sopha, Diệp Tử thì giúp đỡ Tiêu gia gia đi qua.
"Không được rồi không được rồi, có chỗ đau." Cô bé nói xong lại hít một hơi, giống như sắp rơi nước mắt. Diệp Tử trong lòng thở dài. Đây rốt cuộc là ai và là chuyện gì a...
"Đau ở đâu? Gia gia nhìn xem." Tiêu gia gia hỏi.
"Chân, chân..." Cô bé mang theo vẻ mặt đáng thương, kéo ống quần lên. Thì ra chân đã sưng bầm lên một khối. Diệp Tử nghiêm túc nhìn lại lần nữa, đâu phải có một chỗ, ít nhất có tới ba bốn vết bầm, bất quá những chỗ khác trên người có lẽ không có bị gì.
"Em đó, rốt cuộc có phải là con gái hay không, đi đứng bất cẩn, mới có vài ngày em đã té ngã nhiều như vậy rồi." Mặc dù là lời giáo huấn, nhưng Diệp Tử nghe lại cảm thấy Tiêu Nhuận đang rất đau cho cô bé, trong lời nói của hắn có mang theo cưng chiều.
"Ah đúng rồi... Tử Tử a, đây là cháu nội của ta. Lớn lên ở Trung Quốc, mới qua đây không lâu". Tiêu gia gia đau lòng nhìn cháu gái nãy giờ, mới nhớ tới quay qua giới thiệu với Diệp Tử.
"Tiểu Mặc, đây là con gái của bác Diệp."
Mới vừa giới thiệu xong, Diệp Tử liền phát hiện cô bé kia ngay cả mắt cũng không chớp mà nhìn mình chằm chằm, còn thiếu điều muốn rơi nước miếng nữa thôi.
"Chị Diệp..." Cô bé đứng lên bắt tay Diệp Tử, cười tủm tỉm mà kêu một tiếng.
"Ừ" Diệp Tử nhịn xuống khóe miệng run rẩy, lên tiếng.
"Em là Tần Tiểu Mặc, chị cứ gọi em là Mặc Mặc đi!"
"Tần?"
"Ừ. Nha đầu kia cùng họ với mẹ, luôn luôn ở trong nước." Tiêu Nhuận giải thích.
"Chị, chị thì sao?" Tần Tiểu Mặc chớp chớp mắt hỏi.
"A... Tôi tên Diệp Tử, em gọi chị Diệp Tử là được."
"Được."
"Chị Diệp, chị làm công việc gì?" Mới vừa trả lời còn chưa đến một giây, cô liền bị Tần Tiểu Mặc tấn công tiếp.
Vẻ háo sắc của Tần Tiểu Mặc thật sự là làm Tiêu Nhuận cảm thấy mất mặt, vội vàng cắt ngang lời nàng...
"Không phải em có việc muốn đi vội sao, mau đi đi, anh cùng Diệp tổng muốn nói một ít chuyện công việc."
"Tổng tài! ? Chị Diệp, chị là tổng tài a... Oa, thật là lợi hại..." Tần Tiểu Mặc vẻ mặt hâm mộ kêu lên. Tiêu Nhuận xanh mặt. Đứa nhỏ này thật là em gái của hắn sao ... Hắn cũng là tổng tài, sao không thấy nàng tỏ ra sùng bái như vậy chứ.
"Bây giờ em không có việc gì, em muốn ngốc ở nhà thôi." Mặc dù Tần Tiểu Mặc đang nói chuyện với Tiêu Nhuận nhưng ánh mắt lại không dời khỏi người Diệp Tử.
"Em..."
"Chị Diệp chị ở lại nhà chúng ta ăn cơm đi! Vú Trương nấu ăn rất ngon, vú sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon a...Cơm Tây, đồ ăn Trung Quốc, Ấn Độ, Thái Lan đều ngon hết! Chỉ có chị không thể tưởng tượng được thôi, chứ không có gì là vú làm không được.." Người này sao giống như đang chào hàng đẩy mạnh tiêu thụ hàng hoá a...Diệp Tử mặt không đổi sắc cảm thán nghĩ.
Ngược lại Tiêu gia gia thấy Tần Tiểu Mặc nhiệt tình thì rất vừa lòng, không hổ là cháu gái của hắn. Ánh mắt đều giống y như mình...Nếu Diệp Tử thật sự kết thành với cháu trai của mình, quan hệ gia đình khẳng định rất hoà hợp.
"Chuyện này...Tôi ...." Diệp Tử nghĩ muốn từ chối.
"Ở lại đi mà, ở lại đi..." Tần Tiểu Mặc mang đầy hi vọng nhìn cô làm Diệp Tử thật sự khó cự tuyệt, đành phải gật đầu, coi như đồng ý.
"Thật tốt quá, em đi kêu vú Trương làm nhiều đồ ăn mới được..." Tần Tiểu Mặc hoan hô một tiếng, liền chạy vào phòng bếp.
"Thật ngại quá, để cô chê cười rồi. Tính cách em gái tôi lúc nào cũng vậy..." Tiêu Nhuận ngượng ngùng nói.
"Không có việc gì, em ấy....thực đáng yêu." Diệp Tử chỉ có thể nói như vậy.
Đến khi Diệp Tử biết được Tần Tiểu Mặc là cảnh sát nhân dân, cô thực là bị chấn động kinh hoàng ....Thì ra nàng không chỉ đã tốt nghiệp rồi mà còn là cảnh sát a...
"Em tốt nghiệp ngành cảnh sát, khi đó toàn bộ khoá của em chỉ có năm nữ thôi, hắc hắc..." Tần Tiểu Mặc ăn một hơi cơm, ngây ngô nói.
"Năm nữ ? Chuyên ngành nghiệp vụ gì?" Diệp Tử hỏi.
"Trinh sát hình sự".
Tần Tiểu Mặc lại một lần nữa làm cho Diệp Tử chấn kinh.
"Haizz...Nha đầu này thật là muốn giết chúng ta mà, lúc ấy mẹ con bé không đồng ý vì nguy hiểm, không nghĩ tới nó lại lén trộm sửa nguyện vọng, còn chọn chuyên ngành trinh sát, thiếu chút nữa làm ta tức giận đến thở không được." Tiêu gia gia thống khổ khoát tay.
"Em nói coi... em học trinh sát hình sự kiểu gì mà lại hồ nháo như vậy."
"Ai nói , em..."
"Bây giờ không phải em vẫn còn đứng ở cục cảnh sát bảo vệ sao". Tiêu Nhuận chọt trúng tim đen.
"..."
Nhắc tới chuyện này Tần Tiểu Mặc liền yên lặng . Đám người ở cục cảnh sát kia cũng không biết làm ăn kiểu gì, dám đem một người tốt nghiệp cao tài như nàng xuống một phân cục xa lạ. Thật sự là có tài mà không được trọng dụng a...
Diệp Tử thấy biểu tình kinh ngạc của Tần Tiểu Mặc, cô hé miệng cười cười. Mà nụ cười này lại vô tình câu dẫn linh hồn nhỏ bé của Tần Tiểu Mặc mất rồi.
"Chị Diệp..."
"Huh?"
"Chị cười lên thật là đẹp mắt." Tần Tiểu Mặc ngơ ngác nói.
"Khụ... Cảm ơn." Diệp Tử hơi sửng sốt, lời này giống như đã có ai nói qua với cô. Rất quen thuộc...rất quen thuộc.
"Tiểu Mặc, bị em quấy rầy, thiếu chút nữa chúng ta liền quên mất chánh sự rồi". Tiêu Nhuận gắp một ít thức ăn cho Tần Tiểu Mặc, muốn cho nàng ăn nhanh đi nhanh.
"Hai người cứ nói, em ngồi trong này cũng được mà." Tần Tiểu Mặc giống như thuốc cao bôi trên da chó, dính chặt lấy Diệp Tử không chịu rời đi. Tiêu Nhuận hít một hơi, hắn thật sự là không còn cách nào với đứa em gái này, mặc kệ nàng vậy.
"Là như vầy, Diệp tổng. Lạc Mạn lần này tính sản xuất một loạt nhẫn kim cương, nên nghĩ muốn cùng Viễn Duy hợp tác. Cô xem thử thế nào, đây là bản kế hoạch." Tiêu Nhuận đưa bản kế hoạch cho Diệp Tử, cô tiếp nhận, mở ra bắt đầu đọc từ trang thứ nhất.
"Ừm... bởi vì Viễn Duy có những nhà thiết kế rất đỉnh, chúng tôi chủ yếu là muốn đem thiết kế giao cho Viễn Duy."
"Tốt, tôi đại khái hiểu được. Kế hoạch viết thật sự kỹ càng tỉ mỉ, nhìn qua cũng biết đã tốn nhiều tâm sức." Diệp Tử đóng lại bản kế hoạch, khen ngợi.
--------------------------------------------------------------
Note : lúc nào mình cũng đau đầu chuyện xưng hô, và đây là sau khi cân nhắc qua mấy tuần rồi, cũng đã nhìn qua tính cách quan hệ tổng thể của nhân vật. Cho nên, mình sẽ ko sửa đổi. : )
Bạn nào thích xưng hô kiểu khác lúc đọc cứ tự thay thầm trong đầu nhé :P.