"Dì, nhận lấy đi, Tiểu Mặc cố ý chọn cho dì đó, chọn cả buổi trưa. Nàng biết dì mẫn cảm với lông dê, nên chọn bông nguyên chất, mặc vào rất ấm áp." Diệp Tử nhìn ra được bà Tần cũng không phải thật tâm muốn cự tuyệt , liền cứng rắn nhét quần áo vào trong tay bà.
Quả nhiên, bà Tần không nói cái gì nữa, đặt quần áo lại lên sopha.
"Đi nhanh đi." Bà Tần xoay người lạnh lùng bắt đầu đuổi người. Tần Tiểu Mặc nắm áo Diệp Tử, không biết nên phản ứng thế nào.
"Dì, dì đừng nóng giận, con sẽ chăm sóc nàng thật tốt, quyết sẽ không kém hơn bất kì người đàn ông nào, tụi con có thể sống rất tốt."
"Hừ." Bà Tần cười lạnh một tiếng.
"Mẹ..." Tần Tiểu Mặc kêu mẹ mình tuy bà Tần không thèm trả lời nhưng nàng cũng không im lặng nữa mà nói tiếp: "Ngày mai con trở về cơ quan công tác."
"Cái gì? ! Con lại nữa, lại trở về? ! Lần trước bị thương chưa đủ nặng đúng không? !" Bà Tần phản ứng cơ hồ y chang như Diệp Tử, vừa thương vừa giận hỗn loạn, thậm chí quên mất cả chuyện đang chiến tranh lạnh với con gái, lập tức xoay người qua mắng nàng. Điều này làm cho Tần Tiểu Mặc hưng phấn lên, không phải nàng thích bị mắng, mà là so với chiến tranh lạnh, nàng tình nguyện bị mắng, mẹ quả nhiên vẫn quan tâm nàng.
"Không phải, nhiệm vụ lần này sẽ không nguy hiểm như vậy, con sẽ không hành động thiếu suy nghĩ , rất nhanh kết thúc. Con đã cam đoan với chị Diệp rồi..." Tần Tiểu Mặc càng nói giọng càng nhỏ, kỳ thật nàng cũng không biết mình có bị thương nữa hay không, nhưng không biết sao cảm giác khi cam đoan với chị Diệp và khi cam đoan với mẹ lại không giống nhau.
"Quên đi, hiện tại ta cũng không quản được con, con thích làm gì thì làm đó, đi nhanh đi, đừng trở lại." Bà Tần tỉnh táo lại, nói ra.
"Nhưng mà..."
"Vậy dì ơi, không quấy rầy dì nữa, tụi con đi trước, dì nhớ ăn cơm thật ngon, chăm sóc mình cho tốt." Diệp Tử lôi kéo Tần Tiểu Mặc ra cửa nhà.
Tần Tiểu Mặc không biết Diệp Tử vì cái gì không để cho mình nói hết lời, nhưng nghe theo người yêu là đúng chuẩn, vì thế chỉ có thể theo Diệp Tử rời đi.
"Sao chị lôi em đi nhanh vậy, em còn chưa nói xong mà, mẹ giống như vẫn giận dỗi." Ngồi trên xe, Tần Tiểu Mặc buồn rầu hỏi Diệp Tử.
"Mẹ em đâu có mau hết giận như vậy, em càng nói bà sẽ càng tức giận, nắm chắc một lần là ổn rồi. Từng bước từng bước làm tan cơn giận, em cũng không phải là không quay về nữa. Mai mốt cứ một tuần tụi mình trở về một lần." Diệp Tử mỉm cười trấn an Tần Tiểu Mặc.
"Cũng đúng ha... Chị thật thông minh nha." Tần Tiểu Mặc vui sướng nhìn Diệp Tử, chỉ cần có Diệp Tử bên cạnh thì nàng không cần lo lắng điều gì cả, phi thường an tâm.
"Em làm việc gì cũng không thèm động não a." Diệp Tử lắc lắc đầu, người cô yêu có đôi khi thật đúng là làm cho cô phát sầu.
"Đều có chị rồi em còn động não làm gì" Tần Tiểu Mặc rung đùi đắc ý, vui vẻ còn không hết.
"Hmm, ...vậy về sau em khỏi cần động não."
Tần Tiểu Mặc thật sự cảm thấy hiện tại quá hạnh phúc, giống như mỗi thời mỗi khắc đều ngâm mình trong hũ mật, có người thương có người cưng chiều, có việc gì chưa cần nói ra miệng thì người ta đã biết mình nghĩ gì muốn cái gì, thật nhẹ nhàng làm sao.
Sau khi rời khỏi Tần gia, Diệp Tử lái xe dẫn Tần Tiểu Mặc đi ăn cơm chiều, nhưng lúc hỏi nàng muốn ăn cái gì, ý kiến hai người lại không hợp .
"Em muốn ăn McDonald's" Tần Tiểu Mặc nháy mắt nói.
"Ăn cái đó đâu có tốt, không phải em vẫn luôn kêu chị ăn đồ tốt cho sức khoẻ sao."
Diệp Tử ý đồ hướng dẫn Tần Tiểu Mặc.
"Đâu phải mỗi ngày đều ăn, ngẫu nhiên mới ăn một lần thôi." Tần Tiểu Mặc gần đây giống như đặc biệt thường xuyên làm nũng, cũng không biết vì lâu rồi không có đi làm nên mới như vậy hay không, khí chất của người cảnh sát nhân dân trước mặt Diệp Tử dần dần trở nên hao hụt rất nhiều.
"Không phải em thích ăn đồ Trung Quốc nhất sao, hay chúng ta ăn món Quảng Đông đi?"
"Mỗi ngày ăn đến ngán luôn."
Nhìn bộ dáng Tiểu Mặc xem ra nàng đã quyết định hôm nay phải ăn McDonald's bằng được, vô luận Diệp Tử nói thế nào nàng đều phản bác.
"Uhm... vậy chị đành cùng em đi ăn một lần." Diệp Tử cảm thấy không nhúc nhích được Tần Tiểu Mặc, đành thoả hiệp, dù sao Tiểu Mặc nói cũng có lý, không phải ngày nào cũng ăn, chắc không có chuyện gì đâu.
Đi vào McDonald's, Tần Tiểu Mặc gọi tá lả món, sau đó quay qua hỏi Diệp Tử muốn ăn cái gì thì nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Diệp Tử.
"Chị muốn ăn cái gì?"
"Không biết nữa." Diệp Tử thật không biết, cô là tổng tài của một tập đoàn lớn, làm sao lại ăn ở McDonald's, bữa ăn kém cỏi nhất cũng là một ly cafe Starbucks cùng một phần ăn thoạt nhìn cũng rất đắt tiền.
"Vậy ăn giống em được không?"
"Uh" Diệp Tử gật gật đầu, dù sao cô ăn cái gì cũng được, chủ yếu là Tần Tiểu Mặc. Chỉ cần nàng thích thì tốt rồi.
Lấy đồ ăn xong, Tần Tiểu Mặc liền dẫn theo Diệp Tử tìm vị trí cho hai người ngồi , rồi đưa hamburger gà cho Diệp Tử.
"Ăn lúc còn nóng đi." Tần Tiểu Mặc mở ra phần của mình, cắn một hơi, vẻ mặt rất hưởng thụ. Hương vị này đã lâu rồi không ăn...
Nhìn thấy biểu tình Tần Tiểu Mặc, khoé miệng Diệp Tử run rẩy một chút, cái này ăn ngon vậy sao. Mang theo lòng hiếu kỳ, Diệp Tử cũng cắn một hơi.
Hình như cũng đâu ngon lắm a, vì cái gì mà Tiểu Mặc lại có thể lộ ra vẻ mặt đó nhỉ, Diệp Tử hơi không hiểu được.
"Bộ ăn ngon lắm sao?"
"Ăn ngon a..." Tần Tiểu Mặc dùng sức gật gật đầu.
"Khi còn bé trong nhà không có nhiều tiền, hạnh phúc nhất là được ăn McDonald's, nếu em thi được điểm, mẹ sẽ dẫn em đến đây ăn." Tần Tiểu Mặc vui vẻ nói.
Lời này nghe vào tai, Diệp Tử không hiểu sao mà cảm thấy lòng chua xót, Tần Tiểu Mặc rốt cuộc là trải qua thời thơ ấu thế nào, ba ba không ở bên người, bà Tần chính là người thân duy nhất bên cạnh, hiện giờ vì cô mà nàng lại nguyện ý đối nghịch với mẹ của nàng.
Đối diện với cô gái nhỏ bé này, người bây giờ là tất cả của mình, Diệp Tử lại một lần nữa cảm động.
"Hiện tại em muốn ăn cái gì cũng có thể."
"Đúng vậy, không cùng hương vị với thời thơ ấu. May mắn giờ có chị ở bên em, ăn cái gì cũng đều vui vẻ." Tần Tiểu Mặc cầm một miếng khoai tây chiên, chấm sốt cà chua sau đó đưa lên miệng Diệp Tử.
Diệp Tử hé miệng cắn phân nửa, nửa còn lại Tiểu Mặc tự đút vào miệng mình.
"Ăn rất ngon." Diệp Tử nói.
"Trước giờ chị chưa ăn sao?" Tần Tiểu Mặc kinh ngạc.
Diệp Tử lắc lắc đầu, tỏ vẻ trước kia mình quả thật chưa nếm qua.
"Cũng phải, đại tiểu thư thì làm sao ăn loại thực phẩm bình dân này được. Bây giờ theo em có phải rất uỷ khuất hay không... sống qua những ngày bần dân." Tần Tiểu Mặc chớp mắt, cười hỏi Diệp Tử. Nàng biết chị Diệp sẽ trả lời mình thế nào, nhưng muốn trêu chị Diệp một chút.
"Em ngốc." Diệp Tử cầm hamburger nhét vào miệng Tần Tiểu Mặc. Sau đó xoa đầu nàng, nha đầu này lại bắt đầu vờ ngớ ngẩn.
Hai người ngọt ngào như mật ăn xong rời McDonald's trở về nhà, bởi vì Diệp Tử không có ăn bao nhiêu, Tiểu Mặc sợ cô bị đói nên còn mua thêm một hộp sủi cảo nhân tam tiên.
Ngày hôm sau Tần Tiểu Mặc sáng sớm đã thức dậy, còn chưa đến bảy giờ. Nàng vừa xốc chăn lên, Diệp Tử cũng bị cử động này làm tỉnh giấc, mơ màng dụi mắt sau đó ngồi dậy nhìn Tần Tiểu Mặc thay quần áo rửa mặt.
"Chị tiếp tục ngủ đi, ngồi dậy làm gì." Tần Tiểu Mặc từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Diệp Tử dùng ánh mắt buồn ngủ mông lung nhìn mình.
"Muốn chị đưa em đi không?" Diệp Tử xoa mắt hỏi.
"Không cần đâu, em tự đi cũng được, chị ngủ tiếp đi." Tần Tiểu Mặc đi tới hôn lên má Diệp Tử một cái khẽ nói "Bảo bối của em..." Tần Tiểu Mặc thật là thâm tình làm cho tâm Diệp Tử tan thành nước.
"Em mau đi đi ." Diệp Tử đỏ mặt, nhẹ đẩy Tần Tiểu Mặc ra.
"Uh,.. tới nơi em nhắn tin cho chị." Tần Tiểu Mặc hôn thêm một cái lên môi Diệp Tử rồi mới đi khỏi.
Cái chuyện đi ra ngoài kiếm tiền nuôi người yêu cảm giác thiệt là tốt... Tần Tiểu Mặc ra khỏi cửa, trong đầu đã nghĩ loạn thất bát tao, vừa rồi thật là ấm áp a... buổi tối về nhà còn có thể nhìn thấy người yêu ôn nhu hiền lành làm xong một bàn đồ ăn ngon chờ đợi mình, đây mới chính là nhà.
Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Mặc ngẩn người, sau đó nhận ra nàng suy nghĩ nhiều quá, Diệp Tử còn không có học nấu ăn, khả năng lớn nhất là trên bàn bày đặt một dĩa mì xào rau cải thiệt to mà thôi.
Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ cần là người thương làm, nàng đều thích ăn.
Tần Tiểu Mặc vui vẻ đi đến cơ quan, ý cười vô pháp biến mất, nhìn thấy ai cũng ngây ngô cười, đồng nghiệp ở đó nhìn thấy nàng đều chỉ hỏi một câu có phải gần đây nàng đã yêu ai rồi không, cảnh xuân tràn ngập trên mặt, Tần Tiểu Mặc không phủ nhận, nhưng cũng không nói gì.
"Tổ trưởng" Tần Tiểu Mặc đi đến tổ chuyên án.
"Nghiêm, nghỉ."
"Tốt. Không tồi, rất có tinh thần." Trần An Khánh mỉm cười vỗ vỗ bả vai Tần Tiểu Mặc, nhìn thấy Tiểu Mặc trở lại hắn rất cao hứng.
"Cô... Người đó... Đồng ý cho cô trở lại?" Trần An Khánh uyển chuyển hỏi.
"Uh, bị thanh tra khuyên nhủ xong rồi." Tần Tiểu Mặc cười gật gật đầu.
"Chậc chậc, thanh tra thật lợi hại nha, không hổ là làm công tác tư tưởng, người bình thường không so được." Trần An Khánh có thể điều tra vụ án nhưng năng lực công tác tư tưởng kém xa Tần Kì.
Tần Tiểu Mặc cười không nói, nếu không phải người nàng yêu thông tình đạt lý, với mồm mép Tần Kì chỗ nào có thể khuyên nhủ được Diệp Tử chứ.
"Tốt, trở lại là tốt rồi, từ hôm nay trở đi, cô xin ý kiến duyệt cho về đơn vị, chút nữa đi văn phòng tìm Bác Văn, kêu hắn nói cho cô nghe tình huống bữa giờ để hiểu thêm về vụ án, mấy ngày nữa chúng ta có nhiệm vụ. Lần này không thể thất bại, không thành công liền xả thân."
"Rõ."
"Lần trước bởi vì tôi sơ sẩy, làm cô bị thương, giờ ta chính thức tạ lỗi với cô. Hơn nữa hứa với cô, tôi khẳng định sẽ không để vấn đề này xảy ra nữa, không phạm lại sai lầm." Trần An Khánh nghiêm túc cúi người xin lỗi Tần Tiểu Mặc.
"Đừng, lần trước là tôi không chú ý, xem thường bọn tội phạm, tổ trưởng anh không cần như vậy." Tần Tiểu Mặc vội vàng xua tay nói.
"Có sai sẽ nhận, người biết nhận sai sửa lỗi mới là đồng chí tốt. Cô nên nhận lời xin lỗi của tôi."
"Được rồi, tôi tiếp thu. Tôi tha thứ cho anh, đồng chí tổ trưởng." Tần Tiểu Mặc biết tính cách Trần An Khánh, vì thế bất đắc dĩ tiếp nhận lời xin lỗi của hắn.