*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
tiểu thư
Đường Thu Bạch vừa mới mở miệng, lời đến bên miệng muốn giới thiệu, lại không có cơ hội nói ra.
Bởi vì người đứng ở chếch đối diện Đường Thu Bạch, không chỉ đã mở miệng trước còn cố ý vươn một bàn tay, tiếp đó mới không nhanh không chậm nói: "Xin chào, tôi là Cảnh Thư Vân."
Đường Bác Mẫn thu hồi tay đang ôm vai Đường Thu Bạch, đứng thẳng lại chút, dùng một tay khác bắt tay Cảnh Thư Vân, cười tươi đáp lời cô: "Xin chào, tôi là Đường Bác Mẫn, sư tỷ của Đường Thu Bạch."
Nửa câu cuối cùng trong lời Đường Bác Mẫn có chút nhẹ, như thể tùy ý nhắc tới.
Hai người bắt tay nhau, thoáng chốc rồi lại tách ra, khi Đường Thu Bạch nhìn về phía Cảnh Thư Vân, đối phương sắc mặt bình tĩnh, chỉ là hai người mới vừa nói xong, ai cũng không dời tầm mắt khỏi đối phương.
Đường Thu Bạch siết chặt nắm tay, có vẻ có chút bứt rứt.
Đứng ở một bên, Tề Tĩnh Uyển thu liễm ý cười trên môi, đề cao giọng nói: "Xin chào, tôi là Tề Tĩnh Uyển, trùng hợp vậy, gặp được hai người ở chỗ này."
Đường Bác Mẫn lúc này mới theo thanh âm dịch tầm mắt, "Chào cô, đúng vậy, chúng tôi tới đây mua vài thứ."
"Vậy hai người mua xong rồi sao?"
"Còn chưa đâu." Đường Bác Mẫn bất đắc dĩ nhìn xe đẩy sắp chất đầy đồ.
"Vậy chúng ta cùng nhau?" Tề Tĩnh Uyển đề nghị.
"Được thôi, tôi không có ý kiến." Đường Bác Mẫn cười nói.
"Tôi thấy cô vừa nãy muốn mua mì ăn liền đúng không, tôi đề cử cho cô nhé!" Tề Tĩnh Uyển lướt qua Đường Thu Bạch đi về hướng Đường Bác Mẫn, "Lúc trước tôi ăn mấy hương vị khác, cũng không tệ lắm."
"Chà? Vậy sao?"
"Đúng vậy, cô thích ăn cay hay là thanh đạm......"
Thừa dịp Tề Tĩnh Uyển cùng Đường Bác Mẫn đi một bên chọn đồ ăn nhanh, ở đó chỉ còn lại Đường Thu Bạch và Cảnh Thư Vân.
Phía sau các nàng cũng có người kéo xe đẩy mua sắm lướt qua, Cảnh Thư Vân giúp Đường Thu Bạch đỡ xe đẩy để họ đi trước, tiếp đó bước lên một bước, đứng ở bên cạnh Đường Thu Bạch, tự nhiên đặt ở trên tay vịn xe đẩy, dựa gần tay Đường Thu Bạch.
Bên cạnh hai người còn đang có ngưởi đẩy xe qua, bởi vì yêu cầu điều chỉnh xe đẩy, tay Cảnh Thư Vân thỉnh thoảng sẽ đụng chạm đến cạnh tay Đường Thu Bạch.
Mùi quảng hoắc hương thoáng chốc trở nên nồng đậm, còn trộn lẫn một tia ngọt ngào của hoa hồng, Đường Thu Bạch hơi ngẩn ra.
"Đi thôi, bọn họ đi phía trước." Người bên cạnh nhàn nhạt nói.
"Được, lão bản, để em tự đẩy đi." Đường Thu Bạch lấy lại tinh thần nói.
"Quá nhiều đồ, một mình em không tiện."
Đường Thu Bạch còn muốn nói gì đó, Cảnh Thư Vân chợt nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh dường như lóe lên tia sáng.
"Em còn có cái gì muốn mua sao?" Cô hỏi.
"Không, em không thiếu gì cả." Đường Thu Bạch lắc lắc đầu.
Thời điểm Đường Bác Mẫn quay đầu lại, thấy Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân sánh vai đi cùng nhau, hai người đang trò chuyện gì đó.
Thật ra giây đầu tiên nhìn thấy Cảnh Thư Vân, Đường Bác Mẫn liền nhận ra cô, người phụ nữ mà lần trước cô ấy đi đón Đường Thu Bạch nhìn thấy qua kính chiếu hậu, nhiệt độ hạ thấp cùng tia thù địch chợt lóe qua.
Đường Bác Mẫn biết những thứ đó đều không phải tự nhiên mà có, muốn nói nguyên nhân, vậy cũng chỉ có thể là bởi vì tiểu sư muội trước mắt cô ấy đây.
"Quyết cái này đi." Đường Bác Mẫn chọn hương vị Tề Tĩnh Uyển đề cử cho cô ấy.
Tề Tĩnh Uyển dư quang quét đến hai người đi chung phía bên kia, lại hỏi: "Được, cô Đường còn cần mua gì không?"
"Ừm, tôi phải nhìn xem đồ mua trong xe trước đã." Đường Bác Mẫn hơi suy tư, cong môi, cầm túi mì gói lớn đi về phía hai người đẩy xe.
"Sư muội, tôi còn có cái gì chưa mua không nhỉ?" Đường Bác Mẫn gọi một tiếng, gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Đường Thu Bạch và Cảnh Thư Vân.
Đường Thu Bạch có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Hả?"
Theo đó chính là ánh mắt nhìn không ra cảm xúc của Cảnh Thư Vân, như là đang nhìn Đường Bác Mẫn lại như là đang nhìn người khác, chân mày bằng phẳng có chút biến hóa.
"Đồ vật, giúp tôi nhìn xem còn thiếu cái gì?" Đường Bác Mẫn cười chỉ chỉ xe đẩy.
"À, em nhìn xem." Đường Thu Bạch cúi đầu, lấy tay lục lọi, một hồi lâu nói: "Không có, trong bản ghi chú của chị viết đều đầy đủ hết, còn có cái gì chị không viết trong bản ghi chú không?"
"Đúng không, sư muội, trí nhớ của em sao lại tốt như vậy nha, tôi đều nhớ không rõ ~"
"Bởi vì là đồ dùng sinh hoạt cơ bản nhất......"
Tóc Đường Thu Bạch bởi vì khom lưng cúi đầu tìm đồ vật, trở nên có chút mất trật tự, tóc mái sau tai xõa xuống dưới một ít.
Đường Bác Mẫn dư quang nhìn lướt qua Cảnh Thư Vân ở sau lưng Đường Thu Bạch, chợt nâng tay lên, tới gần Đường Thu Bạch, thời điểm cách Đường Thu Bạch còn có một đoạn ngắn, phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm, thu hút Đường Thu Bạch nghiêng đầu, tránh khỏi tay Đường Bác Mẫn.
"Đường Thu Bạch."
"A?"
Cảnh Thư Vân đứng ở cạnh kệ hàng ăn vặt trong siêu thị nhìn nàng, ngón tay buông xuống nhẹ nhàng nâng lên một chút, tựa hồ là muốn gọi nàng đi qua.
"Làm sao vậy lão bản?" Đường Thu Bạch đến gần cô.
"Em ăn đồ ăn vặt không?" Cảnh Thư Vân vẫn nâng ngón tay lên, đôi mắt lang thang không có mục tiêu đảo qua đồ ăn vặt trên kệ hàng, chỉ vào một cái hỏi.
"Cái này hình như còn có thể." Đường Thu Bạch nhìn kỹ, sự cám dỗ của đồ ăn vặt không ai có thể ngăn cản.
Cảnh Thư Vân hơi nhấp môi, bàn tay vươn lên, mỗi loại hương vị đều lấy cho nàng một túi.
"Nhiều như vậy?!" Đường Thu Bạch ngăn bàn tay Cảnh Thư Vân định đưa tiếp đồ ăn vặt, "Lão bản, quá nhiều!"
Cảnh Thư Vân không thu tay lại cũng chỉ nhìn nàng, giữa hai tay cách một túi đồ ăn vặt, Đường Thu Bạch nghĩ tới nghĩ lui thay đổi phương thức biểu đạt, "Chỉ ăn một loại này có hơi ngấy."
Người cầm đồ ăn vặt, như suy tư gì ngãm nghĩ hai giây, sau đó lại thả trở về, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Thu Bạch nói: "Vậy em nhìn xem, em muốn cái nào."
"Không cần nữa, có hai túi là đủ rồi." Đường Thu Bạch cười nói.
Cảnh Thư Vân từ chối cho ý kiến, tay buông xuống lại duỗi về phía đồ ăn vặt khác.
"...... Đừng! Em tự mình xem." Đường Thu Bạch bất đắc dĩ kêu cô ngừng động tác.
Lúc Đường Thu Bạch nửa ngồi xổm xem đồ ăn vặt trên kệ, đột nhiên có một bóng dáng ấn xuống, Đường Thu Bạch nâng mắt, vừa lúc thấy Cảnh Thư Vân khẽ vươn tay, dừng lại ngay lúc cách đầu nàng còn một chút khoảng cách.
"Tóc em có chút loạn." Cảnh Thư Vân giải thích, thanh âm trở nên nhẹ xuống.
"Ồ, vậy em chỉnh một chút."
Đường Thu Bạch cười lấy di động ra sửa lại tóc, tay Cảnh Thư Vân cứ như vậy ngừng lại không cao không thấp, không xa không gần, cô mím môi, gập tay thu hồi.
"Sư muội, tôi thấy hãng này chưng sủi cảo tuyệt nhất, cũng cầm cho em mấy túi!" Đường Bác Mẫn cầm mấy túi sủi cảo lớn xuất hiện ở bên người các nàng.
Ngay khi Đường Thu Bạch còn chưa kịp phản ứng, Đường Bác Mẫn sắp bỏ vào xe đẩy mua sắm, một bàn tay chặn lại động tác của Đường Bác Mẫn cũng từ trong một hàng lôi một túi ra, nói: "Em ấy không thích vị này."
Đường Bác Mẫn nhìn chủ nhân của bàn tay, đuôi lông mày khẽ nhếch, cười cười, "Vậy sao, xem ra cô Cảnh rất hiểu tiểu sư muội của tôi nha."
"Ở chung nhiều, sẽ biết." Cảnh Thư Vân bình tĩnh đáp.
Đường Bác Mẫn ý cười nơi đáy mắt càng thâm, người phụ nữ trước mắt không giống như là EQ thấp sẽ làm ra động tác ấu trĩ như vậy, thế nhưng sự việc vừa mới phát sinh, lại xác thật là do cô biểu hiện ra ngoài.
Dựa theo lẽ thường mà nói, cho dù biết Đường Thu Bạch không thích ăn túi sủi cảo vị đó, cũng sẽ không cố ý đến mức lấy ra ngay trước mặt người khác như thế.
Như vậy xem ra, vị Cảnh tiểu thư này đối với cô ấy thật sự có địch ý rất lớn.
Bốn người từ siêu thị bước ra, tự nhiên cũng một đường đi ăn cơm tối, chỉ là ở trong mắt Tề Tĩnh Uyển bữa cơm này cùng dạo siêu thị đều dày vò như nhau.
Đường Thu Bạch ngồi ở đối diện Cảnh Thư Vân, bên cạnh Đường Bác Mẫn.
Từ lúc bắt đầu gọi món ăn, Đường Thu Bạch bị kẹt giữa bên trái và đối diện, từng người dò hỏi ăn cái gì, mới đầu Đường Thu Bạch còn có chút mù mờ, nói nàng không kén gì cả, bọn họ gọi là được rồi.
Sau đó lại biến thành Đường Bác Mẫn gọi một món, Cảnh Thư Vân nói cái này không thể ăn, Cảnh Thư Vân gọi một món, Đường Bác Mẫn nói cái này ăn ngấy.
Đường Thu Bạch gần như là dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tề Tĩnh Uyển, Tề Tĩnh Uyển cười cười không lên tiếng.
Đường Thu Bạch bỗng nhiên đứng lên, tầm mắt hai người dồn dập từ trên thực đơn nhìn về phía nàng.
"Em đi nhà vệ sinh rửa tay." Đường Thu Bạch nói.
"Đi đi." Hai người lại đồng thời đáp.
Đường Thu Bạch vừa đi vừa quay đầu lại nháy mắt ra dấu cùng Tề Tĩnh Uyển, ý bảo cô ấy đi cùng.
"Làm sao vậy, bạn nhỏ?"
Lúc Tề Tĩnh Uyển đi vào, Đường Thu Bạch đang đứng ở bên bồn rửa tay, vẻ mặt có chút hoang mang.
"Tĩnh Uyển tỷ, hai người họ, tình huống gì đây?" Đường Thu Bạch hạ giọng, tay chỉ bên ngoài hỏi, "Hôm nay lão bản không đúng lắm, ban ngày chị ấy lại đưa cho em dùng phiếu giảm giá, vừa nãy ở siêu thị còn nhất quyết muốn mua đồ ăn cho em?"
Đường Thu Bạch nhíu nhíu mày, "Em cảm thấy sư tỷ của em hình như cũng có chút kỳ quái, là do em bỏ lỡ cái gì sao?"
"Em cảm thấy sao?" Tề Tĩnh Uyển chỉ cười.
"Ừm...... em cảm thấy," Đường Thu Bạch vuốt cằm suy nghĩ, "Chịu k1ch thích, quên uống thuốc?"
"Cái gì quên uống thuốc?" Giọng nói sau lưng chợt đổi, Đường Thu Bạch còn đắm chìm trong sự khác thường của hai người, hồn nhiên bất giác.
"Chính là, cảm giác là lạ, Tĩnh Uyển tỷ, chị......" Đường Thu Bạch nghiêng đầu nhìn lại, nơi nào còn có Tề Tĩnh Uyển, chỉ còn lại Cảnh Thư Vân đứng ở trước mặt nàng.
"......"
"Cái gì là lạ?" Cô tiếp tục hỏi.
"À, em là nói Tĩnh Uyển tỷ có chút lạ, hôm nay cũng không nói lời nào." Đường Thu Bạch ra vẻ trấn định nói.
"Em muốn nói chính là cái này sao?"
"Đúng vậy." Đường Thu Bạch gật đầu, nói tiếp, "Vậy lão bản em đi ra ngoài."
Không đợi Đường Thu Bạch xoay người, Cảnh Thư Vân gọi nàng lại.
"Đường Thu Bạch."
Âm sắc của Cảnh Thư Vân có chứa từ tính, hòa lẫn tiếng nước chảy, Đường Thu Bạch vừa bước một chân ra, quay đầu lại nhìn cô, Cảnh Thư Vân lại quay lưng, Đường Thu Bạch không thấy rõ vẻ mặt của cô, chỉ có thể thấy mái tóc dài của cô tùy ý xõa ở sau người.
"......"
Cảnh Thư Vân trầm mặc một hồi lâu, cho đến khi tiếng dòng nước đột nhiên ngừng lại, cô mới xoay người nói: "Đi thôi, cùng đi ra ngoài."
Đường Thu Bạch dùng giác quan thứ sáu cảm thấy Cảnh Thư Vân vừa rồi kỳ thật có chuyện muốn nói với nàng, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì cô không có nói.
Đường Thu Bạch không kiềm được đánh giá cô, nhưng biểu tình của Cảnh Thư Vân từ đầu đến cuối Đường Thu Bạch đều không thể nhìn thấu, người kia ngược lại nhìn ra Đường Thu Bạch đánh giá, chính diện đón nhận ánh mắt của Đường Thu Bạch, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Đường Thu Bạch dời mắt trước.
Sau lại hai người trở về, Tề Tĩnh Uyển đầu tiên là nhận được cái nháy mắt của Đường Thu Bạch hỏi cô ấy vừa nãy tại sao đột nhiên liền không thấy bóng dáng, sau là Đường Thu Bạch còn chưa ăn xong trong bát, trong đ ĩa trước mặt đã bày đầy đồ ăn Cảnh Thư Vân cùng Đường Bác Mẫn gắp cho nàng, thu được ánh mắt cứu mạng của Đường Thu Bạch.
Tề Tĩnh Uyển cũng chỉ có thể nhấp ngụm trà, bất đắc dĩ cười cười.
Cơm nước xong, Đường Thu Bạch đứng ở chính giữa, dường như cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh hai người lại muốn đấu xem ai đưa về, kết quả Cảnh Thư Vân đột nhiên nhận được điện thoại công việc.
Cách cửa kính xe, Đường Thu Bạch đều có thể cảm nhận được Cảnh Thư Vân áp suất thấp.
Sau đó, trên đường về, Đường Bác Mẫn một tay vịn vô lăng, cười khanh khách hỏi, "Tiểu sư muội, em cùng lão bản của em đang yêu đương sao?"