Hàn Ứng Tuyết về nhà, đem cá trích bỏ ở trong chậu nước.
Đem nấm trong sọt đều đổ ra, đặt trong một cái nia lớn.
Sau đó đem đặt chỗ có ánh sáng mặt trời chiếu tới.Ánh nắng trong những ngày hè, phỏng chừng mấy ngày là có thể phơi khô toàn bộ số nâm này.Nhìn thời gian còn sớm, phỏng chừng còn có thể vào núi thêm lần nữa.Hàn Ứng Tuyết nghỉ ngơi trong chốc lát, lại vào phòng xem Triệu thị thế nào.Hàn Cười Cười đang la hét khóc lóc, Hàn Ứng Hà đứng bên cạnh đổi tả cho nàng.Hàn Ứng Hà cũng mới mười một tuổi, vốn dĩ vẫn là cái hài tử.
Nếu ở hiện đại, còn đang được cha mẹ nuôi chiều như bảo bối.Nhưng là hiện tại lại lo liệu tốt mọi việc, giống bộ dáng của một tiểu đại nhân.Hàn Ứng Tuyết hiểu ý cười một chút, có một cái muội muội hiểu chuyện như vậy thật tốt.
Ngày thường vào thời điểm nàng không thể ở nhà chăm sóc, nàng ấy còn có thể giúp đỡ một chút.“Nương, ta vừa rồi bắt được một con cá lớn, chờ giữa trưa, ta nấu canh cá trích cho các ngươi!” Hàn Ứng Tuyết cười nói.
Ngồi ở đầu giường bên cạnh Triệu thị.“Tuyết Nhi nha, ngươi ở nơi nào bắt được cá nha?”“Là cái suối nhỏ ở trước thôn a.
Bên trong còn có không ít đâu! Về sau ta mỗi ngày đều bắt cá cho các ngươi ăn!”Triệu thị vui mừng gật gật đầu.Ở nông thôn, cá cũng coi như là một món mặn trong bữa cơm.Nhưng chủ yếu là, cá bắt được ở trong suối, không cần phải tốn tiền.“Tuyết Nhi, ngươi lúc bắt cá phải cẩn thận một chút a, không thể để bản thân rớt xuống sông có biết không.bg-ssp-{height:px}
Ở đó nhìn bề ngoài thì rất cạn, nhưng ngã vào mới biết nó sâu cỡ nào đâu, nghe nói ở đó từng có người bị chết đuối.
Nếu là bắt không được cá thì thôi, đừng để bản thân bị ngã vào đó biết không.” Triệu thị dặn dò nói.Hàn Ứng Tuyết gật gật đầu.
Cũng khó trách trong sông lại nhiều cá như thế, cũng không thấy có ai đi bắt cá, hoá ra là do sợ bị chết đuối.
Nếu không phải trong thôn chỉ có một cái sông nhỏ đó, phỏng chừng cũng không ai dám đến đó gánh nước về.
Chung quy nơi từng có người chết cũng xem như không may mắn..“Nương, ngươi yên tâm, ta sẽ không rơi xuống nước.”Triệu thị gật gật đầu.Hiện giờ cảm thấy cái gia đình này, khuê nữ của mình không chỉ hết ngốc, hơn nữa làm việc còn thực ổn trọng.Thấy trên người nàng không có dấu vết bị ướt, khẳng định nàng không có tự thân xuống sông bắt cá.“Tỷ, hôm nay giữa trưa ăn canh cá trích nha?” Hàn Ứng Hà nghe xong thực hưng phấn, trên mặt lại nở nụ cười nho nhỏ.“Đúng vậy, tỷ bắt được một con cá thật lớn nha, ngươi không tin liền chạy ra bếp nhìn đi, ta bỏ ở trong chậu nước đấy.”“Thật tốt quá, ta cũng đã lâu không có ăn cá!”Hàn Ứng Hà đôi mắt híp lại thành hình trăng non.Hàn Ứng Tuyết cõng sọt, lại vào núi một chuyến, đợi trước giờ cơm trưa lại trở về nấu cho các đệ muội ăn.Hái đầy một sọt nấm.Thời điểm Hàn Ứng Tuyết đang đi ở trong rừng, đột nhiên bước chân dừng lại.Lỗ tai nhạy bén giật giật vài cái.“Ngươi là ai?” Hàn Ứng Tuyết nhìn sang bên cạnh, liền thấy một cái nam nhân cả người đầy máu ngã xuống trước mặt nàng.Nếu không phải nàng tránh kịp thời, phỏng chừng nàng cũng bị người nam nhân này đè xuống.Nhìn người nam nhân này cả người dính đầy máu, khẳng định là bị trọng thương.Nam nhân liếc mặt nhìn Hàn Ứng Tuyết một cái, trong miệng khó khăn lắm nói được một câu: “Cứu ta ——” liền hôn mê bất tỉnh.Không phải chứ ——Hàn Ứng Tuyết đẩy đẩy người nam nhân này.Muốn nàng cứu hắn? Hiện giờ nhà nàng nghèo đến mức không có gì ăn, chẳng lẽ còn muốn nàng mang theo một cái miệng ăn trở vềHay là không cứu đi……Hàn Ứng Tuyết thở dài một tiếng.Đang chuẩn bị đi lên xem xét vết thương của người nam nhân này, sau lưng đột nhiên xuất hiện mấy cái người áo đen.“Ở chỗ này!”Mấy người này giống như phát hiện được cái gì đó, hướng tới chỗ Hàn Ứng Tuyết mà đi đến.Mấy cái người áo đen nhìn thấy Hàn Ứng Tuyết, cùng nhau liếc mắt một cái.
Sau đó rút trường kiếm trong tay ra.“Sát!”Hàn Ứng Tuyết biết mấy cái người áo đen này động sát tâm ngay cả nàng cũng không muốn bỏ qua..