“Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon thật! Tay nghề Tuyết nhi nhà ta thật tốt!” Triệu thị một bên ăn, một bên vừa lòng gật gật đầu.Khuê nữ nhà mình hiện giờ không chỉ có đầu óc tốt hơn, không ngốc, còn có khả năng như vậy.Hiện tại Hàn Ứng Tuyết, chính là muốn tìm chồng cũng có thể tìm được một mối hôn nhân tốt.
Cũng may lúc trước chưa cùng Lý gia kết thân.
Bằng không hiện tại Hàn Ứng Tuyết cùng tiểu tử Lý gia kia kết thân chính là Hàn Ứng Tuyết bị thiệt a.“Ăn ngon ngươi liền ăn nhiều một chút, trong nồi còn rất nhiều! Canh cá trích này không những có thể giúp ngươi bồi bổ còn có công dụng thúc sữa.
Tiểu muội vốn dĩ là sinh non, thể chất không tốt, lúc này phải cho nàng bú nhiều sữa mới khoẻ mạnh được!”Triệu thị gật gật đầu, hốc mắt có chút hồng hồng.Thời điểm lúc trước sinh hài tử, đều có Hàn lão tứ bên cạnh chăm sóc.
Nhưng đợi lúc sinh tiểu nữa nhi thì Hàn lão tứ đã mất.
Cũng may còn có Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi là cái hài tử hiểu chuyện, biết chiếu cố nàng cùng các đệ muội.
Hiện giờ cuộc sống tuy hơi gian khổ một chút, nhưng sống so với trước kia đã tốt rất nhiều.Đợi Triệu thị ăn xong rồi một chén lớn thịt cá, Hàn Ứng Tuyết lại cho nàng uống một chén canh.
Chờ Triệu thị ăn no, Hàn Ứng Tuyết mới chui vào phòng bếp, bắt đầu ăn.Cái thân thể này của nàng cũng cần phải bồi bổ tốt, hiện tại gầy đến mức da bọc xương nhìn chả ra làm sao.Cá ở cổ đại, chính là tự kiếm ăn mà lớn, không giống như ở hiện đại, phải dùng thức ăn để nuôi dưỡng.
Cho nên thịt cá hương vị rất thuần khiết ngon miệg.Một chén thịt cá, Hàn Ứng Tuyết ăn đến no bụng.Một nồi to canh cá trích, cuối cùng còn dư lại ba chén.Hàn Ứng Tuyết đem đi cất đợi buổi tối lại cấp Triệu thị ăn, còn nàng cùng mấy cái đệ muội sẽ nấu cái khác ăn.Cơm nước xong, Hàn Ứng Tuyết vừa bắt tay vào thu thập chén đũa, Hàn Ứng Hà đã đi tới, đem đồ vật trong tay Hàn Ứng Tuyết đoạt tới.“Tỷ, ngươi mau đi nghỉ ngơi, chén cứ để ta rửa là được.”“Vẫn là để tỷ đi, mấy cái chén, tỷ rửa một lát là xong!”“Không được, để muội rửa cho.bg-ssp-{height:px}
Tỷ, ngươi đừng tranh với muội, muội mỗi ngày ở nhà cũng không có việc gì làm, tỷ để muội giúp tỷ rửa đi!”Hàn Ứng Tuyết gật gật đầu.
“Được, vậy muội rửa giùm tỷ đi!”“Được!” Tiểu nha đầu trên mặt lộ ra tươi cười.Hàn Ứng Tuyết biết Hàn Ứng Hà là đau lòng nàng.
Muội muội hiểu chuyện như vậy, thật sự khó có được.Hàn Ứng Tuyết ngồi ở một bên, thấy Hàn Ứng Hà lục đục dọn chén trên bàn.Trước kia lúc còn ở Hàn gia, tứ phòng có nhiều hài tử nhất, tính tình hai vợ chồng cũng mềm yếu nhất, cho nên mọi việc trong nhà, đa phần đều rơi xuống đầu bọn họ.Tỷ như tiểu muội Hàn Ứng Hà, còn nhỏ tuổi cũng phải theo nương xuống bếp làm việc.
Mà Hàn Ứng Lan cùng Hàn Ứng Cúc quả thực chính là mười ngón tay không dính nước.Hàn Ứng Tuyết ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, liền cầm lấy sọt, tiếp tục lên núi.Tốn cả một buổi trưa, Hàn Ứng Tuyết đi đi về về mấy chuyến hái được hơn nữa số nấm trong núi.Trong nhà cái nia không đủ, Hàn Ứng Tuyết tính toán đợi phơi khô hết đống nấm này mới lại đi hái nữa.
Bằng không lúc hái về cũng không có chỗ để chứa.Trong sân nhỏ, bài ra hai cái nia, ngày mùa nắng nóng, làm hơi nước trong nấm bốc lên không ít.Cứ tốc độ này, phỏng chừng ba bốn ngày, là có thể phơi khô.
Đến lúc đó đem này bỏ vào bao, đưa lên trấn bán, hẳn là có thể kiếm được ít đồng.Chờ tới lúc có bạc trong tay, cần phải đi mua thêm ít đồ vật trở về.Dầu muối lúc trước Vương Thạch Đầu đưa cũng còn ít.
Cứ tốc độ này, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được nữa tháng.
Còn có một ít nước tương, dấm, tỏi, gừng gì đó, cũng đều nên mua một ít về nhà..