Cảnh Xuân Lãng Phí

chương 22: c22: chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đàm Thiếu Tông bật nguồn điện thoại, quay trở về đời sống giao tiếp xã hội, anh dành gần hết buổi sáng đầu tiên để trả lời tin nhắn chúc mừng năm mới.

Lúc Đàm Thiếu Tông bận rộn xử lý những vấn đề tồn đọng trong khoảng thời gian tắt điện thoại, có một người vừa nhận tin nhắn trả lời từ anh đã lập tức gọi qua. Giọng Ngô Xuyên nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với lần gặp mặt gần nhất, xem chừng đã không còn khổ sở vì tình.

Hỏi thăm đơn giản xong, Ngô Xuyên nhắc đến chuyện anh ta quan tâm: “Tôi xem tin tức thấy dạo này tình hình công ty ngài Kỷ không thuận lợi, anh tắt máy lâu như thế, chẳng lẽ không đi Bangkok nữa mà đổi thành đi châu Âu giải quyết công việc với ngài Kỷ à?”

Nếu Ngô Xuyên không nhắc tới địa danh đó, Đàm Thiếu Tông suýt đã quên mất số tiền hoàn vé anh phải chịu. Là người ly hôn đương lúc tráng niên*, Đàm Thiếu Tông tự thấy mình từng trải không ít tang thương, nay nhớ về vở kịch thanh xuân nơi xứ người, lần đầu tiên anh thực sự cảm thấy đó là chuyện cũ đã qua.

Đã nhận ra quá khứ không đáng trách, Đàm Thiếu Tông bỏ qua đủ loại “khai, thừa, chuyển, hợp*”, nhặt phần quan trọng nhất chia sẻ với Ngô Xuyên: “Không đi châu Âu, cũng không đi Đông Nam Á, mà đi Mỹ ly hôn.”

Giọng điệu Đàm Thiếu Tông nhẹ nhàng bâng quơ cứ như chỉ đang nhắc tới một chuyện tầm phào nho nhỏ, thậm chí nghĩ đến có thể khiến Ngô Xuyên chấn động, Đàm Thiếu Tông còn lấy làm đắc ý như vừa thả bom chìm* – chưa bao giờ có ai đoán được đường đi nước bước trong chuyện của anh và Kỷ Ức Dương.

Ngô Xuyên rất phối hợp bày ra biểu hiện kinh ngạc, anh ta im lặng hồi lâu trước tin tức đột ngột, Đàm Thiếu Tông bổ sung lấp chỗ trống: “Tuy bây giờ tôi không trả anh phí tư vấn, nhưng anh có thể tuân thủ điều khoản bảo mật trong cam kết ban đầu không? Vì đã kể mở đầu nên tôi thấy cần cho anh biết kết cục đến nơi đến chốn. Tin ly hôn tạm thời chưa công khai, anh mà để lộ là hại tôi phải đền bù khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù đó.”

Câu nào của Đàm Thiếu Tông cũng mang lượng tin tức khổng lồ, dù nghề của Ngô Xuyên là nói chuyện với người khác, nhưng anh ta vẫn cần khá nhiều thời gian tiêu hóa từng chữ, Ngô Xuyên cẩn thận suy nghĩ, cố gắng dựng lại câu chuyện đã qua: “Vậy là anh không thể hạ quyết tâm hẹn anh ta đi Bangkok à?”

“Chỉ thiếu một bước,” Đàm Thiếu Tông trả lời, “Thiếu một bước, nếu tối đó về nhà tôi lên tiếng nói chuyện trước thì có lẽ mọi chuyện đã khác, nhưng hối hận cũng chẳng ích gì. Giữa chúng tôi có quá nhiều điều đáng tiếc, nếu cứ đứng trên lập trường khác nhau thì dù mỗi người uống 10 bình thuốc hối hận cũng mãi mãi không thể rạch ròi đúng sai.”

Ngô Xuyên hiểu rõ tầm quan trọng của thời cơ trong một mối quan hệ hơn ai hết. Nghe Đàm Thiếu Tông nhẹ nhàng kể chuyện, Ngô Xuyên sợ anh ra vẻ lạc quan, bèn hỏi thẳng: “Anh không sao chứ?”

“Cũng không tệ lắm. Không phải tôi muốn ly hôn, người thẳng thắn đề nghị ly hôn cũng không phải tôi, tôi là bên bị động. Trước khi đi New York tâm trạng tôi không tốt thế này đâu, vốn tưởng rằng ly hôn sẽ rất khó chịu, nhưng khi giải quyết xong mọi việc tôi lại thấy là được nhiều hơn mất.”

Ngô Xuyên nghe ra anh cố tình tránh né không kể rõ ràng, hùa theo anh nói chuyện không đâu: “Đương nhiên, tôi đoán ngài Kỷ không keo kiệt chuyện phân chia tài sản đâu nhỉ.”

Đàm Thiếu Tông chẳng giấu giếm: “Đúng, Kỷ Ức Dương lúc nào cũng hào phóng.”

“Bình thường nếu khách hàng đến tư vấn vì không muốn ly hôn mà cuối cùng lại ly hôn, tôi sẽ coi đó là thất bại, nhưng nghe anh nói xong, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy ly hôn là việc tốt. Thực ra cuộc hôn nhân của hai anh bắt đầu rất bất ổn, bên nhau lúc này, nhớ về lúc khác, quá phức tạp,” Ngô Xuyên nói đùa: “Nếu hôm ấy anh và ngài Kỷ cùng đến tư vấn, chắc tôi phải thu phí gấp ba.”

“Là việc tốt.” Đàm Thiếu Tông nói: “Sau khi ly hôn tôi đã làm được hết những chuyện trước kia không dám làm rồi. Anh biết ở Hựu Chỉ có bao nhiêu người muốn cưới Kỷ Ức Dương không? Tôi đoán ít nhất là một phần năm, trước khi chúng tôi kết hôn, một trang tạp chí rỗi hơi đã bình chọn anh ấy đứng đầu những người đàn ông độc thân vàng mười. Đã đánh mất nửa kia rồi, có lẽ dù đánh mất thêm gì nữa tôi cũng có thể thản nhiên đối mặt. Thực ra ly hôn là trả giá cho sự kiêu căng tự phụ của anh ấy và sự yếu đuối chậm chạp của tôi nhiều năm trước, không biết anh ấy có quyết tâm sửa đổi hay không, nhưng về sau chắc chắn tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa, tôi rất vui lòng được làm bạn bè bình thường với Kỷ Ức Dương.”

Ngô Xuyên hỏi: “Chỉ muốn làm bạn bè bình thường thôi à? Anh thực sự có thể buông bỏ dễ dàng thế ư?”

Đàm Thiếu Tông không lên tiếng, nhờ sự im lặng đó, lần đầu tiên trong cuộc điện thoại này Ngô Xuyên nhận ra tâm trạng anh không tốt. Ngô Xuyên tưởng Đàm Thiếu Tông lại định lừa gạt cho qua, chẳng ngờ anh nói một đoạn rất dài: “Buông rồi, mà cũng chưa buông. Nói thế này đi, các công ty khoa học kỹ thuật thích nhất là thay đổi mà, mười năm rồi, Kỷ Ức Dương hẳn cũng đã thay đổi. Nếu anh nhắc đến tình cảm phức tạp với Kỷ Ức Dương 1.0 năm tôi mười mấy hai mươi tuổi, thì có thể tính là buông rồi, nhưng anh không thể nói tôi buông bỏ dễ dàng, tôi cũng tốn rất nhiều thời gian, có lẽ đến tận lúc trả lại bật lửa cho anh ấy tôi mới chính thức buông bỏ, hoàn toàn chấp nhận rằng chẳng ai có thể quay lại thời điểm đã bỏ lỡ để thay đổi lựa chọn.”

Ngô Xuyên cố gắng hiểu ý anh: “Vậy là anh đang nói tới Bangkok và bật lửa? Xin lỗi, tôi thực sự không hiểu rốt cuộc bật lửa ám chỉ điều gì, phải tách riêng Kỷ Ức Dương liên quan đến hai việc đó và Kỷ Ức Dương của sau này để xem xét à?”

Đàm Thiếu Tông tiếp tục nói: “Chắc thế, chẳng phải có lý thuyết khoa học nói rằng cứ cách vài ngày là tế bào cơ thể thay đổi một lần ư? Tất nhiên tôi biết bản chất vẫn là cùng một người. Khi mắc kẹt trong tình cảm đơn phương, loài người rất dễ dựa dẫm vào một chút hiện thực để đao to búa lớn tưởng tượng ra hình tượng người mình thích, chúng tôi cũng vậy, mười tám mười chín tuổi thích người mà chính bản thân liên tục mài giũa ra trong đầu. Sau đó đến khoảng thời gian rất dài không có tin tức gì của nhau, từng thích người khác, tình cảm không tránh khỏi gián đoạn, rồi chẳng hiểu sao lại kết hôn, ngày ngày gặp mặt mới phát hiện đối phương không hề giống người mình thích ban đầu trong tưởng tượng, ít nhất là tôi thấy thế, tôi có cảm giác rằng thực ra không phải tiếp tục ở nơi đã dừng bước, mà là bắt đầu lại từ đầu. Còn nếu anh hỏi tôi đã buông bỏ Kỷ Ức Dương 2.0 kết hôn với tôi chưa, thì trước mắt tôi chỉ có thể trả lời anh thế này, chia cách với người sớm chiều kề bên vốn chẳng phải việc dễ thích ứng, huống chi người ngủ cạnh tôi mỗi ngày còn là Kỷ Ức Dương.”

Thực ra Ngô Xuyên không hoàn toàn đồng tình với bộ lý do thoái thác vừa buông bỏ vừa không buông bỏ cùng một người này, nhưng anh ta chọn hiểu cho cách Đàm Thiếu Tông tự khuyên nhủ và an ủi bản thân, anh ta trêu ghẹo nói: “Có vẻ anh đã suy nghĩ thấu đáo rồi nhỉ, thuyết phục được chính anh, anh nói thêm mấy lần nữa có lẽ tôi cũng chấp nhận đấy.”

“Ngã một lần tôi cũng khôn ra một chút.” Giọng Đàm Thiếu Tông phiền muộn: “Trong hơn nửa tháng không liên lạc với anh, thực ra ngày nào tôi cũng khóc mãi mới ngủ được.”

Ngô Xuyên cười ha hả: “Thật hay giả thế?”

“Giả đó, dang tay chào đón cuộc sống mới, chẳng việc gì phải khóc, từ ngày mẹ tôi qua đời tôi chưa khóc thêm lần nào. Nhưng tôi từng kể đời sống chăn gối của tôi và Kỷ Ức Dương rất hài hoà mà, giờ mới biết chăn đơn gối chiếc quả thực khó ngủ, quơ tay sang bên gối trống không, dù ngay trước đó tâm tình có tốt đến đâu cũng khó tránh ngơ ngẩn vài giây.”

Ngô Xuyên đã quen với kiểu nói chuyện nửa thật nửa giả của Đàm Thiếu Tông. Anh ta cũng không coi Đàm Thiếu Tông là đối tượng cần cố vấn, vậy nên chưa tiếp tục sắc bén dò hỏi suy nghĩ thực sự của Đàm Thiếu Tông, mà chỉ uyển chuyển nhắc nhở một câu: “Anh nhắc đến tên anh ta nhiều hơn trước đây.”

Đàm Thiếu Tông nói: “Thế à? Chắc là tôi chỉ muốn hại anh ấy hắt hơi mấy cái thôi.”

Nói chuyện điện thoại với Ngô Xuyên xong thì cũng đã đến giờ ăn trưa. Vừa đi làm trở lại, Đàm Thiếu Tông chưa có lịch chụp, người nghỉ ngơi lâu ngày hiếm khi mãnh liệt mong muốn tham gia hoạt động tập thể, anh quyết định bỏ bê nửa ngày làm việc, tìm bạn nói chuyện phiếm ăn cơm trưa giết thời gian.

Đàm Thiếu Tông không muốn thấy bạn bè có liên quan đến công việc, loại bỏ một nửa danh bạ toàn là biên tập viên, quản lý người nổi tiếng, diễn viên, người mẫu, trong số còn lại, người bạn thích hợp nhất là Đường Ký chơi bời lêu lổng.

Đàm Thiếu Tông gọi điện, Đường Ký có vẻ không nhận ra anh vừa biến mất một khoảng thời gian, cậu ta lập tức đồng ý chủ trì, nhưng lại đề xuất chơi Texas Hold’em. Dạo này Đàm Thiếu Tông nhàn rỗi đã quen, không hề có ý định tiêu hao đầu óc, dứt khoát từ chối Đường Ký.

Ứng cử viên đầu tiên thất bại, người thứ hai chính là Đồ Tô. Chuông điện thoại kéo dài hồi lâu Đồ Tô mới nhấc máy, giọng anh khàn đến mức khiến Đàm Thiếu Tông giật mình. Đồ Tô nói mình không ốm, nhưng lại vô cùng do dự trước lời mời của Đàm Thiếu Tông, cuối cùng bảo Đàm Thiếu Tông chờ 15 phút, anh sẽ gọi điện trả lời sau.

Đàm Thiếu Tông không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Đồ Tô đang đi làm hoặc nhất thời ngại phiền toái không muốn ra ngoài. Đàm Thiếu Tông nghiêm túc tuân thủ lời hẹn, trong lúc chờ không hề có ý định tìm ứng viên thứ ba, tầm 20 phút sau Đồ Tô gọi lại, nói có thể ra ngoài khoảng một tiếng.

Hai người hẹn gặp ở nhà hàng Tây, vì chưa ăn trưa nên Đàm Thiếu Tông tự gọi một suất mì Ý trước. Đồ ăn dọn lên không bao lâu thì Đồ Tô tới.

Đồ Tô luôn luôn chú ý ăn mặc, gần tới tiết lập xuân mà anh vẫn mặc áo đen cao cổ và áo khoác cùng màu, rất không hài hòa với Đàm Thiếu Tông mang áo có mũ cầm dĩa cuốn mì ngồi cùng bàn.

Nói chuyện trực tiếp giọng Đồ Tô còn khàn hơn nữa, Đàm Thiếu Tông hỏi lại: “Giọng có vấn đề gì à?”

Đồ Tô lắc đầu.

Lúc này Đàm Thiếu Tông mới biết tại sao trông Đồ Tô cứ quái quái, không phải Đồ Tô có gì khác, mà là có một người đàn ông lực lượng cứ theo sát phía sau anh, gã ngồi ở bàn chéo họ, đối mặt với Đàm Thiếu Tông, lúc nói chuyện Đàm Thiếu Tông mới chú ý gã cứ nhìn sang bàn họ.

Đàm Thiếu Tông không khỏi căng thẳng, cằm hơi nhếch về phía người kia, thấp giọng hỏi Đồ Tô: “Cậu quen à?”

Đồ Tô đáp: “Người của Khang Kiều.”

Trong các dịp xã giao, Đàm Thiếu Tông từng nghe phong thanh rằng Khang Kiều có h@m muốn kiểm soát tình nhân rất mạnh, nhưng trước kia không thấy Khang Kiều can thiệp vào chuyện của Đồ Tô, Đàm Thiếu Tông cứ tưởng Đồ Tô được đặc cách phá lệ. Hiện giờ tận mắt chứng kiến Khang Kiều khống chế Đồ Tô, Đàm Thiếu Tông nhạy bén nhận ra hẳn đã có chuyện gì phát sinh.

Chờ thêm một lát, Đồ Tô không giải thích tiếp, Đàm Thiếu Tông tôn trọng sự riêng tư của anh, nói ngược về chuyện của mình: “Tôi và Kỷ Ức Dương ly hôn rồi.”

Đây là nguyên nhân hôm nay Đàm Thiếu Tông không chọn Đồ Tô làm ứng cử viên đầu tiên – vừa thẳng thắn với Ngô Xuyên xong, gặp Đường Ký vô lo vô nghĩ sẽ nhẹ nhàng hơn. Đàm Thiếu Tông rất ít kể chuyện tình cảm cá nhân cho Đường Ký, Đường Ký thích đoán mò không bằng chứng, Đàm Thiếu Tông toàn nửa thật nửa giả lừa gạt cho qua. Nhưng Đồ Tô thì khác, sau khi thành niên, Đồ Tô là người bạn mà Đàm Thiếu Tông hay thổ lộ chuyện tình cảm nhất, vừa nhìn thấy Đồ Tô, Đàm Thiếu Tông đã không nhịn được muốn nói về câu chuyện nghẹn ứ trong lòng không thể kể cùng ai.

Có lẽ vì sáng nay đã nói một lần, cũng có thể là vì quen biết Đồ Tô lâu hơn, lần kể lại này, Đàm Thiếu Tông thấy mình biểu hiện rất tự nhiên.

Tin tức đúng là vừa đột ngột vừa chấn động, dù tâm sự đang nặng nề, Đồ Tô cũng không khỏi sốt ruột thay Đàm Thiếu Tông, anh hỏi liên tiếp mấy câu: “Cậu đề nghị à? Sao đột ngột thế? Cậu có ổn không?”

“Anh ấy đề nghị, không tính là quá đột ngột, giữa chừng tôi còn đi một chuyến đến Trương Dịch, đừng lo, không đến mức khó chịu đâu, buổi tối sau khi ly hôn chúng tôi còn có khoảng thời gian vui vẻ hiếm thấy.” Đàm Thiếu Tông trả lời, “Tôi đã trả bật lửa cho chủ cũ, tuy thực ra anh ấy không phải chủ nhân thực sự. Vừa lúc tôi cũng mượn cơ hội cai thuốc luôn, là chuyện tốt mà, có khi còn sống được thêm vài năm.”

Đây là lần đầu tiên Đàm Thiếu Tông thừa nhận với Đồ Tô rằng Kỷ Ức Dương chính là người cho bật lửa trong câu chuyện cũ. Dù đến nay Đồ Tô vẫn chưa biết toàn bộ câu chuyện giữa hai người, nhưng anh vẫn thấy đáng tiếc khi Đàm Thiếu Tông không thể chết già cùng người cho bật lửa.

“Đáng lẽ cậu nên nói cậu từng đến New York tìm anh ta, còn chuyện cái bật lửa nữa, nếu biết, anh ta hẳn sẽ suy xét lại chuyện ly hôn.” Cảm xúc của Đồ Tô hơi kích động.

Đàm Thiếu Tông lắc đầu: “Chuyện giữa chúng tôi cũng không đơn giản như những gì tôi kể cho cậu, tôi chỉ kể câu chuyện của tôi, còn anh ấy cũng có câu chuyện của riêng anh ấy, chuyện cũ hai bên trùng điệp như núi, dù là Ngu Công* cũng không dời nổi. 10 phút trước yêu một người, 10 phút sau có thể lập tức nói ra; 10 ngày trước rơi vào bể tình, 10 ngày sau có thể gom góp dũng khí, chọn một buổi tối tỏ tình; nhưng 10 năm sau kể lại tâm sự 10 năm trước, ở giữa có hơn 3000 ngày xa cách, thì cả người gửi gắm tình cảm lẫn chính bản thân mình đều đã thay đổi hoàn toàn rồi. Anh ấy dũng cảm hơn tôi, anh ấy đã bộc bạch câu chuyện 10 năm trước. Tôi biết cậu nghĩ tôi nên nói với anh ấy rằng tôi cũng có tâm sự như vậy, nói 10 năm trước tôi cũng thích anh, tôi còn đến tận New York, chỉ là không khéo, đến chậm một bước. Nhưng tôi nói không nên lời, trong trường hợp ấy tôi không thể mở miệng, chúng tôi có rất nhiều hiểu lầm, trước đó tôi chưa bao giờ nói, nếu đột ngột nói ra sẽ rất giống phần tử đầu cơ trục lợi. Thực ra, một khi đã giãi bày tâm sự suốt 10 năm, thì dù tôi có đáp lại thế nào cũng vẫn là ngạo mạn.”

“Vẫn tốt hơn là không nói gì.”

“Có lẽ là tôi nhát gan và suy nghĩ kỳ cục. Tôi không muốn hai bên mở miệng nói chuyện một lần là bao nhiêu hiềm khích tình cảm trước kia bỗng tiêu tan hết, nếu tình yêu là việc dễ dàng như thế thì 10 năm chúng tôi chật vật vì người còn lại tính là gì? Tôi bằng lòng để chuyện cũ trở thành bài học, tiếc nuối mãi mãi là tiếc nuối.”

“Vậy về sau không thể nữa ư?”

“Tôi chỉ nói không cần trước kia, chứ chưa nói không cần về nhau, nhưng chuyện về sau để về sau hẵng nói.” Đàm Thiếu Tông cười một tiếng, đổi chủ đề: “Cậu mà hỏi đến cùng chắc tôi không kiểm soát được cảm xúc khóc to lên mất, đừng nói tôi nữa, nói chuyện của cậu đi, sau khi đổi lịch chiếu lượng người nghe cao hơn đúng không?”

Đồ Tô từng kể chương trình radio đã khôi phục, hơn nữa, vì của Kỷ Ức Dương chiếm sóng hơn nửa năm nên chương trình của anh được chuyển đến khung giờ tốt hơn.

Không ngờ Đồ Tô cho Đàm Thiếu Tông một quả bom: “Tôi nghỉ việc rồi.”

Đàm Thiếu Tông cẩn thận quan sát, xác nhận anh không nói đùa, hỏi ngay: “Vì sao?”

Đồ Tô không giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, không liên quan đến ngài Kỷ. Nghỉ việc là quyết định của tôi.”

“Cậu có dự định gì khác à?”

Đồ Tô không trả lời ngay, anh ngồi càng thẳng hơn, hít một hơi dài rồi nhỏ giọng hỏi: “Người đó còn nhìn chúng ta không?”

Giọng anh vốn nghẹn ngào, giờ còn thấp giọng khiến Đàm Thiếu Tông không nghe rõ, phải hỏi ngược lại: “Gì cơ?”

Đồ Tô không đáp, anh cúi đầu một lát, lúc ngẩng lên, bàn tay bên cạnh bàn chợt đưa đến trước mặt Đàm Thiếu Tông, động tác rõ ràng kéo theo âm thanh lớn, anh đổi chỗ hai cốc nước của hai người. Đàm Thiếu Tông định hỏi anh muốn làm gì, bỗng cảm giác có một thứ đặt lên đầu gối mình.

Động tác trên mặt bàn của Đồ Tô chỉ để che giấu, việc anh thực sự muốn làm là đưa điện thoại dưới gầm bàn cho Đàm Thiếu Tông. Tim Đàm Thiếu Tông đập kịch liệt, cúi đầu đọc nhanh như gió, càng đọc càng thấy khó tin.

Đàm Thiếu Tông giữ phím xóa đến ký tự cuối cùng, xóa sạch toàn bộ dòng ghi chú Đồ Tô vừa gõ, một tay giơ lên như che miệng ho khan, nhân cơ hội hỏi Đồ Tô: “Thật à?”

Đồ Tô gật đầu.

Lòng Đàm Thiếu Tông lập tức nặng trĩu, thậm chí còn không thấy an toàn khi nói chuyện ở nơi công cộng, Đàm Thiếu Tông nghĩ nghĩ, cố tình to giọng đề nghị với Đồ Tô: “Tôi đi New York về có quà cho cậu, cậu qua nhà tôi đi.”

Tất nhiên là Đồ Tô đồng ý.

Studio của Đàm Thiếu Tông cách quan cà phê này không xa, thấy họ đứng dậy ra khỏi quán, người đàn ông kia không ý kiến gì, chỉ là vẫn đi sau họ một khoảng không gần không xa như cũ.

Trên đường đi, tim Đàm Thiếu Tông đập rất nhanh, sợ hãi và phẫn nộ đan xen, vào thang máy, Đàm Thiếu Tông lấy hết can đảm nói với người kia: “Anh này, anh định theo tôi lên nhà đấy à?”

Người kia không trả lời, cứ như thể gã cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Thấy thang máy sắp tới, trong tình thế cấp bách, Đàm Thiếu Tông đành tung một lá bài chưa từng sử dụng, mặc dù về mặt pháp luật, lá bài này đã trở nên vô hiệu: “Khang Kiều không đến mức không tin tưởng tôi đấy chứ? Anh xem tin tức hẳn sẽ biết chuyện kết hôn của tôi, việc nhỏ nhặt như Đồ Tô đến nhà tôi lấy đồ có cần nhờ Kỷ Ức Dương chào hỏi xin phép Khang Kiều không?”

Người của Khang Kiều không biết Đàm Thiếu Tông nhưng cũng từng nghe nói đến Kỷ Ức Dương, gã không theo họ ra khỏi thang máy, chỉ nhắc nhở Đồ Tô: “Đã ra ngoài nửa tiếng.”

Lúc đóng cửa nhà, Đàm Thiếu Tông vẫn không khỏi khó chịu vì cảm giác bị theo dõi, Đàm Thiếu Tông hít sâu vài hơi, vô thức trầm giọng hỏi: “Không thể báo cảnh sát à?”

“Khang Kiều thân quen với cảnh sát hơn tôi và cậu nhiều lắm.” Đồ Tô trả lời, anh nhận ra cảm xúc căng thẳng của Đàm Thiếu Tông, chọn đại một chủ đề giúp Đàm Thiếu Tông bình tĩnh lại: “Sao cậu không dọn đến căn hộ lúc trước? Bố cục hợp lý hơn căn này nhiều.”

Biểu cảm trên mặt Đồ Tô có vẻ rất bình tĩnh, Đàm Thiếu Tông thấy bạn tốt bị giam hãm mà vẫn như thế, đành ép mình thả lỏng. Đàm Thiếu Tông hiểu Đồ Tô cần thời gian chuẩn bị trước khi thảo luận về chuyện viết trên ghi chú, dứt khoát nói theo chủ đề Đồ Tô nhắc tới: “Thiếu tiền nên bán rồi.”

Đồ Tô không tin: “Làm gì đến nỗi cậu cần phân chia tài sản sau ly hôn cho Kỷ Ức Dương đúng không?”

“Không phải. Tôi đưa tiền cho người nhà họ Đàm để chấm dứt.”

Đồ Tô biết chuyện gia đình Đàm Thiếu Tông, nghe vậy, phản ứng đầu tiên của anh là đây là chuyện tốt, anh nhẩm tính giá thị trường của căn hộ kia, hỏi tiếp: “Cho họ nhiều thế? Cậu không thấy đưa tiền cho họ là lãng phí à?”

Đàm Thiếu Tông trả lời: “Tôi không thấy thế, chỉ cần dùng tiền là giải quyết được họ, tôi thấy rất sảng khoái. Năm 12 tuổi tôi mà có nhiều tiền như thế thì tốt biết mấy.”

Đã rất lâu Đồ Tô không tươi cười rạng rỡ: “Cậu đúng là kiểu người lấy dao sắc chặt đay rối.”

“Tôi á? Không phải đâu, cậu xem, một cái bật lửa làm lòng tôi rối loạn như ma biết bao nhiêu năm cơ mà.” Đàm Thiếu Tông nói: “Được rồi, gọi cậu đến đây đâu để nói tiếp chuyện của tôi. Ghi chú của cậu làm tôi sợ chết khiếp! Bây giờ bình tĩnh lại còn thấy sợ hơn. Cậu không bị thương chứ?”

“Anh ta không ngu ngốc đến mức làm ra chuyện mà người khác có thể nhìn thấy, đã không nhìn thấy thì cậu đừng hỏi, chừa cho tôi chút mặt mũi đi.” Đồ Tô tự giễu: “Đây là kết cục của việc chọc người không nên chọc.”

Đàm Thiếu Tông mở máy tính xem kế hoạch chụp ảnh Kim Khiết chuẩn bị sẵn, hỏi Đồ Tô: “Tháng sau tôi có lịch chụp ở nước ngoài, lúc ấy được không?”

Đồ Tô rất thận trọng, dù biết Khang Kiều không thể cài máy nghe lén trong nhà Đàm Thiếu Tông, anh vẫn gõ nội dung mấu chốt ra điện thoại, chờ Đàm Thiếu Tông đọc xong lại xóa sạch sẽ.

Lập kế hoạch chặt chẽ không hề dễ, không biết họ đã loại trừ bao nhiêu phương án, chuông cửa nhà Đàm Thiếu Tông chợt vang lên, người Khang Kiều phái tới giơ điện thoại ra hiệu Đồ Tô nghe máy: “Ngài Khang gọi, ngài ấy về đến nhà rồi.”

Đồ Tô để lộ biểu cảm nhục nhã trong nháy mắt, anh không ngờ Khang Kiều biết có người ngoài ở cạnh mà vẫn làm đến mức này, cuối cùng anh cũng không thể giữ chút mặt mũi nào trước Đàm Thiếu Tông. Đồ Tô chôn chân tại chỗ, Đàm Thiếu Tông đứng ở cửa lại ung dung nhận điện thoại: “Alo, Khang Kiều? Tôi là Đàm Thiếu Tông, anh không lo lắng chuyện Đồ Tô đến gặp tôi đấy chứ?”

Người không thân thiết mà biết cách làm việc của Khang Kiều hầu như đều không dám gọi thẳng tên hắn, nhưng Đàm Thiếu Tông chẳng sợ, nếu Đồ Tô không nói là vô dụng, Đàm Thiếu Tông còn muốn lập tức gọi cảnh sát ba mặt một lời.

Khang Kiều rất giỏi giả vờ, giọng điệu ôn hòa trả lời Đàm Thiếu Tông: “Tôi chỉ lo lắng cho em ấy thôi. Ngài Đàm đừng để ý đến tôi, hai người đi chơi vui vẻ là quan trọng nhất, cuối tuần sau tôi sẽ trực tiếp chào hỏi cậu ở lễ trao giải.”

——————–

Chú thích:

1) Tráng niên: ý nói đàn ông ở độ tuổi sung sức nhất

2) Khai, thừa, chuyển, hợp: bố cục 4 câu trong thơ Thất ngôn tứ tuyệt Đường luật

– Câu 1 – Câu khai: khai mở ý tứ của bài thơ.

– Câu 2 – Câu thừa: làm rõ thêm ý và mạch cảm xúc của phần khai.

– Câu 3 – Câu chuyển: dùng để chuyển ý.

– Câu 4 – Câu hợp: kết lại ý nghĩa bài thơ.

3) Bom chìm: loại vũ khí dùng để chống tàu ngầm, phá hủy mục tiêu bằng chấn động sóng khi nổ.

4) Điển tích Ngu Công dời núi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio