Cảnh Xuân Nam Triều

chương 240: rời đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trịnh Du bổ nhào về phía trước, thấy nàng ta nhào vào đầu kiếm, tay cầm kiếm của Lan Lăng Vương cũng không hề nhúc nhích, theo một tiếng "phập", kiếm liền vào thịt, Trịnh Du khạc một ngụm máu tươi ra xong rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương. Thấy nàng ta ngẩng đầu muốn nói, Lan Lăng Vương lạnh lùng thu hồi tầm mắt, sau đó, dứt khoát rút bội kiếm cắm trên ngực nàng ta ra.

Kiếm vào thân thể con người, lúc rút ra chính là lúc người tắt thở. Trịnh Du không ngờ hắn lại ác thế, há to mồm liên tiếp khạc ra bọt máu xong liền im lặng té xuống đất. Cho đến chết, cặp mắt nàng ta vẫn mở thật to.

Lan Lăng Vương khuỵu gối ngay tại chỗ, hắn vươn tay, từ từ phủ mắt Trịnh Du, vuốt nhẹ xuống nhưng mí mắt Trịnh Du vẫn chưa từng khép lại. Hắn nhỏ giọng nói ra: "A Du, đến lúc này ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ sao? Vì cái gì mà ngươi cố chấp si khổ như thế? Điều gì khiến ngươi từng bước từng bước đi tới tình trạng hôm nay? Ta dù có lỗi, nhưng sống trên đời, ai chưa từng đi qua đường quanh co, ai chưa từng phạm sai lầm? Lớn lên vốn phải trả giá thật lớn. Chỉ cần còn trẻ, sai lầm rồi, quay đầu lại là được. Danh lợi địa vị, có lúc cũng phải bỏ qua một chút. Cam lòng bỏ, có bỏ mới có được, ngươi không muốn bỏ, làm sao có thể lấy được?"

Âm thanh êm tai của hắn truyền đến, khàn khàn mà thê lương, sau khi nói xong lời này, Lan Lăng Vương đưa tay phủ mí mắt nàng ta lần nữa, lần này, nàng ta đã khép lại cặp mắt.

Xử lý Trịnh Du xong, Lan Lăng Vương có vẻ hết sức mệt mỏi, hắn khàn khàn nói: "Hôm nay không gặp những người Chu kia."

"Vâng"

Nhìn thi thể Trịnh Du một cái, Lan Lăng Vương khàn giọng nói: "Hậu táng nàng ấy đi."

"Vâng"

Chiều nay, hai người cực kỳ mệt mỏi, ngã ở trên giường liền ôm nhau ngủ thật say.

Sáng ngày hôm sau, Trương Khởi mở mắt ra thì Lan Lăng Vương đã đi mất. Biết hắn bận rộn nên Trương Khởi cũng không để ở trong lòng.

Lúc này Lan Lăng Vương lại tới trong trang tối hôm qua.

Vác tay đứng dưới buội phù dung, Lan Lăng Vương nhỏ giọng nói ra: "Đem Tô Uy tới."

. . d.đ l.q đ. Lần này trong mấy quan lớn người Chu bị bắt có cái người mà hắn nghe danh đã lâu nhưng chưa từng gặp.

Chỉ chốc lát, một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Xa xa thấy Lan Lăng Vương, sắc mặt Tô Uy liền phức tạp dừng bước. Mà lúc này, các người hầu đều đã lui ra.

Dừng một lát, Tô Uy đi về phía Lan Lăng Vương. Đi tới phía sau hắn, y nhỏ giọng kêu: "Lan Lăng Vương Cao Trường Cung?"

Lan Lăng Vương chậm rãi quay đầu lại.

Nhìn thanh niên tuấn tú ngọc thụ lâm phong này, Lan Lăng Vương chậm rãi nói: "Ngươi đã giúp nữ nhân của ta, ta cũng giúp ngươi một lần. Ngươi đi đi!"

Dứt lời, hắn phất phất tay.

Tô Uy không có đi, y nhìn chăm chăm vào Lan Lăng Vương, một hồi lâu, mới khàn giọng nói: "Xem ra ngươi thật tốt với nàng." Y cúi tròng mắt nói: "Chỉ bằng thân vệ liền tiến vào thành Lạc Dương, Cao Trường Cung, ngươi rất giỏi!"

Lan Lăng Vương trừng hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ta đối xử với A Khởi như thế nào, không cần người ngoài đánh giá, ta có thể làm gì, cũng không cần ngươi đánh giá!" Mặc dù hắn chuẩn bị tha cho Tô Uy, nhưng cũng không có chút nào với người Chu đã mang đi Trương Khởi, khiến hắn cực kỳ bi thương này.

Nghe đến đó, Tô Uy cười ha hả. Cười cười, hắn lớn tiếng nói: "Ngươi hơn ta là xuất hiện sớm một bước." Nói đến đây, nét mặt Tô Uy xuất hiện vẻ thê lương, y tiu nghỉu như mất nhìn Lan Lăng Vương, thì thào nói ra: "Ngươi hơn ta là xuất hiện sớm một bước."

Dựa vào sự thông minh, Tô Uy vẫn luôn rất tin, nếu như mình có thể gặp Trương Khởi trước, Trương Khởi nhất định sẽ thích y.

Khóe môi Lan Lăng Vương nhếch nhếch, nhàn nhạt nói ra: "Vận số vốn là một bộ phận thực lực. Có thể ở thời cơ thích hợp gặp được người thích hợp, thật đúng là ông trời tác hợp cho."

Nói tới chỗ này, Lan Lăng Vương lại nói: "Nghe nói A Lục - tỳ nữ trước kia của Trương Khởi ở chỗ của ngươi, mong ngươi ưu đãi nàng ấy."

"Việc này không nhọc ngươi giao phó!" Tô Uy cười lạnh lần nữa, y quay đầu, chậm rãi nói: "Thắng bại giờ phút này không quyết định được cái gì. Cao Trường Cung, hiện tại các ngươi chỉ chừng hai mươi mấy, chỉ mong ngươi có thể sống được lâu dài, có thể vĩnh viễn che chở A Khởi. Nếu không, nàng ấy cuối cùng có một ngày, vẫn sẽ trở lại bên cạnh ta."

Nói tới chỗ này, Tô Uy nhanh chân đi ra.

Nhìn bóng dáng Tô Uy rời đi, Lan Lăng Vương đột nhiên nghĩ tới cảnh dân chúng Lạc Dương đã cùng nhau quỳ lạy, và nét mặt của Lạc Dương Vương và Hồ hoàng hậu lúc mới vào thành, đột nhiên còn nghĩ đến chuyện Hồ hoàng hậu buộc Trương Khởi đến nước Chu làm thuyết khách.

Từ từ, Lan Lăng Vương mím chặt môi mỏng.

Lạc Dương được cứu xong, mặc kệ là Hồ hoàng hậu hay Trương Khởi, cũng nóng lòng rời khỏi nơi từng khiến mình mệt mỏi rã rời này. Vì vậy sau khi nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày liền lên đường tiến về phía Tấn Dương.

Trương Khởi ngồi ở trong xe ngựa, Lan Lăng Vương ở bên cạnh, hai ngày nay vẫn có chút trầm mặc. Hắn mới vừa cứu Lạc Dương, vô cùng tỏa sáng trong trận chiến ấy ở Mang Sơn, danh tiếng lên cao lần nữa, nhưng trong nét mặt hắn, lại tuyệt không có vui mừng.

Hắn không nói chuyện, Trương Khởi cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đi tới đi lui, mặt Trương Khởi liền biến sắc, hướng ra phía ngoài kêu: "Dừng một lát."

"A Khởi, sao thế?"

Đối mặt sự hỏi thăm của Lan Lăng Vương, Trương Khởi không trả lời, mà là vội vàng lao ra xe ngựa, chạy đến bên đường nôn mửa liên tục.

Sau một hồi nôn mửa đến mức ói hết cả bữa sáng ta, Trương Khởi tái mặt đứng lên. Thấy nàng như vậy, Lan Lăng Vương chau chặt lông mày, hắn gọi chúng tỳ nữ đến hỏi "Vương phi không thoải mái như vậy đã bao lâu?" Dừng một lát, hắn lại hỏi: "Chưa từng xem đại phu?"

Một vị lão âu trả lời: "Vương phi không muốn xem đại phu." Nhìn thấy Lan Lăng Vương muốn nổi giận, bà lão kia lúng ta lúng túng nói: "Lão nô cho là, vương phi có thai rồi."

Có thai rồi hả?

Lan Lăng Vương cứng ở đó.

Chẳng lẽ A Khởi xanh mặt, tiều tụy như vậy không phải bởi vì bị vây ở Lạc Dương ngày đêm đau khổ, mà là do có thai?

Hắn im lặng một trận, rồi quay đầu khẩn cấp hỏi: "Có thai? Ngươi chắc không?"

Bà lão kia cúi đầu lên tiếng: "Hơn nửa tháng qua sáng sớm vương phi lúc nào cũng nôn mửa, kinh nguyệt của ngài ấy vẫn chưa từng tới, theo lão nô đoán, vương phi sợ là có thai hai, ba tháng rồi."

A Khởi có thai hai, ba tháng rồi?

Lan Lăng Vương muốn cười to, rồi lại theo thói quen giữ vững uy nghiêm, trong khoảng thời gian ngắn vẻ mặt không ngừng biến ảo.

Lúc này, Trương Khởi đã lau khô miệng, nàng đi tới chỗ Lan Lăng Vương. Mới vừa đến gần, Lan Lăng Vương đã cẩn thận ôm hông của nàng, nói thật nhỏ: "A Khởi, nàng có khó chịu không?"

Đối thoại của hắn và bà lão kia Trương Khởi đã nghe thấy, nên nàng thản nhiên cười, lắc đầu nói: "Không có."

"Thật không có?"

"Thật không có!"

Lan Lăng Vương hiển nhiên không tin, hắn nhìn bụng Trương Khởi, đột nhiên đưa tay, ôm lấy eo nàng, cẩn thận từng li từng tí lên xe ngựa.

Trở lại trên xe ngựa, hắn thế nào cũng không chịu đặt nàng xuống mà vẫn bế nàng.

Chỉ là, hắn hiển nhiên vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, càng không ngừng cúi đầu nhìn bụng Trương Khởi, nhìn một lát lại sờ một cái.

Trương Khởi có chút dở khóc dở cười, nàng núp ở trong ngực của hắn, nghe tiếng thở của hắn đột nhiên cảm thấy rất yên vui.

Lúc này, Trương Khởi nghe được Lan Lăng Vương hỏi "A Khởi."

"Uh."

"Ta rất vui vẻ."

Trương Khởi nói nhỏ: "Ta cũng thế. Ta cũng rất vui vẻ."

Hai cánh tay Lan Lăng Vương buộc chặt, hắn ôm nàng, mặt chôn trong kẽ tóc nàng, giọng nói của hắn cực kỳ khàn khàn, "A Khởi, trước kia ta làm sai rất nhiều việc, về sau, ta sẽ không sai lầm nữa."

Đảo mắt hắn lại nói: "Nàng có thai, khi đó còn lao ra như vậy. Ta... ta cư nhiên cũng không đỡ nàng dậy, A Khởi, nàng có trách ta không?"

Trương Khởi biết, hắn đang nói việc Trịnh thị sai người làm bắn tên độc vào hắn. D~Đ/LQ~Đ Chuyện như vậy, nàng làm sao lại trách hắn? Nàng chỉ là một phụ nhân mềm yếu, nhưng hắn là phu quân của nàng, khi đó, dù nàng từ bỏ tánh mạng, cũng không thể để hắn bị người khác tổn thương.

Dừng một lát, Trương Khởi quả quyết nói: "Tất nhiên không trách chàng."

Tiếp đó, khi Trương Khởi cho rằng hắn còn muốn nói gì nữa thì Lan Lăng Vương lại trầm mặc.

Khi hắn trầm mặc thì bên ngoài vang lên một hồi tiếng ầm ĩ, "Tuyết rơi."

Trương Khởi vén rèm xe lên. Quả nhiên, bên ngoài không ngừng có tuyết rơi, nhìn cảnh dày đặc bên ngoài, sợ rằng lần này tuyết sẽ rơi rất nhiều.

Khi Trương Khởi nhìn bông tuyết suy nghĩ lung tung thì nàng cảm thấy bên hông buộc chặt, là Lan Lăng Vương khàn khàn cất giọng đáp, "A Khởi."

"Uh."

"Ta sẽ không để nàng rời khỏi ta, cũng sẽ không bỏ nàng lại một mình."

"Ta biết rõ."

"Ta sẽ sống thật tốt. Mãi đến khi nuôi con lớn thành người."

Không biết tại sao, hắn vừa nói xong, trong mũi Trương Khởi đột nhiên đau xót, nước mắt liền tràn mi ra.

Trong trí nhớ, hắn không sống qua ba mươi tuổi, hiện tại hắn đã - tuổi, nếu như hắn không rời khỏi nước Tề, sợ là bọn họ không còn mấy năm sống dễ chịu rồi.

Những chuyên này, nàng không cách nào nói ra khỏi miệng, nàng vẫn khát vọng hắn cam tâm tình nguyện rời khỏi nước Tề, nản lòng thoái chí tự làm lựa chọn. Bởi vì nàng biết, nếu như nàng ép buộc hắn rời đi, không nói rất khó thành công, dù rời đi, hắn cũng sẽ canh cánh trong lòng lúc nước Tề gặp nạn, thậm chí cả đời cũng khó có nụ cười.

Lan Lăng Vương không nhận thấy sự khác thường của Trương Khởi, hắn còn vùi mặt ở đỉnh đầu của nàng, nói: "Tiêu Mạc đi rồi."

"Cái gì?" Trong giọng nói của Trương Khởi có chút kinh ngạc. Chỉ chút mà thôi.

Lan Lăng Vương thở dài một cái, nói: "Hắn viết một phong tấu chương, chừng hơn ba vạn chữ, sau đó để quan ấn lên thư xong liền rời đi. Khi bệ hạ phát hiện thì hắn đã rời đi hai ngày. Người này cũng thông minh, mặc dù bệ hạ phái người truy tìm, cũng không công mà về."

Dừng một lát, Lan Lăng Vương nói: "Tiêu Mạc đã viết ra đề nghị trong tấu chương đó, phân tích quân thần được mất của nước Chu và nước Trần. Cuối cùng lại nói, nước Tề có quốc quân như vậy, dù Quản Trọng tái thế, Tôn Thế trong triều, sợ cũng không thể cứu vãn. Vì vậy, đề nghị của hắn chỉ là người si nói mộng thôi. Bệ hạ xem rất là tức giận, thiếu chút nữa đã đưa tất cả người Tiêu phủ lên pháp trường làm thịt."

Nói tới chỗ này, Lan Lăng Vương trầm mặc, Trương Khởi cũng trầm mặc.

Nàng đã từng nói, nàng muốn Tiêu Mạc rời đi nước Tề, hôm nay hắn thật rời đi.

Rời đi tốt, rời đi đất thị phi này, dựa vào tài trí của hắn, không khó giữ được tính mạng trong loạn thế.

Đối với Tiêu Mạc, tình cảm của Trương Khởi rất phức tạp rất phức tạp, trong tình cảm, làm như có hận, làm như có oán, lại có cảm kích, có than tiếc, không muốn bỏ. Vô số cảm xúc rối rắm nên cuối cùng nàng lại chỉ mong hắn có thể hạnh phúc, chỉ mong đời hắn tìm được một người có thể đầu bạc răng long. Dù không tìm được, chỉ cần hắn có thể bỏ được mình, nguyện ý lấy thê nạp thiếp, sanh con dưỡng cái, thì cũng cực tốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio