Cảnh Xuân Nam Triều

chương 57: ngươi đừng hối hận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bị Tiêu Mạc ôm vào trong ngực Trương Khởi nhẹ nhàng giãy giãy, nhỏ nhẹ, mềm mại nói: "Ta... ta phải trở về phủ."

Dưới ánh trăng, âm thanh của nàng hơi nghẽn, "Tiêu Lang, nếu như huynh nạp ta, có thể có một chút thù lao hay không?"

Nàng hi vọng được hắn chính thức đón về nhà, thiếp thất như vậy, địa vị sẽ cao chút.

Tiêu Mạc nghe được tiếng nói nho nhỏ, mềm mại quyến rũ của nàng, trong lòng mềm nhũn, lòng thương tiếc nổi lên.

Gật đầu một cái, Tiêu Mạc dịu dàng nói: "Được. Hôm nay bệ hạ đã biết tình hình của ta và muội, có ngài ra mặt, đại phu nhân sẽ không ngăn trở nữa. Đến lúc đó, ta sẽ mang sính lễ đến đón muội vào cửa."

Trương Khởi làm như cực vui mà khóc, nhẹ nhàng khẽ chào hắn, "Đa tạ Tiêu Lang."

Thừa dịp, nàng lui về phía sau một bước, mang theo vài phần ngượng ngùng nói: "Tiêu Lang, thời gian thiên trường địa cửu, ta... ta đi trước."

Tiêu Mạc thấy nàng tránh thoát, đang chuẩn bị ôm nàng vào lòng lần nữa, nghe được nàng nói như thế, không khỏi thoải mái. Hắn gật đầu nói: "Được, nếu muội muốn lấy thân thanh bạch vào phủ, vi phu tất nhiên theo muội."

Hắn mỉm cười tựa vào tay, nhìn Trương Khởi từ từ lui xa.

Cũng không biết là do thắng Quảng Lăng vương, hay sắp lấy được tiểu cô tử này, tâm trạng của hắn bây giờ tốt vô cùng.

Trương Khởi thối lui từng bước từng bước.

Từ từ, nàng đi tới dưới ánh trăng.

Vội vàng đi đến phía trước, nàng quật cường mím môi.

Hiện tại, chuyện của nàng và Tiêu Mạc chẳng khác gì lộ ra sáng rồi. Chỉ sợ không quá mấy ngày, mình chính là người của hắn.

Suy nghĩ tới đây, không biết tại sao, trong hốc mắt Trương Khởi đã đầy nước mắt.

Đưa ống tay áo ra, lặng lẽ lau đi nước mắt trên mặt. Trương Khởi tăng nhanh bước chân.

Nàng nhớ đường cũng không tệ lắm, chỉ chốc lát, liền tới chỗ xe ngựa đậu. Khi trở lại xe ngựa, Trương Khởi cuộn thành một đoàn, không nhúc nhích trốn ở góc phòng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng rốt cuộc giật giật.

Bên ngoài xe, trăng sáng trên cao, gió xuân như bông.

Nhìn đội ngũ xe ngựa sắp hàng thật chỉnh tề, Trương Khởi ngẩng đầu lên, nhìn về phía xe ngựa của sứ giả hai nước Tề Chu.

Từ từ, nàng bò xuống xe ngựa, đi về phía kia.

Chiếc kia xe ngựa màu đen vẫn còn ở đó.

Nhẹ nhàng thở dài, Trương Khởi đi tới bên cạnh xe ngựa.

Đưa tay vuốt càng xe rộng rãi bền chắc, Trương Khởi nói nhỏ: "Phương bắc là đất dã man, quân vương vô đạo hoang dâm, đủ thứ lý do, không ai có thể thành phu quân. Nhưng vì cái gì tất cả đều kết thúc, ta lại sợ hãi rồi?"

Không có người trả lời nàng. Đáp lại, chỉ là gió đêm nức nở nghẹn ngào.

Cắn răng, Trương Khởi dùng tay áo lau lau lệ, quay đầu đi.

Mới vừa quay đầu, nàng liền cứng đờ.

Trong ánh trăng, một bóng dáng hiên ngang đứng cách mười bước, chắp hai tay nhìn nàng.

Trong ánh trăng thưa thớt, khuôn mặt của hắn như ẩn như hiện. May là mơ hồ, cũng tuấn mỹ khiến người hoảng hốt.

Không ngờ hắn trở lại sớm như vậy, Trương Khởi vội vàng khẽ chào, cúi đầu đi qua bên cạnh hắn.

"Ngươi mới chảy nước mắt?"

Âm thanh trầm thấp trong trẻo như dây đàn, mang theo chút khó hiểu.

Trương Khởi dừng bước lại, nàng trả lời thật nhỏ: "Nghĩ đến thân như lục bình, gió tới gió đi không do mình làm chủ, trong lòng liền khổ sở."

Hắn làm như cười cười, âm thanh trầm thấp, "Vậy vì sao rơi lệ trước xe ngựa của ta?"

Trương Khởi nghẹn lời.

Đúng vậy, trước đó nàng mọi cách kháng cự, sao lúc này chạy đến trước xe ngựa của hắn rơi lệ?

Nàng không mở miệng, hắn liền chờ.

Một hồi lâu, âm thanh nhỏ bé yếu ớt của Trương Khởi bay tới, "Quảng Lăng vương là trượng phu khó được trên thế gian, A Khởi không biết có nên hối hận hay không thì lệ đã chảy xuống."

Lời này, thành khẩn mà tự nhiên. Giống như theo lời nàng, hoàn toàn ra từ trong lòng!

Cao Trường Cung mười tám mười chín tuổi, xuất thân không tốt hơn Trương Khởi bao nhiêu. Thuở nhỏ, cũng từng bị nhục mạ và khinh thường không biết bao nhiều lần.

Hắn không biết mình thì ra là trượng phu khó được trên thế gian!

Khóe miệng nhếch nhếch, hắn muốn cười ra tiếng. Cũng không biết tại sao, nụ cười kia lại không vang lên được.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Trương Khởi.

Tiểu cô tử đứng dưới ánh trăng, vẻn vẹn đến vai mình, nhìn gương mặt khóc như mèo của nàng, Quảng Lăng vương chậm rãi nói: "Ngươi đừng hối hận!"

Trương Khởi kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Đối diện ánh mắt của nàng, Quảng Lăng Vương cười, nụ cười này, tựa như mây bay ngang trời, mặt trời xuyên biển. Hắn nhìn chằm chằm Trương Khởi, nói: "Cả đời ta, không thích bị người trêu nhất. Tiêu Mạc này nhiều lần lấn ta... ta há có thể tùy hắn? Trương Khởi, ta sớm muộn sẽ đến mang ngươi đi." Mang nàng đi, thành con cờ giữa hắn cùng với Tiêu Mạc, thắng thua quan hệ tôn nghiêm của trượng phu. Cuối cùng ai là người thắng, bây giờ nói còn quá sớm.

Hắn cất bước đi tới xe ngựa, nói, "Lúc trước cảm thấy ánh mắt ngươi trong suốt khó được, hôm nay, ta càng thêm không muốn bỏ qua rồi."

Trương Khởi ngây ngẩn một hồi, mới hoảng hốt đi về phía xe ngựa của mình.

Co lại trên xe ngựa lần nữa, mười ngón tay của nàng xoắn vào nhau. Lời nói của Quảng Lăng vương, nàng không biết là tin tốt hay tin xấu.

Mặc kệ có tin hay không, đều không liên quan trinh tiết, khi hắn trở lại sợ rằng nàng đã thành cơ thiếp của người khác.

Ở thời đại quả phụ có thể tái giá làm hoàng hậu, chúng nữ nhi thích ai thì có thể cầu xin vui vẻ một đêm, trinh tiết không phải quan trọng.

Khi nàng cắn răng vừa muốn cười vừa muốn khóc thì một hồi tiếng huyên náo kèm theo tiếng bước chân truyền đến.

Nhất định là tiệc tan rồi.

Lúc tới là Trương Khởi và Trương Nhân, trở về thì chỉ có Trương Khởi. Nghe nói Trương Nhân bị một sứ giả trung niên phương bắc chọn đi. Nghe nói người sứ giả kia là một tên háo sắc, một hơi chọn mười người.

A Lục đồng thời rời chỗ với mọi người trong Trương phủ, ghé vào bên tai Trương Khởi vui vẻ nói: "A Khởi, lần này tốt lắm, cả bệ hạ cũng biết ngươi."

Mắt to của nàng lóe lóe, "Nếu A Khởi ăn mặc khá hơn một chút, nói không chừng bệ hạ còn có an bài khác đấy."

Trương Khởi liếc nàng một cái, cau mày nói: "Ngươi quên lời ta nói rồi hả ?"

A Lục le lưỡi một cái, vội vàng ngậm miệng lại. A Khởi nhà nàng, đã sớm nói với nàng chí hướng của mình.

Yên lặng một hồi, A Lục ủy khuất mím môi nói: "A Khởi, ta nói sai lầm rồi, ngươi đừng buồn ta có được hay không?"

Trương Khởi sao lại giận nàng? Cả chính nàng cũng cảm thấy chí hướng của mình vô cùng xa, sợ là khó khăn thực hiện.

A Lục lặng lẽ liếc về phía Trương Khởi, thấy trên mặt nàng thật không có vẻ giận dữ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Con ngươi của nàng đảo một vòng, lại nói: "A Khởi, ngươi nên vui mừng mới đúng. Cả bệ hạ cũng chú ý ngươi, bảo vệ ngươi, ta đoán chủ mẫu chắc chắn sẽ tốt với ngươi."

Trương Khởi nhìn về phía nàng, gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Cũng đúng thế thật."

Lại nói, nàng cũng coi như là đạt tới mục đích. Bộ dạng xấu xí này của nàng làm nhiều người ngại mắt thế, trong ngắn hạn sẽ không có quyền quý để mắt tới nàng. Hoàng đế lại hỏi tới, người của Trương phủ sẽ không tùy ý xử trí nàng. Trương Tiêu thị muốn động nàng, cũng sẽ suy nghĩ một chút. Nói không chừng nàng còn có thể tốt với mình hơn.

Mới vừa nghĩ kĩ tới đây, Trương Khởi liền nghĩ đến Tiêu Mạc, nghĩ đến mấy ngày nữa mình sẽ bị mang tới Tiêu phủ, lại cúi đầu.

Đang lúc ấy thì, một chiếc xe ngựa tiến tới gần, tiếp, giọng vịt đực thời kỳ trưởng thành của Trần Ấp vang lên, "A Khởi có đó không?"

A Khởi? Hắn gọi rất thân thiết.

Trương Khởi suy nghĩ một chút, vẫn vén màn xe.

Bên ngoài màn xe, Trần Ấp đang ngó chừng nàng. Khác với lần trước, lần này trong ánh mắt của hắn, còn mang theo vài phần nhiệt liệt.

Thấy Trương Khởi nhìn ra, hắn nhếch miệng cười một tiếng, lại gần chút ít, khàn khàn nói: "A Khởi, ngươi thật là thông tuệ hơn người." Dừng một chút, hắn tò mò hỏi nói: "Tại sao bệ hạ tốt với ngươi thế?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio