Tô Anh dựa vào lan can, trên người khoác áo của Lục Xung, vừa rộng lại vừa lớn, bọc lấy nàng kín mít, từ xa nhìn lại, giống như đóa bạch bông mềm mại.
Nàng giấu đôi tay nhỏ bé vào trong áo, ôm lấy cái bụng tròn trịa, khuôn mặt nhỏ ửng hồng lên, đôi mắt giống như nai con sáng lấp lánh, vừa trong sáng vừa tinh nghịch.
Thở ra một làn sương trắng, khuôn mặt bầu bĩnh bỗng nhiên trở nên mờ ảo, chờ sương tan đi, dung mạo xinh đẹp của nàng dần lộ ra.
Động tác đó cứ lặp đi lặp lại, nhưng đôi mắt sáng ngời vẫn luôn dán chặt trên người Lục Xung, tựa hồ hắn chính là cả thế giới của nàng.
Lục Xung nghĩ nàng nhất định sẽ không biết bản thân nàng xinh đẹp đến nhường nào, cũng nhất định không biết hắn yêu nàng nhiều như thế nào.
Ánh mắt Lục Xung trầm đục, tham lam mà hưởng thụ sự chú ý của nàng.
Một bên vì mê muội ánh mắt của nàng mà đắc ý, một bên lại thầm tự nhủ chính mình phải bình tĩnh, để tránh sai lầm, rồi lại tự thất vọng.
Lục Xung cũng không quên hoàn cảnh hiện tại của hắn, bây giờ Anh Anh chỉ muốn tiểu hài tử chứ không phải là hắn.
Hắn chỉ là phụ bằng tử quý (), dựa vào sợi tình cũ mỏng manh mới có thể ở cạnh nàng, nếu lỡ như hắn vô ý làm gì sai thì không khéo lại bị nàng cho vào lãnh cung không chừng. Để cho hắn mặt dày nắm tay nàng, ôm nàng, đã là sự bao dung lớn nhất của nàng.
() Câu gốc là “Mẫu bằng tử quý” = Mẹ được phú quý nhờ con
Ở bên cạnh nàng, từ từ tính toán, từng chút từng chút làm nàng mềm lòng mới là kế sách lâu dài, không nên có lòng tham không đáy.
Nhưng một khi lòng đã yêu đậm sâu thì không còn chỗ cho lý trí nữa rồi.
Lục Xung đi tới bên cạnh Tô Anh.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Xung cực kỳ chuyên chú, đi đến trước mặt Tô Anh, chắn tầm nhìn của nàng
Trong gió lạnh, hắn cúi xuống, môi mỏng lấp kín cánh môi hơi hé mở của nàng.
Tô Anh sợ cảm xúc của con người, sợ mình không thể khống chế tình cảm đối với hắn, bởi vì lần nào nàng cũng bị người ta bỏ rơi.
Nàng sợ nàng chỉ là thú vui tiêu khiển hắn tìm đến khi nhàm chán.
Lại sợ Lục Xung quá mong chờ nhiều điều ở nàng nhưng lại không có được thì hắn lại không cam lòng.
Tô Anh mang theo suy nghĩ ác ý, chờ đợi hắn từ bỏ, thậm chí còn mong ngày kia đến sớm một chút.
Nhưng chưa từng nghĩ rằng sau khi chính mình nói rằng cả hai không phù hợp, thì Lục Xung lại mở vỏ bọc nằm sâu thẳm bên trong của hắn, vạch trần miệng vết thương đã kết vảy, ôm lấy trái tim của mình đi đến trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi vào thế giới của hắn, nói cho nàng biết rằng bọn họ giống nhau, và hắn là của nàng.
Hắn rơi từ đỉnh núi xuống, cả người bụi bặm, cơ thể chi chít vết thương, trải qua bao khó khăn vất vả mới leo lại được lên đỉnh được, rồi trở thành ánh dương chói lóa bất chấp vạn vật, hắn vốn cao không thể với tới như thế, nhưng hắn lại cúi xuống kéo nàng ra khỏi vũng bùn, rồi liếm láp miệng vết thương chưa lành cho nàng.
Càng nghĩ đến đây, Tô Anh càng trở nên hoang mang, hỗn loạn, nhưng rất nhanh nàng không còn tâm tư mà nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Nàng cũng không chịu nổi sự xâm nhập mạnh mẽ của hắn.
Lục Xung hung hăng mà cướp đi hơi thở của Tô Anh, hôn nàng thật sâu, ngực Tô Anh phập phồng kịch liệt, lồng ngực càng ngày càng ngột ngạt, nàng dần dần gục ngã, ngón tay khó khăn đẩy người hắn, một bên xô đẩy, một bên co rúm lại trốn về phía sau, nhưng rồi vẫn bị Lục Xung ôm lại.
Động tác Lục Xung chậm rãi nhẹ nhàng dần, môi hắng liếm mút cẩn hận, bàn tay dán sau lưng nàng trấn an.
Người hầu bưng khay muốn đưa trà cho bọn họ, lại không nghĩ gặp tình cảnh này, đỏ mặt tía tai vội vàng lui trở về.
Thân thể Tô Anh khẽ run, ý thức dần dần thanh tỉnh, ánh mắt mơ màng dần sáng lại, cảm giác được tiểu hài tử trong bụng bỗng nhiên đập chân.
Tô Anh hoảng hốt đẩy ra hắn, xoa xoa bụng, trong lòng cảm thấy có lỗi cùng xấu hổ.
Nàng cố nén lại ý muốn lấy tay che mặt, cố gắng vờ như bình thản như thường.
Lục Xung vẫn duy trì tư thế vừa rồi, hít sâu một hơi, chậm rãi buông cánh tay, rũ mắt nhìn nàng.
Gò má Tô Anh ửng hồng, cánh môi bị hắn làm cho hơi sưng đỏ, mi mắt cúi xuống nhìn chiếc bụng lớn, vẻ mặt tội lỗi hiện lên.
Lục Xung không khỏi ảo não, không nói không rằng, đưa tay ấn nhẹ lên bụng nàng.
Ngón tay hắn thon dài rất đẹp, nhưng bởi vì màu da lúa mạch, cho nên trông không có vẻ thanh tú lắm, ngược lại trông mạnh mẽ đến lạ thường.
Tiểu hài tử trong bụng Tô Anh không khách khí đạp đạp bàn tay Lục Xung.
Bàn tay Lục Xung run lên, ngây ngốc.
Tô Anh cảm nhận được lực đạo của đứa nhỏ không hề nhẹ, vẻ mặt rất ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Lục Xung một cái, không nói gì.
Nhưng ánh mắt kia thể hiện rõ vẻ hả hê khi có người gặp họa.
Lục Xung ho nhẹ một tiếng, hiếm khi hắn thấy xấu hổ như lúc này, lòng bàn tay hắn dán vào bụng Tô Anh.
Thầm tự an ủi chính mình, hắn và đứa nhỏ vẫn chưa thân thiết với nhau, nhưng hai ngày nay hòa hợp ở cạnh nhau được là tốt rồi.
Một lớn một nhỏ, hai tay một đen một trắng dán trên bụng tròn trịa của Tô Anh, nhìn trông rất hài hòa.
Có vẻ vì được để ý đến nên tiểu hài tử rất vui mừng, không làm loạn nữa mà dần ngoan ngoãn lại.
Dỗ đứa nhỏ trong bụng xong, Tô Anh quyết đoán đẩy bàn tay Lục Xung ra, nhấp nhấp môi nói: “Chàng đừng làm như vậy nữa.”
Lục Xung biết rõ nàng vừa nói đến chuyện gì, nhìn môi nàng vẫn còn chút sưng, muốn giả ngu cũng không được, trong lòng trở nên hụt hẫng, có chút ủy khuất, thấp giọng “Ừ” một tiếng.
Tô Anh nhẹ giọng nói: “Nó không thích.”
Lục Xung vô tình bắt được sơ hở trong lời nói của nàng, chăm chú nhìn nàng: “Nhưng nàng thích đúng không?”
Tuy là câu hỏi nghi vấn, nhưng ngữ khí hắn lại là tràn đầy khẳng định.
Tô Anh ngây người một chút, lắc đầu: “Ta không có.”
Khóe môi mỏng Lục Xung nhếch lên, trong ánh mắt đều là ý cười. Hắn không tin.
Hắn chắc chắn Tô Anh vẫn thích gần gũi với hắn, xem lời phủ nhận của nàng như một lời ngụy biện.
“Có!”
Trước đây, nàng thích hôn hắn, lại thường lớn quyến rũ hắn, không những thế, nàng còn thích……
Nghĩ đến một ít số hình ảnh +, Lục Xung tạm dừng hồi ức, hai tai phiếm hồng.
Tô Anh không thể nói cho hắn biết, mặt dần nóng lên, hai má phồng lên, nói ra hai chữ: “Ấu trĩ!”
Dứt lời, liền áo khoác vào, chuẩn bị trở về.
Nàng mới vừa đứng lên, bàn tay mạnh mẽ của Lục Xung liền nắm lấy cánh tay của nàng: “Anh Anh.”
Lục Xung nhịn cười, ánh mắt thâm thúy, mắt phượng mê người, hắn trước nay chưa từng tắm mình trong gió xuân như lúc này, thậm chí vẻ mặt hắn lúc này có chút hư hỏng.
Khi Tô Anh nhìn thấy nét mặt dịu dàng trên gương mặt anh tuấn của hắn. Thì Tô Anh dường như đoán được hắn muốn nói gì, tim nàng đạp nhanh dần, có chút sợ hãi, nàng không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Nhưng sâu bên trong lớp sương mù ở trong lòng, không hiểu sao vẫn còn một tia chờ mong nào đó mà chính nàng cũng không thể giải thích được.
Nhưng nàng biết sự mong đợi này chính là dũng khí mà Lục Xung đã cho nàng.
“Anh Anh, chúng ta thử lại một lần nữa được không?” Lục Xung có vẻ rất lo lắng, yết hầu mất tự nhiên chuyển động liên tục.
Tô Anh nghe thấy.
Tim Lục Xung đập rất nhanh, nhưng ngữ khí vẫn rất kiên định: “Lần này ta tuyệt đối sẽ không làm nàng thất vọng.”
Xung quanh đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, dường như tiếng gió bên tai cũng biến mất, thời gian lúc này như dừng lại.
Tô Anh cắn môi, hơi thở dồn dập.
Rõ ràng chỉ mới vài giây trôi qua, nhưng Lục Xung dường như đã bị sự chờ đợi dày vò rất lâu.
Lục Xung có chút cứng đờ, ánh mắt trở nên trầm mặc, cho rằng có lẽ do bản thân lo lắng quá đà.
Nhưng trong lòng Lục Xung vẫn tự giễu chính mình, rõ ràng đã nói muốn từ từ nhưng hắn vẫn không nhịn được.
Giọng Lục Xung khàn khàn: “Bên ngoài gió lớn lắm, đi vào thôi!”
Hắn đưa tay muốn giúp nàng sửa sang lại cổ áo, lại lo nàng sẽ chán ghét hắn, ngón tay dừng lại ở giữa không trung, do dự một chút, rồi tay hắn nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo choàng.
Bàn tay hắn vừa rời đi, thì ngón út đã bị nắm lấy.
Lục Xung ngạc nhiên cúi đầu xuống thì thấy nàng đang nắm lấy ngón út của hắn!
Cả người Lục Xung cứng đờ, đồng tử mở to, mang theo vẻ mặt háo hức, nóng bỏng đến nổi có thể khiến người khác tan chảy.
“Anh Anh……”
Tô Anh thẹn thùng, cúi đầu, chỉ lộ ra hai tai đỏ rực, lòng bàn tay nắm chặt, rồi nhéo nhẹ bàn tay của Lục Xung.
Đầu ngón tay tê dại truyền đến tim, lòng ngực Lục Xung nóng rực, khóe môi cong lên, ngây ngô cười.
______________________________________