Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Giang Phán nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, vội kéo đứt miếng băng dán trên miệng, khom lưng rồi dùng răng tháo sợi dây thừng trên cổ tay.
Nhưng đối phương trói quá chặt, cắn không ra, cô bèn quay đầu tìm con dao Giang Vân Dận vừa mới đặt ở mép giường ban nãy, lại phát hiện nó đã không còn ở đó.
Cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, trái tim cô nhất thời đập loạn, lúc cô ngước mắt lên, vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng giống như con thú nhỏ bị mắc bẫy thợ săn.
Mãi cho đến khi thấy rõ bóng dáng người đàn ông đứng ở cửa cô mới thôi cắn chặt răng, trong nháy mắt mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng.
Chu Đình Quân đứng tại chỗ vài giây, lồng ngực như bị một khối băng to đập vào, hơi thở lạnh lẽo tới cực điểm.
Anh hít sâu một hơi, kềm nén cơn điên muốn gϊếŧ chết hai người trong phòng khách kia đang cuộn trào trong lòng, chạy tới.
Tay anh run rẩy cởi bỏ dây thừng rồi bế cô lên, Giang Phán chợt nhận ra thứ mà mình nhớ kỹ trước nay vốn không phải mùi nước hoa trên người anh, mà là hơi thở của anh, mùi hương chỉ thuộc về riêng mình anh.
Mùi hương mát lạnh quen thuộc này dần khiến cô bình tĩnh trở lại.
Giang Phán duỗi tay ôm lấy cánh tay anh, vùi đầu thật sâu vào trong ngực anh, cả người héo rũ, ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng, không muốn nói bất kỳ lời gì.
Lần tuyệt vọng và bất lực như thế là lúc cô vừa tròn mười lăm tuổi, bị nhốt trong căn phòng lạnh băng, trong bóng tối không bờ bến, cô như bị toàn bộ thế giới chán ghét sau đó vứt bỏ.
Hoặc là, thế giới này chưa từng chấp nhận cô.
Hai người cho cô sinh mệnh, một người không cần cô, người kia lại muốn bán cô đi.
Lúc máu đang dần chảy ra khỏi cơ thể, cô gái nhỏ cứ như vậy co mình cuộn tròn lại, trốn dưới giường, tuyệt vọng suy nghĩ, giá như mình không được đến thế giới này thì thật tốt biết bao, sẽ tuyệt biết mấy nếu mình chưa bao giờ nhìn thấy thế giới này.
Cô không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu, chỉ biết rằng cả thế giới đều ghét mình.
Dù cho cô có hiểu chuyện, có vâng lời hay đứng nhất kỳ thi đi chăng nữa, cũng không có ai thích cô, không có ai sẵn lòng đối xử tốt với cô.
Từ đầu đến cuối, ở trong mắt bọn họ cô chẳng qua chỉ là một món hàng có hay không cũng chẳng sao.
Ánh mắt Giang Phán càng thêm mờ mịt trống rỗng, cho đến khi bên tai vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Đừng sợ, không sao rồi."
Cánh tay Chu Đình Quân ôm cô càng thêm chặt, giống như muốn khảm cô vào sâu trong máu thịt mình.
Khóe mắt Giang Phán ửng hồng, chóp mũi chua xót, hàng mi như cánh ve nhẹ nhàng run lên, cô thấp giọng kêu một tiếng: "Anh Chu."
Chu Đình Quân cúi đầu hôn lên trán cô, yết hầu lăn lăn, giọng nói càng thêm trầm thấp ôn nhu: "Ừm, anh ở đây. Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em, em đi đâu anh theo đó."
Giang Phán cố kiềm nước mắt, âm thanh rầu rĩ còn mang theo giọng mũi: "Quân Quân, anh có biết không?
Lồng ngực anh hơi chấn động: "Ừ?"
Cô ngửa đầu nhìn anh, như thể nhìn chưa đủ, mắt hạnh không chớp cất lời: "Bây giờ em thật sự rất sợ chết...... Em vẫn chưa cùng anh ngắm mặt trời mọc, vẫn chưa cùng anh xem pháo hoa đón năm mới, vẫn chưa được bên anh cả đời, em còn chưa nói cho anh biết rằng em yêu anh nhiều bao nhiêu......
Nói xong, nước mắt cô như cơn hồng thủy đổ ập xuống, bắt đầu khóc không thành tiếng.
Trái tim Chu Đình Quân như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đớn khó chịu.
Cảm xúc trên mặt anh vẫn không thay đổi, nét dịu dàng trong mắt khẽ di chuyển, thấp giọng nói: "Vậy giờ em nói cho anh nghe, được không?"
Giang Phán ngừng khóc, cô buông cánh tay đang vòng quanh cổ anh, muốn nhảy từ trên người anh xuống, trong lúc vô tình đụng phải tay anh, có một cảm giác nhớp nháp.
Cô thu tay lại, bàng hoàng khi thấy lòng bàn tay mình toàn là máu tươi.
Giang Phán đi cùng Chu Đình Quân đến bệnh viện xử lý vết thương trên cánh tay.
Từ lúc ra khỏi bệnh viện cho tới khi lên xe, sắc mặt Giang Phán vẫn rất tệ, trước sau không chịu phản ứng gì với Chu Đình Quân bên cạnh.
Chu Đình Quân có chút dở khóc dở cười, thật sự không biết sao cô lại đột nhiên nổi nóng với mình, anh nghiêng người nhìn về phía cô, thấp giọng nói: "Sau khi về nhà nhớ đem những lời em định nói lúc nãy nói hết cho anh."
Giang Phán mặt không biểu cảm nhìn anh chằm chằm, vừa định mở miệng nói chuyện thì chuông điện thoại của anh vang lên.
Cô nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, Cận Tịch Dạ.
Cánh tay phải của Chu Đình Quân được một y tá không biết do kỹ thuật chưa tốt hay si mê quá hóa rồ mà băng bó thành xác ướp, không thể động đậy.
Anh dùng tay trái bắt máy, mở loa.
Cận Tịch Dạ vừa lên tiếng đã bắt đầu châm chọc mỉa mai: "Nghe nói Chu đại thiếu gia đơn thương độc mã chạy đến làm anh hùng cứu mỹ nhân? Sao rồi, còn sống không? Tôi nói này, cậu không thể từ từ chờ ông đây sắp xếp vệ sĩ chuyên nghiệp được sao? Nhưng mà cậu cũng lợi hại đấy, trước khi đánh cho tên đàn ông kia chết khiếp cậu có nghĩ tới sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật hay không?"
Từ sau khi Giang Phán được Chu Đình Quân ôm ra khỏi căn phòng đó đã không nhìn thấy Giang Vân Dận và Hứa Ôn đâu, cho nên cô căn bản không biết tình trạng của hai người kia, giờ lại nghe Cận Tịch Dạ nói như vậy, cuối cùng cũng biết vết thương trên người Chu Đình Quân từ đâu mà ra.
Cô nhìn về phía Chu Đình Quân với vẻ lo lắng, anh thật sự sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?
Chu Đình Quân sờ đầu cô như muốn trấn an, càng sờ càng thuận tay, cuối cùng bị Giang Phán vô tình đẩy ra.
Cận Tịch Dạ ở đầu dây bên kia một mình một sân khấu rất nhàm chán và tức giận, anh ta thấp giọng rít gào: "Nói chuyện đi chứ! Bộ cậu bị điếc hả? Cậu mà cứ không nói lời nào thì đừng hòng tôi đưa chứng cứ Giang Vân Dận buôn bán ma túy cho cậu! Còn nữa, tôi sẽ kể hết chuyện của cậu với giới truyền thông!"
Giang Phán nảy sinh hứng thú, hỏi: "...... Chuyện gì thế anh?"
Cận Tịch Dạ nghe được giọng của Giang Phán thì biết ngay hai người này lại đang dính lấy nhau, chậc lưỡi, không diễn kịch nữa: "Chuyện của hai người về điểm này thì chưa ai nhận ra. Hiện tại với danh tiếng tân tiểu hoa đán này của cô, lại thêm thân phận của cậu ấy, tin tức này chắc có thể có giá trị......"
Chưa kịp nói xong, Cận Tịch Dạ chỉ nghe được một trận âm thanh ồn ào sau đó thì cúp máy.
Trước đó, dường như anh nghe được Chu Đình Quân nói câu: "Ngoan, đừng để ý đến cậu ta, trả lời anh trước."
"......"
Không cần đoán anh cũng biết là ai cúp máy.
Sau khi trải qua sự kiện bắt cóc buổi chiều, hơn giờ tối, Giang Phán về nhà thu dọn một chuyến rồi kéo rương hành lý dọn lên lầu trên.
Người đàn ông bị thương ở tay này không hề ngoan ngoãn nghe lời cô nói nằm yên trên giường mà vẫn vào thư phòng giải quyết công việc.
Giang Phán đi đến trước bàn làm việc của anh, cúi người xuống, gõ gõ ngón tay, đuôi mắt cong lên, giọng nói mềm mại: "Anh Chu, anh không ngủ được à?"
Trong nháy mắt khi Chu Đình Quân ngước mắt nhìn cô, ánh mắt đột nhiên tối sầm, khóe môi hơi cong lên: "Ngủ ——"
Môi Giang Phán giật giật, chưa kịp nói chuyện thì đối phương lại bổ sung câu nói dang dở: "với em."
"......"
Giang Phán hơi chần chừ, cô nhìn băng vải trên tay anh thì nhíu mày: "Bác sĩ nói vết thương trên tay anh rất sâu, không thể vận động."
Chu Đình Quân đứng dậy đi đến trước mặt Giang Phán, một tay chống trên bàn sách, cúi người đè Giang Phán, ngực anh dán chặt vào lưng cô.
Anh khẽ cắn một ngụm vào tai Giang Phán, giọng nói hơi khàn: "Không sao cả, anh sẽ không nhúc nhích, em động."
Chỗ đùi Giang Phán bị một vật thể chống lên, cô hít sâu, âm thanh có chút dồn dập: "...... Vậy anh đứng dậy đi."
Chu Đình Quân nghe vậy, thật sự đứng lên, anh híp mắt nhìn cô.
Gương mặt Giang Phán nóng bừng, vành tai không biết do bị cắn hay vì căng thẳng mà tươi đẹp ướŧ áŧ, cô nhắm mắt lại, giơ một tay vòng qua cổ anh, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy môi anh.
Tay còn lại từ cổ áo sơ mi luồn vào, duỗi được một nửa, do tư thế hơi khó chịu nên cô rút tay ra, bắt đầu cởi cúc áo anh.
Từng chiếc cúc một được cởi bỏ, kèm theo đó là phong cảnh không gì che giấu được trên ngực anh lộ ra.
Giang Phán nhìn cơ bụng và đường nhân ngư mà nuốt nước bọt không ngừng.
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá dáng người của anh như vậy, nhìn vài lần liền cảm giác một luồng máu dâng thẳng lên trán, thần kinh bắt đầu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Cô lại lần nữa nhón chân cắn môi anh.
Tay cô đi xuống sờ chiếc khóa kim loại trên dây thắt lưng, sờ soạng cả buổi cũng không biết phải mở ra như thế nào, cô có phần nôn nóng nên bắt đầu dùng sức kéo mạnh, ngón tay khẽ run vì căng thẳng, lòng bàn tay đã lấm tấm một lớp mồ hôi.
Tiếng thở dốc của Chu Đình Quân có chút nặng nề, anh đặt tay lên mu bàn tay Giang Phán, nghiêng đầu né tránh môi cô, buồn bực nói: "...... Anh dạy em."
Giang Phán khuỵu gối, đôi môi cô từ cằm anh chậm rãi đi xuống, hôn qua xương quai xanh, ngực anh, đầu lưỡi ấm áp chuyển động trơn tru trên da thịt anh.
Bên tai truyền đến tiếng "lách cách", khóa kim loại được mở ra, Chu Đình Quân túm tay cô phủ lên cúc quần tây, lần này Giang Phán cởi bỏ dễ như trở bàn tay, sau đó từ từ kéo phéc-mơ-tuya xuống.
Lúc tay chạm phải một vật thể nóng rực, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông: "Em muốn tra tấn anh phải không?"
Giang Phán có phần oan ức, cô không phải là anh sao có thể vô sự tự thông chứ, vừa định thu tay thì đối phương lại bất ngờ nắm cổ tay cô, đè cô trên mặt bàn.
Cô lại càng tủi thân: "Được thôi, để em ngủ với anh......"
Anh thấp giọng cười một tiếng, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên cùng với âm thanh kéo khóa bộ lễ phục: "Lần sau cho em ngủ."
Giang Phán luôn là người chỉ biết quý trọng cơ hội trước mắt, cô vùng vẫy muốn đứng dậy, ngón tay của người đàn ông lại xuyên qua giữa hai chân cô, không nặng không nhẹ ấn vào chỗ nào đó, khiến cô không thể kiềm được kêu lên một tiếng.
Nhiệt độ điều hòa trong nhà rất cao, cả người Giang Phán lại nóng lên, cô thấy mình như cá nằm trên thớt, mặc cho người trước mặt ướp đi ướp lại nhiều lần.
Sau đó cô thật sự nóng đến không chịu được, ồn ào muốn đổi chỗ, cái tên đang bị thương nào đó lại không chịu ra khỏi cơ thể cô, dùng một tay ôm cô về phòng.
Bởi vì anh đang bị thương nên Giang Phán không dám chạm vào, thế mà người nào đó lại không hề biết tiết chế, trong lúc mơ mơ màng màng, cô nhìn thấy dải băng trắng trên cánh tay anh nhuốm đỏ.
Cô yếu ớt đẩy anh một phen, giọng nói khàn khàn còn mang theo âm thanh nức nở: "...... Miệng vết thương của anh nứt ra rồi!"
Kết quả là, người đàn ông này lại giơ tay ấn công tắt đèn đầu giường, tắt đèn đi, trong nhà lại rơi vào bóng tối, anh lại từng chút từng chút một thúc vào người cô.
Môi dán bên tai cô, hơi thở nóng rực, âm thanh trầm thấp dịu dàng: "Không có, em nhìn lầm rồi."
Giang Phán: "......"
Được, của anh hết.
Sau khi xong việc, Giang Phán tìm hộp thuốc trong nhà rồi ném thẳng đến trước mặt anh: "Tự anh băng bó lại đi, em đi tắm."
Cô chưa kịp xoay người đã bị anh nắm lấy cổ tay.
Anh túm tay cô không cho cô nhúc nhích rồi hôn lên mu bàn tay: "Bà xã, em giúp anh đi."
Trái tim Giang Phán lại không tự chủ được mà mềm nhũn, cô hung hăng trả lời: "Đáng đời anh."
Ngoài miệng nói như vậy nhưng động tác trên tay lại cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn, cô sợ làm anh đau.
Cuối tháng Giêng, bộ phim «Truyền thuyết gợn sóng» phát sóng, Giang Phán bắt đầu chạy thông cáo khắp cả nước để tuyên truyền.
Sau khi hai bài luận văn của Chu Đình Quân đồng thời được tạp chí «Khoa học» chấp nhận, mấy ngày trước anh đành tâm bất cam tình bất nguyện ra nước ngoài tham gia các buổi hội thảo học thuật.
Giang Phán thấy vậy rất vui mừng, anh ở bên cạnh quản giáo quá nghiêm khắc, cô có đọc được một câu trên Weibo, nói cái gì mà sau khi yêu đương con trai sẽ tự động thăng chức thành một ông bố già, bạn gái không được làm cái này không được làm cái kia.
Lúc đó cô thích đến nỗi mém tí nữa là chia sẻ, nói quá đúng, mặc dù vốn dĩ giáo viên chủ nhiệm nhà cô đã quản giáo cô trước cả khi anh trở thành bạn trai của cô.
Rating của «Truyền thuyết gợn sóng» còn tốt hơn cả mong đợi, có thể là do thời gian phát sóng trùng với kỳ nghỉ đông, học sinh không có việc gì làm ở nhà nhiều hơn.
Lên sóng được một thời gian, hot search Weibo đều có tên cô, nào là cô mặc đồ cổ trang y hệt như tiên tử trên trời, rồi thì cô là nữ minh tinh hợp với cổ phục nhất trong giới, hay là nói kỹ thuật của cô tốt hơn gấp trăm lần ngàn lần so với lần đóng phim thần tượng vườn trường ngốc bạch ngọt lúc trước.
Mạnh Húc tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nhận cho cô một bộ công sở hiện đại, dự kiến quay vào ngày đầu tiên sau khi kết thúc kỳ nghỉ xuân vào đầu tháng ba.
Mỗi tối Chu Đình Quân đều gọi điện thoại cho cô, trong giọng nói lộ ra bốn chữ dục cầu bất mãn to đùng, cô vừa buồn cười lại không biết làm sao.
Bản thân cô vốn đã rất bận nên căn bản sẽ không nghĩ đến phương diện kia, nên mỗi buổi tối cô đều ngủ thiếp đi trước tiếng hít thở nặng nề của anh, đến lúc cô tỉnh lại thì điện thoại hiển thị vẫn còn đang trong cuộc trò chuyện.
Sau khi tuyệt tình cúp máy, cô tiếp tục tham gia các chương trình tạp kỹ, các buổi phỏng vấn, chạy khắp các nơi tuyên truyền.
Giang Phán cùng anh về nhà vài ngày rồi lại vào tổ sớm theo yêu cầu của đạo diễn, học một chút kiến thức văn phòng.
Nơi quay phim lần này vốn đã định ở studio, sau đó không biết như thế nào lại có công ty sẵn lòng cung cấp địa điểm quay miễn phí cho bọn họ, công ty cung cấp chỗ quay có quy mô rất lớn nên đạo diễn không nói hai lời ngay lập tức đồng ý.
Công ty cách nhà Chu Đình Quân không xa, mỗi ngày Giang Phán quay xong có thể trực tiếp ngồi xe giám đốc công ty về nhà rất thuận tiện, buổi sáng còn có thể đi nhờ xe anh đến phim trường.
Tiết Kinh trập (), đoàn phim có buổi liên hoan tối đầu tiên.
(): một trong tiết khí của các lịch VN, TQ,... Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường vào khoảng ngày hoặc tháng Ba dương lịch.
Lúc Giang Phán tỉnh lại vào buổi sáng thì Chu Đình Quân đã rời giường, từ toilet truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Cô xoa xoa mắt rồi đứng dậy đi vào, người đàn ông đang đứng trước gương lau mặt, cô vươn tay ôm lấy anh, cọ mặt vào trên lưng anh, nỉ non: "Tối nay em có một bữa tiệc, không thể về nhà cùng anh rồi."
Chu Đình Quân xoay người nhấc cô lên ôm vào lòng, cằm đặt trên đầu cô: "Nhớ uống ít rượu, khi nào xong gọi điện thoại cho anh."
Giang Phán lười biếng trả lời rồi tiếp tục vùi đầu vào ngực anh, không nhúc nhích.
Chu Đình Quân nhéo mặt cô: "Cô mèo nhỏ lười biếng, mau rửa mặt chải đầu rồi ăn sáng nào."
Giang Phán không tình nguyện mà gật đầu: "Anh ra ngoài trước đi, đừng ở đây dùng sắc đẹp quyến rũ em."
Hai người đều vội nên bữa sáng do dì Trương nhà Chu Đình Quân làm, Thái Ngọc đặc biệt nhường dì Trương lại cho hai người bọn họ.
Giang Phán đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị sau khi ăn sáng sẽ trang điểm nhẹ, thời gian quay ấn định là giờ sáng nên cô cũng không quá gấp gáp.
Còn về việc Chu Đình Quân đến muộn...... Vậy thì để anh muộn thôi.
Anh cũng không hối thúc cô, nhìn cô như con mèo uống nước nhấp từng chút từng chút sữa bò.
Lúc ly sữa bò sắp thấy đáy, Giang Phán nghe thấy anh hỏi mình: "Sáng nay em rảnh không?"
Giang Phán ngước mắt nhìn anh, đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi: " giờ phải quay phim, sao vậy anh?"
Chu Đình Quân híp mắt nhìn sắc môi mê người của cô, anh nuốt nước bọt, cảm xúc trên mặt rất bình thản, giọng nói không chút gợn sóng: "Sáng nay anh có chút thời gian."
Giang Phán nghiêng đầu, khẽ cau mày: "Làm sao? Anh muốn đóng diễn viên quần chúng? Em có thể giúp anh nói vài lời với đạo diễn, cho anh đóng một vai trợ lý nhỏ."
Trong phim cô đóng vai một nữ tổng giám đốc có tác phong mạnh mẽ, cái loại cẩu độc thân như này khiến cả công ty ai cũng khiếp sợ.
Giang Phán vứt cho anh một ánh mắt quyến rũ, khóe môi cong cong: "Tới đây, kêu một tiếng tổng giám đốc nghe xem nào."
Chu Đình Quân gập ngón tay lại khẽ búng trán cô: "Đừng quậy."
Giang Phán che trán, oan ức nhìn anh: "Em quậy hồi nào? Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Chu Đình Quân nhìn cô chăm chú một lúc lâu mới đẩy chiếc hộp vuông màu đỏ trong tay qua, phía trên đó còn một chiếc hộp nhỏ hình vuông màu đen đang mở.
Giang Phán suýt chút nữa bị sặc ngụm sữa bò cuối cùng, sau khi ho sặc sụa vài lần thì gương mặt trắng như tuyết đỏ ửng, cô lúng túng đứng dậy: "Em đi trang điểm cái đã......"
Tiết Kinh trập, vạn vật sinh sôi, hoa đào hé nở, cành lá đâm chồi nảy lộc.
Đại sảnh Cục Dân chính.
Giang Phán trang điểm hơn nửa giờ, lúc hai người đến cửa Cục Dân Chính thì ở đó đã xếp một hàng dài.
Cô căng thẳng nắm tay Chu Đình Quân, chờ gọi tên.
Lúc sắp đến lượt mình, tay cô run rẩy, nghiêng đầu nhìn Chu Đình Quân chằm chằm, dè dặt hỏi: "Mặt em không bị đổ dầu phải không?"
Chu Đình Quân im lặnh vài giây, xem cũng chưa xem đã trực tiếp lắc đầu.
Giang Phán thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: "Em trang điểm có bị đậm quá không anh?"
Chu Đình Quân rũ mi, lần này nhìn thoáng qua rồi mới thấp giọng trả lời: "Không có."
Giang Phán lại thở ra, còn muốn hỏi thêm gì đó thì anh bỗng dùng tay giữ lấy cổ cô, ấn đầu cô vào trong ngực mình.
Cô cảm nhận được lồng ngực anh chấn động, còn có vật bên dưới ngực trái đang đập thình thịch kia nữa, âm thanh vang dội không ngừng quanh quẩn bên tai cô.
Giọng nói của anh cũng hơi run rẩy, nhưng lại dễ nghe hơn bất cứ thứ gì, từ tính thuần hậu, giống như một thức uống ấm áp trong đêm đông, "Đừng sợ, có anh ở đây."
Giang Phán bỗng thấy trầm tĩnh trở lại một cách lạ thường.
Sau một thời gian dài chờ đợi, tốc độ lãnh chứng vô cùng nhanh, cầm trong tay hai quyển sổ nhỏ màu đỏ rồi Giang Phán mới ý thức được một vấn đề.
"Anh lấy hộ khẩu từ chỗ nhà họ Giang khi nào thế?"
Khóe môi Chu Đình Quân cong lên, trong đôi mắt đen hẹp dài chứa đựng chút tia sáng, đuôi mắt cong cong: "Không nhớ rõ, chỉ biết là đem đến đây lâu rồi."
Giang Phán chủ động ôm lấy anh, đầu dựa vào vai anh, có dòng chất lỏng trong suốt từ khóe mắt cô chảy xuống thấm vào quần áo anh.
Cơ thể Chu Đình Quân sững lại, anh hơi cúi người, dùng đôi môi ấm áp lau khô dòng lệ nơi khóe mắt cô rồi từ từ đi xuống, nụ hôn của anh ngừng ở môi cô.
Anh hôn rất nhẹ nhàng, hết sức cẩn thận, nụ hôn này không trộn lẫn chút du͙ƈ vọиɠ nào, hơi thở sạch sẽ lại dịu dàng.
Giọng anh hơi khàn, lưu luyến dễ nghe, quanh quẩn ở Giang Phán bên tai thật lâu: "Anh yêu em."
Giang Phán trốn trong ngực anh, cảm nhận được cánh tay anh hơi dùng sức siết chặt thêm một chút.
Giọng cô hơi nghẹn ngào: "Cảm ơn anh đã mang đến cho em một gia đình."
Để em biết rằng mình cũng có thể được yêu, cũng có thể được thế giới này yêu thích, cũng có thể được thế giới này đối xử tử tế.
Trong tâm trí Giang Phán hiện ra khung cảnh lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Ngày đầu tiên gặp nhau ấy, sau khi khai giảng kỳ tiếp theo của lớp không lâu, mùa xuân khoan thai tới muộn.
Chàng trai đứng ở cửa văn phòng, dáng cao chân dài, nghiêng người nhìn cô.
Ánh nắng xuyên qua tán cây ngô đồng chiếu xuống, phủ một lớp tia sáng nhàn nhạt lên hàng mi vừa dài vừa rậm của anh, rồi khi anh ngước mắt lên, sự lạnh lùng và bất cần trong đôi mắt đen láy bị ánh sáng phá tan, chỉ còn lại sự dịu dàng bao trùm.
Khoảnh khắc ấy, Giang Phán của năm tuổi như ngưng thở, cô nghe thấy âm thanh tim mình rung động.
Giang Phán chớp mắt, giọt nước đọng lại trên đôi mi tinh xảo, cô nhón chân, cánh môi ấm áp dừng lại trên hàng lông mày của người đàn ông, cẩn thận khắc họa hình dáng nó.
"Gặp được anh em mới biết, rốt cuộc bản thân may mắn đến nhường nào."
"Anh cũng vậy...... bà Chu."
Khóe môi Giang Phán cong lên, mắt hạnh chậm rãi cong thành hình lưỡi liềm.
Em từng bị mắc kẹt trong cánh đồng băng tuyết lạnh giá, chìm sâu trong bóng tối vô tận mà không được nhìn thấy ánh mặt trời, không cảm nhận được dù chỉ là chút hơi ấm nhỏ bé.
Cho đến khi em —— cuối cùng cũng gặp được anh.
Em nhìn thấy một tia nắng xuân soi rọi vào cuộc đời hoang vắng của mình.
Từ đó về sau, đông tan tuyết rã, hoa đào mơn mởn, muôn chim hót vang, trăng treo bên sông.
—— Cảnh xuân tươi đẹp trong lòng anh.
— Hoàn chính văn—
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đã kết thúc, phiên ngoại sau khi kết hôn sẽ sớm cập nhật, cảm ơn mọi người đã làm bạn suốt cả chặng đường dài cùng tôi, khom lưng!