Thư viết xong, nội dung chỉ có một tờ.
Ngu Ninh Sơ sai Hạnh Hoa lén lút mang phong thư giao cho Lý quản sự.
Lý quản sự là lão nhân bên cạnh mẫu thân, nguyên quán kinh thành, là nha hoàn quản lý sản nghiệp hồi môn.
Ngu Ninh Sơ còn dặn Hạnh Hoa truyền cho Lý quản sự một câu , chỉ cần bà ta nhanh chóng đem phong thư này đến tay Tam gia, nàng hồi kinh sẽ dẫn bà ta theo
Thẩm thị coi thường Ngu Thượng xuất thân bần hàn, Lý quản sự trong lòng cũng kinh bỉ hắn, nên sau khi Thẩm thị mất, Lý quản sự chỉ nghe lời Ngu Ninh Sơ.
Phu thê Ngu Thượng mấy lần muốn giành đồ cưới của Thẩm thị từ tay bà nhưng đều bị Lý quản sự khéo léo giải quyết.
Trung thành như thế lại thêm sự hấp dẫn hồi kinh gặp thân nhân, Ngu Ninh Sơ tin tưởng Lý quản sự sẽ toàn tâm toàn ý giúp nàng.
Qua hai ngày, Lý quản sự lấy lý do thỉnh an Ngu Ninh Sơ tiến vào Ngu phủ, lặng lẽ báo cho Ngu Ninh Sơ biết thư đã được đưa đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra một tháng sau sẽ đến tay Tam gia, còn lại phải xem thái độ phía kinh thành.
Ngu Ninh Sơ chỉ có thể kiên trì chờ đợi.
Ngày giỗ Thẩm thị vào mùng 10 tháng 7.
Trong thời gian này, Ngu Thượng khoé miệng luôn mang theo nụ cười, không biết mừng do vị thê tử xem thường hắn giờ phải lẻ loi trơ trọi nằm dưới đất hay mừng vì sắp tới nữ nhi của Thẩm thị sẽ gả cho Tào tham tướng, kiếm cho hắn một lão rể tốt.
Ngu Ninh Sơ cư xử như mọi ngày, tựa như ngọn cỏ xanh tầm thường tại tiểu viện của mình, chỉ Hạnh Hoa biết, tiểu thư ăn càng ngày càng ít, vốn thân thể đã nhỏ nhắn nay trông yếu ớt hơn.
Nàng thường ngồi cạnh cửa sổ ngây người trông ra cây quế ,như một con chim hoàng yến nuôi nhốt trong lồ ng.
Vừa qua hai ngày, Tào gia lại phái bà mối đến.
Trần thị làm chủ, hai nhà bắt đầu chính thức nghị thân.
Ngày hôm đó, sau khi Trần thị tiễn bà mối liền tới tìm Ngu Ninh Sơ nói đã đem thiếp canh của Ngu Ninh Sơ giao cho bà mối, chờ bà mối đi chùa xem quẻ cát hung, nếu là đại cát, cuối tháng hai nhà liền đính hôn.
Ngu Ninh Sơ gượng cười cũng lười diễn, chỉ bình tĩnh nhìn Trần thị :” Ngài nhiều năm mang danh hiền thê, bây giờ lại muốn đem con gả cho loại người này, ngài không sợ người ngoài thoá mạ kế mẫu lòng dạ độc ác ?”
Trần thị cười cợt, ánh mắt nhìn Ngu Ninh Sơ trìu mến:” Tào tướng quân anh minh thần võ, bao nhiêu khuê nữ muốn gả cho ngài mà không được, ta chỉ làm mối cho mỗi con, người ngoài sẽ khen ngợi ta coi con như con đẻ, làm sao mắng ta được? A Vu đừng lo lắng cho ta, an tâm đợi gả, nhìn người gầy gò thế này nhân dịp chưa xuất giá ăn nhiều một chút, dưỡng đủ sức lực tương lai mới chăm sóc tốt được cho tướng quân.”
Ngu Ninh Sơ chửi xéo, Trần thị liền châm chọc lại.
Loại người mặt dày vô sỉ, Ngu Ninh Sơ lười cãi nhau với bà ta.
Trần thị cười hả hê rời đi.
Vừa trở lại chính viện, người canh cổng đột nhiên bẩm báo, Tam phu nhân của phủ Bình Tây Hầu tới, đi theo còn có hai vị công tử trẻ tuổi.
Trần thị thấp thỏm, Tam phu nhân, đây chẳng phải là cữu mẫu của Ngu Ninh Sơ sao? Tam phu nhân sao lại tới đây, hơn nữa còn thời điểm quan trọng này?
Bất kể như thế nào, khách đã đến nhà Trần thị không thể đóng cửa không tiếp, gọi nha hoàn sửa sang lại y phục, Trần thị vội vàng đi ra cửa chính.
Vừa đến cửa đã thấy hai cỗ xe ngựa màu đen, màn che rủ xuống đem bên trong giấu kín, ngoài xe hai con hắc mã đứng song song, ngồi trên lưng ngựa là một vị công tử mặc cẩm bào ước chừng hai mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm; vị còn lại mặc thanh y ôn nhuận như ngọc, chỉ là khi nhìn đến bà ta liền hiện ra ánh mắt sắc bén.
Trần thị trong lòng lo sợ, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười méo mó:” Cữu phu nhân sao? Ôi, cữu phu nhân cùng các công tử đường xa mà đến, sao lại không báo sớm để tôi cùng lão gia ra khỏi thành đón.” Bà ta đứng trước xe nói vọng vào trong.
Trước xe Tống ma ma lườm nàng một cái, xoay người thay chủ tử vén rèm.
Trần thị vô thức thò đầu nhìn vào.
Rèm nhấc lên, lộ ra đôi chủ tớ bên trong, nha hoàn tạm thời không nhắc đến, Tam phu nhân không hổ là phu nhân kinh thành, mới ngoài ba mươi đã toát lên phong thái uy nghi cao quý, nếu không phải chân danh môn khuê tú chân chính tuyệt đối không dưỡng được khí chất như vậy.
Trần thị sau khi gả cho Ngu Thượng, tính ra cũng có mấy năm làm phu nhân nhưng tự mình thấy tự ti mặc cảm, Tam phu nhân nhàn nhạt mới chỉ nhìn qua, tay chân bà ta luống cuống không biết đặt đâu.
Tống ma ma cùng nha hoàn dìu phu nhân xuống xe, cùng lúc đó hai huynh đệ Thẩm Trác, Thẩm Dật nhảy xuống ngựa, cung kính đứng sau Tam phu nhân.
Tam phu nhân đánh giá Trần thị từ đầu đến chân, cười nhạt nói :” Ngươi chính là người muốn đem A Vu gả cho Tào lão tướng quân ,Trần thị đó à?”
Lời này vừa nghe là biết đến để hưng sư vấn tội, sắc mặt Trần thị trắng bệch, nội tâm kinh hoàng, bên kinh thành làm sao lại nắm được tin tức về vụ hôn nhân này? Hơn nữa sau khi Thẩm thị mất, phía kinh thành không gửi thư quan tâm gì đến Ngu Ninh Sơ, vì sao bây giờ khi biết Ngu Ninh Sơ muốn gả cho Tào Khuê, Tam phu nhân liền tự mình đến hỏi chuyện?
Không đợi Trần thị trả lời, Tam phu nhân nói thẳng :” Dẫn ta đi gặp A Vu”
Thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến hiển nhiên coi Trần thị như nha hoàn.
Trần thị âm thầm cắn răng nhưng cũng không dám tỏ vẻ bất mãn.
Thẩm Tam gia mặc dù là Hầu phủ con vợ lẽ, nhưng Thẩm Tam gia tài hoa hơn người, từng đứng trong Tam nguyên, lúc Hoàng thượng khâm điểm trạng nguyên, Thẩm Tam gia cũng được Lại bộ Thương thư coi trọng đem ái nữ gả cho.
Nói ngắn gọn, Tam phu nhân hiện nay là con dâu hầu phủ, trước đó là cô cô phủ Thượng thư, thân phận nào cũng có thể nghiền bẹp bà.
“ A Vu ở tại hậu viện, Cữu phu nhân cùng các công tử trước tiên nên vào phòng nghỉ ngơi, ta phái người đi gọi A Vu.” Trần thị cười làm lành nói.
Tam phu nhân miễn cưỡng đồng ý.
Trần thị lập tức gọi nha hoàn đi gọi Ngu Ninh Sơ.
Sau đó một mặt bà ta dẫn đường cho Tam phu nhân, một mặt dò xét hai vi công tử phía sau.
Đáng tiếc, Tam phu nhân không có ý định giới thiệu.
Đến phòng khách, Trần thị mời Tam phu nhân lên ghế trên, Tam phu nhân mặt không đổi sắc ngồi xuống, Thẩm Trác Thẩm Dật sóng vai đứng bên trái.
Trần thị biết Tam phu nhân dưới gối chỉ có một trai một gái, nàng đánh giá bộ dáng hai vị thiếu niên, đoán công tử trẻ hơn là nhi tử của Tam phu nhân Thẩm Dật, còn vị kia, nhìn tuổi thì chỉ có thế tử phủ Bình Tây Hầu Thẩm Trác là phù hợp.
Việc của tam phòng Thẩm gia, đường đường thế tử lại tham gia náo nhiệt?
Ba vị khách kinh thành không có ý tứ cùng nàng hàn huyên, Trần thị vò chặt khăn tay, hàng vạn suy nghĩ xuất hiện trong đầu.
Qua một khắc đồng hồ, Ngu Ninh Sơ vẫn chưa xuất hiện.
Tam phu nhân nhíu mày hỏi Trần thị :” Ta thấy toà nhà này cũng chỉ có ba viện, làm sao mời người cũng đi lâu như vậy?”
Trần thị không biết Ngu Ninh Sơ đang làm gì, bị Tam phu nhân thúc giục, liền sai một nha hoàn khác đi xem.
Nha hoàn kia vừa bước ra khỏi phòng ngẩng đầu lên, quay đầu hướng Trần thị bẩm: “Phu nhân, cô nương đến.” Trần thị đầu tiên nhẹ nhàng thở phào, sau đó lại bắt đầu lo lắng, Ngu Ninh Sơ chết tiệt, trong lòng nhất định hận nàng, không biết lát gặp Tam phu nhân có thừa cơ cáo trạng hay không? Đang lúc suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Trần thị trách móc nhìn ra cửa, Ngu Ninh Sơ sao lại chậm trễ lâu như vậy.
Tam phu nhân cũng có chút khẩn trương.
Nàng biết trượng phu Thẩm Tam gia chưa hề quên tiểu cô tại Giang Nam, chỉ là năm đó tiểu cô phạm vào sai lầm quá nghiêm trọng, Tam gia không có cách nào thay tiểu cô cầu tình, chỉ có thể không ngừng thuyết phục tiểu cô quý trọng cuộc sống hôn nhân hiện tại, đừng nhớ thương vinh hoa phú quý trước đó.
Tính tình tiểu cô bướng bỉnh, phiền chán những lời khuyên nhủ, cuối cùng dứt khoát cắt đứt thư từ qua lại.
Lúc tiểu cô qua đời, Tam gia vừa cách kinh làm quan, công việc bận rộn khoảng cách lại quá xa, không tự mình đến được.
Mà nàng lúc đó vừa mới đẻ non, kiêng dựng thân, cũng chỉ có thể phái quản sự tới phúng viếng.
Tiểu cô mất chỉ để lại duy nhất một nữ nhi là Ngu Ninh Sơ.
Tam gia cho rằng, chất nữ dẫu gì cũng là nữ nhi Ngu gia, Ngu Thượng sẽ không quá khắt khe , mà Hầu phủ luôn không trợ giúp Ngu Thượng,chắc hẳn trong lòng hắn sớm oán giận.
Cho nên nếu như viết thư hỏi thăm chất nữ cũng chỉ làm chất nữ bị ghẻ lạnh thôi không bằng giữ khoảng cách.
Cách cả nghìn dặm đường họ ngỡ rằng Ngu Ninh Sơ được phụ thân yêu thương, ai có thể nghĩ trong tháng sáu nhận được thư cầu cứu tuyệt vọng của chất nữ.
Ngu Thượng là tên phụ thân lang tâm cẩu phế, cư nhiên muốn đem nữ nhi mười bốn tuổi gả cho loại người như vậy.
Tam gia thân ở quan trường không đi được, vậy nên việc này do vị cữu mẫu này ra mặt xử lý.
Tiểu cô đã vì sai lầm tuổi trẻ mà trả giá hết thảy, Tam gia vì thể diện Hầu phủ chưa bao giờ mở miệng yêu cầu điều gì, bây giờ chất nữ sắp bị Ngu gia bức tử, bà bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa người về kinh thành.
Bóng đen che lấp, tại cửa ra vào xuất hiện thân ảnh mảnh khảnh, váy màu lục bích, nổi bật lên làn da trắng như tuyết xuân.
Khi nàng ngước lên, lộ ra khuôn mặt gầy gò lại xinh đẹp, Tam phu nhân không khỏi giật mình.
Nàng cùng tiểu cô giống nhau như đúc, nàng từng gặp tiểu cô thời thiếu nữ, vẻ đẹp Thẩm thị tựa hoa còn các nữ tử khác chỉ là lá xanh làm nền, cho dù là công chúa hoàng cung hay quận chúa vương phủ cũng khó mà cùng Thẩm thị tranh diễm.
Ngu Ninh Sơ dung mạo giống Thẩm thị, so với Thẩm thị càng đẹp hơn.
Nhưng Ngu Ninh Sơ cùng Thẩm thị có phong thái hoàn toàn khác biệt, Thẩm thị diễm lệ giống như đoá hoa mẫu đơn, kiêu ngạo bễ nghễ , Ngu Ninh Sơ lại giống đoá sen đứng giữa hồ nước, khiêm tốn đến mức ít người hay, chỉ đến khi một trận mưa gió thổi bay những tán lá xung quanh người ta mới phát hiện ra tiên tư ngọc cốt của nàng.
Cùng là nữ tử, Tam phu nhân cũng không khỏi ngỡ ngàng, trên đời sao lại có nữ tử mỹ mạo đến như thế.
Nàng đang thưởng thức bức mỹ nhân đồ, chợt thấy khuôn mặt mỹ nhân xuất hiện hai hàng lệ, lặng lẽ bật khóc.
“ Cữu mẫu”
Ngu Ninh Sơ nghẹn ngào bước đến, nhào xuống quỳ trước mặt Tam phu nhân, nước mắt rất nhanh thấm ướt váy Tam phu nhân.
Thực chất là nàng vui mừng quá đỗi.
Bởi vì khi biết cùng Tào gia trao đổi thiếp canh, Ngu Ninh Sơ đã tuyệt vọng, nhưng tại thời điểm nằm xuống giường đau khổ tính toán đường sống, Tam phu nhân liền đến.
Kinh thành cách Giang Nam xa như vậy, cữu mẫu lại tự mình đi một chuyến, nhất định đến làm chỗ dựa cho nàng.
Có người ủng hộ, nàng không cần phải gả cho Tào Khuê, hạnh phúc biết bao.
Trên đường đến đây, Ngu Ninh Sơ không ngừng nhắc nhở bản thân phải thể hiện thật tốt trước mặt cữu mẫu, tri thức lễ nghĩa vẹn toàn khiến cữu mẫu yêu thích.
Nhưng vừa đến chính viện nhìn thấy người, Ngu Ninh Sơ liền không kìm được mà bật khóc.
Một người không nơi nương tựa rốt cuộc cũng chờ được đến ngày có người nguyện ý che chở nàng.
------oOo------