Tối hôm qua, Ngu Ninh Sơ ngủ không quá yên ổn, nàng luôn lo lắng Tống Trì thật sự sẽ đến tìm nàng.
Mãi đến hừng đông hôm sau, Ngu Ninh Sơ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nghĩ Tống Trì nói vậy để dọa nàng thôi chứ hắn bị thương thành vậy rồi thì có thể làm gì được chứ.
Sáng hôm sau, Ngu Ninh Sơ dùng điểm tâm sáng cùng với hai huynh muội Ngu Dương và Ngu Lăng.
Ở một tòa nhà lớn thế này mà có người ăn cơm cùng nàng làm cho không khí trong phòng bớt quạnh quẽ hơn.
Hơn nữa, Ngu Ninh Sơ phát hiện hai huynh muội sinh đôi sáu tuổi kia rất thích được nàng quan tâm.
Bình thường, Ngu Ninh Sơ hay hỏi thăm bọn họ về những chuyện thường xảy ra trong cuộc sống hàng ngày nên hai huynh muội kia đối với nàng cũng thân cận hơn, sẽ chủ động trò chuyện cùng nàng.
Bọn họ vừa ăn xong thì A Mặc tới nói vết thương Tống Trì trở nặng nên mời nàng qua đó.
Trong lòng Ngu Ninh Sơ bán tín bán nghi, nàng nhìn A Mặc đứng trong sân hỏi: “Trước đó, ai là người xem bệnh cho Quận Vương?”
A Mặc cúi đầu nói: “Thưa cô nương, là Bạch lão của Xuân Dục Đường.
Vừa rồi, tiểu nhân đã phái người đi mời rồi ạ.”
Ngu Ninh Sơ nghe xong câu này mới bỏ đi mối nghi ngờ trong lòng.
Tiếp đến, nàng lại lần nữa mang Hạnh Hoa đến khách viện.
Lần này, Hạnh Hoa rất tự giác đứng đợi ở gian ngoài.
Ngu Ninh Sơ đi vào nội thất liền thấy Tống Trì mặc một thân trung y màu trắng ngồi ở đầu giường, trên tủ bên giường còn bày điểm tâm sáng hôm nay.
Nàng cẩn thận quan sát Tống Trì từ trên xuống dưới rồi nhìn vào khuôn mặt đầy ý cười của hắn, ngay lập tức sặc mặt Ngu Ninh Sơ liền trầm xuống: “Muội nghe nói vết thương của huynh chuyển nặng, sao bây giờ muội thấy hình như không đúng như vậy thì phải?”
Tống Trì: “Nếu huynh không bảo hắn nói như vậy thì liệu muội có chịu đến thăm huynh không?”
Ngu Ninh Sơ bị hắn trêu chọc không biết bao nhiêu lần.
Nếu mỗi lần nàng đều tức giận thì có khi nàng đã bị hắn làm cho tức chết từ lâu rồi.
Ngu Ninh Sơ trấn định nói: “Huynh với muội cũng không phải biểu ca biểu muội ruột, huynh ở lại đây quá lâu cũng không phải hay.
Vậy nên, ngày mai huynh hãy chuyển về trụ sở Cẩm Y Vệ đi.”
Tống Trì: “Huynh cũng đang tính làm như thế.
Vậy nên huynh mới nhân dịp hôm nay còn ở đây gọi muội đến để lấy thêm chút ngon ngọt thôi mà.”
Ngu Ninh Sơ lập tức nghĩ chuyện tối hôm qua hắn bắt nàng ngồi đó cho hắn nhìn.
Hơn nữa, hắn còn bắt nàng ngồi cho đến khi hắn đếm đủ từ một đến năm mươi.
Vô sỉ hơn nữa chính là chỉ có hắn đếm mới được tính, còn nàng đếm thì không.
Rút kinh nghiệm từ những lần trước, Ngu Ninh Sơ cũng hiểu được là phải để hắn được như ý thì nàng mới có thể nhanh chóng rời khỏi đây được.
Bởi vậy, ngay khi Tống Trì vừa nói xong thì Ngu Ninh Sơ liền ngồi xuống bên giường rũ mắt nói: “Vậy huynh bắt đầu đếm đi.”
Tống Trì cười nói: “Bắt đầu cái gì?”
Mặt Ngu Ninh Sơ đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn hắn nói: “Không phải huynh muốn muội ngồi cho huynh nhìn sao?”
Tống Trì: “Đó là chuyện ngày hôm qua.
Hôm nay, huynh không muốn vậy nữa.
Huynh chỉ muốn muội xúc cơm cho huynh ăn thôi mà.
Cánh tay phải của huynh không cử động được, tay trái xúc cơm thì có hơi bất tiện.
Vậy nên, biểu muội chịu khó giúp huynh chút nhé.”
Cuối cùng, Ngu Ninh Sơ cũng hiểu được vì sao phần điểm tâm của hắn vẫn còn nguyên.
Ánh mắt nàng rơi xuống khay đựng điểm tâm, có thể do chế độ ăn uống dành cho người đang bị thương nên đa số thức ăn đều rất thanh đạm.
Tống Trì đường đường là một Quận Vương nhưng điểm tâm hôm nay của hắn cũng chỉ có một chén cháo, ba đ ĩa đồ ăn kèm và một đ ĩa bánh bao.
Hắn muốn đút thì đút thôi.
Nàng chỉ cần hầu hạ hắn hết ngày hôm nay, ngày mai hắn đã đi rồi.
Ngu Ninh Sơ bưng chén cháo kia qua sờ thử bên ngoài chén liền cảm thấy còn ấm nên có thể ăn ngay.
Nàng ngồi lại gần Tống Trì hơn một chút, múc một thìa cháo đưa đến bên miệng hắn.
Khoảng cách hai người so với tối hôm qua thì gần hơn một chút, Tống Trì nhìn đôi mắt rũ xuống của nàng nhẹ giọng nói: “Muội thấy chúng ta như vậy có giống phu thê không?”
Ngu Ninh Sơ trừng mắt nhìn: “Huynh lại nói hươu nói vượn nữa thì muội sẽ đi ngay lập tức đấy.”
Tống Trì gật đầu thỏa hiệp, bắt đầu im lặng uống cháo nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên mặt nàng.
Dù da mặt nàng có dày hơn nữa cũng không chịu nổi ánh mắt sáng quắc của hắn cứ nhìn chằm chằm nàng như thế.
Hơn nữa, Ngu Ninh Sơ lại là cô nương da mặt mỏng, vừa xúc cho hắn được vài muỗng thì mặt nàng đã không nhịn được mà đỏ lên làm nàng phải gia tăng tốc độ đút cháo cho hắn.
Hai mắt của nàng vẫn luôn nhìn xuống.
Mỗi lần đưa thìa đến bên miệng hắn, mắt nàng cũng không chịu nhìn thẳng vào mặt hắn.
Lúc nàng đưa tiếp một thìa cháo đến chưa kịp đợi Tống Trì há miệng thì nàng đã lấy thìa cháo về làm cháo trong thìa bị đổ ra ngoài.
Đột nhiên nghe tiếng Tống Trì hít vào làm Ngu Ninh Sơ kinh hoảng ngẩn đầu nhìn lên thì thấy thìa cháo kia đã đổ hết lên vạt áo của Tống Trì.
“Huynh còn chưa kịp nuốt thì muội đã đút rồi.” Tống Trì bất đắc dĩ nhìn nàng nói.
Ngu Ninh Sơ chột dạ.
Thấy vạt áo của hắn bị ướt một mảng lớn nàng đành đặt chén cháo lên tủ rồi nói: “Huynh đợi một chút, muội đi gọi A Mặc…”
“Muội gây họa không chịu giải quyết còn muốn làm phiền A Mặc nữa sao?” Sau khi nói xong, Tống Trì còn tỏ vẻ đồng tình với A Mặc: “Trên người hắn còn có vết thương nữa đấy.
Ban ngày, hắn phải chăm sóc cho huynh.
Tối đến hắn còn phải thức đêm canh cho huynh nữa.
Thật vất vả lắm hắn mới có một chút thời gian để nghỉ ngơi mà muội còn muốn làm phiền hắn nữa sao? Sao muội có thể nhẫn tâm thế chứ?”
Ngu Ninh Sơ biết hắn đang tìm cớ nên chỉ có thể quay mặt đi nói: “Vậy được.
Nếu huynh đau lòng cho người của huynh thì muội sẽ để Hạnh Hoa vào hầu hạ huynh thay áo, như vậy huynh đã hài lòng chưa?”
Tống Trì đường đường chính chính nói: “Vậy cũng không được.
Từ năm mười hai tuổi đến bây giờ, huynh chưa từng để nha hoàn hầu hạ.
Ngoại trừ nương tử tương lai của huynh thì huynh sẽ không để lộ thân thể mình với bất cứ nữ tử nào.”
Trong lòng Ngu Ninh Sơ nhảy dựng, nàng ngước mắt lên nhìn hắn liền đụng vào một đôi mắt có thâm ý khác.
Mặt nàng như bị bỏng liền quay mặt đi.
Nhưng nàng xác thật đã từng nghe Tống Tương nói qua là Tống Trì không thích nha hoàn hầu hạ lúc nàng đến Mặc Hương Đường.
“Xiêm y đều ở trong tủ, muội chỉ cần lấy đại một cái trung y là được.” Tống Trì thấp giọng nhắc nhở.
Ngu Ninh Sơ đứng tại chỗ suy nghĩ nếu lúc này nàng gọi A Mặc hoặc Hạnh Hoa tiến vào thì bọn họ sẽ biết nàng vừa đút cơm cho Tống Trì.
Sau khi nghĩ xong, Ngu Ninh Sơ đành phải đỏ mặt đi tới trước tủ quần áo của Tống Trì.
Tủ quần áo rất lớn nhưng bên trong chỉ đặt hai ba bộ xiêm y để thay thế khi giặt.
Trong đó, trung y màu trắng là dễ thấy nhất.
Ngu Ninh Sơ vội vàng lấy một cái trung y liền nhanh chóng đóng cửa tủ lại.
Nhưng lấy y phục cũng không phải chuyện khiến nàng quẫn bách nhất.
Lúc trở lại bên giường, nhìn thấy Tống Trì như tàn phế ngồi ở chỗ kia chờ nàng thay áo thì Ngu Ninh Sơ vừa giận, vừa xấu hổ, vừa nghi ngờ nhìn hắn hỏi: “Huynh thật sự không thể tự mình thay y phục được sao?”
Tống Trì nhìn về phía cánh tay phải của mình nói: “Muội tự xem đi.
Nếu muội xem vết thương của huynh xong mà muội vẫn thấy là huynh đang lừa muội thì muội có thể đi ngay lập tức.”
Ngu Ninh Sơ không còn gì để nói nữa đành bảo hắn quay mặt vào trong, còn nàng sẽ đứng ở sau lưng hắn.
Tống Trì làm theo lời nàng.
Hắn giữ nguyên tư thế cánh tay phải bất động rồi chậm rãi xoay người qua.
Cuối cùng cũng không cần đối mặt với đôi mắt sáng quắc kia của hắn, cả người Ngu Ninh Sơ thoáng thả lỏng.
Nàng đem trung y kia đặt sang một bên rồi nhìn về phía cửa: “Chẳng may Cẩm Y Vệ có việc gấp đột nhiên xông vào thì sao?”
Tống Trì cười: “Tốt xấu gì huynh cũng là một Quận Vương.
Cho dù, Phùng đại nhân có tự mình đến đây thì hắn cũng phải cho người thông truyền ở bên ngoài trước.
Muội cứ yên tâm đi.”
Ngu Ninh Sơ làm sao không rõ điểm ấy, chỉ là do nàng quá khẩn trương nên mới thế.
Nàng nhìn về phía trung y của Tống Trì.
Trung y của nam tử và nữ tử cũng không khác biệt lắm, tất cả vạt áo đều nằm về bên phải và dùng dây thắt nút ở phía dưới cánh tay để cố định.
Nàng khom lưng xuống giúp Tống Trì cởi bỏ hai cái nút thắt kia ra.
“Tay bên trái thì không sao nhưng lúc cởi tay bên phải thì muội làm chậm một chút là được.” Tống Trì nghiêng đầu, thấp giọng dặn dò.
Ngu Ninh Sơ liền đứng ở phía sau hắn, một tay vòng tới trước ngực hắn, kéo vạt áo bên trái về phía sau.
Tay phải nàng đặt ở cổ sau lưng của Tống Trì để tránh khi bên trái trượt xuống kéo tay áo bên phải đụng phải miệng vết thương của hắn.
Đợi áo phía bên trái hoàn toàn cởi ra, nửa bả vai Tống Trì cũng lộ ra.
Giữa mùa hè, mùi hương thuộc về nam nhân đập vào mặt nàng.
Ngu Ninh Sơ chỉ liếc mắt một cái liền nhìn sang bên kia.
Nàng tập trung tinh thần giúp hắn cởi áo bên cánh tay phải ra.
Động tác nàng chậm rãi làm lộ ra một đầu vai trắng trẻo, sau đó là một vết thương dữ tợn đã được bôi thuốc không hề báo trước xuất hiện trước mặt Ngu Ninh Sơ.
Nó không hề giống với tưởng tượng của nàng.
Vết thương này giống như cánh tay bị mất đi một khối thịt.
Y phục vừa được kéo xuống, Ngu Ninh Sơ đã che miệng nghiêng người qua.
Nàng không thể nào hình dung được cảm giác trong lòng nàng lúc này là ghê tởm, sợ hãi hay là khó chịu.
Lúc nhìn Ngu Thượng bị thương do lửa đốt, Ngu Ninh Sơ cũng không có cảm giác gì.
Nhưng hiện tại, nhìn vết thương của Tống Trì lại làm trái tim nàng đau đớn.
“Muội thấy nó là sợ hay là buồn nôn?” Tống Trì nghiêng đầu nhìn bóng lưng nàng hỏi.
Ngu Ninh Sơ nghe vậy, đặt tay lên ngực gần trái tim nói: “Muội quả thật có chút buồn nôn.”
Tống Trì áy náy cười: “Dù sao muội cũng là một cô nương, chưa từng thấy qua tình huống này nên mới thế.
Thôi, muội ra ngoài đổi A Mặc vào đây đi.”
Ngu Ninh Sơ: “Giờ mà để hắn vào thì hắn sẽ nghĩ như thế nào?”
Tống Trì trầm mặc.
Ngu Ninh Sơ cố gắng bình tĩnh lại.
Nàng xoay mặt lại cố ý không nhìn đầu vai hắn mà chỉ chậm rãi cởi tay áo ra khỏi khuỷu tay hắn rồi đặt chiếc áo sang một bên.
Sau đó, nàng lại lấy lại chiếc trung y sạch sẽ kia, từ từ mặc vào cho hắn.
Không biết từ khi nào, Tống Trì đã từng chút từng chút xoay mặt lại với nàng.
Ngu Ninh Sơ chỉ coi như hắn muốn phối hợp với động tác của nàng nên cũng không nghĩ nhiều.
Khi nàng buộc hai nút thắt kia xong chuẩn bị đứng lên thì Tống Trì đột nhiên dùng cánh tay trái ôm lấy nàng.
Khí lực của hắn vẫn vô cùng lớn.
Ngu Ninh Sơ bị ép vào trong ngực hắn, theo bản năng muốn đẩy hắn ra nhưng lại nghĩ đến vết thương ở cánh tay phải của hắn nên nàng không dám giãy dụa, cắn răng nói: “Huynh bị thương thành như vậy rồi mà vẫn còn tâm tư khi dễ người nữa sao?”
Tuy rằng thân thể cô nương trong ngực cứng ngắc nhưng nàng không có giãy giụa.
Tống Trì nở nụ cười, hơi cúi đầu nhìn đôi mắt rũ xuống của nàng nói: “Cho dù có đau hơn nữa thì huynh cũng muốn ôm muội một chút cho đỡ ghiền.”
Với tình trạng của hắn bây giờ mà còn muốn chiếm tiện nghi gì của nàng nữa chứ?
Hồi ức trên thuyền đột nhiên nhảy vào trong đầu, Ngu Ninh Sơ vội vàng giơ tay che lại cái cổ dễ dàng bị hắn hôn đến bên kia.
Tống Trì bật cười: “Trên người huynh đang có vết thương nên sẽ không dám quá đáng đâu.
Huynh chỉ muốn ôm muội nói chuyện một chút là được rồi.”
Ngu Ninh Sơ không biết nên thả lỏng hay khẩn trương.
Sau khi xác định Tống Trì không có ý niệm nào khác trong đầu, lực chú ý của nàng liền chậm rãi chuyển dời đến trên người hắn.
Nàng đang tựa vào trong ngực hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn quá cao, dù cách hai tầng y phục nhưng vẫn truyền đến rất rõ ràng đến người nàng.
Thậm chí, Ngu Ninh Sơ còn có thể cảm giác được hình dạng cơ bắp trên ngực hắn.
Tư thế của hai người lúc này rất ám muội.
“Như vậy đã đủ chưa?” Ngu Ninh Sơ cứng ngắc thương lượng.
Tống Trì cảm thấy còn chưa đủ.
Ngay từ đầu, hắn thật sự chỉ muốn đơn thuần ôm nàng nhưng theo cái ôm này kéo dài làm cánh tay trái của hắn có thể cảm nhận được vòng eo mảnh khảnh của nàng, càng đừng nói đến sự mềm mại trước ngực của nàng đang đè lên người hắn.
Tuy rằng, tiểu biểu muội của hắn còn chưa cập kê nhưng nàng đã có vốn liếng để tiêu hao sự tự chủ của hắn rồi.
Hắn cúi đầu nhìn toàn thân người trong lòng đang căng thẳng liền vùi mặt vào cổ áo nàng hít một hơi thật sâu.
Hơi nóng ám muội làm cho tim Ngu Ninh Sơ đập thình thịch.
Nàng không dám động, chỉ có thể tin vào lời nói của hắn.
“Nếu như bị thương mà có thể như vậy thì huynh tình nguyện bị thương mỗi ngày.” Tống Trì rốt cục cũng đẩy nàng ra, khàn giọng nói.
Ngu Ninh Sơ trốn nhanh qua sau cái màn che.
Một bên nàng sửa lại xiêm y một bên nói: “Muội phải đi rồi.
Buổi chiều, huynh không được hồ nháo nữa, cố gắng nghỉ ngơi đi.”
Tống Trì: “Muội đến gặp huynh một lần còn giúp huynh hồi phục nhanh hơn ba lần uống thuốc trước đó đấy.”
Ngu Ninh Sơ mới không thèm tin lời hắn mà chỉ kiên trì nói: “Tóm lại, hôm nay muội sẽ không đến nữa.
Huynh tự lo liệu đi.”
Nói xong, Ngu Ninh Sơ vội vàng rời đi.
Tống Trì tựa vào đầu giường, nhớ lại khoảnh khắc ngọt ngào kia cũng đủ để hắn chống đỡ qua một ngày dài đằng đẵng.
------oOo------