Sau khi dỗ hai huynh muội sinh đôi ngủ, Hạnh Hoa để Uông tẩu ở lại gác đêm còn nàng cầm đèn lồ ng ra cổng đợi chủ tử về.
Khi nàng ra đến nơi thì thấy Lý quản sự cũng đứng đợi ở đó từ bao giờ.
Cuối cùng, chiếc xe ngựa mà hai người chờ đợi cũng xuất hiện trong hẻm trước giờ giới nghiêm, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Xe ngựa dừng lại, Hạnh Hoa còn tưởng rằng Quận Vương sẽ là người xuống trước nhưng nàng lại thấy cô nương nhà mình cúi đầu đi ra trước.
Hạnh Hoa vội vàng cầm đèn tiến lên soi đường cho nàng.
Ánh sáng của đèn lồ ng có hạn nên không soi rõ được vành mắt ửng đỏ của Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ gật đầu với Lý quản sự bên kia rồi hỏi Hạnh Hoa: “Thiếu gia và Nhị tiểu thư đã ngủ chưa?”
Hạnh Hoa: “Ngủ rồi ạ.
Hôm nay, cô nương đi chơi có vui không ạ?”
Ngu Ninh Sơ cười cười: “Khuya rồi.
Chúng ta mau vào nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, nàng liền mang theo Hạnh Hoa đi vào trước.
Lúc Tống Trì xuống xe chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của hai chủ tớ.
Về đến viện của mình, Ngu Ninh Sơ còn chưa đợi vào phòng đã phân phó: “Có nước nóng không? Em vào chuẩn bị đi, ta muốn tắm rửa trước.”
Người hầu đều bị đuổi đi, viện này chỉ còn Hạnh Hoa hầu hạ nàng nên lúc nào Hạnh Hoa cũng phải làm việc luôn chân luôn tay.
Hạnh Hoa vừa nghe chủ tử phân phó vội vàng nói: “Thời tiết nóng bức, nô tỳ biết cô nương về nhất định muốn tắm rửa nên lúc chiều nô tỳ đã đun sẵn nước nóng rồi.
Giờ này chỉ sợ nước cũng không còn nóng nữa, để nô tỳ đi đun nóng lại rồi mang sang cho cô nương ngay.”
Nói xong, Hạnh Hoa đi vào bếp nhỏ.
Lúc này, Ngu Ninh Sơ mới đi vào phòng dùng nước trong chậu rửa sạch nước mắt trên mặt.
Ngồi vào bàn trang điểm, chiếc gương Tây Dương soi rõ bộ dạng hiện tại của nàng.
Tuy rằng sắc mặt nàng có chút tái nhợt nhưng búi tóc và xiêm y thì lại rất chỉnh tề.
Ngu Ninh Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng nghĩ Hạnh Hoa đi đun nước cần tốn chút thời gian nên có lẽ trong thời gian ngắn Hạnh Hoa sẽ không vào đây.
Nàng mím môi cởi cổ áo ra, chậm rãi cởi xiêm y bên trái xuống.
Da nàng rất trắng, làm da quanh năm được bao bọc dưới lớp xiêm y còn trắng hơn ba phần so với da mặt và tay bị lộ ra bên ngoài.
Vì Tống Trì ngang ngược ức hiếp mà làn da bên đầu vai kia nhiều thêm vài chấm đỏ như hoa mai, kéo dài từ xương quai xanh đến bờ ngực phập phồng kia.
Đây là hắn cố ý lưu lại ấn ký trên người nàng, làm nàng không còn mặt mũi gả cho người khác.
Hắn còn nói đây là tín vật của nàng cho hắn.
Ngu Ninh Sơ kéo xiêm y lại, bàn tay dùng sức nắm chặt vạt áo đến trắng bệch.
Rõ ràng, hắn chẳng phải loại công tử tốt lành gì, chẳng qua chỉ là ngụy công tử mà thôi.
Trước đây, nàng còn nghĩ chỉ cần Tống Trì đến cầu thân như đã hẹn thì nàng sẽ đồng ý gả cho hắn.
Nhưng bây giờ, Ngu Ninh Sơ thà rằng ở vậy cả đời cũng không thèm gả cho hắn.
Nàng có tiền có sản nghiệp phòng thân, có Bình Tây Hầu phủ làm chỗ dựa thì đâu nhất thiết phải lập gia đình chứ? Nếu Tống Trì còn dám động tay động chân với nàng thì nàng sẽ liều mạng với hắn.
Nàng thà rằng cá chết lưới rách còn tốt hơn hết lần này đến lần khác bị hắn khi dễ như vậy nữa.
Nàng cầm chén trà lên dùng sức xúc miệng mấy lần nhưng vẫn không thể bỏ qua cảm giác lúc môi và lưỡi dây dưa với hắn.
Ngu Ninh Sơ nhìn về phía bụng mình, hy vọng lần này đừng có thai.
Lúc tắm rửa thay quần áo, Ngu Ninh Sơ cũng không để Hạnh Hoa hầu hạ.
Trước khi đi ngủ, nàng còn bôi chút thuốc lên mấy vết đỏ trên vai mong chúng nhanh chóng biến mất.
Sáng sớm hôm sau, Ngu Ninh Sơ và Ngu Dương, Ngu Lăng cùng ngồi chung trên một chiếc xe ngựa.
Từ đầu đến cuối nàng chưa từng liếc mắt nhìn Tống Trì dù chỉ một lần.
Lúc đến bến tàu, nàng an bài Hạnh Hoa dẫn Ngu Dương nghỉ ngơi ở gian ngoài, nàng và Ngu Lăng ngủ trong gian trong.
Tuy rằng hai huynh muội chỉ mới sáu tuổi nhưng bên người có thêm một tiểu cô nương làm bạn, trong lòng Ngu Ninh Sơ kiên định hơn nhiều.
Nàng tin rằng có bọn họ ở cùng nàng thì Tống Trì sẽ không dám làm bậy.
Thuyền đi đến ngày thứ ba thì bọn họ gặp lại Ôn ma ma đã khôi phục sức khỏe ở bến thuyền.
Ngu Ninh Sơ thấy bà lên thuyền thì càng an tâm hơn.
Ngày trung thu mười lăm tháng tám, hai chiếc thuyền quan mới đi đến khu vực thành Lâm Thanh.
Ôn ma ma còn tin rằng lần trước bà bị lây bệnh từ những người ở quầy hàng trên bến thuyền nên lần này bà nhất quyết không chịu lên bờ nữa.
Tống Trì đành phải phái người đi xuống mua thịt cá và rau củ tươi giao lại cho Ôn ma ma để bà chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Mặc dù bữa cơm chiều đặc biệt phong phú nhưng Ngu Ninh Sơ cũng chỉ ăn cơm cùng hai huynh muội song sinh trong phòng, một bước cũng không chịu bước ra khỏi khoang thuyền.
Ban đêm, nàng và Ngu Lăng sóng vai nằm trên giường ngủ.
Nàng ngủ ở bên ngoài tránh cho Ngu Lăng xoay người ngã xuống.
Trong lúc ngủ say, Ngu Ninh Sơ bị cảm giác khó thở làm tỉnh giấc.
Sau đó, nàng liền cảm giác được có người che miệng nàng lại, nói bên tai nàng: “Là huynh.
Huynh muốn nói chuyện với muội một chút.”
Thanh âm quá mức quen thuộc làm cho Ngu Ninh Sơ nhanh chóng tỉnh táo lại.
Thân thuyền vẫn lắc lư theo từng đợt sóng, Ngu Lăng bên cạnh vẫn đang ngủ say.
“Huynh dùng chút khói mê nên sẽ không có ai tỉnh cả đâu.
Muội yên tâm.” Tống Trì nói xong liền buông tay ra.
Ngu Ninh Sơ rũ mí mắt xuống, làm như không nhìn thấy hắn.
“Đêm nay ánh trăng không tệ, chúng ta ra ngoài vừa ngắm trăng vừa nói chuyện nhé?” Tống Trì thấp giọng ôn nhu nói.
Ngu Ninh Sơ gật đầu, ngồi dậy.
Tống Trì liền đi ra ngoài trước chờ nàng.
Hắn cho rằng sẽ phải đợi một thời gian để tiểu cô nương thay xiêm y chải tóc này nọ.
Nhưng làm hắn ngoài ý muốn chính là Ngu Ninh Sơ đi ra rất nhanh, nàng vẫn mặc một thân trung y tuyết trắng, mái tóc đen dài buông thả ở sau lưng.
“Sao muội không mặc thêm áo vào?” Tống Trì nhíu mày, cởi áo bào trên người ra muốn khoác cho nàng.
Ngu Ninh Sơ đẩy tay hắn ra, trực tiếp đi về phía đuôi thuyền.
Hai bên thuyền đều có lan can, chỉ để lại một khoảng trống ở đuôi thuyền, thuận tiện cho việc xuống thuyền đặt bàn đạp.
Ngu Ninh Sơ đi thẳng đến chỗ trống này, sau đó xoay người lạnh lùng nói với Tống Trì: “Ngươi đừng tới đây.”
Đêm Trung thu ở phương Bắc đã có chút lạnh, gió sông lồ ng lộng thổi tung mái tóc dài bay xõa lên mặt nàng.
Ánh trăng đêm nay trong trẻo nhưng trên mặt nàng lại là hai hàng nước mắt.
Tống Trì bỗng nhiên hiểu được ý đồ của nàng, hắn không dám đi về trước mà nhanh chóng lui về phía sau vài bước, ánh mắt phức tạp nói: “A Vu.
Muội đừng xúc động, đêm đó là lỗi của huynh…”
“Ta không muốn nghe.
Ta chỉ biết ngươi khi dễ ta không có phụ mẫu che chở.
Tuy rằng, thanh danh của mẫu thân ta không tốt, chức quan của phụ thân ta thấp không đáng để Vương gia tôn quý để vào mắt nhưng ta…”
Rốt cuộc, nàng cũng không nói tiếp nữa mà buông tay nắm lan can ra nhảy xuống không hề lưu luyến.
Ngay vừa lúc nàng mới chìm xuống thì một bóng người khác lập tức lao đến.
Hắn nắm lấy cánh tay nàng kéo vào trong ngực.
A Mặc ở trên thuyền nghe tiếng chạy đến ném dây thừng xuống.
Tống Trì một tay nắm chặt sợi dây thừng, một tay ôm eo nàng.
Dưới sự trợ giúp của A Mặc, hai người cũng được kéo vào bờ.
“Ngươi đi canh chừng đi, cứ coi như đêm nay không có việc gì xảy ra.” Tống Trì ôm Ngu Ninh Sơ đi về phía khoang thuyền của hắn, lạnh lùng nói với A Mặc phía sau.
Đến trước khoang phía nam, Tống Trì giơ chân đạp cửa ra.
Trong khoang thuyền thắp đèn, Tống Trì nhìn về phía người trong lòng.
Lúc mới lên bờ, nàng chỉ bị sặc vài ngụm nước.
Bây giờ, nàng đã không sao nhưng nàng không khóc không nháo, chỉ nằm run rẩy trong lòng hắn.
Hắn đặt nàng đem vào bên trong giường, mở tủ quần áo lấy khăn và trung y ném cho nàng.
Sau đó, hắn cũng lấy cho mình một bộ xiêm y rồi xoay người đi ra ngoài.
Đến lúc cửa phòng đóng lại, Ngu Ninh Sơ mới run rẩy lau khô mình, khoác áo Tống Trì lên người cho đỡ lạnh.
Tóc nàng vẫn còn nhỏ giọt, nàng ngồi trên giường cúi đầu lau tóc.
Trên người rất lạnh nhưng trái tim nàng lại rất bình yên.
Rốt cuộc, nàng đã làm được, để cho chủ tớ bọn họ biết nàng không phải bù nhìn mặc cho Tống Trì đùa bỡn, nàng cũng là người có khí tiết.
Cửa phòng bị đẩy ra, người nọ lại đi vào.
Ngu Ninh Sơ tùy ý liếc hắn một cái rồi tiếp tục lau tóc.
Tống Trì cũng nhảy xuống hồ, toàn thân cũng bị lạnh nhưng không bì nổi sự sợ hãi và lửa giận của hắn lúc này.
Cơn giận khiến toàn thân hắn nóng lên, hai mắt đỏ ngầu.
Nhìn nàng trấn định như không có chuyện gì xảy ra, Tống Trì không cách nào kiềm được lửa giận trong lòng được nữa, hắn nắm lấy bả vai nàng ép buộc nàng nhìn thẳng vào chính mình nói: “Nếu như huynh chỉ muốn đùa bỡn muội thì huynh đã sớm động thủ rồi, cần gì phải nhẫn nhịn như bây giờ? Nếu như huynh không quan tâm muội thì dù muội có nhảy sông chết cũng không sao cả.
Ngay cả cửu tộc người khác mà huynh còn dám bắt thì huynh còn sợ gánh thêm mạng của muội nữa sao?”
Ngu Ninh Sơ lẳng lặng nhìn khuôn mặt giận dữ của hắn, nàng còn không hiểu sao hắn lại phẫn nộ như vậy.
Từ đầu đến cuối đều là hắn khi dễ nàng, hắn có gì tức giận chứ? Hay là hắn tức giận nàng không chịu ngoan ngoãn phối hợp tùy ý hắn muốn làm gì làm?
“Ta chẳng biết gì cả.
Ta chỉ biết chỉ cần ngươi dám chạm vào ta lần nữa, ta sẽ chết.
Nếu ngươi dám tự tiện xông vào phòng ta nữa, ta cũng sẽ chết cho ngươi xem.”
“So sánh với các ngươi, ta cái gì cũng không có, chỉ có cái mạng này thôi.
Ta không quản được người nhưng ít nhất ta còn có thể quản được mạng của chính mình.”
Nói xong những lời này, Ngu Ninh Sơ liền rũ mắt xuống tiếp tục lau tóc nhưng bả vai nàng bị hắn nắm nên động tác lau của nàng vừa vụng về vừa buồn cười.
Tống Trì lại cười không nổi.
Trong đầu hắn không còn bộ dáng đỏ mặt ngượng ngùng của nàng nữa, chỉ còn lại quyết tuyệt khi nàng nhảy xuống thuyền vừa rồi.
“Suy cho cùng, muội vẫn không chịu tin huynh sẽ cưới muội.” Buông bả vai nàng ra, Tống Trì cười khổ nói.
Ngu Ninh Sơ tối nay đã làm chuyện to gan nhất đời này nên lúc nàng nói chuyện cùng hắn không còn băn khoăn như trước, giọng điệu lại vô cùng thản nhiên: “Ngươi muốn cưới hay không thì tùy ngươi.
Ta không thích ngươi.
Cho dù ngươi thật sự đến cầu thân thì ta cũng không gả.
Người nhà họ Tống các người, ngoại trừ A Tương ra chẳng còn ai tốt lành cả.”
Tống Trì liền nghĩ đến những người họ Tống xung quanh hắn.
Chính Đức Đế là hôn quân, hai nhi tử của hắn cũng không phải là loại tốt lành gì.
Thái Tử đạo mạo nhưng lại là người có thù tất báo.
Nhị hoàng tử An Vương trời sinh háo sắc không từ thủ đoạn.
Nhất mạch Tấn Vương ở Thái Nguyên, tổ phụ chàng cùng Chính Đức Đế tranh giành hơn nửa đời người, sau khi thất bại mới bị đuổi đến Thái Nguyên, trong lòng ông uất hận nên thường xuyên lấy chuyện giết người vô tội để giải hận.
Đại bá phụ trên chốn quan trường không có làm chuyện gì sai nhưng đối với nữ nhân cũng không phải hạng tốt lành gì.
Mà phụ thân hắn lấy danh nghĩa si tình xuất gia nhưng sự thật chính là kỳ thực cũng là người vô dụng, ngay cả nhi nữ ruột thịt cũng buông tay mặc kệ.
Sau khi xem xét tỉ mỉ thì Tống gia bọn họ ngoài trừ muội muội thì đúng là không có ai tốt.
“Muội mắng rất đúng nhưng muội có nghĩ đến nếu đêm nay muội chết ở chỗ này thì Thẩm tam gia, Tam phu nhân, Minh Lam sẽ khổ sở như thế nào không?” Tống Trì ngồi xuống bên cạnh, giọng nói chậm rãi tỉnh táo lại.
Động tác lau tóc của Ngu Ninh Sơ dừng lại, nàng lập tức nói: “Bây giờ bọn họ khổ sở nhưng qua hai ba năm nữa bọn họ cũng sẽ quên thôi.”
Tống Trì rũ mắt nói: “Nhưng huynh sẽ không quên.”
Có lẽ nhất mạch Tấn vương ở Thái Nguyên sinh ra đã là người si tình, trong lòng chỉ chứa được một người, cả đời không thể nào quên.
Ngu Ninh Sơ chỉ coi như nghe một câu nói đùa.
Tóc nàng quá dài, lau tới lau lui lại làm văng nước trên mặt Tống Trì.
Tống Trì lấy ngón tay lau nước trên mặt nói: “Sáng mai huynh phải xuống thuyền đi trước tập hợp với Phùng đại nhân.
Đêm nay, huynh làm như vậy chẳng qua là muốn nói lời từ biệt với muội thôi.”
“Quả thật, huynh không phải là người quân tử nhưng trong hai mươi ngày qua, huynh cũng không để muội phải khó xử.
Vì sắp phải chia xa nên huynh mới tìm cách gặp muội một lần, muội có cần phải làm như vậy không?”
Ngu Ninh Sơ cười lạnh nói: “Quả thật là ủy khuất cho Quận Vương rồi.
Nhưng ta có điều muốn hỏi nếu như có người nửa đêm xông vào khuê phòng Tương biểu tỷ thì ngươi sẽ làm thế nào?”
Không đợi Tống Trì trả lời, nàng đã thay hắn trả lời: “Ngươi sẽ trừng phạt người nọ, thậm chí là giế t chết hắn.
Chẳng lẽ vì ta không có ca ca như ngươi nên ta phải nhẫn nhịn ngươi muốn làm gì thì làm sao?”
Nói đến đây, Ngu Ninh Sơ Xích bước chân xuống giường, đem khăn nửa khô nửa ướt ném vào trong ngực hắn, xoay người rời đi.
Tống Trì nhận lấy chiếc khăn chậm rãi trượt xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, tiếng bước chân của nàng lại truyền tới.
Tống Trì nghiêng đầu chỉ thấy nàng đã đổi lại một thân trung y khác, nàng đem cái áo kia của hắn ném trở lại rồi xoay người rời đi.
Lúc này, nàng cũng chịu ngước mắt nhìn hắn nhưng trong đôi mắt trong suốt như ánh trăng tối nay, vừa đẹp lại trong trẻo lạnh lùng làm người ta có cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào.
“Xiêm y của cô nương bị bẩn ạ?”
Đêm qua, Ôn ma ma đã có một giấc ngủ đặc biệt sâu.
Sáng sớm lúc bà đến phòng dọn dẹp thì thấy trung y của Ngu Ninh Sơ bị ngâm trong chậu đồng.
Ngu Ninh Sơ còn ở trong chăn.
Tối qua nàng phải mất một lúc lâu mới lau khô tóc.
Lúc này, nàng còn đang rất buồn ngủ, lẩm bẩm nói dối: “Đêm qua ta gặp ác mộng ra nhiều mồ hôi, trung y bị ẩm không thoải mái nên ta đã đổi trung y khác.”
Ôn ma ma cũng không hoài nghi.
Qua không biết bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, Ngu Ninh Sơ cảm giác thuyền dừng lại.
Sau đó, nàng nghe thấy Tống Trì ở ngoài sảnh nói chuyện với Ôn ma ma.
“Ta phải đi trước một bước, biểu muội liền giao cho ngài.”
Thanh âm kia ôn nhuận thanh việt, phảng phất tối hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thậm chí nàng còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Tống Trì lúc này, khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười.
Ngu Ninh Sơ xoay người, tiếp tục ngủ.
------oOo------