Quận Vương Phủ thiết yến, tất cả mọi người ở Bình Tây Hầu phủ đều nhận được thiệp mời.
Tam phu nhân vừa đến, Ngu Ninh Sơ liền đi theo bên cạnh cữu mẫu.
Trong trường hợp như hôm nay, Thẩm Minh Y sẽ không tìm cách gây bất lợi cho nàng nếu không chính nàng ta sẽ gặp bất lợi.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng thuận lợi, không có xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Nhưng các trưởng bối lại liên tục nhắc tới hôn sự của Tống Trì, bọn họ đều cho rằng Quận Vương Phủ cần một nữ chủ nhân để quản lý gia đình.
Trước đó, Thái Tử Phi ở trong cung cũng từng nghe Chính Đức Đế nhắc đến nên nàng nhìn Tống Tương cười nói: “Nhưng ta nghe nói Quận Vương vì muốn để A Tương được tự do thoải mái thêm hai năm nữa nên đã xin Phụ Hoàng, Mẫu Hậu qua hai năm nữa mới tứ hôn cho hắn.”
Tứ hôn…
Ngu Ninh Sơ lặp lại hai chữ này để mong sao nàng đủ tỉnh táo, không bị lời ngon tiếng ngọt của Tống Trì lừa gạt.
Yến hội chấm dứt, Tam phu nhân muốn Ngu Ninh Sơ về cùng với bà nên Ngu Ninh Sơ liền theo cữu mẫu lên một chiếc xe ngựa, từ đầu đến cuối không nhìn về phía Tống Trì đi ra tiễn khách lần nào.
Ngày hôm sau, thời tiết u ám, gió bắc gào thét, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh chính thức báo hiệu mùa thu năm nay ở Kinh Thành đã kết thúc và một mùa đông lạnh giá nữa lại đến.
Triệu Trang Đầu đến báo cáo với Ngu Ninh Sơ tình hình thu hoạch ruộng năm nay.
Năm nay, tuy rằng triều đình xảy ra vụ án chém đầu cửu tộc Tô gia nhưng cuộc sống dân chúng vẫn trôi qua coi như không tệ, mưa thuận gió hòa nên ruộng đồng cũng có thu hoạch tốt.
Vì thế, Ngu Ninh Sơ cũng thu được một khoản bạc đáng kể.
Ngoại trừ điền sản, các bất động sản khác của nàng ở Kinh Thành vẫn thu tiền thuê nhà như cũ, cửa hàng đồ sấy do Lý Quản sự cùng Lương thị liên thủ cũng làm ăn phát đạt.
Nói chung không có gì cần Ngu Ninh Sơ quan tâm.
Ngược lại ở Ngu gia lại liên tiếp xảy ra một vài chuyện.
Đầu tiên là hai huynh muội Ngu Dương và Ngu Lăng chưa thích ứng được khí hậu ở Kinh Thành nên cả hai đều bị nhiễm phong hàn.
Người này vừa mới khỏi ho khan thì người kia lại nóng sốt nhưng cũng may đây cũng không tính là bệnh nặng, chịu khó chăm sóc thuốc thang vài bữa bọn họ đều đã khỏe mạnh trở lại.
Tiếp theo là Ngu Thượng, thuốc mà ngự y kê cho ông đều vô dụng.
Hơn nữa, ông còn tỏ vẻ ghét bỏ thuốc khó uống, cho rằng người bên cạnh đều đang hại mình nên thừa dịp đêm khuya yên tĩnh chuẩn bị vụng trộm bỏ trốn.
Nhân lúc gã sai vặt canh giữ ngủ say, ông đã thành công trốn được đến tường viện.
Ngu Thượng chỉ mặc một thân áo đơn run rẩy trèo tường, không cẩn thận rơi xuống làm gã sai vặt nghhe được động tĩnh chạy đến nhanh chóng kéo ông trở về phòng.
Sau khi kiểm tra, người không có bị thương nhưng toàn thân bị đông lạnh nên bị nhiễm phong hàn.
Tóm lại trong nửa tháng qua, Ngu gia thường xuyên đón tiếp lang trung đến xem bệnh, không khí rất náo nhiệt.
Có thể là do luyện tập võ nghệ có thể tăng cường sức khỏe nên sức khỏe Ngu Ninh Sơ rất tốt.
Lần trước, nàng nói mình cao lên cũng không phải là lừa gạt cữu cữu mà thực sự gần đây nàng mặc quần áo mùa đông năm ngoái may đều bị ngắn.
Đến ngày hai mươi lăm, Ngu Ninh Sơ thay một bộ y phục màu đỏ mang ý nghĩa vui mừng đi đến Bình Tây Hầu phủ sớm hơn một ngày.
Ngày mai, Thẩm Minh Lam xuất giá, khắp nơi trong Hầu phủ đều giăng đèn kết hoa.
Thẩm Minh Lam ngồi trong phòng ấm áp, hai má đỏ như bôi một lớp phấn.
Không chỉ Ngu Ninh Sơ mà Tống Tương và Thẩm Minh Y cũng đều tới đông đủ để đưa hảo tỷ muội xuất giá.
Đương nhiên, động cơ của Thẩm Minh Y không thuần túy như vậy.
Đầu tiên, thân phận nàng là biểu tỷ của tân nương nên phải trở về, hai là muốn nhìn xem Thẩm Minh Lam bị chê cười.
Bình thường, vị đường muội này của nàng lúc nào cũng vì Ngu Ninh Sơ mà đối đầu với nàng.
Bây giờ, nàng là Vương Phi cao quý mà đường muội chỉ có thể gả cho trưởng tử Nhị phòng Quốc Công Phủ nghèo túng, ngay cả một tước vị cũng không có.
Không biết trong lòng nàng cảm thấy thế nào.
“Đây là Gấm Tứ Xuyên trong cung ban thưởng cho tỷ, tỷ mang toàn bộ tới cho muội.
Sau này, nếu tỷ được ban thưởng nữa thì tỷ sẽ cho muội thêm một ít.” Thẩm Minh Y dùng ánh mắt trìu mến nhìn Thẩm Minh Lam, ánh mắt kia như nói rằng sau khi xuất giá Thẩm Minh Lam sẽ không thể mặc được xiêm y tốt như thế nữa.
Thẩm Minh Lam trong lòng tràn đầy chờ mong đối với hôn sự của mình nên nàng lười so đo với Thẩm Minh Y.
Vậy nên, nàng chỉ nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi lệnh nha hoàn thu lễ vật của Thẩm Minh Y lại.
Tống Tương, Ngu Ninh Sơ cũng ăn ý không đáp lời Thẩm Minh Y.
Thẩm Minh Y thấy ba người bọn họ nói chuyện ăn ý với nhau, nàng ngồi đó thấy không thú vị liền đứng dậy đi tìm đại tẩu nói chuyện.
Nàng gả cho An Vương đã gần một năm nhưng đến nay vẫn chưa mang thai nên Thẩm Minh Y có chút sốt ruột.
Vì bảo vệ vị trí Vương Phi của mình, nàng cần phải sinh được nhi tử.
Hơn nữa, nàng cần có một lý do danh chính ngôn thuận để cự tuyệt An Vương đến phòng nàng nên Thẩm Minh Y gấp gáp muốn mang thai cho bằng được.
Thành thân lâu như vậy, nàng vẫn không cách nào tìm được chút hảo cảm nào với An Vương.
Mỗi lần nàng và An Vương thân mật, nàng đều cố gắng nhịn cảm giác ghê tởm trong lòng.
“Sao muội lại đến nhanh vậy, tỷ cứ tưởng muội sẽ ở lại nói chuyện với Minh Lam thêm chút nữa?”
Nhìn thấy Thẩm Minh Y, Hàn Cẩm Tranh có chút ngoài ý muốn.
Nàng còn tưởng rằng Thẩm Minh Y muốn ở cùng các tiểu tỷ muội thêm một chút.
Thẩm Minh Y hậm hực nói: “Muội không có gì để nói với các nàng.
Muội cũng không biết loại môn đệ như Tào gia thì có gì tốt mà làm Minh Lam lại cao hứng đến vậy.”
Hàn Cẩm Tranh ngược lại đã nghe Thẩm Trác khen ngợi tài năng của Tào Kiên.
Một nam nhân vừa có bộ dáng đẹp, vừa văn võ song toàn lại có chức quan trong người chính là đối tượng vô cùng tốt để thành thân mà nhiều cô nương ao ước.
Hơn nữa, lạc đà gầy còn hơn ngựa, Ninh Quốc Công Phủ cũng không phải là quá kém.
Tóm lại, với cương vị là phu quân thì Tào Kiên quả thật so ra kém biểu ca Thẩm Trác của nàng nhưng so với An Vương thì hắn đáng giá được nữ tử yêu thích hơn.
Đương nhiên, lời này Hàn Cẩm Tranh sẽ không ngốc đến mức nói ra với Thẩm Minh Y mà nàng chỉ cười cười rồi chuyển đề tài.
Thẩm Minh Y đuổi nha hoàn đi rồi nhỏ giọng hỏi Hàn Cẩm Tranh bí quyết mang thai.
Các nàng từng là tỷ muội tốt nên loại chuyện này, Thẩm Minh Y thà rằng hỏi Hàn Cẩm Tranh cũng không muốn đi hỏi mẫu thân.
Mặt Hàn Cẩm Tranh ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Việc này thì có bí quyết gì chứ.
Muội chỉ cần ở cùng một chỗ nhiều lần liền mang thai thôi.
Nhưng chỗ muội thì khác, người kia còn có thiếp thất phân sủng nên có thể sẽ lâu hơn một chút.”
Thẩm Minh Y vừa nghe liền thấy trong lòng khổ sở hơn.
Xem ra muốn mang thai thì trước tiên nàng phải giữ An Vương ở phòng mình, không để hắn đi tiểu thiếp bên kia nữa.
Hôm sau, khi Ngu Ninh Sơ tận mắt nhìn biểu tỷ Thẩm Minh Lam xuất giá.
Khi Thẩm Minh Lam đội khăn che đầu quỳ trước mặt cữu phụ, cữu mẫu bái biệt, Ngu Ninh Sơ cũng nhịn không được đỏ hốc mắt.
Tống Tương đứng bên cạnh nàng, để dời đi nỗi khổ sở của nàng nên thấp giọng nói: “Khóc đi, muội cứ luyện tập trước đi.
Người tiếp theo sẽ là muội đấy.”
Ngu Ninh Sơ lau khóe mắt, nhỏ giọng phản bác: “Nếu có luyện thì cũng là tỷ luyện, muội chắc chắn tỷ sẽ gả đi còn trước cả muội.”
Tống Tương cười: “Vậy cũng chưa chắc.
Tỷ là Quận chúa, Quận chúa mười bảy mười tám tuổi xuất giá cũng không tính là muộn nhưng nếu muội đợi đến mười bảy tuổi thì chắc Tam phu nhân sẽ buồn đến bạc đầu mất.”
Người nói vô tâm nhưng người nghe lại thấy có lý.
Ngu Ninh Sơ nhìn về phía đôi mắt ngấn lệ của cữu mẫu khi nhìn biểu tỷ, trong lòng nàng cũng phát sầu.
Nàng còn chưa tìm được cơ hội nói cho cữu mẫu biết nàng không muốn gả.
Hai ngày tiếp theo, Ngu Ninh Sơ đều ở lại Bích Ngô Đường chờ biểu tỷ lại mặt.
Tống Tương cũng ở lại Nhị phòng.
Ngày lại mặt, bởi vì An Vương và Thẩm Minh Y cũng đến uống rượu nhận thân nên Ngu Ninh Sơ không tiến đến chính viện mà chờ đến khi Tào Kiên đi theo biểu tỷ đến tam phòng, Ngu Ninh Sơ mới cười ra chào hỏi.
Kỳ thật mọi người đều là người quen nên lúc gặp mặt Ngu Ninh Sơ vô cùng tự nhiên, thoải mái.
Ngược lại, Tào Kiên lần đầu cùng thê tử trở về nên trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn luôn có chút ngại ngùng.
Rốt cục đợi đến khi Thẩm Tam gia mang con rể rời đi, Tống Tương lập tức nháy mắt với Ngu Ninh Sơ lôi kéo Thẩm Minh Lam đi Thanh Huy Đường.
Bọn họ không cần người hầu hạ nên để nha hoàn ở bên ngoài chờ, chỉ có ba tỷ muội ở trong nội thất.
Ngu Ninh Sơ muốn biết biểu tỷ ở Tào gia sống có thoải mái không.
Nàng cho rằng Tống Tương cũng sẽ hỏi những thứ này nhưng không nghĩ tới ngồi xuống không lâu, Tống Tương liền ý vị thâm trường hỏi: “Biểu tỷ, động phòng hoa chúc là làm cái gì vậy? Có phải cũng giống như trong quyển sách viết không?”
Khuôn mặt Thẩm Minh Lam nhất thời đỏ hơn hoa sơn trà vào mùa đông.
Ngu Ninh Sơ cũng tránh sau màn che.
Với tính cách trước kia của nàng, chắc chắn nàng sẽ muốn tránh đi thật xa nhưng bởi vì trước đó Tống Trì cũng từng khi dễ nàng nên Ngu Ninh Sơ bỗng nhiên muốn nghe một chút nam nữ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Thẩm Minh Lam quá hiểu Tống Tương không đứng đắn.
Nàng vẫn cảm thấy Tống Tương bị những cuốn sách kia làm hư.
May mắn, nàng là một cô nương nếu không chỉ sợ nàng sẽ ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt từ lâu rồi.
Thoát không được Tống Tương truy vấn, Thẩm Minh Lam đỏ mặt nói: “Đúng vậy, không phải muội đã xem hết qua rồi sao, còn tới hỏi tỷ làm cái gì.”
Tống Tương: “Đọc qua không bằng tự mình trải nghiệm.
Muội không biết trên sách người ta có viết lung tung hay không.
Người ngoài muội không dám hỏi, ai bảo tỷ là người đầu tiên xuất giá trong ba người chúng ta nên muội mới hỏi tỷ.
Nếu A Vu gả trước thì muội chắc chắn cũng sẽ đi hỏi muội ấy.”
Trong lòng Ngu Ninh Sơ giật mình, tưởng tượng đến cảnh nàng bị Tống Tương bắt ép truy hỏi liền cảm thấy may mắn vì biểu tỷ là người đầu tiên gả cho người khác.
Mặt nàng đỏ bừng, tiếp tục giả vờ trốn nhưng kì thực đang dựng thẳng lỗ tai nghe lén.
“Thật sự sẽ rất đau sao?”
“Cũng không phảii.”
“Thật sự như đăng cực lạc sao?”
“Gạt người đó.
Nhiều nhất cũng không khác gì muội ngâm mình trong chậu nước ấm thôi.”
Tay nhỏ Ngu Ninh Sơ kéo màn che, lỗ tai lại nghe không sót cái gì liền nhịn không được nghĩ đến chính mình.
Lúc Tống Trì hôn nàng, quả thật không cảm thấy đau chỉ là thời gian dài làm nàng sắp không thở nổi.
Như đăng cực lạc thì càng không có khả năng, nàng hận không thể lăn xuống xe ngựa bị tuấn mã giẫm vài cái còn hơn.
Biểu tỷ có cảm giác ngâm nước nóng có thể là vì biểu tỷ và tỷ phu lưỡng tình tương duyệt.
Tống Tương cũng không hỏi cái gì đặc biệt lộ liễu, cho dù có hỏi Thẩm Minh Lam cũng sẽ không nói.
Sau khi hỏi liên tiếp ba bốn vấn đề, Thẩm Minh Lam kiên quyết không trả lời thêm câu nào nữa, nàng muốn chờ Tống Tương lập gia đình tự mình trải nghiệm tự mình giải thích nghi hoặc.
Sau ngày lại mặt, Thẩm Minh Lam chính thức trở thành con dâu của Nhị phòng của Ninh Quốc Công Phủ.
Sau khi thích ứng với cuộc sống trong thời kỳ tân hôn, Thẩm Minh Lam lần lượt đưa thiệp mời biểu muội A Vu nhà cách hai con phố phía trước và biểu muội A Tương nhà cách hai con phố phía sau đến nhà làm khách.
Tuy rằng cách gần nhưng bởi vì thời tiết lạnh nên Ngu Ninh Sơ vẫn ngồi xe ngựa đến.
Ở Tào gia, Ngu Ninh Sơ gặp được bà bà của Thẩm Minh Lam.
Bà là một người rất ôn nhu bình dị, chiêu đãi các nàng một lát liền rời đi.
Buổi trưa, hai người các nàng đều ở bên này ăn cơm.
Sau khi dùng cơm trưa xong, các nàng cũng không tiện ở lại thêm nữa nên Thẩm Minh Lam mới đưa tiễn hai biểu muội đi ra ngoài.
Đi ra khỏi đại môn Ninh Quốc Công Phủ, góc trước bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, ba nàng đồng thời ngẩng đầu thì thấy Tống Trì cưỡi một con tuấn mã màu đen từ đường phía sau vòng qua.
Hắn mặc quan phục màu đen của Cẩm Y Vệ, ánh mặt trời u ám chiếu trên mặt như ngọc của hắn lại hiện ra vài phần thanh lãnh tiêu sái.
Tống Trì dường như cũng không ngờ sẽ gặp được các nàng nên sau khi giật mình liền bật cười nói với Tống Tương: “Muội tới Quốc Công Phủ có làm gì phiền đến Minh Lam biểu muội không đấy?”
Nói xong, hắn quay đầu ngựa đi đến trước Phủ Quốc Công nhìn ba người từ trên cao xuống.
Tống Tương bĩu môi nói: “Muội cũng không phải tiểu hài tử, đâu cần ca ca tới đón muội chứ?”
Tống Trì: “Muội cũng không phải tiểu hài tử, gần như vậy còn muốn huynh tới đón à? Huynh mới hồi phủ lấy vài thứ, bây giờ phải trở về Trấn Bắc Phủ Ty ngay.”
Tống Tương: “Ồ, vậy ca mau đi đi, muội có thể tự mình về nhà.”
Tống Trì ừ một tiếng, lại cười gật gật đầu với Thẩm Minh Lam, Ngu Ninh Sơ: “Sau này rảnh rỗi, mời các biểu muội đi chỗ chúng ta chơi. Bình thường, huynh không ở nhà nên một mình A Tương khó tránh khỏi có chút cô đơn.”
Thẩm Minh Lam nói: “Được thôi.
Nhưng Trì biểu ca phải chuẩn bị chút đồ ăn ngon chiêu đãi chúng ta mới được.”
Tống Trì cười ôn hòa hơn: “Được, bất cứ lúc nào cũng chào đón các muội.”
Chào hỏi đơn giản, Tống Trì rời đi.
Nhìn tuấn mã của hắn xoay chuyển phương hướng, Ngu Ninh Sơ mới một lần nữa nâng mi mắt lên, lộ ra một đôi con ngươi trong suốt mỹ lệ, không còn giống một khúc gỗ đứng bên cạnh biểu tỷ nữa.
Góc ngõ nhỏ, sau khi bức tường viện ở bên hoàn toàn ngăn trở bóng dáng ba cô nương, nụ cười bên miệng Tống Trì chậm rãi lạnh xuống.
------oOo------