Từ khi Chính Đức Đế gặp phải thích khách ở Hương Sơn vội vã hồi kinh, toàn Kinh Thành trở nên yên ắng.
Nếu không có việc cần thiết thì người dân tuyệt đối không ra khỏi nhà, không nói thêm bất cứ câu dư thừa nào miễn cho họa vây vào người.
Thỉnh thoảng lại có sai nha và Cẩm Y Vệ lùng sục trên phố, ngẫu nhiên lại thấy bọn họ áp giải nghi phạm không biết phạm tội gì.
Ngu Ninh Sơ nhớ kỹ lời dặn dò của biểu tỷ Thẩm Minh Lam nên đã cảnh cáo người hầu trong nhà phải cẩn thận lời nói và hành động, nếu không cần thiết thì không được ra ngoài.
Sau khi Phủ Quốc Cữu xảy ra chuyện, Bình Tây Hầu Phủ cũng bị liên lụy theo.
Tạm thời, Tam phu nhân không tiện ra khỏi cửa nên bà phái ma ma thân cận đi đến chỗ Ngu Ninh Sơ và Thẩm Minh Lam dặn dò các nàng trừ phi vụ án Phủ Quốc Cữu kết thúc nếu không hai biểu tỷ muội phải thành thật ở nhà, không được ra ngoài đi dạo lung tung.
Hơn nữa, hai nhà tạm thời đình chỉ qua lại.
Cứ như vậy, Thẩm Minh Lam còn có thể nhận được chút tin tức từ Tào Kiên còn Ngu Ninh Sơ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nàng cũng không dám để cho người hỏi thăm, chỉ có thể yên lặng cầu Bồ Tát phù hộ cả nhà cữu cữu và biểu tỷ các nàng không có chuyện gì.
Ngu Ninh Sơ ôm tâm trạng thấp thỏm hơn nữa tháng, đến cuối tháng tư thì Lý quản sự mồ hôi đầm đìa vội vã chạy từ cửa hàng đến.
Ngu Ninh Sơ mang theo Ôn ma ma bước nhanh đến sảnh đường gặp hắn.
Lý quản sự thở hổn hển nói: “Cô nương, trước cửa thành đã dán thông báo toàn tộc Hàn Quốc Cữu mưu đồ tạo phản đã bị kết án và sẽ xử trảm toàn tộc vào hôm nay.
Ngoài ra, Hộ Quốc Công Phủ Tần gia cấu kết mưu phản cùng Hàn gia nên toàn tộc bị sung quân biên cương!”
Ôn ma ma hít sâu một hơi, đó chính là Phủ Quốc Cữu a.
Hàn Quốc Cữu nắm giữ triều chính mười mấy năm, bây giờ Hoàng Thượng nói chém đầu liền chém đầu?
Ngu Ninh Sơ càng quan tâm đ ến tình huống bên Bình Tây Hầu Phủ hơn.
Lý quản sự nói: “Lão nô đã tự mình đi xem qua, trên thông báo không có nhắc gì đến Hầu Phủ nên chắc chắn Hầu Phủ đã bình an vô sự.”
Ôn ma ma tiến lên an ủi Ngu Ninh Sơ: “Hầu phủ cùng Tần gia bọn họ không giống nhau.
Tần gia vẫn qua lại mật thiết vơi Phủ Quốc Cữu cho nên Phủ Quốc Cữu xảy ra chuyện thì Tần gia bọn họ cũng không tránh được.
Nhưng Hầu gia cùng Hàn Quốc Cữu lại khác, bọn họ ngoại trừ hai tầng thông gia thì căn bản không có lui tới.
Hơn nữa, Thẩm Thị đời đời trung lương Hoàng Thượng và dân chúng đều biết.
Cô nương cứ an tâm chờ thêm hai ngày nữa chắc chắc Tam phu nhân sẽ đưa tin tức tới.”
Đúng như Ôn ma ma dự đoán, ngày thứ ba sau khi toàn tộc Hàn gia xử trảm, Tam phu nhân tự mình đến ngõ Tứ Tỉnh.
“Cữu mẫu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Ngu Ninh Sơ khẩn cấp hỏi.
Tam phu nhân đuổi bọn nha hoàn đi rồi đem một loạt sự tình phát sinh gần đây ở Kinh Thành tỉ mỉ nói ra cho nàng nghe.
Ngu Ninh Sơ nghe được khiếp sợ không thôi.
Mới năm vừa rồi, cả nhà Tô gia vừa bị Cẩm Y Vệ truy bắt, sau đó lại bị Hàn Quốc Cữu phán tội mưu phản xử trảm cả nhà.
Bây giờ, tội danh tương tự lại rơi trên đầu toàn tộc Hàn Quốc Cữu.
Có lẽ, đây là cái người ta vẫn gọi là ác giả ác báo.
“Hoàng Thượng cũng đã điều tra rõ ràng, Hầu phủ chúng ta không liên quan đến vụ án này nên cữu cữu của con và mấy người khác đều đã được khôi phục chức vụ.
Ngay cả Đại biểu ca của con cũng được tiếp tục làm thống lĩnh Ngự Tiền thị vệ.
Đúng rồi.
A Vu còn có một chuyện chắc con chưa biết đâu.
Sáng mùng một, Đại biểu tẩu của con sinh một nữ nhi, mẫu nữ hai người đều rất khỏe, con không cần lo lắng nữa đâu.”
Biết được Bình Tây Hầu Phủ hoàn toàn không bị thông gia Hàn gia liên lụy, Ngu Ninh Sơ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng có chút tò mò không biết Hoàng Thượng có vì Phủ Quốc Cữu tạo phản mà xử tội luôn cả Hầu phu nhân Hàn thị và Đại biểu tẩu Hàn Cẩm Tranh không? Nàng nhớ rõ vụ án Tô gia Dương Châu là xử tội cửu tộc, ngay cả nữ nhi đã gả ra ngoài cũng bị bắt về.
Tam phu nhân giải thích: “Theo cữu mẫu được biết thì nữ nhi đã gả ra ngoài thì không bị liên lụy và cũng không liên lụy đến nhà phu gia của nàng.
Nếu Hoàng Thượng không nghi ngờ Thẩm gia chúng ta thì người chắc chắc sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Chỉ là tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tránh khỏi, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng bị Hoàng thượng đưa đi hành cung suy ngẫm.
Thái phu nhân đành phải đem Đại cữu mẫu của con đưa đến thôn trang, về phần Đại biểu tẩu của con thì chờ nàng ra tháng cũng phải chuyển đến thôn trang.”
Nói đến đây, Tam phu nhân thở dài một hơi.
Ngu Ninh Sơ thoáng nhăn mày: “Nếu đưa Đại biểu tẩu đến thôn trang thì khi nào mới có thể trở về? Đại biểu tẩu vừa mới sinh nữ nhi, nếu nàng đi rồi thì hài tử kia biết phải làm sao bây giờ?”
Tam phu nhân thở dài nói: “Còn có thể làm sao nữa.
Hầu phủ sẽ mời nhũ mẫu, sẽ không bạc đãi một hài tử như nàng.”
Về phần khi nào quay lại thì chỉ sợ đời này Hàn thị cùng Hàn Cẩm Tranh cũng không thể trở về Hầu phủ nữa.
Bình Tây Hầu ở tuổi này rồi có thể sẽ không tái giá để giữ lại thân phận Hầu phu nhân cho Hàn thị.
Nhưng Thẩm Trác thì khác, hắn vẫn còn trẻ lại chưa có nhi tử.
Qua chừng hai ba năm nữa, hắn có thể sẽ đem Hàn Cẩm Tranh biếm làm thiếp rồi lại cưới thê tử mới.
Đương nhiên, nếu Thẩm Trác là người trọng tình trọng nghĩa thì hắn sẽ không làm như thế.
Nhưng phu thê hai người quanh năm xa cách, Thẩm Trác còn trẻ tinh lực tràn đầy, nếu hắn thực sự chịu được đêm dài tịch mịch thì liệu hắn có thể chịu đựng được việc không có nhi tử sao? Cho dù Thẩm Trác không ngại nhưng phía trên còn có Thái phu nhân thường xuyên thúc giục.
Trong bốn vị biểu ca của Thẩm gia, Ngu Ninh Sơ thân cận nhất với biểu ca Thẩm Dật, kính trọng nhất chính là Đại biểu ca Thẩm Trác.
Khi nghe nói Thẩm Trác vừa được làm phụ thân lại phải cùng thê tử ly khai, tâm tình Ngu Ninh Sơ khó tránh khỏi có chút nặng nề.
Tam phu nhân thấp giọng nói: “Hầu phủ cùng Phủ Quốc Cữu phủ hai đời giao hảo, bây giờ Phủ Quốc Cữu xảy ra chuyện lớn như vậy mà Hầu Phủ còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì đã là chuyện may mắn rồi.
Đại cữu mẫu, Đại biểu tẩu con tuy rằng phải đi thôn trang nhưng người dù sao cũng còn sống, vẫn còn có cơ hội gặp mặt.
Nhưng những người Hàn gia đã chết kia thì thực sự không thể nào gặp được nữa.”
Ngu Ninh Sơ gật gật đầu.
Nàng nghĩ Hàn thị và Hàn Cẩm Tranh ở lại thôn trang vẫn có nha hoàn hầu hạ, ăn uống không lo nhưng hai người rất khó khôi phục phong quang như trước.
Nhưng ngay cả Hoàng Hậu cũng phải dời đến hành cung thì các nàng là thần phụ thì sao có thể không hao tổn gì được?
Trận biến cố bất thình lình này làm cho Ngu Ninh Sơ hiểu được thì ra địa vị của những nhà quyền quý ở Kinh Thành này cũng không phải luôn như vậy.
Chỉ cần người nhà phạm sai lầm hoặc thân thích gặp vận xui, hoặc bị người khác hãm hại thì chưa tính đến vinh hoa phú quý không thể giữ mà đầu trên cổ cũng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Con cũng không cần lo lắng làm gì.
Tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến con, con chỉ cần sống cho tốt là được rồi.” Tam phu nhân khẽ vuốt v e nếp nhăn trên trán nàng cười nói: “Mọi chuyện đều đã qua, bây giờ cữu mẫu cũng có thời gian nên sẽ lựa chọn cho con một vị hôn phu tốt.
A Vu, con có yêu cầu gì đối với phu quân tương lai của mình không? Nếu có thì nhanh nói cho cữu mẫu biết, tránh cho cữu mẫu chọn phải người con không thích.”
Chuyện gì đến cũng đến, Ngu Ninh Sơ cúi đầu nắm chặt tay giọng điệu đầy cương quyết nói: “Cữu mẫu, con không muốn lập gia đình.
Phụ thân con bị như vậy, con cũng sẽ bị người ta ghét bỏ.
Còn không bằng con cứ tiếp tục sống thế này, con có tiền có cửa hàng, cuộc sống trôi qua chắc chắn không tệ.”
Tam phu nhân chấn động, lập tức nói: “Con không lập gia đình thì làm sao mà được? Bây giờ, con còn trẻ nên cảm thấy không sao nhưng sau này con lớn tuổi, bên cạnh lại không có nhi tử thì ai chăm sóc con lúc tuổi già? Chẳng lẽ con định trông cậy cả vào hạ nhân sao? Nếu đến lúc đó, con ngay cả động cũng không động được thì làm sao quản lý hạ nhân được?”
Ngu Ninh Sơ biết trước cữu mẫu sẽ nói như vậy nhưng nàng cũng không tìm được lý do nào tốt hơn, đành phải làm ra bộ dáng bướng bỉnh dầu muối không vào: “Tóm lại con không muốn gả, cho dù cữu cữu và cữu mẫu ra mặt thay con thì con cũng sẽ không gả.
Con nói trước cho người một tiếng miễn sau này người lại khó xử…”
Tam phu nhân mở to hai mắt nhìn nàng. Bà nâng vai Ngu Ninh Sơ lên nhíu mày quan sát kỹ chất nữ trước mặt này.
Ngu Ninh Sơ đâu có muốn chọc giận cữu mẫu.
Trong lòng nàng, cữu mẫu là người mạnh mẽ nhưng đối với nàng lại luôn dịu dàng che chở.
Nếu như có thể, nàng cũng muốn làm một chất nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không để cữu mẫu phải lo lắng cho nàng.
Trong lòng nàng ủy khuất nhưng không thể nào nói ra, hóa thành giọt lệ đảo quanh trong hốc mắt.
Ngu Ninh Sơ quay mặt đi, thút thít nói “Cữu mẫu, con đã cân nhắc kỹ rồi.
Chuyện hôn sự của con người đừng quan tâm nữa.
Con thật sự không muốn gả.”
Tam phu nhân thương tiếc nói: “Nếu con không gả cũng là do chúng ta thất trách, phu thê chúng ta vừa có lỗi với con vừa có lỗi với mẫu thân con.
A Vu, con có nỗi khổ tâm nào gạt cữu mẫu không? Con thành thật nói cho cữu mẫu biết, cữu mẫu thay con nghĩ biện pháp nhé.”
Ngu Ninh Sơ biết nàng nhất định phải cho cữu mẫu một lý do nếu không bà sẽ không yên tâm.
Nàng hít hít mũi, cúi đầu kể lại: “Cữu mẫu, con không có khổ tâm nào hết.
Chỉ là con sợ phải lập gia đình.
Con sợ gặp một người như phụ thân con, trong mắt chỉ biết đến lợi ích.
Cho dù, thê tử có đẹp đến đâu đi nữa nhưng không mang lại lợi ích cho hắn thì hắn có thể vứt bỏ ngay lập tức.
Con sợ gặp được người như An Vương, Hàn Tông Duyên phong lưu thành tính thê thiếp thành đàn.
Con càng sợ gặp phải một Tào Khuê khác, động thủ quyền cước với thê tử mình.”
Tam phu nhân đem tiểu cô nương nhu nhược ôm vào trong lòng cảm khái nói: “Ai mà không sợ chứ.
Nhưng A Vu cứ yên tâm, cữu cữu và cữu mẫu thay con chọn chắc chắn sẽ không để con gả cho những loại người đó đâu.”
Ngu Ninh Sơ lắc đầu: “Biết người biết mặt không biết lòng.
Chỉ khi nào thành thân, sống cùng một chỗ thì chúng ta mới biết thực sự hắn là con người thế nào.
Cữu mẫu, nỗi sợ của con không giống người khác.
Con vừa nghĩ đến chuyện lập gia đình liền rét run cả người.
Con cầu xin cữu mẫu, nếu người cùng cữu cữu thật sự thương con thì cứ để con tiếp tục sống theo ý mình đi.
Không dối dạt người, con không thấy phụ thân con là gánh nặng mà còn cảm thấy ông bị bệnh đối với con là chuyện may mắn vô cùng.
Chỉ có như vậy con mới có thể quang minh chính đại cự tuyệt hôn sự.
Hiện tại, con chỉ cần tiếp tục chăm sóc ông ấy, con cũng không muốn ông ấy khỏe mạnh trở lại.”
Lần này, Tam phu nhân thật sự kinh hãi.
Bà không ngờ chất nữ lại kiên định không muốn gả đến mức như vậy?
Chuyện hôn nhân đại sự, Tam phu nhân không dám tự mình làm chủ, bà vội vàng trở về đem tính toán của Ngu Ninh Sơ nói cho trượng phu.
Vì thế, sau đó Thẩm Tam gia cũng đến một chuyến để khuyên nhủ Ngu Ninh Sơ.
Không khuyên được, ông liền gọi Thẩm Minh Lam tới nhưng một nhà ba người thay phiên nhau ra trận cũng không làm Ngu Ninh Sơ thay đổi ý định.
Thấy nàng kiên định như vậy, Thẩm Tam gia và Tam phu nhân cũng không thể ép buộc nàng gả nên trước mắt bọn họ đành phải tôn trọng ý kiến của Ngu Ninh Sơ.
Tạm thời, bọn họ không thay nàng sắp đặt hôn sự nhưng cũng cho người đi tìm hiểu trước, biết đâu sang năm có lẽ Ngu Ninh Sơ sẽ thay đổi chủ ý.
Trong tháng tư, Kinh Thành xảy ra rất nhiều đại sự.
Phủ Quốc Cữu bị định tội, An Vương hạ táng, Chính Đức Đế bị bệnh.
Khoảng thời gian này, Kinh Thành chìm trong không khí nặng nề.
Thẳng đến tháng sáu, nghe nói Phó Chỉ Huy sứ Cẩm Y Vệ Vũ Anh Quận Vương Tống Trì tiến cử một vị đạo sĩ dâng lên một phương thuốc chẳng những có thể chữa khỏi bệnh của Chính Đức Đế mà còn làm cho tinh thần Chính Đức Đế càng thêm minh mẫn.
Hoàng Thượng cao hứng, quan viên dân chúng cũng buông lỏng, hết thảy mọi thứ đều khôi phục bình thường.
Ngu Ninh Sơ đã thật lâu không ra ngoài.
Hôm qua, nàng đã sớm cho người thông báo cho biểu tỷ Thẩm Minh Lam hôm nay nàng sẽ qua thăm nàng.
Thừa dip buổi sáng khí trời mát mẻ, Ngu Ninh Sơ tưới nước cho hoa cỏ trong viện.
Tưới đến một nửa, nha hoàn dẫn người canh cổng đến báo rằng trước cửa có một vị công tử trẻ tuổi cầu kiến, tự xưng là nhi tử của Chu lão, tên Chu Ký Minh.
Ngu Ninh Sơ đã gặp qua Chu Ký Minh một lần, nàng cũng biết Chu lão quả thật có một đứa nhi tử như vậy liền gọi người canh cửa dẫn người đến sảnh đường.
Nàng lau tay rồi mang theo Vi Vũ đi qua đó.
Tiền viện sảnh đường, Chu Ký Minh không có ngồi xuống mà đem rương sách đặt trên bàn trà còn hắn đứng thưởng thức bức tranh chữ treo ở phía bắc.
Không lâu sau, hắn nghe được tiếng bước chân truyền đến.
Chu Ký Minh xoay người liền thấy một thiếu nữ xinh đẹp tựa thiên tiên nhẹ nhàng đi tới.
Gương mặt này cùng mỹ nhân ngẫu nhiên gặp gỡ trên đường ngày đó hoàn toàn bất đồng.
Lúc này, nàng như tiên nhân trong truyền thuyết, người bình thường nhìn thấy đều tự cảm thấy cảm thấy xấu hổ vì dung mạo của mình, không dám sinh lòng mạo phạm.
Chỉ liếc mắt một cái, Chu Ký Minh liền rũ mắt chắp tay hành lễ nói: “Tại hạ Chu Ký Minh gặp qua Đại cô nương.”
Ngu Ninh Sơ chú ý tới rương sách trên bàn trà, đó là rương sách mà Chu lão thường dùng.
“Công tử miễn lễ, mời ngồi.” Ngu Ninh Sơ đi tới chủ vị, ôn nhu nói.
Thanh âm của nàng mềm mại nhu mì như tiếng chim non nũng nịu.
Nàng vừa cất tiếng Chu Vừa Minh đã có cảm giác như mình lạc vào ôn tuyền, từ trong xương tủy dâng lên một cỗ ngứa ngáy quấy nhiễu lòng người.
Hắn không ngồi xuống mà mặt hướng ngu Ninh Sơ, thủ lễ rũ mắt xuống giải thích: “Gia phụ được Đại cô nương thưởng thức mời về để dạy tiểu công tử cùng Nhị cô nương trong phủ.
Nhưng hôm qua, một người bằng hữu thân thiết của gia phụ bị bệnh qua đời.
Gia phụ nhận được thư liền thương cảm không nguôi.
Chạng vạng hôm nay, gia phụ đã khởi hành đi tế lễ, thời gian đi về chỉ sợ phải chậm trễ hơn nửa tháng.
Ý của gia phụ là nếu Đại cô nương không ghét bỏ thì trong nửa tháng này tại hạ sẽ thay gia phụ giảng bài.
Nếu Đại cô nương có cân nhắc khác thì tại hạ xin nghe theo an bài của Đại cô nương.”
Ngu Ninh Sơ đã hiểu.
Nàng đã từng nghe qua Chu lão giảng bài.
Có những vấn đề rất phức tạp nhưng Chu lão có thể dùng phương thức ngôn từ đơn giản để giảng giải vừa dễ hiểu vừa dí dỏm.
Hơn nữa, ông cũng chưa từng tỏ ra kiêu căng nhưng lúc nào cần nghiêm khắc thì ông lại rất nghiêm khắc.
Hai huynh muội Ngu Dương và Ngu Lăng đều rất thích nghe ông giảng bài.
Bây giờ, Chu lão chỉ rời đi nửa tháng nên Ngu Ninh Sơ không có ý định chọn lại một vị tiên sinh khác.
Chu Ký Minh vừa hay cũng là cử nhân, để hắn tạm thời dạy dỗ một đôi huynh muội bảy tuổi đã quá dư dả.
Ngu Ninh Sơ rất nhanh đã đưa ra quyết định: “Cố hữu bệnh qua đời, Chu lão đi phúng viếng là chuyện nhân chi thường tình.
Khó có được Chu lão còn an bài chu đáo như vậy cũng giúp ta bớt việc.
Chỉ cần công tử không ghét bỏ gia đệ ngu dốt thì trong nửa tháng này liền mời công tử làm thay đi.”
Chu Ký Minh nói: “Đa tạ Đại cô nương thông cảm.
Tại hạ đã sớm nghe gia phụ khen ngợi tiểu công tử, Nhị tiểu thư thông minh.
Nếu Đại cô nương không có phân phó gì khác thì tại hạ đi chuẩn bị giảng bài ngay trong hôm nay luôn.”
Ngu Ninh Sơ gật gật đầu, phân phó tiểu nha hoàn bên canh: “Ngươi đưa công tử đi Cần Học Đường, nhanh chóng đi chuẩn bị trà nước không được chậm trễ công tử.”
Tiểu nha hoàn đáp một tiếng, dẫn Chu Ký Minh rời đi.
Chu Ký Minh xách rương sách đi theo, chưa từng quay đầu nhìn lại một lần.
Ngu Ninh Sơ dù sao cũng chưa từng nghe Chu Ký Minh giảng bài nên trước khi xuất phát đi Ninh Quốc Công Phủ, nàng dẫn theo Vi Vũ đứng bên ngoài Cần Học Đường lắng nghe, cũng không để cho nha hoàn thông truyền.
Chu Ký Minh dung mạo ôn nhã lại không quá xuất sắc nhưng hắn lại có được giọng nói trong trẻo, âm vực tròn.
Vô luận hắn nói cái gì thì đối với người nghe cũng là một loại hưởng thụ.
Đúng là phụ nào tử nấy.
Chu Ký Minh giảng bài rất giống tác phong của Chu lão.
Ngu Ninh Sơ yên tâm vừa định rời đi bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân tựa hồ là đang đi về hướng bên này.
Ngu Ninh Sơ trong lòng hoảng hốt nhưng nếu lúc này nàng rời đi khẳng định lúc Chu Ký Minh vừa ra tới có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Sau một thời gian ngắn chần chờ, Ngu Ninh Sơ kéo Vi Vũ lui về phía sau vài bước.
Chờ Chu Ký Minh đẩy cửa sổ ra, tầm mắt nhìn qua liền thấy chủ tớ hai người đang dọc theo mái hiên đi tới.
Tầm mắt chạm vào nhau, Ngu Ninh Sơ lộ ra một nụ cười khách khí.
Chu Ký Minh lại tựa như bị kinh hãi rũ mắt xuống.
Ngu Ninh Sơ dựa theo kế hoạch dừng bước, đứng nép vào sát bên cửa sổ nhẹ giọng nói: “Ta chỉ đến xem hai người bọn họ học có tốt không thôi.
Công tử cứ coi như ta không có ở đây là được.”
Chu Ký Minh gật đầu, hắn làm như không có việc gì mà đẩy cửa sổ ra hoàn toàn rồi quay lại bục giảng, tiếp tục giảng bài.
Ngu Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm, vừa định rời đi chợt nghe Ngu Lăng nghi hoặc hỏi: “Tiên sinh, sao lỗ tai của ngài lại đỏ vậy?”
Ngu Ninh Sơ giật mình, theo bản năng nhìn về phía bên trong.
Cửa sổ màu trắng trước mặt lại ngăn cách tầm nhìn của nàng.
Sau một khắc, thanh âm trầm ổn của Chu Ký Minh truyền ra ngoài cửa sổ làm cho bất cứ ai cũng sẽ không hoài nghi lời nói của hắn: “Tối hôm qua, thầy bị muỗi đốt, vừa rồi bị ngứa nên thầy có gãi vài cái.
Nhị tiểu thư xin chăm chú nghe giảng, không được phân tâm.”
Ngu Ninh Sơ cười cười, một vết muỗi đốt mà Ngu Lăng cũng có thể nhìn thấy, quả nhiên tâm tư nàng không dùng ở trên đọc sách mà chỉ lo quan sát tiên sinh mới tới.
Chuyện dạy học không cần lo lắng nên Ngu Ninh Sơ ngồi xe đi Ninh Quốc Công Phủ.
Thẩm Minh Lam mang thai hơn ba tháng, bụng còn chưa bắt đầu lộ ra nhưng khí sắc lại ngày càng tốt.
Hôm nay, nàng mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá cây, làm nổi bật một thân da thịt trắng như tuyết.
Hai biểu tỷ muội ngồi trong đình hóng mát bên hồ, sen trong hồ đã có nụ lộ ra lớp cánh hoa màu hồng phấn bên ngoài, chắc là sắp nở.
Hai tỷ muội ngồi tán gẫu đủ chuyện thường ngày, Thẩm Minh Lam nhắc tới tình huống trong Hầu phủ, chủ yếu là Thẩm Trác bên kia: “Mấy ngày trước, mẫu thân tỷ tới đây nói Thái phu nhân đang thúc giục Đại ca nhanh chóng cưới thê tử mới.”
Ngu Ninh Sơ kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy mà Thái phu nhân đã thúc giục rồi sao? “Nàng cho rằng Thái phu nhân cho dù muốn thúc giục, cũng sẽ đợi vài năm.
Thẩm Minh Lam bĩu môi nói: “Tính tình của bà chẳng lẽ muội còn không rõ sao.
Hầu phủ nhiều hài tử như thế nhưng người bà thích nhất là Đại ca.
Bà đây là sợ Hàn gia liên lụy tiền đồ của Đại ca cho nên muốn Đại ca mau chóng xóa sạch quan hệ với Đại tẩu.”
Ngu Ninh Sơ gật gật đầu, đây đích thật là chuyện Thái phu nhân có thể làm ra.
Sau đó, nàng lại hỏi: “Đại biểu ca sẽ không đồng ý chứ?”
Thẩm Minh Lam: “Đương nhiên là không rồi.
Muội đừng thấy bình thường Đại ca lúc nào cũng lạnh lùng nhưng kỳ thật đại ca là một người rất trọng tình.
Đại tẩu vừa mới sinh nữ nhi cho đại ca, làm sao đại ca có thể để đại tẩu làm thiếp vào lúc này được.
Thái phu nhân cường ngạnh quen rồi nhưng Đại ca cũng không phải bùn nhão mặc bà muốn làm gì làm.
Tỷ còn nghe nói Thái phu nhân bị Đại ca làm tức giận đến sinh bệnh.”
Ngu Ninh Sơ vốn đã kính nể Thẩm Trác.
Lúc này, nàng càng thêm thưởng thức sự trọng tình trọng nghĩa của Thẩm Trác.
Nếu như một nam nhân có thể dễ dàng vứt bỏ thê tử mới cưới một năm vừa sinh con cho hắn vậy người này khẳng định cũng sẽ không phải là hạng người tốt lành gì.
Thẩm Minh Lam lại nhắc tới Thẩm Minh Y: “Lúc An Vương còn sống, tỷ ấy còn ghét bỏ này kia nhưng hiện tại An vương không còn.
Tỷ ấy gầy hẳn một vòng, suốt ngày buồn bực không vui.
Bất quá chuyện này cũng có thể lý giải được, tỷ ấy còn trẻ như vậy mà ngay cả một hài tử cũng chưa có đã trở thành quả phụ.
Không biết sau này tỷ ấy trôi qua như thế nào nữa.”
Nói xong, nàng ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ phản ứng lại, biểu tỷ là muốn mượn chuyện Thẩm Minh Y thành góa phụ để khuyên nàng thay đổi tâm ý lập gia đình!
Nàng lập tức phản bác: “Quả phụ thì như thế nào.
Nàng là Vương phi, ăn uống chi tiêu đều là nhất đẳng, bao nhiêu người hâm mộ còn không được.
Chỉ cần nàng nghĩ thông suốt thì quãng đời còn lại chắc chắn yên ổn.”
Thẩm Minh Lam: “Nói thì đơn giản nhưng muội không biết, một nữ nhân đã gả đi rồi nếu có và không có trượng phu bên cạnh thì khác biệt rất lớn.”
Ngu Ninh Sơ thực sự không hiểu.
An vương nuôi nhiều tiểu thiếp như vậy, hắn chết đi không phải Thẩm Minh Y sẽ thoải mái hơn sao.
Sau khi đem một loạt thân thích xung quanh nói hết một lượt, cuối cùng Thẩm Minh Lam cũng nhắc tới Tống Trì: “Trong Hầu Phủ ít nhiều cũng bởi vì chuyện kia mà yên ắng xuống.
Duy chỉ có Trì biểu ca nhân họa đắc phúc, thăng chức lên Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ.
Hắn mới hai mươi tuổi mà đã trở thành cánh tay phải của Hoàng Thượng.
Tỷ nghe A Tương nói gần đây bà mối đều sắp giẫm nát cánh cửa Quận Vương phủ rồi.
Nếu không phải làm mai cho Trì biểu ca thì chính là làm mai cho A Tương.”
Ngu Ninh Sơ cũng từng nghe Tống Tương oán giận chuyện này.
Thậm chí, Tống Tương còn muốn đến nhà nàng trốn một thời gian nhưng vì Tống Trì không cho phép nên nàng mới thôi ý định đó.
“Ánh mắt Trì biểu ca cũng thật sự là cao.
Trước kia không nói nhưng hiện giờ quý nữ toàn Kinh Thành cơ hồ đều mặc cho huynh ấy chọn nhưng vẫn chưa thấy hắn chọn ai.” Thẩm Minh Lam có chút khó có thể lý giải nói.
Ngu Ninh Sơ không bình luận gì.
Tống Trì thăng chức mới được bao lâu, nói không chừng tháng sau hắn sẽ chọn xong thê tử cũng nên.
Ngu Ninh Sơ cũng không quan tâm bên cạnh Tống Trì có người chiếu cố hay không.
Nàng chỉ mong Tống Trì sớm ngày thành thân, sớm có một Quận Vương Phi quản hắn, tốt nhất là mê hoặc hắn thần hồn điên đảo quên luôn chuyện khi dễ người khác.
Thời gian gần đây, Tống Trì đều rất bận rộn.
Thiếu chút nữa Hàn Quốc Cữu tạo phản thành công, Chính Đức Đế đối với quan viên Đại Chu càng thêm nghi thần nghi quỷ giao thêm rất nhiều vụ án cho hắn.
Tống Trì không thể giống như Hàn Quốc Cữu tùy tiện vu cáo cho người vô tội, giết người làm niềm vui.
Hắn cũng không thể một người cũng không bắt, làm cho Chính Đức Đế nghi ngờ năng lực điều tra án của hắn.
Mặt khác, sau khi Hàn Quốc Cữu bị chém đầu, Chính Đức Đế đã đem phần lớn việc triều chính giao lại cho Thái tử.
Thái tử dã tâm bừng bừng, hắn sớm đã có lòng tham chính nhưng bởi vì Hàn Quốc Cữu mà vẫn chưa thực hiện được.
Hiện giờ, Thái Tử đã lên nắm quyền, hắn nóng lòng đề bạt người của hắn.
Đối với Tống Trì, hắn vẫn còn một tia đề phòng, không phải hoàn toàn tín nhiệm.
Tống Trì phải chu toàn giữa Chính Đức Đế và Thái Tử nên lời nói cử chỉ của hắn đều phải cẩn thận.
Bận rộn một ngày, lúc trở lại Quận Vương Phủ đã sắp hơn canh một của ngày hôm sau.
“Ca chính là lành sẹo quên đau.
Muội ngược lại muốn nhìn xem lần sau ca lại muốn đào khối thịt từ chỗ nào trên người ca xuống nữa.” Tống Tương đã chờ đợi hồi lâu tức giận nói.
Tống Trì cười nói: “Vết thương đã lành lại rồi, bây giờ chỉ còn lại vết sẹo thôi mà.”
Tống Tương: “Xấu chết đi được, ca không sợ đại tẩu tương lai của muội ghét bỏ sao?”
Tống Trì nghẹn một chút, hắn nhớ tới lúc ở Dương Châu, Ngu Ninh Sơ nhìn thấy vết thương của hắn liền muốn nôn.
Có lẽ đến ngày thành thân, nàng thật sự ghét bỏ vết sẹo này của hắn.
Nếu nàng thật sự ghét bỏ vậy thì tối đến không thắp đèn là được.
Dùng cơm tối xong, Tống Tương trở về phòng, Tống Trì đi thư phòng.
A Mặc canh giữ ở ngoài cửa, A Cẩn đi theo chủ tử đi vào đem tin tức trọng yếu nhân mã khắp nơi truyền về bẩm báo.
Tống Trì yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng dặn dò hai câu.
Cuối cùng, A Cẩn liếc hắn một cái thấp giọng nói: “Ngu cô nương bên kia, Chu lão tiên sinh đi phúng viếng cố hữu nên an bài nhi tử Chu Ký Minh thay hắn giảng bài trong nửa tháng.
Hôm nay vừa vặn là ngày đầu tiên Chu Ký Minh giảng bài.”
Tống Trì lật một trang sách trong tay, thản nhiên nói: “Hắn là người như thế nào?”
A Cẩn đương nhiên đã phái người điều tra rõ ràng nói: “Chu Ký Minh cùng tuổi với ngài.
Năm trước, hắn thi đỗ cử nhân.
Trong cuộc thi Hội mùa xuân năm ngoái, hắn không đỗ.
Bình thường, hắn thường vùi đầu khổ học, chỉ có hai bằng hữu, là người coi như chính trực.”
Mười chín tuổi là có thể trúng cử nhân ở Kinh Thành cũng coi như nhân tài nhất đẳng.
Tống Trì lại nhìn hai dòng chữ thấy A Cẩn tựa hồ đã nói xong, không có bổ sung gì khác, lúc này hắn mới hỏi: “Dáng vẻ hắn thế nào?”
A Cẩn:…
Với bộ dáng này của chủ tử thì cho dù Chu Ký Minh là một công tử tuấn mỹ thì chủ tử có cái gì phải lo lắng?
Mặc dù vậy, chủ tử đã hỏi thì hắn đành phải trả lời: “Tiểu nhân cũng đã từng hỏi qua A Phong.
A Phong nói Chu Ký Minh cũng xem như gần bằng tiểu nhân nhưng không đẹp mắt bằng tiểu nhân.”
Ngay cả hắn mà còn kém hơn chắc chủ tử nghe xong liền không cần lo lắng nữa!
Tống Trì lại biết nàng muốn gả cho một văn nhân thân phận không cao.
Chu Ký Minh này chỉ cần không quá xấu đều có khả năng lọt vào mắt nàng.
------oOo------