Cảnh Xuân Tươi Đẹp

chương 81: 81: tấn vương vào kinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cách án mưu phản của Hàn Quốc Cữu mới được nửa năm, Kinh Thành lại xảy ra một vụ án tạo phản khác mà chủ mưu lại là Thái Tử.

Hàng loạt bố cáo giống nhau được dán ở các cửa thành lớn tại Kinh Thành, bố cáo ghi rõ tội danh mưu phản của Thái Tử.

Thái Tử đã đền tội, các đồng đảng khác của Thái Tử bao gồm cả đôi nhi nữ của Thái Tử cũng sẽ bị xử trảm trong thời gian sắp tới.

Trong triều đại của Chính Đức Đế, các đại thần bị xử trảm quá thường xuyên.

Trước đây, người bị xử trảm đều là trung thần lương tướng nhưng năm nay người bị giết đều là những cánh tay đắc lực của Chính Đức Đế.

An Vương háo sắc còn Thái Tử thì tạo phản, cho dù bọn họ chết đi thì trong lòng dân chúng ngoài cảm giác cao hứng còn có chút tò mò chuyện gì đã xảy ra trong cung.

Không bao lâu sau, khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Kinh Thành bỗng nhiên truyền ra một ít tin đồn nói Hàn Hoàng Hậu đội nón xanh cho Chính Đức Đế.

Thái Tử và An Vương đều không phải cốt nhục của Hoàng thượng.

Lúc này, dân chúng mới bừng tỉnh đại ngộ.

Chính Đức Đế hậu cung ba ngàn giai lệ nhưng chỉ có hai nhi tử do Hàn Hoàng Hậu sinh vẫn luôn là một chuyện hiếm thấy ở kinh thành.

Nay bí ẩn được giải, hóa ra Hàn Hoàng Hậu giấu Chính Đức Đế nuôi một nam nhân hoang dã bên ngoài!

Dân chúng không dám công khai cười nhạo Hoàng Thượng nhưng cũng rủ rỉ truyền tai nhau.

Tống Trì ở Hành Cung tận mắt chứng kiến Cẩm Y Vệ xử tử đám người Hàn Hoàng Hậu xong rồi mới cưỡi khoái mã tăng tốc chạy về Kinh Thành.

Hắn mang một thân phong trần mệt mỏi đi tới trình báo với Chính Đức Đế lại bị mắng một trận: “Chuyện của Hàn thị, Trẫm đã dặn dò ngươi tuyệt đối không được truyền ra ngoài nửa chữ nhưng sao bây giờ khắp đường lớn ngõ nhỏ Kinh Thành đều nghị luận việc này, chuyện này là sao?”

Càng sợ cái gì thì c ái ấy đến.

Thái Tử vừa chết, Chính Đức Đế liền để cho Cẩm Y Vệ lưu ý tin đồn trong Kinh Thành, không ngờ chuyện này thật sự bị truyền ra ngoài.

Tống Trì quỳ trên mặt đất thề rằng chuyện này không phải do hắn tiết lộ ra ngoài: “Hoàng Thượng, ngày đó Hàn thị an bài tử sĩ đến Kinh Thành.

Thần liền mang hắn đến Cẩm Y Vệ tự mình thẩm vấn hắn, sau đó bẩm báo ngay sự việc với Hoàng Thượng.

Tất cả mọi việc đều do chính tay thần làm, không có qua tay bất luận kẻ nào.”

Chính Đức Đế còn đang tức giận: “Tử sĩ kia đã chết, chuyện này chỉ còn lại Trẫm biết ngươi biết.

Đương nhiên, Trẫm sẽ không nói ra ngoài, nếu không phải ngươi thì là ai?”

Tống Trì suy tư một lát bỗng nhiên nghĩ đến cái gì nhìn về phía Chính Đức Đế nhỏ giọng nói: “Không phải Hoàng Thượng quên mất Tấn Vương rồi chứ? Tuy rằng, hắn ở Thái Nguyên xa xôi nhưng nhất định hắn cũng có tai mắt ở Kinh Thành.

Lần này, Hoàng Thượng sử dụng diệu kế tru sát Thái Tử làm rối loạn mưu đồ của Tấn Vương, làm sao hắn có thể để yên được.

Theo thần nghĩ hắn chắc chắn sẽ nhân cơ hội này sai khiến tai mắt lan truyền lời đồn phỉ báng uy danh của ngài! Hoàng thượng, Tấn Vương là người âm hiểm xảo trá, ngài ngàn vạn lần bảo trọng long thể không thể vì chuyện này mà thương tổn long khí ngược lại đúng ý của Tấn Vương!”

Chính Đức Đế vừa nghe liền cảm thấy có đạo lý.

Truyền việc này ra ngoài đối với Tống Trì không có bất kỳ chỗ tốt nào nhưng nếu là con rùa nhỏ Tấn Vương kia thì hoàn toàn ngược lại.

Tấn Vương làm việc này chính là muốn làm hắn khó chịu!

Vừa nghĩ đến lúc này Tấn Vương đang ở Thái Nguyên cười hắn, Chính Đức Đế liền thấy ngực khó chịu phải dựa vào lưng ghế th ở dốc.

Nhìn thấy Tống Trì còn quỳ Chính Đức Đế khoát tay áo thần sắc mệt mỏi nói: “Ngươi đứng lên đi, chuyện ở Hành Cung bên kia thế nào rồi?”

Tống Trì đứng dậy, kể lại chi tiết việc xử lý đám người Hàn thị lại một lần cho Chính Đức Đế nghe.

Chính Đức Đế nghe xong liền đem việc này ném ra sau đầu, đời này hắn cũng không muốn nhắc tới Hàn thị nữa, phân phó Tống Trì nói: “Ngươi về vừa lúc, mau chóng nghĩ biện pháp ngăn chặn lời đồn đại bên ngoài đi.”

Tống Trì: “Việc này đơn giản, thần bắt chém thêm vài người giết gà dọa khỉ là có thể ngăn chặn ngay.”

Chính Đức Đế gật gật đầu, hắn rất tin tưởng năng lực làm việc của Tống Trì.

Dân chúng dễ đối phó, chỉ có Tấn vương là mối họa làm Chính Đức Đế càng nghĩ càng tức giận.

Tống Trì tựa như biết hắn đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt hắn bỗng nhiên thay đổi cười nói với Chính Đức Đế: “Hoàng thượng, thần chợt nghĩ ra một kế có thể lừa Tấn Vương đến Kinh Thành.”

Chính Đức Đế vội vàng nói: “Ngươi mau nói cho Trẫm nghe xem!”

Tống Trì đi đến bên cạnh Chính Đức Đế, thấp giọng nói: “Tấn Vương cố ý lan truyền tin đồn ở Kinh Thành chính là vì để cho ngài tức giận.

Không bằng Hoàng Thượng tương kế tựu kế cáo bệnh bãi triều, sau đó lại lấy lý do dưới gối không có nhi tử sợ dao động triều đình nên tuyên Tấn Vương tiến Kinh thương nghị chuyện phong Tấn Vương làm Thái Tử.

Tấn Vương kia luôn tâm tâm niệm niệm muốn kế thừa đại nghiệp nghe được tin chắc chắn hắn sẽ không nhịn được mà vội vàng hồi Kinh.

Lúc đó không phải hắn mặc cho Hoàng Thượng xử trí sao? Nếu hắn không đến, đối với Hoàng Thượng cũng không có tổn thất.”

Ánh mắt Chính Đức Đế sáng lên!

Đúng là biện pháp tốt.

Thái tử không còn, Uyển Phi và Nhu Phi sang năm mới có thể sinh.

Hắn lại giả bộ bệnh nặng, cho dù hắn không đề cập tới thì các đại thần cũng sẽ sốt ruột thúc giục hắn nhanh chóng lập Thái Tử mới vừa lúc để cho hắn thiết kế bẫy.

Giống như Tống Trì đã nói, nếu Tấn Vương không đến thì thôi nhưng nếu hắn đến thì đừng mong có thể sống sót trở về!

“Tử Uyên, nếu việc này thành Trẫm sẽ phong ngươi làm Thân Vương!” Có được diệu kế, Chính Đức Đế tựa như uống linh đan diệu dược, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Tống Trì cũng không cười, chỉ lạnh lùng nói: “Vinh hoa phú quý bất quá chỉ là vật ngoài thân.

Thần nguyện cống hiến sức mình chỉ mong có thể báo được thù cho thân mẫu mà thôi.”

Chính Đức Đế nhìn thấy sự thống khổ trên gương mặt của một nhi tử khi không thể trả thù cho mẫu thân của mình.

Hắn thở dài, vỗ vỗ bả vai Tống Trì tiếp tục thương lượng chuyện giả bệnh như thế nào.

Dựa theo kế hoạch, Chính Đức Đế sẽ tiếp tục lên triều thêm vài ngày.

Sau đó, hắn sẽ thay đổi cách ăn mặc và giả dạng thần sắc càng ngày càng tiều tụy.

Giữa tháng mười, Tống Trì an bài một quan viên khẩn cầu Chính Đức Đế nhanh chóng lập Thái Tử mới.

Chính Đức Đế vừa giận vừa bi liên tục ho vài tiếng rồi phun một ngụm máu hôn mê tại chỗ.

Chính Đức Đế hôn mê lần này nhằm mục đích thông qua văn võ bá quan truyền tin tức ra ngoài làm cho Tấn Vương và đồng đảng tin tưởng hắn thật sự sắp không xong.

Sau ba ngày hôn mê, Chính Đức Đế tỉnh dậy giống như suy nghĩ thông suốt tuyên Tấn Vương vào Kinh thương nghị lập hắn làm Thái Tử.

Chiếu thư thông qua tám trăm dặm gấp gáp đưa đến Thái Nguyên.

Tấn Vương Phủ.

Tấn Vương Tống Quân năm nay mới bốn mươi tuổi dẫn theo Vương Phi và một đôi nữ nhi đến tiếp chỉ.

Tuyên chỉ xong, quản sự Vương Phủ dẫn công công trong cung đi nghỉ ngơi.

Một nhà Tấn Vương trở về sảnh đường, sắc phong Thái Tử là chuyện vui nhưng một nhà bốn người không có ai cao hứng.

Dù sao, Chính Đức Đế cứ cách hai ba năm lại tìm cớ tuyên Tấn Vương tiến Kinh một lần.

Ngay cả dân chúng Thái Nguyên cũng biết Chính Đức Đế muốn diệt trừ Tấn Vương.

“Phụ Vương không cần đi.

Trong cung đã có phi tần mang thai, Hoàng Thượng làm sao có thể đem ngôi vị Hoàng Đế truyền cho ngài được?”

Nữ nhi Tống Thấm là người đầu tiên phản đối, nàng năm nay mười lăm tuổi đã biết rất nhiều chuyện.

Tấn Vương Phi và Thế Tử Tống Triều cũng đều có chung ý nghĩ với nàng.

Tấn Vương nhìn ba người, trong đầu lại hiện ra bóng dáng chất tử Tống Trì.

Năm đó, khi chất tử mang theo oán hận rời đi chỉ mới chín tuổi.

Trong đôi mắt phượng của huynh muội bọn họ đầy nước nhưng lại quật cường không chịu khóc trước mặt hắn.

Nhưng dù có oán hận thế nào thì trong người bọn họ cũng chảy chung dòng máu.

Năm chất tử mười lăm tuổi, người của hắn âm thầm liên lạc với chất tử.

Đúng như hắn dự đoán, chất tử đồng ý với kế hoạch của hắn.

Cách xa ngàn dặm, tình thế Kinh Thành thay đổi trong nháy mắt.

Tấn Vương chỉ có thể cung cấp cho chất tử một danh sách tử sĩ và quan viên đáng tin cậy, còn lại toàn bộ phải dựa vào chất tử tự mình làm việc.

Hắn biết cái chết của Quốc Cữu, An Vương thậm chí là Thái Tử đều do một tay Tống Trì bày mưu tính kế.

Kế hoạch vô cùng kín đáo, một bước đạp sai chính là vực sâu vạn kiếp bất phục.

Nếu thất bại, chỉ cần hắn cố thủ ở Thái Nguyên sẽ bình yên vô sự nhưng chất tử cùng chất nữ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Bây giờ, cuối cùng cả hai người cũng đi đến bước cuối cùng này.

“Sáng mai, ta sẽ khởi hành.

Các ngươi ở lại Vương Phủ chờ tin tức của ta.”

Thu hồi thánh chỉ, Tấn vương nói với ba người Vương Phi.

Tấn Vương Phi lộ vẻ lo lắng: “Vương gia…”

Tấn Vương xua tay cắt ngang lời nàng, đứng dậy nói: “Ta còn một số việc phải an bài, các ngươi không được đến quấy rầy.”

Nói xong, Tấn Vương phân phó tùy tùng đi mời hai mưu sĩ của hắn đi tới thư phòng.

Tống Triều nhìn bóng lưng phụ thân rời đi, xoay người nói với Tấn Vương Phi: “Mẫu thân, con sẽ đi cùng Phụ Vương.”

Trong lòng Tấn Vương Phi vô cùng lo lắng, Vương gia cùng đôi nữ nhi này chính là mạng của nàng.

Nàng không quản được Vương gia nên chỉ có thể để Vương gia đi mạo hiểm nhưng nhi tử của nàng tuyệt đối không thể đi.

“Không được, Phụ Vương ngươi võ nghệ cao cường nếu xảy ra chuyện có lẽ còn có thể kiếm được một đường sinh cơ nhưng nếu con đi thì chỉ có liên lụy đến hắn mà thôi.”

Năm đó, khi nàng sinh nhi tử không may khó sinh phải chịu đựng một ngày một đêm mới sinh hắn ra được.

Nàng thì không sao nhưng thân thể nhi tử lại gầy gò yếu ớt, chỉ có thể đọc sách không cách nào tập võ nên Vương gia mới phải đem một thân kiếm pháp truyền thụ cho chất tử Tống Trì.

Tình cảm hai thúc bá chất tử còn thân thiết hơn so với phụ tử.

Chuyện cũ không ngừng tái hiện trong lòng, Tấn Vương Phi trầm mặt đè nén ý niệm để nhi tử vào kinh.

Tống Triều không thể trái ý được mẫu thân, vừa hận mình vô dụng lại vừa lo lắng cho phụ thân.

Trong thư phòng Vương Phủ, Tấn Vương cùng mấy vị mưu sĩ, tướng lĩnh tâm phúc vẫn thương nghị đến canh hai mới kết thúc.

Trong lúc hắn rời đi, các tướng lĩnh sẽ thay hắn canh giữ vương phủ và thành Thái Nguyên.

Sau đó, Tấn Vương lại viết một phong thư giao cho mưu sĩ dặn dò: “Mười ngày sau, chắc hẳn ta sẽ đến Kinh Thành.

Đến lúc đó, ngươi đem bức thư này giao cho Bình Tây Hầu không được có bất kỳ sơ suất nào.”

Mưu sĩ lên tiếng phỏng đoán: “Vương gia sợ khi đó sẽ động binh nên muốn Hầu gia xem bức thư này rồi không tham gia vào sao? Hầu gia là người quá mức cương trực, chỉ sợ một khi trong cung có lệnh hắn sẽ…”

Tấn Vương cười cười, nhìn bóng đêm nồng đậm ngoài cửa sổ nói: “Ta không cần hắn giúp ta, chỉ cần hắn thay Đại Chu canh giữ biên cương tốt là được rồi.”

Hắn mưu đồ nhiều năm, chính là không muốn tướng sĩ Đại Chu tự giết lẫn nhau, không muốn cho ngoại cường địch có cơ hội thừa cơ đục nước béo cò.

Hoàng hôn ngày một tháng mười một.

Tống Trì tiến cung bái kiến Chính Đức Đế.

Chính Đức Đế giả bệnh còn đang vô cùng vui vẻ vì không cần lên triều.

Toàn bộ sự vụ đều giao cho nội các xử lý.

Hắn mỗi ngày đều vụng trộm tuyên mỹ nhân đến hầu hạ.

Thật ra, mấy năm trước hắn đối với chuyện giường chiếu đã có vô lực nhưng năm nay nhờ uống tiên đan nên Chính Đức đế lại khôi phục hùng phong ngày xưa, vui vẻ suốt ngày không biết mệt mỏi.

Tống Trì tới không đúng lúc, Chính Đức Đế còn đang hưng phấn sủng hạnh một vị mỹ nhân.

Tống Trì liền ở bên ngoài chờ.

Ngoài trời, gió lạnh thổi vù vù, thổi bay cả vạt áo quan phục của hắn.

Ở phía tây, mặt trời đỏ chậm rãi chìm xuống, đêm tối sắp đến.

Ánh mắt Tống Trì nhìn sang phương hướng ngõ Tứ Tỉnh.

Nghĩ đến bộ dáng giật mình của nàng mấy ngày sau, Tống Trì liền nở nụ cười cảm thấy gió cũng không còn lạnh nữa.

Đúng vào lúc này, trong nội điện vang lên tiếng kêu khoa trương của mỹ nhân.

Tống Trì đem lò sưởi trong tay giao cho tiểu thái giám hầu hạ ở một bên, chuẩn bị đi vào.

Quả nhiên, Chính Đức đế vừa thu thập xong liền muốn gọi Tống Trì vào gặp.

“Trễ như vậy mà Tử Uyên còn đến là có việc gì sao?” Chính Đức Đế mặc trung y ngồi trên long tháp, tóc xám trắng, trên mặt mang theo tia đỏ ửng khác thường.

Tống Trì cúi đầu nói: “Bẩm Hoàng Thượng, thần nhận được tin tức trưa mai Tấn Vương sẽ vào Kinh.”

Chính Đức Đế mừng rỡ hỏi hắn: “Cẩm Y Vệ bên kia, ngươi đã an bài xong chưa?”

Tống Trì: “Hoàng thượng yên tâm, chỉ cần ngày mai Tấn Vương vừa đặt chân vào cửa cung thần sẽ động thủ ngay lập tức.”

Chính Đức Đế phảng phất đã nhìn thấy một màn kia, hưng phấn nhảy xuống long tháp xoa xoa tay đi tới đi lui trong điện.

Tống Trì khuyên: “Hoàng thượng cẩn thận bị cảm lạnh.”

Chính Đức Đế cười nói: “Trẫm không sao, vừa nghĩ đến ngày mai có thể giải quyết đại họa này Trẫm liền thấy toàn thân nóng bừng.

Nhưng ngươi thì khác, sao lại mặc ít như vậy? Sao không chịu khoác áo choàng?”

Nói xong, Chính Đức Đế bảo Đại thái giám lấy áo choàng của hắn tự mình khoác lên cho Tống Trì.

Tống Trì bái tạ Hoàng ân rồi cúi đầu cáo lui.

Hắn đi rồi, Chính Đức Đế hưng phấn không ngủ được, ban đêm lại không thể làm những thứ khác nên hắn sai người mang đan dược đến tiếp tục cùng mỹ nhân điên loan đảo phượng.

Sáng hôm sau, đầu Chính Đức Đế đau như muốn nứt ra.

Lúc này, Tiên sư lại cố ý đưa lên một viên đại bổ đan mới nhất mà hắn vừa điều chế ra.

Chính Đức Đế sau khi ăn xong liền thấy tinh lực tràn đầy.

Nhưng đến buổi trưa, Chính Đức Đế đột nhiên hộc máu không ngừng.

Khi cung nhân vội vàng đi truyền ngự y thì trước cửa cung, Tấn Vương nhảy xuống tuấn mã đứng trước bá quan.

“Vương gia mời đi theo thần, Hoàng Thượng đã chờ lâu rồi.”

Tống Trì đứng ở phía trước, cung kính nói với Tấn Vương.

Tấn Vương thong thả đi tới giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Tống Trì vui mừng nói: “Hảo tiểu tử, không ngờ cháu đã cao đến vậy rồi.”

Hắn bày ra dáng vẻ của Đại bá phụ, Tống Trì cũng nở nụ cười ôn nhu nói: “Bá phụ đi đường mệt mỏi không ạ?”

Hai bá chất, một người đã bốn mươi tuổi nhưng phong thái vẫn như cũ không giảm, một người hai mươi tuổi hào hoa phong nhã.

Cả hai người nhìn giống nhau cả về dung mạo lẫn phong thái làm cho người ta giật mình, đây thật sự chỉ là hai bá chất thôi sao? Còn nữa, không phải nói Tống Trì bất hòa với Tấn Vương sao? Sao lúc này bọn họ không nhìn ra chút bất hòa nào giữa bọn họ vậy?

Các bách quan còn đang sửng sốt, đột nhiên có cung nhân từ bên kia đại điện chạy tới, khóc như mưa nói: “Hoàng thượng, Hoàng Thượng băng hà!”

Lời của tác giả:

Tấn Vương căn cơ thâm hậu cho nên Tống Trì không thể lập tức ngồi ở vị trí kia.

Nhưng mọi người yên tâm, là của hắn thì không ai cướp được.

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio