Edit: jena
Tư Thần vô cùng chấn động, có cảm giác như Đồ Linh vừa nhét một quả dưa vào miệng mình.
Nhưng đáng tiếc, cậu không có gì để trao đổi.
Có lẽ có. Ví dụ như mê cung và váy trắng.
Nhưng nếu Đồ Linh không hỏi, Tư Thần cũng sẽ không chủ động nói.
Phòng ký túc xá rất nhỏ, tuy Đồ Linh dùng thân thể cấu tạo từ máy móc, không cần hô hấp, nhưng Tư Thần cảm thấy nồng độ CO ở đây quá cao.
Có chút nóng.
Hoặc có lẽ là do Đồ Linh quá cao, khoảng cách lại gần, tạo nên cảm giác áp bách.
Không khí có chút tẻ ngắt.
Đồ Linh suy nghĩ, dò hỏi: "Có muốn đi ra ngoài một chút với tôi không?"
Tuy chỉ là thế giới mô phỏng từ một chuỗi số liệu nhưng ở đây vẫn là cố hương trong ký ức của hắn.
Tư Thần nhìn đồng hồ, giờ phút sáng, còn tiếng phút nữa mới đến giờ rời giường.
Vì vậy, cậu trả lời: "Được."
Dù sao ở đây cũng không có hoạt động gì để giải trí, cũng chỉ có thể nằm lăn lộn trong phòng tới bình minh.
Đồ Linh đẩy cửa ký túc xá.
Tư Thần đi ra ngoài, nhìn thấy một con quỷ nữ đang treo cổ trên trần nhà.
Hai chân nó không chạm đất, đầu gục xuống, máu nhỏ tí tách bên chân.
Con mắt nhân tạo vô cùng tri kỉ cung cấp thông tin.
【 Sinh vật cao duy – Quỷ treo cổ 】
Năng lượng dao động: .
Năng lượng dao động trong trạng thái đứng yên có thể suy đoán được nó ở cấp Năm đến cấp Sáu.
Theo lý thuyết, Tư Thần có thể đánh, nhưng con quỷ này không tấn công bọn họ.
Đồ Linh: "Tôi đã sửa chữa lại trạng thái của chúng ta. Dựa theo phép tính logic, bây giờ chúng ta đều không tồn tại trong mắt của NPC và người chơi."
Hiểu, chúng ta đang vô hình.
Buổi tối không có tàu. Nhưng cấu tạo của tầng lầu rất độc đáo, bức tường vẫn có thể tùy thời tách ra.
Tư Thần đi đến cuối đường, cúi đầu nhìn xuống đất.
Tầng lầu này rất cao, trong nháy mắt, Tư Thần có cảm giác mình đang đứng trên một sườn dốc dựng đứng.
May mắn là cậu không sợ độ cao.
Dưới đất là sương đen dày đặc, bên trong sương mù có những cánh tay trắng bệch giơ lên cao, giống như muốn bắt lấy thứ gì đó. Tiếng khóc la rung trời chuyển đất.
Một con quỷ đầy máu đang đi giữa sương mù, chỉ nhìn từ xa nhưng vẫn khiến lòng người sợ hãi.
Không liên quan đến tố chất tâm lý, đây là phản ứng theo bản năng của mọi sinh vật.
Toàn bộ thế giới này đã trở thành địa ngục quỷ.
Đồ Linh đứng bên cạnh thiếu niên: "Từ tầng đến tầng của ký túc xá chỉ là cái nền. Thật ra, lúc trước sương đen chỉ dâng đến tầng . Quản lý của ký túc xá vì để phòng ngừa vạn nhất nên đã yêu cầu mọi người sinh hoạt từ tầng . Nhưng bây giờ, sương đen đã dâng đến tầng ."
Tư Thần ngạc nhiên: "Khu An toàn cũng có quản lý?"
Đồ Linh: "Có. Thật ra tôi là cyber chiến đấu. Nhưng thời điểm đó không đủ tài nguyên để tạo thêm một cyber quản lý nên họ đành để tôi quản lý cả Khu An toàn với hệ thống phụ trợ của AI."
Tư Thần hỏi: "Vậy quản lý đi đâu rồi?"
Đồ Linh trầm mặc một lát: "Đi theo Nữ Oa rồi. Quản lý không phải một người, mà là một nhóm người. Lúc đó, bọn họ đều là tầng lớp tinh anh của xã hội, lập thành một tập thể, thay phiên nhau đảm nhiệm vị trí. Sau khi vào Khu An toàn, các loại tài nguyên, đặc biệt là đồ ăn, tiêu hao nghiêm trọng, nhân loại cũng không cảm thấy may mắn vì còn sống sót. Nhân loại mới sinh ra ở Khu An toàn có thể chất quá kém, hoàn toàn kém xa so với nhân loại trong thời đối đầu với bóng tối. Khu An toàn bảo vệ nhân loại, nhưng cũng đồng thời ngăn cản nhân loại tiến hóa."
"Nhóm quản lý trải qua một phen tính toán, cho rằng còn tiếp tục như vậy thì nhân loại sẽ có kết cục duy nhất là tiêu vong. Vì vậy, họ muốn tìm một con đường cứu vớt mới. Bọn họ tìm kiếm suốt năm, kiến tạo ra được một chiến hạm vũ trụ "Nữ Oa", thông báo với mọi người rằng khi tìm được căn cứ địa mới thì quay trở về."
Người Carol không bao giờ muốn tìm một hành tinh mới để sống, nhưng hiện thực tàn khốc đã ép buộc họ, họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Tư Thần có thể đoán được kết quả cuối cùng.
Nhóm người Carol đó không trở về, chỉ còn lại một mình Đồ Linh, tiếp tục chấp hành theo mã lệnh ban đầu, bảo vệ nhân loại trong Khu An toàn.
"Vào giai đoạn cuối cùng của nền văn minh, người Carol chỉ còn lại ba căn cứ cho người sống sót: Thiên Huy, Thiên Khải, Thiên Diễn. Tôi quản lý Khu An toàn Thiên Khải, là căn cứ thứ hai bị tiêu diệt."
Giọng điệu của Đồ Linh không có cảm xúc gì.
Nhưng nếu suy nghĩ một chút, đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương, đây không phải là cảm giác dễ chịu gì.
Tư Thần mím môi, do dự một lát, nói: "Theo sự chọn lọc tự nhiên, người thích nghi được thì sẽ sống sót được. Người Carol không thích nghi được thì sẽ bị đào thải. Tôi đọc khá nhiều sách trong thư viện, trong đó có một câu thế này, "Thời gian tạo ra nền văn minh, không phải nền văn minh tạo ra thời gian", ngài đã làm rất tốt rồi."
"Make time for civilization, for civilization won"t make time" (给岁月以文明,而不是给文明以岁月): Đây là trích dẫn trong cuốn The Dark Forest (Khu rừng đen tối) của Lưu Từ Hân
Đồ Linh trầm mặc một lúc lâu.
Gió đêm thổi lên mặt Tư Thần, có chút lạnh.
Quỷ treo cổ sau lưng không nhìn thấy bọn họ nhưng vẫn lang thang trên hành lang. Hết lần này đến lần khác, chân của nó đong đưa đá vào chân Tư Thần.
Vì vậy có thể thấy được rằng, cho dù không nhìn thấy, con quỷ này vẫn theo bản năng mà bắt nạt kẻ yếu. Nó chỉ dám đá Tư Thần. Khi gần đụng phải Đồ Linh thì nó đã lập tức tránh đi.
Tư Thần vừa định nói ở đây gió lớn quá, thật lạnh, cậu muốn quay về ngủ thì Đồ Linh bất ngờ mở miệng.
"Tôi đã đoán trước mình sẽ bị ngắt kết nối, vì vậy lần đầu tiên tôi tạo ra virus. Đối với trí tuệ nhân tạo, sở hữu sự "sáng tạo" hay những thứ không phải "mã lệnh" đều là virus. Tôi dùng ngày bỏ phiếu để an bài thỏa đáng các cyber trong Khu An toàn, bảo đảm sau khi tôi ngắt kết nối, chúng vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ nhân loại."
So với bất luận kẻ nào, Đồ Linh cũng biết rõ thế hệ nhân loại mới này quá chênh lệch so với thế hệ nhân loại tạo ra hắn.
Bọn họ không trải qua hệ thống học tập, không có kiến thức về thế giới chân chính. Chỉ là một đám rau dưa trong nhà kính không chịu nổi một chút gió sương bên ngoài, là một con mèo nhà dù có cắt hết móng cũng không thể đi săn.
Lúc đó Đồ Linh đã làm được đến cực hạn của mình.
"Chính virus đã sinh ra chuỗi số liệu hỗn tạp rườm rà. Khiến cho tôi sau khi bị ngắt kết nối đã tỉnh lại trong một cyber chiến đấu bị lỗi."
Đồ Linh dừng một chút: "Con mắt nhân tạo mà cậu đang dùng được lấy từ người của cyber đó."
Hắn đặt tay lên vai Tư Thần.
Giây tiếp theo, trước mắt Tư Thần là một địa điểm mới.
Ở thế giới này, cậu và Đồ Linh chỉ là những chuỗi số liệu, theo lý thuyết, có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.
Đây là một thành phố bị bỏ hoang.
Có thể nhìn ra được trong quá khứ, ở đây từng là một nền văn minh vô cùng phồn vinh. Xe bay, công viên giữa trời, rau xanh trồng trọt không cần đất bằng, máy bay không người lái đậu trên những tổ con ong trên cao...
Nhưng bây giờ, chỉ còn lại một đống phế tích đã sụp đổ. Rễ cây đâm chồi phá thép, sinh trưởng như thác nước, mạnh mẽ đâm xuống. Một số ít động vật cảm thấy may mắn, đã tự xây tổ cho mình ở đây.
Đồ Linh nhẹ giọng nói: "Khu An toàn ở thế giới của cậu cũng sẽ có dáng vẻ như thế này sau khi phát triển khoảng năm nữa."
Hắn chỉ nói Khu An toàn.
Đầu đường có thể thấy một số người không ra người, quỷ không ra quỷ đang lang thang. Chúng là những nhân loại sau khi chết đã biến thành sinh vật Thần Quái, là một người Carol bình thường gặp phải sương đen có tính chất ăn mòn.
Những người đã chết sinh hóa thành tang thi, có một số người tiến hóa thành "người bò sát", cũng giống với những người biến dị trong nền văn minh Hỗn Độn.
"Thành phố này dùng điện vô tuyến, sử dụng phản ứng nhiệt hạch () để kiểm soát. Cho nên vào ban đêm vẫn sẽ có cyber chiến đấu đi tuần. Nhưng vì nhân loại đã rút lui nên cyber và sinh vật cao duy cũng ít khi xảy ra xung đột."
Vì chúng không thể ăn cyber.
Đồ Linh dẫn Tư Thần đến bãi rác công nghiệp của thành phố.
Giọng nói của hắn vẫn không có cảm xúc, vô cùng bình tĩnh trần thuật: "Tôi tỉnh lại ở đây."
Cyber kia bị hỏng rất nặng.
Đồ Linh mất đến mấy tháng mới có thể chắp vá lại thân thể, có thể miễn cưỡng sử dụng.
Khuôn mặt Đồ Linh không có biểu tình gì.
Khi già, con người hay hoài niệm, có vẻ cuộc sống của máy móc cũng như vậy.
"Sau đó thì sao?"
"Sau khi tỉnh lại, tôi muốn về thử Khu An toàn, nhưng Khu An toàn ở bên kia lục địa. Ở giữa là đại dương năng cách. Thân thể mới của tôi lại quá cũ, không còn khả năng chiến đấu, cũng không có thiết bị phụ trợ, cho nên tôi tiếp tục nhặt linh kiện, trang bị lại cho mình."
Trong đầu Tư Thần liền hiện ra hình ảnh một người hành hương. Một đường đi màn trời chiếu đất, dầm mưa dãi nắng, kiên trì đi đến mục tiêu cuối cùng.
Giọng điệu của Đồ Linh có chút tự giễu: "Nhưng lại không ngờ rằng, khi tôi đang đi, vừa nhìn thấy cửa thành của Khu An toàn thì đã bị người ở bên trong trực tiếp khởi động lại hệ thống trung tâm."
Có câu nói rằng mọi đường đi đều sẽ đến Rome, nhưng Đồ Linh hoàn toàn không thể nghĩ rằng mình sẽ quay lại Khu An toàn theo cách đó.
Không thể nghi ngờ, đó là cách tệ nhất.
Những người còn sống trong Khu An toàn so với lúc hắn rời đi đã giảm bớt %. Kiến trúc bị tổn hại nghiêm trọng, rõ ràng có nguồn năng lượng hạt nhân vô hạn nhưng công nghiệp, nông nghiệp gần như đã chấm dứt.
Từ năm trước, nhân loại còn sống đã cố gắng đánh thức Đồ Linh.
Nhưng vì tri thức kỹ thuật, họ luôn thất bại.
Thật ra, cuối cùng họ cũng không thể đánh thức Đồ Linh.
Là do Đồ Linh đến gần Khu An toàn, số liệu va đập với thân thể nguyên bản nên "Đồ Linh" mới bắt đầu khởi động lại.
"Ai cũng chờ mong tôi có thể cứu vớt bọn họ, tôi là niềm hi vọng cuối cùng."
"Nhưng tôi không làm được."
Đồ Linh chỉ là cyber, vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi phần cứng và mã lệnh. Dù cho khoa học là thần học cuối cùng, Đồ Linh cũng không phải là thần.
Trời sáng rất nhanh, phía chân trời đã chiếu sáng những tia nắng đầu tiên trong ngày.
Trên đường vẫn còn vài tang thi, chúng lai vãng trong những góc nhà hoặc chui xuống tầng ngầm.
Không có dấu hiệu sinh sống của con người, phong cảnh ở đây khá đẹp.
Gió thổi đến mang theo hương vị tươi mát của lá cây.
Từ lúc bắt đầu, Tư Thần đã có một cảm giác khá quen thuộc.
Bây giờ, cậu mới biết được quen thuộc ở đâu.
Khi cậu còn học đại học, có rất nhiều cặp đôi nam nữ, nam nam, nữ nữ đều trốn khỏi ký túc xa vào nửa đêm, đi dạo vòng quanh trong sân trường. Họ đi đến hừng đông mới quay về.
Dù bị quản lý ký túc xá bắt, họ vẫn hùng hồn lý lẽ rằng sống ở đời, chỉ muốn cùng người mình yêu ngắm bình minh một lần.
Bây giờ ánh nắng đang chiếu rọi lên người cậu, vô cùng ấm áp.
Tư Thần nhịn không được, nói: "Đúng là một thế giới chân thật."
Đồ Linh khẽ gật đầu: "Đúng vậy, dù chỉ là một chuỗi số liệu hỗn tạp rườm tà nhưng vẫn có tới mấy thiết bị phụ trợ giải toán. Huống hồ bây giờ chủ hệ thống là tôi, ý thức bản thể của tôi trực tiếp đi vào đây thì nơi này chính là chân thật."
Thật ra hắn có chút muốn khoe khoang bản thân.
Đáng tiếc, Tư Thần học chuyên ngành sinh vật, nghe không hiểu.
Tư Thần nhìn thời gian, sắp đến giờ ký túc xá mở cửa.
Nếu cyber phát hiện cậu không ở trong phòng, có khả năng sẽ xuất hiện bug. Nhưng cậu không biết bug đó có ảnh hưởng gì đến thế giới này hay không.
Hai người đồng loạt lên tiếng.
"Đưa tôi về đi."
"Cậu có thể..."
Giọng của Đồ Linh dừng lại giữa chừng, chưa nói xong.
Tư Thần sửng sốt: "Tôi có thể gì?"
Đồ Linh cứng đờ người trong ba giây, sau đó nói: "Cậu có thể ôm tôi được không?"
..
Chú thích:
() Phản ứng nhiệt hạch: Phản ứng tổng hợp hạt nhân hay phản ứng nhiệt hạch, phản ứng hợp hạch, trong vật lý học, là quá trình giữa hạt nhân trở lên hợp lại với nhau để tạo nên một hạt nhân mới nặng hơn. Cùng với quá trình này là sự phóng thích năng lượng hay hấp thụ năng lượng tùy vào khối lượng của hạt nhân tham gia. Nhân sắt và nickel có năng lượng kết nối nhân lớn hơn tất cả các nhân khác nên bền vững hơn các nhân khác. Sự kết hợp hạt nhân của các nguyên tử nhẹ hơn sắt và nickel thì phóng thích năng lượng trong khi với các nhân nặng hơn thì hấp thụ năng lượng.
Hiện nay, nghiên cứu về tính khả thi của phương pháp tổng hợp hạt nhân như một nguồn cung cấp năng lượng thực tiễn đang được thực hiện với hi vọng khống chế được tốc độ cũng như lượng nhiệt của phản ứng. Với các vật liệu được biết đến ngày nay thì không có vật liệu nào chịu được nhiệt độ quá cao của phản ứng - do đó, hiện tại phản ứng nhiệt hạch được thực hiện một cách không khống chế nên gây lãng phí năng lượng. Một số nghiên cứu hướng đến việc sử dụng chùm laser hội tụ để nhắm vào nhiên liệu hạt nhân, ép chúng ở nhiệt độ rất cao để gây ra phản ứng, thay vì sử dụng nhiệt lượng tỏa ra từ khối uranium phân hạch như phương pháp truyền thống. Ngoài ra, người ta cũng có thể dùng từ trường ngoài khống chế các hạt nhân, đảm bảo chúng không va chạm vào thành bình chứa chúng, giữ cho phản ứng được thực hiện trong điều kiện ít tốn kém và hiệu suất cao.