Edit: jena
Sáng sớm.
Tư Thần mở mắt, tùy ý để cho bản thân nằm ngốc trên chiếc giường mềm mại.
Lúc trước, mỗi ngày thức dậy đều phải suy nghĩ làm sao để kiếm tiền, Tư Thần không có thời gian để phát ngốc.
Mắt trái của cậu trống không, chỉ là một cái lỗ đen ngòm.
Bởi vì trước đi ngủ, Tư Thần đã tháo mắt ra nạp điện. Cậu không nạp bằng điện một chiều, mà nạp bằng nguồn năng lượng mới.
Phần đuôi mắt phát ra ánh sáng xanh, biểu thị điện đã đầy.
Cậu biết bên trong có chứa một cái máy định vị.
Tưởng tượng ra hành tung của mình đang bị giám thị, Tư Thần bỗng cảm thấy sởn tóc gáy.
Nhưng cậu vẫn rất tò mò vì sao con mắt này lại có điểm quy đổi cao như vậy.
Không biết nó có đặc thù gì lại khiến cho những tên gian thương Tâm Hồn định ra mức giá đó.
Tư Thần lắp nó vào.
Khi không khởi động, con mắt nhân tạo này chẳng khác gì một vật trang trí bình thường.
Xuất phát từ việc suy xét đến sự an toàn của bản thân, Tư Thần vẫn lên mạng mua một con mắt mới. Sản phẩm cấp thấp của tập đoàn Cơ Giới có giá từ triệu trở lên.
Tư Thần nhìn thấy con mắt nhân tạo lúc trước Quý Sở Nghiêu muốn tặng mình, nó được gọi là "Dải Ngân hà - Hệ Mặt trời".
Trên trang web hiện lên bảng quảng cáo hoa hòe lòe loẹt.
"Số lượng có hạn, sang trọng độc quyền."
"Công nghệ tiên tiến, lõi năng lượng cao cấp có thể tự điều khiển."
"Có thể kết hợp cùng các sản phẩm khác thuộc dòng Ngân hà. Giá hạt dẻ, cấu hình hàng đầu."
Cậu nghiêm túc lăn chuột, xem thông tin tiếp theo, giá bán là triệu.
Tư Thần lại nhìn số dư tài khoản của mình: triệu.
"..."
Sao không liên quan gì đến "giá hạt dẻ" vậy.
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng Quý Sở Nghiêu so với tưởng tượng của cậu còn giàu có hơn. Hoặc cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của cậu.
Tư Thần mua đồ suốt một tiếng, sau đó ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Cậu nhìn qua mắt mèo, người gõ cửa là một cyber chuyển phát nhanh, một người máy dạng ống tròn đặt hàng ở trước cửa, sau đó loạng choạng lăn đi.
Tư Thần mở cửa nhìn, người gửi hàng là Quý Sở Nghiêu.
Đây mới chỉ là mở đầu.
Cả ngày hôm đó cậu ngồi ngốc ở nhà, nhận được mấy chục kiện hàng chuyển phát nhanh từ Quý Sở Nghiêu.
Hắn tặng rất nhiều thứ. Thuốc gen, súng, thẻ ở khách sạn, thẻ trò chơi. Có thứ Tư Thần đã nghe nói qua, có thứ chưa từng thấy bao giờ.
Tư Thần không thể chịu nổi, đành phải gọi điện: "Anh làm gì vậy?"
Cậu cảm thấy lời nói của mình rất cứng rắn, không có khả năng gây ảo tưởng cho người khác.
Trong điện thoại, Quý Sở Nghiêu đã khôi phục giọng điệu thong dong bình thường: "Nhận lỗi. Tôi không muốn có gánh nặng tâm lý."
Tư Thần: "..."
Cậu không hiểu, vậy mà vẫn tồn tại người nóng lòng muốn trở thành người gây sức ép bất công như thế.
Trong lòng cậu còn xuất hiện vài thuyết âm mưu, ví dụ như lúc trước cậu xem tin tức, mấy tên công tử tài phiệt thường theo đuổi các sinh viên nữ bằng cách tặng quà cáp mắc tiền, cho nhà gái tiêu xài hoang phí rồi mấy tên đó bắt đầu khởi tố bắt đền, bị cáo vì không đủ tiền trả nên phải vào tù năm năm, còn phải cắt một quả thận bán đi để bồi thường.
Nhưng mà chuyển phát nhanh có thể hủy, nhưng Tư Thần lại băn khoăn.
Vì cậu hủy một phần "quà tặng" của người gửi là "Quý Sở Nghiêu", ba chữ này như rồng bay phượng múa, rất bắt mắt.
Tư Thần suy tư một lát, cuối cùng cất chúng vào tủ.
Ngày hôm sau, cậu nhận được con mắt nhân tạo mới mua.
Tư Thần thử đeo lên, cảm thấy không quen. Tài liệu dùng không tốt lắm, đặt trong hốc mắt không vừa, cảm nhận được dị vật rất rõ.
Trường Sinh Uyên cũng cảm thấy khó chịu: "Mẹ ơi, cái này, cứng cứng."
Hơn nữa, ngoài có tầm nhìn rộng, những chức năng khác lại không dùng được, đặc biệt là chức năng rà quét năng lượng.
Trong nháy mắt Tư Thần muốn mở điện thoại gọi cho Quý Sở Nghiêu hỏi: Sao tập đoàn của anh lại dám bán cái thứ này tận triệu?
Đúng là cướp tiền công dân lương thiện!
Nhưng mà bây giờ cậu không có tiền mua đồ mới, cái cũ lại có máy định vị.
Vì vậy dù con mắt này có hơi cứng, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà dùng.
Để thi lên thạc sĩ, Tư Thần vẫn luôn tự học ở nhà, cho đến khi kỳ nghỉ phép kết thúc.
Hai vị trí để đi thi, kiến thức không hề ít.
Khi thi vào trường quân đội, điểm thi viết là , đây là thế mạnh của Tư Thần, có thể kiếm được thêm một điểm là phải kiếm được một điểm, chỉ có một điểm nhưng có thể rớt hạng thấp hơn mấy trăm thí sinh khác.
Hiệp hội cũng đã gửi đến kết quả giám định.
【 Bật lửa: Nhiên liệu được làm từ mỡ của một sinh vật cao duy, không thể bổ sung, có khả năng git cht sinh vật cao duy (linh năng) 】
【 Sổ khám bệnh: Sổ khám bệnh của phòng khám Tâm Hồn. Viết tên họ có thể nhận được thông tin của người bệnh. 】
【 Nguồn năng lượng trung tâm: Cung cấp nguồn năng lượng trung tâm. Trình độ sử dụng: %. Có thể sử dụng sau khi tiến hành cải tạo cơ giới. Nguồn năng lượng trung tâm được điều khiển bởi thiết bị máy móc. Giá bán thị trường: triệu. 】(Ghi chú: Nếu có ý định bán, có thể liên hệ với hiệp hội.)
Tư Thần cảm thấy việc không từ chức ở phòng thí nghiệm để kiếm tiền học phí thật là ngu dốt.
Là một tiến hóa giả, chỉ cần đủ năng lực, đi vài vòng không gian gấp khúc thì sẽ không bao giờ thiếu tiền.
Nhưng mà càng lên cao, yêu cầu tài nguyên cũng nhiều hơn. Chuyện này quả thật không thể so bì được với những người có hậu thuẫn từ gia tộc.
Cũng may là hợp đồng làm việc ở tập đoàn Xà Trượng cũng không tệ lắm.
Chỉ cần ở trong khu chung cư của công ty đã có thể tiết kiệm được vài chục ngàn.
Tư Thần lướt danh bạ.
Từ sau khi bị từ chối, Quý Sở Nghiêu cũng không liên lạc với cậu, Tư Thần cũng ngại không liên lạc.
Cho nên, cậu mở khung chat với Tân Tiểu Thảo.
Tư Thần: Tôi có một nguồn năng lượng trung tâm, bán được khoảng bao nhiêu vậy?
Nhắn xong, cậu gửi bảng báo cáo qua.
Tân Tiểu Thảo:??? Vãi , cậu kiếm đâu ra vậy?
Tư Thần: Vào một phó bản.
Tân Tiểu Thảo: A, thấy rồi. Trình độ hư tổn %, hèn gì ước định giá mới hơn triệu. Cấp giống nhau có thể bán được một triệu...
Tư Thần kinh ngạc hỏi: Triệu?
Tân Tiểu Thảo: Đúng vậy. Muốn làm tiến hóa giả thì vốn dĩ phải rất giàu, hoặc là may mắn. Lúc trước nhà tôi trúng vé số nên mới tiến hóa được mà.
Tư Thần nhớ lại việc mình mạnh bạo kéo nguồn năng lượng trung tâm của quỷ nhện.
Cảm giác thứ mình kéo ra không chỉ lồng nguc của nó mà còn cả nguc của mình.
Tân Tiểu Thảo: Đúng vậy. Mức độ hư hại như vậy có hơi cao, nhưng mà bán được một triệu cũng không tệ lắm.
Tân Tiểu Thảo: Lá gan của cậu lớn nhỉ, còn tự mình chủ động đi vào không gian gấp khúc.
Dù sao nhìn qua Tư Thần cũng thấy cậu chỉ là một thư sinh đơn thuần, không giống người đã trải qua đào tạo.
Biết hiệp hội không hố mình, Tư Thần nhanh chóng liên hệ với chính phủ, chuẩn bị đem đồ đi bán để có tiền đổi con mắt mới.
Phía chính phủ hồi âm, nói rằng cuối tuần sẽ cử người đến thu nhận. Hoặc Tư Thần cũng có thể tự mình đến hiệp hội đưa nguồn năng lượng trung tâm giao cho nhân viên.
Giọng nói của chị gái trực tổng đài ngọt ngào: "Nếu anh có thời gian, anh Tư có thể đến hiệp hội một chuyến. Tôi vừa xem thông tin, anh đã đến cấp Ba "Thang Trời", anh cũng có thể đến hiệp hội để đổi mới tư liệu. Sau này mỗi tháng có thể lãnh được nhiều trợ cấp hơn, thậm chí còn nhận được điểm công dân nữa đó!"
Để tiện cho việc quản lý tiến hóa giả, hiệp hội dù không giàu có gì vẫn rất tâm huyết với nghề.
Tư Thần "Cảm ơn", nhưng cũng không có ý định đến.
Vì cậu vẫn chưa nghĩ ra được làm sao để giải thích mình từ "tiến hóa giả cơ giới" thành "tiến hóa giả sinh vật".
Sau khi đọc xong giám định về sổ khám bệnh, Tư Thần suy nghĩ một lát, lật ra một trang giấy mới, ở chỗ họ tên người bệnh viết hai chữ: Tư Thần.
Cậu đợi một lúc, sổ khám bệnh vẫn không có biến hóa gì.
Tư Thần thở phào một hơi, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Thứ này dù sao cũng không dùng được, vì vậy Tư Thần cất nó vào trong tủ, xếp chung với đống đồ mà Quý Sở Nghiêu tặng.
Cậu thay đồ, xách balo đi làm.
Nhưng Tư Thần không hay biết, sau khi cậu vừa ra khỏi nhà, tấm bìa cũ kĩ của sổ khám bệnh nổi lên một luồng ánh sáng màu đỏ như máu.
Hai chữ Tư Thần cậu viết như một con người bị cầm tù thu nhỏ, ở xiêu xiêu vẹo vẹo giãy giụa trên trang giấy.
Trên trang giấy xuất hiện những dòng chữ nhỏ.
【 Thực nghiệm thể X - số... 】
【 Cải tạo lần đầu... 】
【 Cải tạo lần hai... 】
【 Lần ba... Dung hợp 】
Nhưng nhanh chóng, trang giấy kia lại biến mất.
Sổ khám bệnh đã bốc hơi, như hòa tan vào không khí.
Gen Xà Trượng, bộ sản xuất.
Tư Thần mở cửa sổ, tưới hoa ngoài ban công.
Ngày thường sẽ có các cyber vệ sinh đến làm việc này.
Hoa trên ban công là một sinh vật cao duy đã dung hợp trở thành hoa ăn thịt người, rất thơm, nhưng sẽ cn người.
Vậy mà khi Tư Thần đến, những bông hoa này lại trốn đi rất xa, nụ hoa nhắm chặt lại, hận không thể chui thẳng vào góc tường.
Nó cảm nhận được trên người Tư Thần có hơi thở của kẻ đi săn.
Trường Sinh Uyên: "... Ô."
Thịt tổng hợp, không ăn được.
Hôm nay vẫn chưa đói lắm.
Thật ra phần lớn thời gian, Trường Sinh Uyên cũng không quá đói.
Nó chỉ là thích ăn thôi.
Tưới hoa xong, Tư Thần nhìn đồng hồ treo tường.
Buổi sáng.
Đã qua thời gian đi làm, nhưng trong văn phòng chỉ có một mình cậu, nhàn nhã lười biếng.
Cậu lấy điện thoại ra xem ngày, chắc chắn hôm nay là thứ hai, là ngày đi làm.
Tư Thần nhịn không nổi, nhắn tin cho Tân Tiểu Thảo.
Tư Thần thắc mắc: Sao hôm nay mọi người không đi làm?
Cậu nhìn quanh, không chỉ văn phòng của mình vắng vẻ, những tổ văn phòng khác cũng đồng không mông quạnh.
Thật ra khu vực sửa chữa máy móc ở tầng trên vẫn có vài tiến hóa giả đang đứng xếp hàng, chờ đợi kỹ sư cơ giới sửa chữa giúp mình.
Đến tập đoàn Cơ Giới sửa, chưa làm gì hết đã tốn mất mấy chục ngàn.
Kỹ sơ cơ giới của công ty, lương mỗi tháng ngàn, sửa một lần, ốc len được tuốt theo ý thích.
Tân Tiểu Thảo trả lời rất nhanh: Tháng trước không phải đã đến công ty rồi hả?
Ý hắn là tháng trước đã đến ngoại thành khu Giang Xuyên để dọn dẹp sạch sẽ.
Tư Thần:... Không phải mỗi tuần đều đi làm từ thứ hai tới thứ sáu hả?
Tân Tiểu Thảo: Đ. Đừng nói là cậu đi làm đúng giờ nhé? Ngày thường không có thông báo gì thì không cần đi, thời gian làm việc tính lương theo giờ.
Tân Tiểu Thảo: Nhưng mà cơm công ty ăn khá ngon, còn có phòng chơi game, cậu tới cũng được.
Tư Thần cảm thấy ngoại trừ tỉ lệ tử vong cao, làm việc ở bộ sản xuất của tập đoàn Xà Trượng là một công việc rất lý tưởng.
Khi cậu vừa nghĩ như vậy thì lại có người nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng.
Sau khi tiến hóa, các giác quan của Tư Thần đã vô cùng nhạy bén.
Nhưng khi Tống Thanh Ngọc đến gần, cậu vẫn không hề phát hiện.
Tư Thần khó tránh khỏi kinh ngạc.
Khi nhìn thấy người nọ đi đến, cậu ngoan ngoãn mỉm cười: "Chào tổ trưởng Tống."
Tống Thanh Ngọc là tổ trưởng của tổ Chu Tước, nói cách khác, chính là Boss trên đầu mình.
Tống Thanh Ngọc mặc một bộ vest màu hồng, kẹp một điếu thuốc trên tay: "Cậu hết bệnh rồi?"
Mùi thuốc không nồng, còn tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt như bạc hà. Vì vậy không khó chịu.
Tư Thần gật đầu: "Dạ, khỏe rồi ạ."
Tống Thanh Ngọc nhìn mặt cậu, giọng điệu lạnh nhạt: "Vậy bây giờ rảnh không? Đến văn phòng của tôi một chuyến?"
..