Edit: jena
Giống như việc Tư Thần gọi người khác là "anh", chưa chắc đó là lời thật lòng.
Cũng như nhiều người gọi cậu là "em trai", cũng không đại biểu cho việc thân cận.
Ít nhất, Đông Phương Trường Dạ không có ý thân cận với cậu.
Tư Thần không phải người thích tìm phiền toái, nhưng có lẽ dạo này chịu đựng nhiều thứ nên tâm trạng hiện tại của cậu rất kém.
Đặc biệt là ở không gian gấp khúc, ở đây không cần phải suy xét tiền căn hậu quả, người đã chết cũng có thể đổ lỗi cho sinh vật cao duy cũng được.
Tư Thần không cảm nhận được sát khí từ đối phương, nhưng cậu biết Đông Phương Trường Dạ không có ý tốt với mình.
Hai người nhìn nhau ba giây.
Tư Thần cử động, tiếng khóa kéo xoẹt xoẹt vang lên giữa khu trò chơi.
Cậu đang ci quần áo.
Đông Phương Trường Dạ sờ sờ lỗ tai, không biết vì sao lại có chút ngứa.
Tư Thần đang mặc một áo khoác dài giống áo mưa, vì hàng bán sỉ sản xuất hàng loạt của tập đoàn Xà Trượng nên khó mà đẹp, cũng không thiết kế kiểu dáng đặc biệt, nhưng rất tiện lợi, có thể che kín hết cả người.
Bây giờ áo khoác đã được cởi ra.
Dưới lớp áo khoác là một áo sơ mi màu trắng, áo sơ mi cởi ra là một lớp áo chiến đấu màu đen, dán sát vào lồng nguc, lộ rõ đường cong xinh đẹp, vừa không khoa trương nhưng cũng không gầy yếu.
Quần áo được cởi ra được xếp gọn vào một chỗ.
Tư Thần còn mang theo một thanh kiếm.
Thanh kiếm được lắp rắp từ linh kiện kim loại, gọi là "Huyết Nguyệt".
Linh kiện từ người của Quý Nguyên Cát không chỉ cầm vừa trong tay mà cấp bậc cũng không hề thấp.
Tư Thần: "Dùng kiếm được không?"
Đông Phương Trường Dạ nghĩ gì nói đó: "Em trai cởi d trông đẹp hơn."
Đôi khi sự đánh giá cao không nhất thiết xuất phát từ nửa thn dưới, những thứ xinh đẹp trời sinh luôn khiến cho tâm tình của người khác vui sướng khó tả.
Ít nhất là trong mắt của Đông Phương Trường Dạ, cơ thể của Tư Thần rất đẹp, rất thích hợp để đánh nhau.
Dù là đè cậu trên mặt đất đánh hay là bị cậu đè trên mặt đất đánh, cái nào cũng hợp.
Đông Phương Trường Dạ: "Cậu biết dùng kiếm hả?"
Hắn cũng có kiếm, bây giờ đang nằm bên ngoài lôi đài. Hắn không yên tâm giao thứ đó cho AI bảo mẫu.
Tư Thần nghĩ nghĩ: "Tôi có thể học."
Đông Phương Trường Dạ bị cậu chọc cười: "Sao lại nói có thể học? Tôi không phải thầy giáo của cậu."
Tư Thần nghiêm túc, thành thật đáp: "Sinh tồn trong không gian gấp khúc rất khó, nó dạy tôi rằng ai cũng có tham vọng được sống lâu hơn."
Đông Phương Trường Dạ: "Ha ha."
Tư Thần ngước mắt nhìn lôi đài, cầm kiếm, nhảy lên.
Đối với người mới vào lôi đài, tư thế này của cậu không tồi.
Nhưng bạn không thể trông chờ Trường Sinh Uyên có thể cầm bút làm được bài tập toán nâng cao, bạn cũng không thể trông cậy một con ma ốm trong vòng nửa năm có thể chuyển biến tốt đẹp biết cách chiến đấu.
Kỹ thuật chiến đấu của Tư Thần có một nửa được đúc kết từ những lần tiến vào không gian gấp khúc, một nửa khác là nhờ Trường Sinh Uyên kiểm soát.
Thật ra, chiến đấu không khó. Biết được đánh ở đâu sẽ gây tử vong, đánh ở đâu sẽ chế trụ được đối thủ, dùng nhiều lực hay ít lực đều có thể dựa vào cảm giác của cơ bắp, đặc biệt khi thực chiến... Nói tóm lại, có thể học được.
Tuy nhiên có câu nói rằng đầu biết nhưng tay thì không; tầm nhìn, thể lực, tố chất tâm lý và các yếu tố khác sẽ gây khó khăn trong việc hành động.
Ánh đèn soi rọi trên đỉnh đầu. Vì màn hình chiếu giả lập đang được mở nên những chỗ khác của khu trò chơi đều bị bôi đen, chỉ còn lôi đèn có đèn.
Bốn phía có những người giả lập đang hò reo ầm ĩ.
Đông Phương Trường Dạ lẩm bẩm: "... Công nghệ cao ghê."
Một con gấu trắng pixel xuất hiện ở trên ghế trọng tài, trên cổ đeo một đồng hồ quả quýt, trong tay cầm một lá cờ nhỏ quơ qua quơ lại.
"Chúng ta lại gặp nhau, hỡi các bạn khán giả thân mến. Tôi rất nhớ các bạn!" Trọng tài gấu giơ tay lên, hô to: "Rốt cuộc cuộc chiến trên lôi đài sẽ kịch liệt đến đâu đây! May mắn thay, tôi đã thành công tìm cho mình một vị trí quan sát thuận lợi nhất!"
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên.
Trọng tài gấu thổi còi, cầm là cờ đỏ trong tay hướng về phía Đông Phương Trường Dạ.
"Anh ấy, tên gọi Đông Phương Trường Dạ, đến từ tổ chức bạo lực "Bách Quỷ Dạ Hành", danh hiệu "Quỷ Đao"!
Biểu tình của Đông Phương Trường Dạ chấn động, hắn quay đầu, nhìn chằm chằm trọng tài gấu.
"Nhưng anh lại là kẻ phản bội tổ chức! Là một thành viên nằm vùng của cục an ninh! Trong một không gian gấp khúc, anh đã cắn nuốt hết thành viên trong tổ chức, những tên đã làm những chuyện xấu xa không thể chấp nhận nổi, từ đó thành công tiến hóa đến cấp Năm!"
"Để thực hiện nhiệm vụ bí mật này, anh đã vứt bỏ gia tộc của mình, kể cả danh phận ban đầu, cùng với vị hôn phu đáng yêu mình quen được trong kỳ học quân sự ở trường đại học Đông Lam!"
Tư Thần: "...??"
Cốt truyện này hình như có chút quen thuộc.
"Nhưng anh lại không ngờ rằng khi mình vừa tham gia tổ chức đã bị bọn họ cấy chip từ nền văn minh Cơ Giới để khống chế. Vì vậy ở trong không gian gấp khúc đó, anh không chỉ git cht thành viên của tổ chức, mà còn giết cả đồng đội của mình! Tổ chức không cần anh, liên minh cũng không cần anh! Thậm chí còn cho rằng anh đã hoàn toàn mất tích!"
Đông Phương Trường Dạ cắn chặt quai hàm, hai mắt đỏ ngầu.
Gần như trong nháy mắt, Đông Phương Trường Dạ đã nhào tới chỗ trọng tài, mạnh mẽ đánh một quyền. Nhưng cú đấm không phát ra âm thanh nào.
Vì hắn không chạm vào thứ gì. Cánh tay nổi rõ gân xanh xuyên qua không khí.
Con gấu pixel cười nhạo: "Thật đáng thương, một tên phản bội đáng thương làm sao!"
"Bây giờ, tổ chức đã đáp ứng anh, chỉ cần giết được ba người sẽ cho anh được — tự do!"
"Ba người này chính là: Tư Thần! Ảnh chụp A! Ảnh chụp B!"
Tư Thần có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng giống như không thật sự ngoài ý muốn lắm.
Ảnh chụp A và ảnh chụp B phỏng chừng là Quý Nguyên Cát và Quý Sở Nghiêu. Vì không thể tra ra thông tin của hai người họ nên chỉ có thể dùng ảnh chụp chữ số để thay thế.
Con gấu pixel lại chỉ cờ về phía Tư Thần: "Cậu trai trẻ này là người quen của chúng ta, tên là Tư Thần."
"Vì cậu mà phòng khám Tâm Hồn bị thiệt hại nặng nề! Chúng tôi đã mất tới triệu đồng tâm hồn mỗi tháng!"
Con gấu pixel gào lên như muốn khóc.
"Nhưng đáng tiếc thay, cậu lại gần như quên mất người anh yêu thương mình hết mực! Vì vậy dù bây giờ đứng trước mặt vị hôn phu hứa hẹn sẽ cưới cậu sau khi tốt nghiệp, cậu không thể nhận ra đối phương là ai!"
Tư Thần: "..."
Cậu hơi hơi nhớ.
Lúc trước học quân sự, huấn luyện viên của cậu là nghiên cứu sinh ở trường quân đội bên cạnh. Đáng tiếc kỳ học kết thúc, cậu cũng mất luôn liên lạc.
Cậu nhìn Đông Phương Trường Dạ, bỗng có chút chột dạ: "... Không phải anh nói anh phong bế để đi huấn luyện sao?"
Nhiều năm không gặp, Tư Thần thật sự đã muốn quên người này.
Đông Phương Trường Dạ mặt không cảm xúc đáp: "Chẳng lẽ anh nói thẳng anh phải đi nằm vùng? Trong hồ sơ, anh đã chết rồi."
Tư Thần có ý định muốn rời khỏi lôi đài, nhưng ở đây như giăng một tầng kết giới, không ra ngoài được.
"Vô dụng thôi." Đông Phương Trường Dạ nói: "Đây là cưỡng chế cao duy xâm lấn, không gian gấp khúc trong không gian gấp khúc. Anh chỉ mới nghe nói qua... Không ngờ lại có thể đụng phải. Không phải ngẫu nhiên, chắc chắn là do sinh vật cao duy cố ý thiết lập."
Tư Thần cong cong khóe miệng, nói với Đông Phương Trường Dạ: "Vậy dạy em dùng kiếm đi."
Ở ngoài, giọng nói của con gấu pixel vẫn tiếp tục: "Ôi đúng là một người thiếu niên phong lưu, vừa tối hôm qua còn ôm ấp ngủ chung một giường với người đàn ông khác, không hề hay biết vị hôn phu của mình đang ngồi một mình uống rượu trong căn phòng hiu quạnh, hít gió lạnh ban đêm."
"May mắn thay, bây giờ là một cơ hội báo thù hợp lý. Sát thủ và con mồi của anh đang ở trên cùng một lôi đài!"
Tư Thần hơi sửng sốt, sau đó nói nhanh: "Ảnh chụp A và ảnh chụp B là người của nhà họ Quý, có một người là con trai của Quý Tư Thành, ba người anh không giết được đâu, anh không nên hồ đồ."
Sắc mặt của Đông Phương Trường Dạ phẫn nộ, gầm nhẹ: "Anh không hề muốn giết em!"
Nhưng con gấu pixel lại cười thật sung sướng: "Chìa khóa cất giấu sức mạnh hắc ám, ta đây triệu hồi ngươi, mau hiện nguyên hình! Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi — giải trừ phong ấn!"
"Trận đấu bắt đầu!"
Cả người Đông Phương Trường Dạ căng cứng.
Con chip cấy trong não nóng lên.
Hắn chớp mắt, đôi mắt là một màu đỏ tươi.
Tầm mắt của Tư Thần bắt được một dư ảnh.
Sau đó cậu nâng tay, hai tay che chắn trước người để đỡ đòn.
Tư Thần cảm thấy hai chân đứng trên lôi đài như cọ ra lửa.
Sau khi tiến hóa với Trường Sinh Uyên, cậu đã không còn nhạy bén với cảm giác đau, Nhưng cánh tay đang chặn công kích của đối phương lại bỏng rát vô cùng.
May mắn tay, lớp vảy đen đã bảo hộ trên cánh tay cậu.
Đau đớn dần tiêu tán, mang đến một cảm giác mát lạnh.
Tư Thần nâng mắt, nhìn về con số đếm ngược trên ghế trọng tài.
【 : 】
Con gấu pixel ngồi trên ghế, không ngừng nhìn vào đồng hồ quả quýt trong tay.
Chỉ có những kẻ biết được thời khắc mấu chốt mới không ngừng chú ý đến sự biến đổi của thời gian.
Tư Thần suy đoán rằng thời gian đếm ngược trên màn hình chính là thời gian để không gian gấp khúc này kết thúc.
Đông Phương Trường Dạ cấp Năm, mà thực lực của tiến hóa giả thường được cấp số nhân lên, nói cách khác, sức mạnh của hắn tầm cấp Bốn.
Tư Thần hiểu rõ mình không có khả năng đánh lại hắn, nhưng... Nếu mục tiêu kéo dài ra phút thì lại dễ dàng rất nhiều.
Đông Phương Trường Dạ vung lên quyền thứ hai.
Cánh tay hắn quấn một lớp băng vải. Bây giờ băng vải đang phồng lên, như thể có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Cú đấm vang lên như sấm giật, không những vậy những tia sét này còn dày thành từng lớp, phóng ra xa, khí thế bức người! Thận chí còn có những tia sét tím đậm xuất hiện giữa những ngón tay.
Tư Thần gắng sức né tránh được mấy quyền, nhưng lại không dám mạnh mẽ đánh lại. Cậu né qua bên cạnh, bị đối phương ôm lấy eo, quật qua vai, nện thẳng xuống đất.
【 : 】
Tư Thần bị đè trên mặt đất, không thể động đậy. Đông Phương Trường Dạ bóp cổ cậu, khuôn mặt lạnh lẽo, những đốt ngón tay uốn lượn, ở giữa phát sáng, đánh vào đầu Tư Thần.
Nếu cú đấm này giáng xuống, đầu cậu hẳn sẽ giống như quả dưa hấu bị đập vỡ.
Đôi mắt cậu trong nháy mắt chuyển thành màu đỏ.
Đặc tính Huyết Đồng, đôi mắt có màu đỏ khi khởi động, có thể gây ảo giác cho các sinh vật cao duy có trí tuệ.
Tư Thần không rõ lắm khi Đông Phương Trường Dạ bị chip khống chế có còn được xem là một sinh vật cao duy có trí tuệ hay không, nhưng trong giây phút nguy hiểm chỉ có thể liều mạng thử một phen.
Cánh tay của Đông Phương Trường Dạ dừng lại giữa không trung.
Tư Thần cảm giác được bàn tay đang siết chặt cổ mình cũng từ từ thả lỏng, vì vậy cậu giãy giụa, đấm vào khuỷu tay của hắn.
"Anh tỉnh lại đi!" Tư Thần gầm lên.
Đông Phương Trường Dạ thống khổ cùng cực.
Con gấu pixel cũng rống to: "Nghe mệnh lệnh! Git cht nó!"
Tư Thần không biết Đông Phương Trường Dạ nhìn thấy ảo giác gì, nhưng giữa tiếng rít gào nghẹn ngào, thần sắc hắn đã quay về vẻ lạnh nhạt ban đầu.
Đáy lòng Tư Thần không khỏi trầm xuống.
Đông Phương Trường Dạ tiếp tục nhào đến.
Dây tơ hồng sau lưng Tư Thần nứt ra, bốn xúc tu chui ra ngoài.
Những xúc tu này là bản thể của Trường Sinh Uyên, sức mạnh khủng b hơn nhiều lần so với những xúc tu ban đầu.
Xúc tu trực tiếp cảm giác được chỗ yếu ớt nhất của kẻ thù, nó đánh úp về phía yết hầu của Đông Phương Trường Dạ.
Đông Phương Trường Dạ nâng tay, che chắn trước mặt. Bên ngoài xúc tu phun một tầng lửa, khiến cho cánh tay hắn thủng một lỗ.
Ngọn lửa bao trùm trên tay Tư Thần. Đặc tính khống chế lửa.
Đông Phương Trường Dạ là tiến hóa giả phương hướng linh năng, vì vậy có sợ sợ hãi tự nhiên đối với nguyên tố lửa.
Hắn thu hồi động tác, giúp cho Tư Thần có thời gian thở dc.
Tư Thần cảm thấy rằng bây giờ mình đã mất năng lực suy nghĩ. Kịch liệt vật lộn để sử dụng đặc tính đã tiêu hao phần lớn năng lượng trong người.
Át chủ bài của cậu đã tung ra hết, cậu chỉ còn nỗi tuyệt vọng để giải quyết chuyện này.
Cho đến khi Đông Phương Trường Dạ khống chế được chính mình, thấp giọng nói thật nhanh: "Còn giây."
Tư Thần nhìn đồng hồ đếm ngược.
【 : 】
Vì sao lại còn giây?
Tư Thần không biết. Nhưng cậu có thể cảm giác rằng bàn tay siết cổ mình không hề có sức, nhưng nhìn qua vẫn rất khủng b.
Con gấu pixel vô cùng kích động: "Đúng thế, đúng thế! Bóp cht nó đi!"
Tư Thần giả bộ giãy giụa, dấu tay hiện rõ trên cổ.
Nước mắt cậu tràn ra, lực đạo giãy giụa ngày một yếu dần, giống như một con thiên nga sắp chết.
Vì muốn quan sát gần hơn, con gấu pixel nhảy xuống khỏi ghế trọng tài.
Con gấu pixel nói: "Ôi, tuyển thủ Tư Thần có vẻ như sắp không được rồi. Nào, chúng ta cùng nhau xem, thời khắc cậu tử vong!"
Có thể đánh được đến đây đã vượt qua khỏi dự tính của con gấu pixel.
Một tên cấp Ba, một tên cấp Năm, nó cảm thấy Tư Thần không có khả năng thắng.
Nhưng khi nó vừa bước vào lôi đài, băng vải trên cánh tay hắn nổi lửa.
Băng vải trắng bị thiêu hủy, trong nháy mắt biến thành tro.
Cánh tay dưới băng vải đang che kín miệng vết thương đã thối rữa, một lớp sương mù từ miệng vết thương đang cuồn cuộn trào ra, mang theo tiếng ku rên tê tâm liệt phế.
Thật khó tưởng tượng, không biết sương mù đã gặp chuyện gì mà đau khổ như vậy.
Đặc tính, Quỷ Sương mù.
Đây là lớp sương mù đen có thể trực tiếp ăn mòn linh hồn.
"A! Đây là đặc tính quan trọng nhất của tuyển thủ Quỷ Đao, Quỷ Sương mù! Đối với sinh vật có linh hồn, nhẹ thì bất tỉnh hôn mê nhưng não trực tiếp tử vong; nghiêm trọng hơn, sẽ trực tiếp bị nuốt chửng, trở thành một bộ phận của Quỷ Sương mù!"
Con gấu pixel nói: "Xem ra thắng bại đã phân rõ, tôi tuyên bố —"
Âm thanh nó bị mắc nghẹn trong cổ họng.
Vì đám sương đen đang tràn về phía Tư Thần bỗng nhiên đổi hướng, nhào qua chỗ nó!
Con gấu pixel khẽ biến sắc: "Cứu mạng! Có người đánh trọng tài!"
Khi sương đen gần đến chỗ nó thì biến thành một âm hồn màu trắng.
Âm hồn vươn móng vuốt dài đến chỗ con gấu pixel.
Con gấu pixel màu trắng đã chuyển thành màu đỏ!
Nó bị xé rách làm đôi.
Con gấu pixel khóc lóc, thét chói tai muốn chạy trốn nhưng âm hồn kia như cá mập ngửi thấy máu thịt ngon ngọt, đuổi theo không từ bỏ.
Con gấu pixel bị gặm nát hơn phân nửa.
Lòng nóng như lửa đốt, nó nhảy xuống lôi đài, giữa màn đêm có thể nghe được tiếng nức nở khóc rống lên: "Tao muốn đi méc thầy! Lũ sinh vật cấp thấp chúng bây! Chờ đó! Đây là cú đấm đen!!
这是打/黑拳: hu mình không hiểu dụng ý của tác giả ghi dùng câu này ;; v ;; cho mình xin lỗi nhiều ạ
Kết giới quanh lôi đài bị giải trừ, trở về thế giới ban đầu.
Ngựa cứng và cầu cứng đấu với nhau, thường không được đẹp mắt cho lắm.
Máu trào ra khỏi mũi Tư Thần. Cậu nằm nghiêng người, ho ra máu, mắt quay về màu đen.
Đông Phương Trường Dạ chậm rãi ngồi xổm xuống, tự ôm lấy mình. Hắn cắn chặt môi, thân thể phát run, kịch liệt thở hổn hển.
Không chỉ vì phản ứng của cơ bắp khi tiêu hao năng lượng quá độ mà còn vì hắn rất sợ hãi.
Chỉ thiếu chút nữa.
Hắn bị khống chế giết người mà mình không muốn giết nhất.