Edit: jena
giờ sáng.
Tư Thần tỉnh dậy.
Trong nhà Quý Sở Nghiêu không có phòng bếp, bữa sáng là tự động, được giao tận nhà.
Tư Thần chọn theo khẩu vị của mình, một phần thịt khủng long tây với nước cốt dừa và hai quả trứng gà lửa.
Vì có thêm Trường Sinh Uyên, cậu còn gọi thêm kg thịt bò đen tươi.
Khủng long tây, gà lửa, thịt bò đen đều là những món ngon được chế biến từ sinh vật cao duy, số lượng có hạn.
Qua đào tạo khoa học kỹ thuật ở Chế Tạo Hỗn Độn, chất lượng đã được pha loãng, không còn nguyên chất như ban đầu, giá cả đã giảm bớt nhưng vẫn cung không đủ cầu.
Khiến Tư Thần chú ý là người đến đưa cơm lại là một anh trai tiến hóa giả cấp Một, không phải cyber.
Cậu nghĩ một chút, có thể hiểu được.
Như vậy có thể bán được với giá cao hơn.
Hộp cơm được làm bằng gỗ, có lớp cách nhiệt bên trong và không cần tái chế.
Có thể làm đầu bếp ở đảo Tứ Quý cũng cần có tài nghệ hơn người, món ăn làm ra thơm ngon không thể cưỡng lại được.
Thịt khủng long mọng nước tinh tế, lớp dầu trơn bóng óng ánh, nước cốt dừa có màu nâu, hương vị ngọt ngào, tan ra trong miệng.
Tư Thần cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nhìn qua, Trường Sinh Uyên lại bất động trước kg thịt bò.
Xúc tu trên bàn đã tiết ra bọt nước thấm ướt khăn trải bài. Chất nhầy tự nhiên trên xúc tu của Trường Sinh Uyên cũng là nước bọt của nó.
Tư Thần hỏi: "Con không ăn hả?"
Dù hàm lượng calo không cao nhưng kg thịt này cũng có thể cho Trường Sinh Uyên lót bụng, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Trường Sinh Uyên không thực sự phải ăn. "Đói", "tham lam", "muốn tiến hóa" lại là những khái niệm ăn sâu vào bản năng của nó.
Trường Sinh Uyên dùng xúc tu che miệng lại: "Tiểu Uyên... Không đói bụng."
Nó nói xong, miệng đã có động tác nhai nhai nuốt nuốt.
Tư Thần đã đọc hết tư liệu. Có nhiều Trường Sinh Uyên không tìm thấy thức ăn đã tự ăn chính mình.
Vì vậy trong không gian gấp khúc có thể phát hiện ra nhiều hài cốt của Trường Sinh Uyên chỉ còn một đoạn nho nhỏ.
Trường Sinh Uyên lo lắng nếu nó ăn nhiều hơn, nó sẽ tiến hóa, sẽ tiếp tục làm hại mẹ mình.
Khát vọng không muốn xa mẹ đã vượt qua cơn thèm ăn và hm muốn được tiến hóa.
Nhưng Trường Sinh Uyên lại không thể nói nhiều như vậy, nó chỉ có thể tiếp tục thút thít.
Nội tâm của Tư Thần không khỏi nhũn ra; cậu quyết định sau khi rời khỏi đảo Tứ Quý sẽ dạy Trường Sinh Uyên tiếp tục học phép cộng các số hàng đơn vị và ghép vần.
Cậu nghĩ một chút, cắt thịt làm hai phần, đặt một nửa vào chén của Trường Sinh Uyên.
"Ăn ít cũng được, không sao dâu. Sức khỏe của mẹ rất tốt."
Mùi thịt tươi vừa được cắt ra hấp dẫn vị giác của Trường Sinh Uyên.
Trường Sinh Uyên vui vui vẻ vẻ nuốt từng ngụm từng ngụm, chưa đầy một phút, chén đã trống không.
Ăn xong, Trường Sinh Uyên còn ngoan ngoãn dùng khăn giấy chùi miệng, không để cho mẹ ghét bỏ mình.
Sau đó thì chui lại vào trong người của mẹ.
Trường Sinh Uyên như một quái vật tảo biển bò bò lên cổ Tư Thần, trườn đến gần xương sống thì tìm vết nức chui vào.
Quý Sở Nghiêu vừa ăn xong, khi đến thì thấy một màn mẫu từ tử hiếu như vậy.
Nhưng mới sáng sớm, vẫn cảm thấy như chưa tỉnh ngủ.
Hắn đến quầy đồ tươi lấy một chai dịch dinh dưỡng, nói: "Đi thôi, dẫn cậu đi dạo đảo Tứ Quý."
Từ biệt viện đến trong thành phố cũng cần lái xe. Xe ô tô không bánh lơ lửng giữa không trung lao đi vun vút, tốc độ vượt quá sức tưởng tượng.
Mật độ dân cư ở đảo Tứ Quý không cao, cyber phục vụ còn nhiều hơn người bình thường. Ngoài người nhà họ Quý, ở đây cũng có nhũng người đến định cư ký hợp đồng và hiệp nghị mấy trăm năm.
Quý Sở Nghiêu lái xe, lượn một vòng.
"Đảo Tứ Quý không phải lấy tên từ gia tộc họ Quý của tôi." Quý Sở Nghiêu cười tủm tỉm: "Vì ngoài khu vực trung tâm, những chỗ khác có nhiệt độ ổn định, giống như bốn mùa xuân hạ thu đông. Có rất nhiều khu nhân tạo, nếu muốn đi chơi thì phải mất hơn nửa tháng."
"Người nhà họ Quý ở đây khá ít. Bây giờ, trên đảo có khoảng ngàn người đang sinh sống."
So với các thành phố khác, ở đây nhà họ Quý có quyền lực nhất, lời nói của họ là quyền lực tuyệt đối.
Quý Sở Nghiêu ở trong nhà họ Quý lại càng có địa vị hơn.
Gần như mỗi lần xe dừng lại ở đâu cũng đều có ông chủ nơm nớp lo sợ tiến lên gọi một tiếng "thiếu gia", hơn nữa còn ám chỉ hai người họ vào đây có thể tùy tiện chơi bời.
Nếu có thời gian, Tư Thần không ngại chơi nhiều hơn. Đáng tiếc công ty có cuộc họp, còn phải thi viết lên thạc sĩ, tình huống quả thật không khả quan chút nào. Hơn nữa Quý Sở Nghiêu cũng phải viết luận văn tốt nghiệp, cho nên hai người chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa đi dạo một vòng.
Tư Thần nhìn chủ đề luận văn của Quý Sở Nghiêu, là "Nghiên cứu nền văn minh Cơ Giới dựa vào di tích của Chủ thần Đồ Linh".
Học tiến sĩ hai năm, Quý Sở Nghiêu đã phải đi tới hơn không gian gấp khúc có nền văn minh Cơ Giới để đi tìm bóng dáng của Đồ Linh.
Trước mắt chỉ mới công nhận có ba Chủ thần ở nền văn minh Cơ Giới là Đồ Linh, Zeus, Nữ Oa. Tư Thần ở không gian gấp khúc đã gặp được hai người.
Cậu cảm thấy Zeus không xứng làm Chủ thần lắm, có vẻ như bản thể đã bị Đồ Linh làm cho nổ tung rồi.
"Hình như anh rất thích Đồ Linh?" Tư Thần thử hỏi.
Quý Sở Nghiêu: "Không hẳn là thích. Cha tôi rất ngưỡng mộ ngài ấy, từ nhỏ đã đọc tài liệu về ngài ấy nên có chút quen thuộc."
Thật ra Quý Tư Thành chỉ là muốn nịnh nọt Đồ Linh trong thân thể nhỏ thôi.
Quý Sở Nghiêu hỏi: "Cậu có muốn gặp cha tôi không?"
Tư Thần: "... Thôi, tôi không thoải mái lắm."
Gương mặt của Quý Tư Thành thường xuyên xuất hiện trên TV, sách tuyên truyền, thậm chí có cả sách giáo khoa, trông vừa giỏi giang và uy nghiêm.
Thật ra Tư Thần sợ mình sẽ gặp phải kịch bản cũ như "Cho cậu triệu, rời khỏi con trai tôi ngay.".
Nếu cậu là Quý Tư Thành, cậu sẽ tìm mọi cách đánh rớt hết những người đàn ông dám trộm con trai mình đi.
Quý Sở Nghiêu cũng không ép cậu.
Tư Thần: "Tôi muốn về Giang Xuyên."
Ở đảo Tứ Quý tuy thoải mái nhưng đây không phải nhà của cậu.
Muốn về Giang Xuyên, trước tiên phải ngồi xe đến Bắc Xuyên, rồi từ Bắc Xuyên bắt xe về.
Quý Sở Nghiêu nghĩ nghĩ: "Để tôi sắp xếp người chở cậu về."
Tư Thần không từ chối.
Quý Sở Nghiêu như bậc cha mẹ la rầy lải nhải bên tai con cái: "Sau khi về thì phải chuẩn bị cho kỳ thi. Nhiệm vụ nguy hiểm thì đừng đi. Cứ xin nghỉ, Tống Thanh Ngọc sẽ thông cảm. Nếu có thể đậu đại học Bạch Đế thì tốt, không đậu thì tôi sẽ tìm cách liên hệ với ngài Tống cho cậu."
Tư Thần đáp: "Hẳn là không đến mức không đậu đâu."
Từ nhỏ cậu đã là một con mọt sách, quay về trường thi chẳng khác gì quay về tổ ấm thứ hai.
Quý Sở Nghiêu không muốn tạo áp lực tâm lý cho Tư Thần nên gật đầu: "Đúng vậy, chủ yếu do chất lượng học sinh đăng ký vào đại học Bạch Đế tương đối khá, tôi nghe nói toàn là những người được đề cử cao trong việc thừa kế các gia tộc lớn."
Tư Thần: "Đúng vậy."
"Đề thi của đại học Bạch Đế hẳn là không gian gấp khúc của nền văn minh Hỗn Độn." Quý Sở Nghiêu bổ sung: "Khi cậu về có thể hỏi Tống Thanh Ngọc một chút, anh ta là họ hàng đời thứ tư của Tống Bạch. Tống Bạch là người tương đối đặc biệt, ông ấy không có đời sau, người của nhà họ Tống đều muốn tìm một người thừa kế ông ấy."
"Trong thời gian này, đừng để Tiểu Uyên tiến hóa thêm, sẽ không thể khống chế."
"Được."
Đầu ngón tay trái của Quý Sở Nghiêu gõ gõ lên cái nhẫn trên bàn tay phải của mình: "Có phải tôi quản cậu hơi nhiều không?"
Tư Thần ngồi ở ghế sau, từ từ nhắm mắt: "Không có."
Thật ra cậu không ghét.
Tư Thần chậm rãi nói: "... Còn có... Tôi và Bùi Hàm Ngọc chỉ yêu đương một quãng thời gian ngắn khi còn học quân sự. Chỉ có hai tháng, sau này không gặp nhau nữa."
Khóe miệng Quý Sở Nghiêu cong lên: "Tôi biết rồi."
Quý Sở Nghiêu chở Tư Thần ra sân bay, sau đó lái xe trở về nhà chính.
Quý Tư Thành mở cửa, khó tránh khỏi chăm chú quan sát con trai mình.
Quý Sở Nghiêu nói: "Cha đừng nhìn nữa, người ta đi rồi."
"Vậy..."
Quý Sở Nghiêu: "Đã sắp xếp chuyến bay cho cậu ấy, là máy bay tư nhân. Khoảng tiếng sau sẽ tới Giang Xuyên. Quà kỉ niệm có hai lọ thuốc gen cấp và súng năng lượng mới phiên bản mới nhất."
Quý Tư Thành: "Gần đây trong gia tộc có lưu truyền những tin đồn xấu, cha đã dọn dẹp sạch sẽ rồi."
Lúc trước, khi Quý Sở Nghiêu một thân đầy máu ôm Tư Thần đi ra khỏi không gian gấp khúc, chờ Quý Tư Thành kịp phản ứng thì lời đồn đã lan xa.
Quý Sở Nghiêu đương nhiên không bị những lời đồn đãi đó ảnh hưởng. Quý Tư Thành lo lắng là vì sợ chúng lại động chạm đến người khác.
Quý Sở Nghiêu dò hỏi: "Cha à, cha không muốn gì sao?"
Quý Tư Thành khoát khoát tay: "Có thể gặp được người mình thích quả là không dễ dàng, ở nhà chúng ta, xét về điều kiện vật chất thì ai cũng nghĩ người con chọn là trèo cây cao. Nhưng nếu đó là người con chọn thì hẳn thằng bé là một người tốt."
Ánh mắt của Quý Tư Thành dừng trên mặt của Quý Sở Nghiêu, nhưng lại không phải nhìn con trai của mình.
Ông đang nhìn Đồ Linh.