Edit: jena
Nghe Bạch Đế nói xong, Tư Thần theo bản năng phản bác: "Em không cần."
Gì mà đi cửa sau.
Trực tiếp báo cáo kết quả, khác gì những câu cậu làm được đều công cốc hết?
Cậu cực khổ mới kiếm được điểm, vẫn rất lưu luyến.
Bạch Đế cười cười, cũng không ép.
Ông cũng không biết những thí sinh khác đã làm được bao nhiêu điểm.
Nhưng Trường Sinh Uyên và Tư Thần đã khổ cực đến mức này, hẳn là những đứa khác cũng như vậy.
Nếu có người thực sự vượt qua điểm của Tư Thần, vậy thì ông cũng không thể một hai nói Tư Thần là người thừa kế của mình.
ở dưới nước hận không thể đại chiến hiệp với Tư Thần, vừa lên bờ đã ngoan ngoãn như một con bò già cày ruộng. Nó nhìn thấy Bạch Đế thì chân mềm nhũn không đứng lên nổi, lông tóc và gai nhọn cũng xìu xuống.
Đầu nó chôn sâu dưới đất, giống như có nhân tính mà làm ra một tư thế cúi đầu.
Thế nên có thể thấy rằng dù là súc sinh cũng hiểu được cấp bậc của mình trong chuỗi thức ăn.
Lần này, Bạch Đế ngồi xếp bằng trên tấm lưng rộng lớn của nó.
Phía sau là hai bệnh nhân.
Sáng sớm, Tư Thần băng bó cho số , đến giữa trưa, y tá đổi lại thành số .
Trong túi của Trần Chấp Chu cái gì cũng có, số lấy những thuốc gen tốt nhất.
Tốc độ chữa trị rất nhanh, chỗ bị thương của Tư Thần nhanh chóng mọc ra lớp thịt mới, hồng hồng phấn phấn, do di chứng nên hơi buồn ngủ.
Lông của rất nhọn, như kim châm. Tư Thần nằm trên lưng nó, phần da thịt đã đỏ hồng một mảng.
Số nhổ từng sợi một, thấp giọng nói: "Ngủ đi."
Có Bạch Đế và hắn ở đây.
Không có nơi nào an toàn hơn.
Vì vậy Tư Thần thực sự ngủ.
Cậu ngồi ngủ, số xử lý vết thương của cậu xong thì nhẹ nhàng ôm đầu cậu gác lên trên đuôi rắn của mình.
Tư Thần hơi tỉnh lại, nhưng đại não tiếp tục phát ra tín hiệu an toàn, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Số lấy tay sờ sờ lên sườn mặt cậu, xé xuống một lớp vảy màu trắng trong suốt.
"Thay vảy rồi."
Trường Sinh Uyên thích lăn lộn dưới bùn không phải không có lí do. Trong khoảng thời gian từ tuổi nhỏ để thành niên sẽ trải qua thời kỳ lột da. Lăn lộn dưới bùn đen là phương pháp gia tốc hữu hiệu cho quá trình này.
Tư Thần không phải Trường Sinh Uyên. Nhưng thân thể của cậu dưới tình huống thao tác không rõ nào đó đã bắt đầu đồng hóa với Trường Sinh Uyên.
Trong mắt của số , Tư Thần giống như một ấu tể Trường Sinh Uyên yếu ớt nằm bẹp một chỗ.
Ký sinh và đồng hóa, đây là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau. Đối với người bị ký sinh, được Trường Sinh Uyên xem là ký chủ, người đồng hóa thì lại bắt đầu quan hệ cộng sinh với Trường Sinh Uyên, từ ký chủ trở thành bản thân Trường Sinh Uyên.
Nhưng để đồng hóa rất khó.
Yêu cầu thứ nhất là phải mạnh hơn cấp bậc của Trường Sinh Uyên, không có ngoại lệ.
Đương nhiên, Tư Thần cũng không phải ngoại lệ.
Đây là lý do khi nhìn thấy cậu dưới nước, Bạch Đế vô cùng kinh ngạc.
Bạch Đế liếc mắt nhìn qua, ý đồ cắt đứt quãng thời gian yên bình của người nọ: "Nhìn cậu thích như vậy, hay là tự mình ra ngoài dạy dỗ cậu bé đi."
Số lắc đầu: "Chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm. Tôi sẽ không giống Khoa Phụ Tống chiếm dụng thân thể của người khác."
Bạch Đế: "Đơn giản. Giúp Tống Tử Ngọc mang thai cậu sau khi ra khỏi đây là được."
Số không biết Tống Tử Ngọc là ai, nhưng chuyện này cũng không gây cản trở việc câu thông giữa hai người: "Có khả năng Tống Tử Ngọc cũng không muốn."
Bạch Đế hơi nheo mắt: "Tống Tử Ngọc cháu trai đời thứ của tôi. Cậu không chỉ có quyền lợi hưởng thụ mà còn không phải thực hiện nghĩa vụ."
Số im lặng một lát: "Thôi được rồi, thật sự là tôi không muốn."
Con bò già cõng ba con Trường Sinh Uyên đi vào trung tâm của cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn. Tòa tháp vẫn nguy nga cao lớn như cũ. Tòa tháp với con mắt trên đỉnh như pháp bảo Định Hải Thần Châm, hung ác chấn động.
/Nó là cây Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không á/
Đã nhiều năm qua nhưng con mắt đó đã không còn là một con mắt đơn thuần. Nó giống với cây dù đen trong tay Bạch Đế, trở thành một đạo cụ cấp cao.
Số hỏi: "Cậu không lấy lại à?"
Tống Bạch lắc đầu: "Từ bỏ. Của Bạch Đế, không phải của tôi."
Lúc này, Tư Thần nằm ngủ trên đùi số bỗng giãy giụa, còn nhỏ giọng nức nở thành tiếng.
Số cúi đầu nghe.
Lại nghe thấy Tư Thần không ngừng lẩm bẩm: "Điểm... điểm..."
Nói xong liền muốn bật dậy.
Nhưng Tư Thần không tỉnh, đây là bản năng thuần túy của cơ thể.
"..."
Số ấn cậu về chỗ cũ.
Tống Bạch: "Phụt..."
Sở Đông Lưu khó thể nói rõ cảm xúc của mình khi nhìn thấy Thẩm Thu.
Cậu đã quen với việc nhìn thấy cái chết. Từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người bên cạnh cậu đã chết. Có người vì bảo vệ cậu mà chết, nhưng phần lớn là những người xa lạ không có quan hệ gì với cậu.
Nhưng Thẩm Thu không giống như vậy, vì đối phương và cậu đều thuộc dòng chính của gia tộc lớn, trong tương lai có khả năng trở thành người thừa kế. Dù hai người không quen biết, nhưng thật ra không khác gì nhau.
Công dân cấp có một câu chuyện hài như thế này. Họ kể rằng có một đứa trẻ nhà tài phiệt, vừa sinh ra đã là công dân cấp . Có một ngày, đứa trẻ xem TV, nhìn thấy người ở Vùng Thiên tai không có dịch dinh dưỡng để uống rồi đói đến chết, cậu hỏi cyber bảo mẫu rằng sao những người đó lại không ăn cơm?
Tình huống thật cũng không khoa trương đến như vậy. Nhưng Sở Đông Lưu biết rằng chỉ cần thêm vài chục năm hoặc một trăm năm nữa, chuyện này sẽ xảy ra thật.
Trong các gia tộc lớn, tỉ lệ người trở thành tiến hóa giả là .%.
Còn đối với những người dân bình thường, tiến hóa giả chỉ chiếm tỉ lệ .%.
Có một đợt bàn tán, yêu cầu nhóm tiến hóa giả có vai trò phòng chống và ngăn chặn cao duy xâm lấn được hưởng nhiều đặc quyền hơn, phân biệt với "nhân loại gốc không cải tạo gen".
Sở Đông Lưu không tán thành, nhưng cũng không phản đối. Vì xã hội có nói như thế nào đi chăng nữa, cậu cũng là người thượng lưu, cuộc sống cao quý trên nhiều người. Trừ khi nhà họ Sở đóng cửa Khoa học kỹ thuật Bát Phương thì cậu mới thành người bình dân, nhưng hẳn là cậu cũng không sống tới ngày đó.
Bây giờ, nhìn thi thể của Thẩm Thu, trong lòng cậu đã hiểu rằng tất cả mọi người đều bình đẳng trước cái chết.
Sở Đông Lưu nghiêng đầu, hít sâu một hơi, muốn lấy xác của đối phương xuống thì cần phải phá cây đèn đường đi.
Không có dấu vết vật lộn đánh nhau, không có dấu vết thôi miên, chính là tự sát.
Sở Đông Lưu tìm thấy bài thi trên người Thẩm Thu.
Câu số : Con của Thần số thích hoạt động giải trí gì nhất?
Đáp án: Cảm giác khi sắp chết.
Khi thần kinh chết lặng trong sự thống khổ, cái chết liền có một màu sắc vô cùng chói lòa, rực rỡ.
Điểm khác biệt là số có năng lực chữa lành rất mạnh, không thể chết, còn Thẩm Thu thì không.
"Quả thật không phải ảo giác. Tại sao... Lẽ nào giám thị lại mặc kệ ư?"
Trong lòng Sở Đông Lưu thập phần phức tạp, đột nhiên cảnh giác vạn phần với không gian gấp khúc này.
Cậu đào một cái hố để chôn Thẩm Thu.
Ngày hôm qua Sở Đông Lưu đi ngang qua hiệu thiếu thì lấy được thẻ nhân viên của bác sĩ người thằn lằn, bên trên viết K-.
Chứng loạn thần của cậu có vẻ nghiêm trọng hơn. Khi động thủ, cậu còn nhìn thấy bác sĩ cười với mình. Sở Đông Lưu sợ đến mức dùng súng đập nát mặt nó.
Sở Đông Lưu chờ cho đến khi Tống Tử Ngọc khỏe hơn thì cùng nhau lên đường.
Cậu quyết định tìm thêm một thẻ nhân viên khác, cuộc thi kéo dài tới ngày, không thể vì Tống Tử Ngọc mà trì hoãn, huống chi trên bài thi của cậu vẫn chưa trả lời được câu nào.
Sở Đông Lưu lái motor dạo quanh khu dân cư, lái một hồi thì nghe thấy giọng thông báo của Lâm Giai Lệ.
"Xin chào các bạn thí sinh, tôi là Lâm Giai Lệ..."
So với Thẩm Thu thì Sở Đông Lưu quen biết Lâm Giai Lệ tốt hơn.
Cậu liền vui vẻ ngay. Sau khi xác định đó không phải ảo giác của mình thì lái motor chạy đến như điên: "Chị Giai Lệ!"
Bộ dàng Lâm Giai Lệ có chút chật vật.
Trên bộ đồ bảo hộ của cô đầy vết rách, thịt trên vai bị số cắn đứt một mảng, lộ ra da thịt và kim loại trong xương tủy. Mái tóc xinh đẹp ngày thường được chăm sóc tỉ mỉ đã bị giật ra, lộ cả da đầu. Máu đã ngừng chảy nhưng tâm trạng rất tệ.
Sở Đông Lưu ngơ ngác hỏi: "Chị bị sao vậy?"
Biểu tình của Lâm Giai Lệ nhìn qua không đúng lắm.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Giai Lệ khắc chế nỗi sợ trong lòng để đến cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn nhìn thêm một lần.
Xe motor đậu dưới lầu đã không thấy, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhưng Lâm Giai Lệ đợi cả buổi cũng không nhìn thấy một chiếc xe nào quay lại.
Cô chỉ có thể rời khỏi khu nghiên cứu. Vì Lâm Giai Lệ phát hiện ra rằng càng đến gần cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, cô đói càng nhanh.
Thật ra chỉ cần lấy được dạ dày của số , debuff trên người cô sẽ suy yếu dần.
Nhưng Lâm Giai Lệ lại không dám một mình đối mặt với số .
Đặc biệt sau khi cô vào trong để tìm kiếm tin tức của đồng đội, phát hiện thang máy đầm đìa máu chảy.
Khuôn mặt Lâm Giai Lệ đầy mỏi mệt, kể lại những chuyện mình đã trải qua. Khi nói đến cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, biểu tình của cô kịch liệt bài xích nó.
"Chị nghi ngờ rằng có một thí sinh đã chết. Nhìn vảy trên mặt đất, có lẽ là Trần Chấp Chu.. Mất quá nhiều máu. Chị rất khó tin nổi cậu ấy còn có thể sống."
Sở Đông Lưu chậm rãi trợn to mắt.
Cậu hít sâu một hơi: "Em cũng có chuyện muốn nói với chị. Thẩm Thu đã chết."
Lâm Giai Lệ nói: "Thật ra tử vong trong không gian gấp khúc rất bình thường, đúng không... Nhưng chúng ta đều là ngoài ý muốn."
Sở Đông Lưu cười khổ một chút: "Chị Giai Lệ. Thật ra từ lúc đó em đã nghĩ rằng chúng ta thật sự cần phải liều mạng như vậy ư? Rõ ràng là cái gì cũng có, nếu trở thành sinh viên của Bạch Đế thì có gì thay đổi không? Chúng ta đều là tiến hóa giả cơ giới, kinh nghiệm của Bạch Đế chưa chắc đã thích hợp..."
"Muốn mạnh hơn? Địa vị càng cao, cuộc sống tốt hơn? Chính em đã có rồi. Thật ra em cũng không có dã tâm làm gia chủ. Huống hồ, hội đồng quản trị thực sự sẽ cho thủ lĩnh của quân phiến loạn dạy dỗ những sinh viên có khả năng cầm quyền ư?"
Vì Thẩm Thu đã chết, trên đường đi không khí vô cùng tịch mịch. Lâm Giai Lệ theo Sở Đông Lưu về lại căn phòng mà Tống Tử Ngọc đang dưỡng thương.
Khi nhìn thấy một con trâu đang ngoan ngoãn đứng dưới lầu, sắc mặt hai người biến lớn, ngay lập tức khởi động nguồn năng lượng trung tâm.
Quỳ Ngưu đang đứng ăn cỏ bên cạnh căn phòng. Cái đuôi bò không kiên nhẫn đu đưa đuổi lũ ruồi bọ biến dị muốn hút máu.
Đôi mắt Lâm Giai Lệ phát ra ánh sáng xanh: "Là một sinh vật cao duy cấp Năm!"
Klein Blue kích hoạt, bn ra ba cột sáng.
Quỳ Ngưu kêu lên "Mu mu", sáu cái chân đạp lên mặt đất, những tia sét vàng bắt đầu nổi lên.
Kim loại dẫn điện. Dù đã có một lớp bảo vệ ở bên ngoài cũng khó mà chống lại được đặc tính này.
Sở Đông Lưu hét lớn: "Cẩn thận!"
Cậu phóng ra một chuỗi phi tiêu, những ám khí này thường được trang bị ở bên eo, cũng giống như các bộ phận kim loại trên người, phi tiêu cũng là một bộ phận thân thể của Sở Đông Lưu.
Trong phi tiêu có trang bị tự động có thể nhắm đến mục tiêu. Lưỡi dao bén nhọn vùn vụt bay đến, cắt lưng Quỳ Ngưu thành ba đường máu.
Máu đỏ chảy xuống đất.
Quỳ Ngưu phẫn nộ rống lên!
Hôm nay Quỳ Ngưu rất tức giận. Bị một con Trường Sinh Uyên non chém, sau đó còn bị Trường Sinh Uyên già cưỡi trên lưng. Nhưng cũng không sao, dù gì cũng là Trường Sinh Uyên.
Nhưng hai cục sắt trước mặt là thứ gì?
Mũi tên ánh sáng của Lâm Giai Lệ bắn trúng con mắt của con trâu, máu thịt nổ tung.
Quỳ Ngưu chỉ có một con mắt, bây giờ con mắt đó đỏ ngầu lên, và sáu cái chân đạp ầm ầm trên mặt đất. Không hề do dự, nó điên tiết lao vào hai người!
...
...
Động tĩnh ở phía dưới rất lớn.
Tống Bạch đang nói chuyện với Tống Tử Ngọc, khó tránh khỏi dừng lại.
Ông đi đến cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Quỳ Ngưu đã bị Tư Thần hành một trận, bây giờ còn bị Lâm Giai Lệ và Sở Đông Lưu liên thủ tấn công.
Con trâu đâm đầu vào vách tường của khu dân cư, vang lên một tiếng "ầm" dữ dội.
Thân ảnh của Sở Đông Lưu lập lòe, trong khoảng cách ngắn phóng hệ thống động lực, cầm dao bay đến cắt đứt cổ Quỳ Ngưu.
Quỳ Ngưu kêu lên một tiếng "Mu..." thật dài, quỳ rạp xuống đất, hoàn toàn bất động.
Tống Bạch: "..."
Thí sinh vừa gặp mặt đã cho thầy đi nhờ xe, còn không thu phí, sau đó còn tự mình xuống dưới nước lấy cho thầy thêm con trâu để đi lại; còn những thí sinh vừa mới xuất hiện đã git cht phương tiện di chuyển của thầy giáo.
Thật là dễ phân định độ cao thấp.
Tư Thần nằm mơ thấy mình và Trường Sinh Uyên cùng nhau ăn khoai chiên và bò bít tết.
Khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm ở một vùng đất trống. Có cả Tống Bạch và các thí sinh khác.
Bây giờ vẫn còn là ban ngày. Nhìn vị trí của mặt trời, có lẽ là khoảng giờ, đúng giờ ăn cơm tối.
Trên mặt đất có một ngọn lửa hừng hực. Tư Thần nhìn kỹ vào, nhìn thấy một cái đầu hoàn chỉnh của Quỳ Ngưu đang được nướng trong lửa.
Đúng vậy, hoàn chỉnh, chưa được xử lý gì.
Lửa đã nướng hơn phút nhưng da của Quỳ Ngưu còn chưa chín.
Số nói: "Cậu tỉnh rồi. Quỳ Ngưu đã chết. Tống Bạch nói là không thể lãng phí thức ăn, muốn nướng nó lên ăn."
Nhưng hiển nhiên, dù là Tống Bạch hay nhóm người thừa kế thì không ai chịu nấu cơm.
Ôi, công dân cấp cao quý.
Tống Bạch cầm dao lột da trâu.
Máu của Quỳ Ngưu chảy ra, đỏ sậm, tanh hôi dị thường.
Tống Tử Ngọc bịt miệng lại, cảm giác hình như lại nôn nghén: "Thầy Tống... Hay là quên đi."
Lời này được nhiều người nhiệt liệt ủng hộ.
Sở Đông Lưu: "Thật ra dịch dinh dưỡng uống cũng ngon."
"Đúng vậy, hơn nữa hàm lượng dinh dưỡng cũng cao." Lâm Giai Lệ gật đầu.
Tư Thần lại không thấy hôi lắm.
Nhưng chắc chắn là ăn không ngon nổi...
Cậu im lặng một lát, nói: "Thầy ơi, để em làm."
Tư Thần thử nhiệt độ một chút, xác định thân thể có thể chịu đựng, sẽ không bị thương nên trực tiếp thò tay vào lấy đầu con trâu ra ngoài.
Nếu là lúc trước, với ngọn lửa thế này, cậu sẽ bị phỏng.
Nhưng cậu đã khác xưa.
Tư Thần chưa giải phẫu trâu, nhưng khi còn đi học, xuất phát từ mục đích thực nghiệm, cũng có giải phẫu một số sinh vật.
Cấu tạo thân thể khác nhau, nhưng kinh nghiệm vẫn có thể áp dụng.
Vì vậy, sau vài phút, cái đầu trâu to lớn chỉ còn xương, Tư Thần cũng không lấy nội tạng bên trong ra.
Tư Thần bắt đầu cắt ra phần ức, nướng trên một mặt kim loại phẳng, sau đó đem cục thịt cắt thành từng khối thịt vuông, tiếp tục bỏ lên nướng thêm một lúc cho đến khi chín vừa thì đưa cho Tống Bạch.
"Thầy, thầy ăn đi ạ."
Tống Bạch hơi gật gật đầu: "Tốt, không tồi chút nào."
Ông nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Không cần hồi sinh . Thầy làm chủ, cái hạt kia để lại cho con."
Tôn sư trọng đạo là truyền thống tốt đẹp.
Nhưng một phần là do Tư Thần đánh không lại Tống Bạch.
Chuyện này thì không thể không cảm ơn Quý Sở Nghiêu một chút.
Tư Thần vốn cũng không có nấu cơm, trù nghệ chỉ giới hạn trong việc đem đồ hộp hâm nóng lại.
Nhưng sau này, Quý Sở Nghiêu muốn xin lỗi đã gửi cho cậu rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi sống. Để luyện tập đặc tính khống chế lửa, quãng thời gian đó Tư Thần cũng đã ăn bò bít tết đến no nê.
Bây giờ, những món khác thì không chắc, nhưng nướng thịt bò thì Tư Thần tương đối thành thục.
Bạch Đế nở một nụ cười vô cùng hài lòng.
Tống Tử Ngọc ngồi ở một bên trợn mắt há mồm.
Sớm biết như vậy, năm đó chọn lớp học môn tự chọn ở cấp ba, cậu sẽ không đăng ký học đàn dương cầm mà là học nấu ăn!