Cao Dật Linh nói chuyện không khách khí như vậy, mặc dù đối phương lại kinh diễm, cũng bất mãn nói: “Lá gan của ngươi cũng lớn đấy, tới nơi này hỗn, còn dám gầm rú với ta, không sợ ta lột da ngươi?”
Tâm tình của Cao Dật Linh không tốt, ai chọc hắn người đó liền xúi quẩy, sắc điệu cực kém hắn nói: “Ngươi muốn lột da ta? Đừng cười chết người, ta không lột da ngươi, ngươi phải cảm ơn trời đất.”
Đối phương nhìn hắn gầy tong gầy teo, như đẩy một cái liền ngã, toàn thân trên dưới một trường cơ nhục, tóc như nữ nhân vừa đen vừa xinh xắn, mà ngay cả nữ nhân cũng không thanh tú như hắn, liền đối với hắn cười tà: “Bộ dạng thịt non da trắng của ngươi, sao không bán mình trong kỹ viện, đến lúc đó đại gia ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi.”
Những lời ô nhục như vậy, rất ít người có thể không để ý, huống chi là Cao Dật Linh. Vẻ mặt hắn biến sắc, mặc dù vẫn cười, bất quá nụ cười này vô cùng đáng sợ. “Ngươi có biết hay không người nói ta lời này, đại bộ phần về sau ngay cả nói cũng nói không được?”
Đối phương bị khí thế của hắn làm kinh sợ, trong khoảng khắc không nói được lời nào. Nhưng nhìn lại thân thể gầy yếu mới chạm đã ngã của Cao Dật Linh, có thể nào đối đầu được lưng hùm vai gấu như mình y đoán Cao Dật Linh chính là tự tráng thanh thế (tự nâng thanh thế của mình lên), vì thế y cười hố hố, chẳng những không sợ, lại còn đưa tay sờ mặt vừa mềm vừa non của Cao Dật Linh một phen. “Tiểu quỷ, mặt của ngươi vừa mềm vừa trắng, so với nữ nhân còn trơn mềm hơn, ngươi mà nằm trên đất, ta cũng liền thử xem, bảo đảm ngươi thích đến dục tiên dục tử.”
Cao Dật Linh bị sờ soạng mặt, còn bị nói loại lời hạ lưu, lệ quang (tia nghiêm khắc) lộ lên trong mắt. Nhưng hắn cũng không tức giận, còn quay lại cười một cái yêu mị, nụ cười này làm cho người ta mềm đến tận đáy lòng.
Hắn nhẹ giọng nói: “Cho dù ta nằm xuống, ngươi nhất định cũng không có thể động vào ta một phân một hào, nếu ngươi dám tiến lên như ngươi nói.”
Vốn người kia thèm thuồng sắc đẹp siêu phàm thoát tục của Cao Dật Linh, sắc mặt ác ý ác liệt vừa rồi của Cao Dật Linh, làm cho y nổi sắc tâm với Cao Dật Linh hiện tại bộ dáng thiên kiều bá mị của Cao Dật Linh như vậy, hắn lại sắc đảm bao thiên, dĩ nhiên thật kéo Cao Dật Linh phải bá vương mạnh mẽ thượng cung.
Y không nói hai lời mạnh mẽ áp đảo Cao Dật Linh xuống, háo sắc thở phì phò, sờ soạng eo của Cao Dật Linh.
Cao Dật Linh bắt lấy tay y, giọng càng nũng niụ: “Ngươi đừng gấp như vậy, ta thích chầm chậm, đáng ghét nhất là kẻ vội vàng.”
Hắn nói chuyện phả ra hơi thở thơm ngát, cũng không biết là mùi gì, lại làm cho người ngửi nó tê dại toàn thân hắn lại đáng yêu mềm mại thế kia, khiến cho trái tim người nọ nhảy loạn xạ, quả thực muốn nhảy ra. Cao Dật Linh đè g ngực của y, mị thanh nói: “Tim của ngươi đập nhanh hay không nhanh?”
“Cực nhanh, ngoan nào, bảo bối, nhanh cho ta hôn một cái.” Người nọ kêu loạn, đưa miệng xuống hôn Cao Dật Linh.
Cao Dật Linh cười cười né tránh, dùng sức ấn g ngực của y xuống một cái. “Một người yêu ta chưa đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, ta sẽ không để cho hắn hôn, tim của ngươi nhảy ra ngoài chưa?”
Người nọ nghĩ hắn đang nói lời ngọt ngào của tình nhân, càng chịu không nổi Cao Dật Linh kiều diễm như vậy, ôm lấy đầu của hắn muốn cưỡng hôn. Khi còn cách môi của Cao Dật Linh một tấc, y bỗng nhiên há to miệng, ôm lấy g ngực của mình, cố gắng hít thở không khí, ánh mắt cơ hồ trắng dã.
Cao Dật Linh cười ngọt ngào nói: “Như thế nào? Ta đẹp đến mức tim của ngươi muốn nhảy ra ngoài phải không? Bất quá hình như nhảy chưa đủ nhanh, ta sẽ làm cho nó đập nhanh hơn một chút.”
Cao Dật Linh lại ấn vào ngực của y một cái nữa, người nọ ngay cả nói cũng không nói được, chỉ có thể lăn trên đất ôm ngực rên la, tiếng la thê lương khó nghe.
Cao Dật Linh áp sát mái tóc xinh đẹp đến cực điểm của chính mình đến cái đầu kia, chớp mắt với y, nhưng trong mắt tràn ngập tàn nhẫn. “Ngươi hạ lưu, Miêu Cương không ai dám chọc ta, bởi trên người ta không có chỗ nào có thể chạm được, đụng vào sẽ lấy mạng người. Đây là một chút giáo huấn cho ngươi, chỉ cho ngươi đau nửa canh giờ, ngươi tốt nhất cút nhanh khỏi mắt ta lần sau còn chọc đến ta, ta khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn.”
Người nọ đâu có ngu lại dám chọc đến Cao Dật Linh, liền cuốn cuồn chạy nhanh, nửa canh giờ sau, y đến chỗ tổng quản tố cáo tội của Cao Dật Linh.
Trần Sinh Tài gia tài bạc triệu, việc nhiều như lông trâu, nhưng một mình hắn lại không quản hết nhiều việc như vậy hơn nữa hắn đối với tất cả thân thích không dám ủy dĩ trọng nhâm (ủy thác việc quan trọng), bởi hắn biết thân thích đa phần lỗ mãng giả dối, chính là tham yêu gia tài của hắn. Song đối với Đàm Thiên Diễn lại ngoại lệ, hắn vô cùng tín nhiệm y, vẫn muốn đem một chút chuyện bàn giao cho Đàm Thiên Diễn xử lý.
Nhưng Đàm Thiên Diễn thứ nhất không thích quản sự, thứ hai chính mình cùng Trần Sinh Tài chỉ là quan hệ thông gia, sợ nhất dính vào tiền tài của Trần gia, sẽ gặp miệng người mượn cớ, cho nên y mượn cớ từ chối nhiều lần. Nhưng bất luận y thoái thác thế nào, Trần Sinh Tài vẫn không thay đổi dự tính ban đầu.
Cuối cùng Đàm Thiên Diễn đành phải miễn cưỡng nói: “Tỷ phu, tính đệ lười nhác, quản không được chuyện, huynh nếu cứ khăng khăng muốn đệ quản sự, được rồi…Hiện tỷ tỷ đang có thai, không nên quản sự, ta sợ chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này làm phiền lòng nàng, tạm thời thay mặt nàng quản lý chuyện trong Trần phủ, còn chuyện bên ngoài đệ không quản.”
Cũng bởi chuyện này, cho nên việc trong Trần phủ, bất luận lớn nhỏ, nếu tổng quản không xử lý được, sẽ tìm gặp Đàm Thiên Diễn giải quyết.
Tuy Đàm Thiên Diễn nói sẽ không quản sự, như tôi tớ Trần phủ từ trên xuống tính ra cũng trăm người, xung đột một ngày cũng không ít, qua sự giải quyết của Đàm Thiên Diễn, nhưng có ít người không dám không nghe, có thể thấy bản lĩnh quản sự của y rất cao, tuyệt không vô tích sự như chính y nói.
Hôm nay tổng quản khắc khổ tìm đến Đàm Thiên Diễn.
“Đàm thiếu gia, Lý Đại của tảo miếu kéo ta nói muốn cáo Cao Dật Linh hạ độc, ta thật sự không có cách nào, sở dĩ…”
Đàm Thiên Diễn vốn đã không có cảm tình tốt với Lý Đại, Lý Đại thường ngày làm việc lười nhác, vừa thích cậy mạnh hiếp yếu. Thế nhưng Đàm Thiên Diễn nghe đến cái tên Cao Dật Linh, trong khoảng khắc không nhớ ra Trần phủ có người này. Y lẩm bẩm: “Cao Dật Linh…”
Đàm Thiên Diễn bỗng nhớ nhất định là hài tử hôm đó cứu Trần Sinh Tài.
“Cho bọn họ vào.”
Lý Đại khẩn trương bước vào, còn Cao Dật Linh vẻ mặt không hề gì nhìn Đàm Thiên Diễn ngồi ở thượng vị, cười ngọt ngào với y. Chỉ tiếc Đàm Thiên Diễn không phản ứng gì, bởi vì lần trước y đối với sự uy hiếp của Cao Dật Linh đã có ác cảm cực điểm.
Lý Đại lên trước lễ phép, “Đàm thiếu gia, hắn —” y chỉ vào Cao Dật Linh: “Tiểu tử này vừa rồi hạ độc ta, làm cho tim đập điên cuồng, thiếu chút nữa là chết. Người nhất định phải đuổi hắn đi, nếu không vạn nhất hắn độc sát người phải làm sao?”
Đàm Thiên Diễn biết Lý Đại tuy tồi tệ, nhưng tuyệt đối không thể nói dối, huống chi chuyện hạ độc nghiêm trọng thế, Lý Đại càng không thể nói lung tung. Y hướng Cao Dật Linh dò hỏi: “Ngươi có gì muốn nói?”
Cao Dật Linh lắc đầu, vẫn cười ngọt ngào với Đàm Thiên Diễn, cũng chớp chớp mắt với y, Đàm Thiên Diễn làm bộ như không phát hiện. Cao Dật Linh sắp cười không nổi, dù sao chính mình nhiệt tình như vậy, đối phương lại lạnh lùng thản nhiên, ngược lại, chính mình quả thật như ngu như xuẩn đến cực điểm. Đối phương cũng không để ý đến hắn, hắn còn tiếp tục tung mị nhãn với đối phương. Mặc dù trên mặt của Cao Dật Linh lộ vẻ tươi cười, nhưng lại như muốn bóp méo lên.
Đàm Thiên Diễn không muốn nhìn đến Cao Dật Linh, vì thế y nhanh nói: “Nếu ngươi không có phản bác gì, vậy lời của Lý Đại là thật, hơn nữa hắn không có vu hại ngươi. Tổng quản, chúng ta không báo quan, nhưng lập tức đuổi Cao Dật Linh đi.”
Nghe lời phán quyết vô lý đó, Cao Dật Linh há to mồm, thiếu chút nữa nói không ra lời. Chuyện gì đã xảy ra với Đàm Thiên Diễn này? Y bị mù không thấy mình đẹp không ai bằng thì thôi, thế mà lại tin lời của kẻ thối nát này muốn đuổi hắn đi?
Lửa giận bốc lên, mặt tươi cười ngọt ngào tới cực điểm lập tức trở nên nộ khí trùng trùng.
Chết tử tế không chết, Lý Đại vừa nghe tới Cao Dật Linh bị đuổi, chính là hợp tâm ý của y, khóe miệng loạn cười, đụng bả vai của Cao Dật Linh, nói chút lời châm chọc: “Nếu ngươi vừa rồi nghe lời một chút không phải là tốt rồi. Đúng rồi, nếu ngươi sống bên ngoài không được thì vào kỹ viện bán mình, ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi.”
Cánh tay của Cao Dật Linh nâng lên, vừa vặn đụng chính là cái miệng thối của Lý Đại kia, hắn hoàn toàn không kiềm lực, đánh cho miệng Lý Đại chảy máu, kêu khóc oa oa.
Tổng quản sợ đến mức không nói nên lời, chưa từng có người nào dám gây sự trước mặt Đàm Thiên Diễn. Tuy rằng Đàm Thiên Diễn thoạt nhìn luôn mỉm cười, nhưng khả năng của y ẩn hàm (im im mà … ra khói =))), có khi khiến cho đáy lòng người nổi lên cảm giác lương ý (cảm giác lạnh).
Cao Dật Linh cười lạnh nói: “Ngươi kêu la cái gì, ta còn không kêu mà? Ngươi còn dám kêu.”
Lý Đại giận dữ nói: “Ngươi đánh miệng của ta, ta còn không kêu ngươi bồi tiền để ta đi xem đại phu. ngươi”
Không cho Lý Đại nói xong, Cao Dật Linh kéo tay áo, chỉ vào vết máu trên đó, khí thế lăng nhân nói: “Ta đền bạc cho ngươi? Ngươi quỷ hạ lưu, máu thối của ngươi làm dơ y phục bảo bối của ta, nếu ngươi không đền trăm bạc lượng, ta liền đánh ngươi. Đền tiền cho ta, một trăm bạc lượng, không nói nhiều.”
Lý Đại hừ nói: “Làm gì có chuyện này, ngươi —-”
“Lần trước ta đã cảnh cáo ngươi, còn chọc ta sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn, ngươi luôn gây chuyện với ta, đừng trách ta không khách sáo với ngươi.” Lúc Cao Dật Linh nói chuyện, toàn thân tỏa ra khí tức rùng người vô cùng kinh khủng.
Lý Đại biết rõ thiếu niên này nhỏ yếu hơn mình, nhưng khí tức trên người thiếu niên này không có mấy người có thể chịu được, y cứ đứng như thế, mồ hôi lạnh chảy đầy người, động cũng không dám động, hướng ánh mắt cầu cứu sang tổng quản.
Ngay cả Lý Đại này là người hiếp thiện sợ ác cũng sợ Cao Dật Linh, chớ nói chi là tổng quản hiền lành, hắn làm sao dám quản Cao Dật Linh hung ác như vậy.
Y chuyển sang cầu cứu Đàm Thiên Diễn. “Đàm thiếu gia…”
Đàm Thiên Diễn vừa rồi đều đem hết thảy vào mắt, y châm chọc nói: “Cao Dật Linh, ta nhìn qua không ít người, nhưng ác nhân biến sắc mặt tức khắc lại thật hiếm thấy, còn dám uy hiếp người bị hại.”
Không nghe không tức, càng nghe càng tức. Cao Dật Linh tức giận nói: “Ngươi câm mồm cho ta, ai là người bị hại a? Ngươi muốn làm rõ, là ta, ta mới là người bị hại.”
Cao Dật Linh không phân biệt chủ tớ, tới trước mặt của Đàm Thiên Diễn, chỉ vào mũi của Đàm Thiên Diễn không chút lễ độ chửi ầm lên: “Ngươi hỗn đản, nếu hắn cưỡng gian ngươi, ngươi cho hắn cưỡng gian hay không? Nếu ngươi ngoan ngoãn để hắn cưỡng gian, ta liền phục phán quyết của ngươi, nếu không có đánh chết ta, ta cũng không phục.”
Đàm Thiên Diễn ngẩn ra, bật cười nói: “Ngươi cũng không phải là nữ.”
Thế nhưng Cao Dật Linh nắm ống tay áo của Đàm Thiên Diễn, tổng quản cùng Lý Đại chưa từng thấy tôi tớ vô pháp vô thiên như thế, tất cả đều giật mình nhìn trò hay trước mặt Cao Dật Linh chửi ầm Đàm Thiên Diễn.
“Ngươi mù sao? Ta không phải nữ, nhưng bộ dạng ta so với nữ nhân còn kiều mị đáng yêu hơn, ngươi nói thế gian có ai đẹp hơn ta? Tây Thi, Dương quý phi, nữ nhân này là sinh không cùng niên đại với ta, bằng không lúc nhìn thấy ta, liền xấu hổ mà nhảy sông tự vận tự sát. Ngươi rốt cuộc có hiểu không? Đồ ngu ngốc!”
Cao Dật Linh là bộ dạng tuấn mỹ đáng yêu, nhưng bản lĩnh tự khoa tự sướng tán (tự khoe tự khen) (mèo khen mèo dài đuôi =))) của hắn hiển nhiên càng thêm càng cao hơn dung mạo của hắn. Mỹ nữ có tên trong lịch sử bị hắn chê đến không đáng một xu, mà trước mặt mọi người hắn mắng Đàm Thiên Diễn ngu ngốc, làm tổng quản cùng Lý Đại giật mình há hốc miệng, ai cũng chưa gặp qua tiểu phó nhân khuất khuất dám to gan khiêu khích chủ nhân như vậy.
Đàm Thiên Diễn vốn không có hảo cảm với Cao Dật Linh, nhưng bộ dạng tức giận lúc này của Cao Dật Linh, tràn ngập vẻ đẹp hoạt bát, so với cái nháy mắt vờ vĩnh, nụ cười cố ý ngọt ngào của hắn còn đẹp hơn nhiều. Lần đầu tiên y cảm thấy nam hài này không chỉ tuấn, mà còn tràn ngập linh khí vô dĩ ngôn dụ (không lời nào nói rõ), trên thế gian này đích xác rất ít người có thể sánh được.
Phải nói Đàm Thiên Diễn đã đi qua đại giang nam bắc, nhưng chưa gặp qua người nào đẹp hơn Cao Dật Linh lúc này, càng tuấn, càng tràn ngập linh khí. Hắn nói hắn so với Tây Thi, Dương quý phi càng đẹp hơn, lúc này Đàm Thiên Diễn lại càng không thể không thừa nhận hắn nói đúng, cho dù hiện tại có hàng ngàn hàng vạn mỹ nhân đứng bên cạnh Cao Dật Linh, chỉ sợ ánh mắt y vẫn bị Cao Dật Linh đoạt đi.
Một loại hưng phấn không hiểu chạy tán loạn ở hạ thân của Đàm Thiên Diễn, thân thể của y như có một ngọn lửa hừng hực nóng lên.
Y phất phất tay, ý bảo tổng quản cùng Lý Đại lui xuống, tổng quản cùng Lý Đại nghĩ y muốn lén xử trí Cao Dật Linh, liền vội đi xuống, không dám quản chuyện còn Cao Dật Linh mắng một hơi dài, mắng đến cơ hồ không thở được, đang thở dốc, cho nên cũng không thấy động tác ý bảo người khác lui xuống của Đàm Thiên Diễn.
“Như thế nào? Ngươi nói lại không được, thừa nhận lời của ta?” Ánh mắt khiêu khích của Cao Dật Linh nhìn sát Đàm Thiên Diễn.
Ánh mắt của hắn lại làm cho người khác động lòng như vậy, làm cho Đàm Thiên Diễn trùng động quá mức, muốn giữ Cao Dật Linh, thô bạo, làm cho hắn thở cũng không được, đem Cao Dật Linh hôn đến mềm nhũn trong ngực mình ngay cả chống cự cũng chống cự không được, đến lời khiêu khích cũng không được thành lời, chỉ có thể môi ướt át, hốc mắt rơi lệ nhìn mình.
(Edit:Anh Diễn bệnh quá, từ nãy giờ nha, để ý nha, thích người ta nổi giận à. Đúng là quá bệnh.
Beta: Nghĩ một đằng nói một nẻo, pé Linh ko vì đến ngày mà chết thì cũng zì tức chết ah.)
Loại trùng động mãnh liệt như thế, chuyện này cơ hồ làm cho Đàm Thiên Diễn mất đi lý trí. Y nắm chặt thành ghế, y tự tin là người tự chủ rất mạnh, không thể tin được chính mình trùng động mạnh đến nỗi không khống chế được như vậy.
Cao Dật Linh lại làm được chuyện mà không có bất cứ nữ nhân nào làm được.
“Nói chuyện với ngươi a! Ngươi cho là ngươi không nói lời nào giả câm điếc, ta sẽ sợ ngươi sao?” Cao Dật Linh giận đến cực điểm, lớn tiếng hét.
Đàm Thiên Diễn còn muốn nhìn một hồi nữa bộ dạng linh diễm vô pháp của hắn, thấp giọng nói: “Cho đến bây giờ ta không cảm thấy là ngươi xinh đẹp.”
Câu nói kia hiển nhiên là đánh vào chỗ đau của Cao Dật Linh. Hắn phát cuồng lên, chỉ vào chính mình nói: “Bộ dạng ta không đẹp? Hỗn đãn, mắt ngươi không chỉ mù, ta thấy đầu của ngươi cũng không rõ ràng lắm. Ngươi không thấy mặt của ta xinh đẹp như vậy, không thấy được khí chất của đặc biệt như vậy, không thấylàn da của ta còn non mềm hơn cả nữ nhân sao?”
“Bộ dạng của ngươi cũng tạm được, khí chất thô tục không chịu nổi, làn da thoạt nhìn cũng chỉ là bình thường mà thôi.”
Đàm Thiên Diễn vừa nói lời này xong, Cao Dật Linh tức giận đến đỏ bừng cả mặt, giận đến kéo y sam tay trái lên, tay phải bắt lấy tay của Đàm Thiên Diễn đến sờ chính mình, tức giận tận trời nói: “Hỗn đãn, hôm nay nếu ta cho ngươi đi ra tận cửa nói ta bộ dạng khó coi, ta ngay tại đây thắt cổ tự sát, không nói câu thứ hai.”
“Trước tiên ngươi sờ mặt của ta, trơn trơn mềm mềm, trắng trắng hồng hồng, có phải xinh đẹp hơn nữ nhân phải không?”
Đàm Thiên Diễn bị hắn nắm tay bắt sờ mặt của hắn, mặt của hắn đầy tính co giãn, sờ lên giống như hòa làm một, hô hấp của Đàm Thiên Diễn không thông, làm cho y dục bãi bất năng y nhìn chằm chằm đôi môi mọng đỏ thở hổn hển của Cao Dật Linh, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp rực rỡ, giống như cầu người ta hôn.
Trong ánh mắt của Đàm Thiên Diễn có chút rực rỡ, nở nụ cười, lại thản nhiên nói: “Coi như bình thường, bất quá môi của ngươi tái nhợt không huyết sắc, khí sắc cũng không tốt, còn đẹp thì nhìn không ra cho dù ngươi thật sự đẹp, nhưng cũng không làm người ta trùng động muốn âu yếm, cái này giống như hoa đẹp, nhưng không mùi cũng là uổng phí.”
“Khí sắc ta không tốt? Hỗn đãn, trên đời này khí sắc tốt như ta có không có mấy người, làm sao khí sắc không tốt? Ngươi nói thật cho ta, kỳ thật ngươi muốn hôn ta đến phát điên rồi đúng không?”
“Ngươi đừng nghĩ trên mặt ngươi thiếp vàng, ta cảm thấy bộ dạng ngươi phi thường khó coi, hiện tại ta nói thật có thể để ta đi ra cửa? Đúng rồi, ngươi muốn thắt cổ tự sát, nhưng đừng làm dơ gian phòng ở…”
Cao Dật Linh tức đến liên tục giậm chân, giữ chặt Đàm Thiên Diễn tức giận nói: “Gian phòng này còn quan trọng hơn ta sao? Ngươi hôn cho ta, ta miễn phí cho ngươi hôn, nếu không cứ như vậy cho ngươi đi ra ngoài, ta cũng không cần sống.”
“Ta không cần. Xin ngươi, buông tay ra, hôn loại người quái dị như ngươi, chỉ sợ ngày mai giá trị mỹ nam tử đệ nhất kinh thành ta đây sẽ rớt xuống.”
Cao Dật Linh tức giận đến mất đi lý trí, nghe lời nói này nếu hắn còn lý trí, tự tôn của hắn mặc cho người giẫm đập hắn ôm lấy người của Đàm Thiên Diễn. “Nếu ngươi không hôn ta, ta sẽ không có ngươi đi ra ngoài, nghe thấy không?”
Đàm Thiên Diễn cảm thấy kỳ quái nói: “Ngươi này thật kỳ quái, từ trước đến nay chỉ có người khác đòi hôn, chứ đòi người hôn mình, thật là bá đạo.”
(Quá là bá đạo mà, ta thấy giống như nồi nào vung đó mà =)))
Cao Dật Linh ngước đầu lên, ánh mắt của hắn tức giận đến phát sáng, động lòng người đến nói không nên lời, Đàm Thiên Diễn cơ hồ muốn mê loạn trong mâu sắc (màu mắt) của hắn rốt cuộc y khó chịu được nữa, không còn đùa giỡn với thiên hạ đáng yêu này nữa, bỗng bắt lấy Cao Dật Linh, hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Cao Dật Linh đang muốn chửi bậy, nào biết Đàm Thiên Diễn nói hôn là hôn, toàn thân hắn còn bị Đàm Thiên Diễn ôm chặt lấy.
Đàm Thiên Diễn cảm giác đường cong thân thể của hắn, miệng lưỡi lướt qua từng ngóc ngách trong miệng hắn, hôn rực cháy như lửa lướt qua môi của hắn.
Nụ hôn kia vừa bá đạo, vừa cường thế, như lửa chiếm người, Cao Dật Linh chưa từng bị thô bạo cưỡng hôn như thế này, cơ hồ chân hắn mềm nhũn.
Cao Dật Linh nhanh chóng không thở nổi, Đàm Thiên Diễn còn không buông tha hắn, tiếp tục cưỡng hôn, còn liếm còn cắn đôi môi đầy đặn của hắn cuối cùng hắn yếu ớt ngã vào lòng của y, thở cũng không thở nổi, mặt đỏ bừng.
“Ngươi…ngươi…như thế nào…lại có loại hôn này? Miệng ta xuýt bị ngươi cắn đứt.”
Giọng của hắn khàn khàn, nghe mị vô cùng, không giống như đang mắng người, thật giống làm nũng môi của hắn hôn đến sưng đỏ, khóe mắt đều là mị quang.
Ánh mắt như lửa của Đàm Thiên Diễn nhìn Cao Dật Linh ngọt đến chết người trong lòng mình, thản nhiên cười nói: “Tốt lắm, ta hôn ngươi, ngươi vạn lần không được tuyên truyền ra ngoài, nói ta hôn người xấu như ngươi, nếu không thân giới (giá trị con người) của ta nhất định thảm bại, ngày mai mỹ nam tử đệ nhất kinh thành đổi người làm.”
Thấy Cao Dật Linh sửng sốt, Đàm Thiên Diễn liền cười đem Cao Dật Linh mềm nhũn trên người y đặt xuống đất, còn luôn miệng cảnh bảo: “Ngươi vạn lần không được nói cho người khác biết ta hôn ngươi, nếu không người khác biết ta hôn người xấu như ngươi, thì đến lượt ta tự sát. Còn vừa rồi chuyện ta mới hôn ngươi, hy vọng người không cần hiểu lầm hảo ý của ta.”
Cao Dật Linh vừa rồi bị hôn đến mặt đỏ như lửa, nhưng bây giờ hắn tức giận toàn thân đỏ bừng, hắn rống lớn, cầm lấy bình hoa trên bàn. “Tên hỗn đản này, đi chết đi!”
Đang lúc Đàm Thiên Diễn đóng cửa lại, bình hoa nện vào cửa, sau đó rơi xuống đất, ngoài cửa tâm tình Đàm Thiên Diễn phi thường sung sướng, còn tràn đầy tươi cười.
Trái lại Cao Dật Linh ở bên trong cánh cửa, hắn không chịu được chửi ầm lên, giọng nói cho dù cách đó ba phòng còn nghe được.