Quân Hoài Lân ở sơn trang vài ngày, tâm tình sảng khoái, mỗi đêm khi muốn đi ngủ, người hầu đã xử lý phòng của hắn đâu vào đấy, buổi sáng khi thức dậy, người hầu đã sửa sang lại phòng, lau chùi sạch sẽ, còn thường để vào bình một ít hoa nở rộ.
Nếu buổi sáng bỗng nhiên hứng lên muốn vẽ tranh, trên bàn đã sớm được chuẩn bị giấy lụa, ngay cả mực cũng được mài cẩn thận; nếu vào buổi sáng sớm hắn muốn đọc sách, sẽ phát hiện cuốn sách hắn muốn đọc đã được đặt trên bàn, không cần phải đi kiếm; nếu hắn phiền lòng, muốn đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, thời tiết nếu không tốt, trước cửa sẽ được đặt một cái ô, nếu thời tiết tốt, trước cửa lại có chiếc quạt, Quân Hoài Lân chưa bao giờ gặp chuyện hạ phó hiểu chuyện hiểu ý như thế, hắn gọi tổng quán nhất định phải thưởng tiền cho hạ phó này.
Tổng quản khen hạ phó này không dứt: “Thiếu gia, không phải ta nói, người này vừa tới, nhưng hắn khắc khổ chịu khó lắm, làm nghiêm túc hơn so với một ít lão trường công (gia nô lâu năm), ngươi kêu hắn làm cái gì, hắn liền làm cái đó, tuyệt không ngại khổ.”
“Hắn tên gọi là gì?”
“Hắn họ Thanh, tên chỉ có một chữ Tranh.”
“Thanh Tranh, thậm chí có người có tên kiểu này.” Quân Hoài Lân buồn cười nói.
Tổng quản cũng gật đầu nói: “Ta ở bên thiếu gia làm việc, cũng hiểu ít văn vẻ, nhìn tên hắn, nghĩ đến hắn là bao cỏ, nhưng thấy hắn bề ngoài đường đường, phải là nhất thời nghèo túng tha hương, sau lại biết hắn viết chữ, mới phát hiện người này chữ viết rất khá, ta nghĩ thiếu gia luôn ngại nô bộc hầu hạ người không được chu đáo, cho nên bảo hắn làm xem, không ngờ được thiếu gia vừa lòng như thế, ta đây sẽ cho hắn thêm bạc.”
“Sao chứ, cho hắn ít bạc sao?”
“Cũng không phải, hắn nói hắn chỉ cần một nơi no ấm hưu túc, bạc nhiều ít không thành vấn đề, ta nhìn tướng mạo của hắn đẹp, sợ hắn thông đồng với tỳ nữ, làm việc cũng không chăm chỉ, cho nên cấp cho hắn đặc biệt ít, không ngờ được hắn làm việc tốt như vậy, tự nhiên muốn cho hắn thêm bạc.”
“Được rồi, tổng quản, tùy ngươi lo liệu đi! Nói cho hắn biết, ta cảm thấy hắn làm tốt lắm là được rồi.”
“Vâng a, lúc lần trước phân phó thưởng bạc cho hắn, ta nói với hắn thiếu gia khen hắn làm tốt lắm, mặt hắn vui vẻ lắm!” Tổng quản lại nói tiếp: “Bộ dạng của hắn thật anh tuấn, mà ngay cả ta là nam, cũng biết được bộ dạng của hắn anh tuấn cỡ nào. Mà lại đảm đương hạ phó, cũng thật là mệnh a!”
Quân Hoài Lân không để ý đến lời của tổng quản, mãi cho đến vài ngày sau, khi Sử Nghệ Anh cùng hắn đang tản bộ, mới nhắc lại cho hắn: “Biểu ca, huynh có gặp qua hạ phó bộ dạng thực anh tuấn chưa?”
Quân Hoài Lân cau mày nói: “Ai a! Muội nói là Tiểu Trần Ca sao?”
“Không, là một hạ phó rất anh tuấn, tỳ nữ của muội đều nói về hắn mà.”
“Là hạ phó anh tuấn kia thông đồng với tỳ nữ của muội sao?”
Sử Nghệ Anh nhẹ cau mày, “Không phải, ngày đó khi ta qua hoa viên, nhìn thấy một nam tử rất anh tuấn đang cắt tỉa hoa, hắn nhìn chằm chằm vào ta, ta nhìn trang phục của hắn mặc là của hạ phó, cũng không biết hắn là ai, không ngờ hắn còn hỏi ta có phải là Sử tiểu thư không?”
Quân Hoài Lân nói: “Sao lại hỏi như thế?”
Sử Nghệ Anh tựa hồ cũng không nói nên nguyên cớ, “Cũng không có gì, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn muội có chút hơi quái.”
“Hắn khinh bạc muội sao?” Quân Hoài Lân có chút tức giận, không có chuyện gì làm hắn tức giận bằng chuyện người khác khinh bạc biểu muội của hắn.
“Không có, ánh mắt của hắn tràn ngập sự đánh giá, thoạt nhìn không giống ánh mắt của người hầu. Sau đó một lần nữa, muội lại gặp hắn đang dọn phân, chỉ bất quá hắn ngừng lại, không phải lau mồ hôi, không phải nghĩ ngơi, chỉ là đứng, muội nhìn hắn có chút kỳ quái, liền tò mò với cái nhìn của hắn. Huynh đoán ra hắn đang nhìn cái gì không?”
Quân Hoài Lân đoán không ra, “Nhất định là nhìn chuyện thú vị gì đó, đúng không?”
Sử Nghệ Anh nhíu mày, “Biểu ca, huynh đoán xem huynh có phải là chuyện thú vị hay không.”
“Huynh?” Quân Hoài Lân không dám tin vào chính mình.
Sử Nghệ Anh gật đầu, “Đúng vậy, khi đó huynh đang ở trong đình hoa viên vẽ tranh, hắn đã ở đó nhìn huynh, bởi hắn đứng ở nơi góc chết, cho nên huynh sẽ không phát giác ra có người nhìn huynh, muội vốn tưởng hắn đáng nhìn cái gì đó khác, nhưng lúc huynh vẽ xong, hắn cũng dọn phân đi luôn.”
“Biểu muội, muội nghĩ nhiều quá đó! Có lẽ hắn đang ngắm cảnh sắc trong hoa viên cũng không chừng.”
Sử Nghệ Anh nói: “Biểu ca, ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng huynh ở đằng kia vẽ tranh hai ba canh giờ, hắn cũng ngơ ngác đứng nhìn ở nơi đó hai ba canh giờ. Có người nào nhìn cảnh sắc, có thể nhìn hai ba canh giờ không?”
Quân Hoài Lân nghe vậy lắp bắp kinh hãi, mà Sử Nghệ Anh còn nói tiếp: “Muội thấy bộ dạng người kia anh tuấn, ánh mắt của hắn thoạt nhìn cũng không như những hạ phó khác, mà hắn lại ở lại làm chuyện dọn phân, cắt tỉa hoa, chung quy khiến cho người ta thật cảm thấy quái dị, hơn nữa để người anh tuấn thế này trong nhà luôn không tốt, nghe nói các tỳ nữ đều vì sự chú ý của hắn, mà suýt nữa làm ồn ào chuyện không hay, hắn còn tới còn chưa đầy mấy ngày đã như vậy, nếu ở lại lâu dài, chẳng phải là càng quản không được người trên dưới.”
Quân Hoài Lân không nghĩ qua điều này, hắn nói: “Huynh sẽ gọi tổng quản đưa hắn đến hỏi rõ ràng, biểu muội, muội yên tâm, huynh sẽ xử lý.”
Trở lại phòng, Quân Hoài Lân lập tức kêu tổng quản đưa theo tên người hầu đi vào đại sảnh, người nọ đội mũ sát mặt cúi đầu, nhìn không ra xấu đẹp thế nào.
Quân Hoài Lân có chút không kiên nhẫn, đành phải nói: “Ngước đầu lên cho ta nhìn?”
Người nọ tựa hồ có chút do dự, cuối cùng y rốt cục cũng ngước đầu lên, Quân Hoài Lân vốn đang uống trà, vừa nhìn thấy mặt của y, chén trà trên tay rơi xuống đất, Quân Hoài Lân muốn cúi người nhặt mảnh vỡ, ngón tay vì thế mà chạy máu, hắn không tin được: “Ngươi…”
Cao Dật Tĩnh nhìn hắn bị chảy máu, liền chạy tới, giúp hắn cầm máu.
Quân Hoài Lân vung tay y ra, lão tổng quản cũng không biết tột cùng xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy không khí giữa bọn họ là lạ.
Quân Hoài Lân vừa thấy lão tổng quản vẻ mặt nghi hoặc, lấp tức đuổi đi: “Ngươi lui xuống, ta có chuyện nói với hắn.”
Lão tổng quản lui xuống, Quân Hoài Lân không để y đến vết cắt trên tay, cả giận nói: “Ngươi vậy mà lại trà trộn vào nhà của ta, Thanh Tranh, nguyên lai chính là chữ Tĩnh, ta lại không nghĩ ra.”
“Chúng ta đến chỗ ở của ta, hoặc phòng của ngươi nói được không? Ở trong này rống lớn, chỉ sợ sẽ bị mọi người nghe được.”
Quân Hoài Lân biết y nói có đạo lý, chuyện này nếu ở Quân gia thổi phồng lên, hắn sẽ không tất làm chủ tử. Muốn nói chuyện thì có thể, nhưng hắn tuyệt đối không có Cao Dật Tĩnh bước vào phòng hắn một bước, hắn hận giận nói: “Được, chúng ta đến chỗ của ngươi.”
Chỗ ở của Cao Dật Tĩnh, là sài phòng trong góc tối của hoa viên bị bỏ hoang, y nói với tổng quản y thích yên tĩnh, cho nên muốn ở sài phòng bỏ hoang này. Sài phòng này y đã dọn dẹp qua, tuy nó không lịch sự tao nhã, chí ít cũng rất sạch sẽ, còn có một cái giường để nằm.
Vừa khép cánh cửa sài phòng lại, Quân Hoài Lân liền chửi xối xả lên Cao Dật Tĩnh.
“Kẻ điên này, lại tới nhà ta làm hạ phó, nếu không có biểu muội nói với ta là ngươi là lạ, ta đại khái cũng không thể phát hiện.”
“Ta chỉ muốn nhìn ngươi, đứng xa xa nhìn ngươi, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?” Lời nói cuồng dại ôn nhu, chính là ngữ khí mà Cao Dật Tĩnh luôn nói chuyện với hắn, tràn ngập thâm tình vô hạn, chính vì thâm tình ôn nhu của y lại làm cho Quân Hoài Lân cảm thấy ghê tởm.
“Ngươi còn tranh luận, người là tam thiếu gia Cao gia Tô Châu, ở đây làm người hầu, bất luận ai trong đại yến võ lâm nhìn qua ngươi, chẳng lẽ sẽ không nhận ra ngươi sao? Đến lúc đó bọn họ đều hoài nghi vì sao ngươi lấy thân phận này đi dọn phân, cắt hoa?”
Cao Dật Tĩnh đích xác không thể trả lời câu hỏi của Quân Hoài Lân, y thống khổ nói: “Ta muốn gặp ngươi, từ lúc nhìn thấy ngươi, ta liền không có phút nào mà không nghĩ đến ngươi. Lân – ta khống chế không được chính mình.”
Vừa nghe y gọi hắn thân mật như thế, Quân Hoài Lân khó có thể chịu được tức giận la lên: “Ngươi đủ chưa? Ta đã nói vô số lần với ngươi, ta muốn ngươi biến mất trước mặt ta, ngươi không nghe sao? Ta sắp thành thân, huống chi ta đối với nam nhân không có hứng thú.”
“Hảo, ta biết.”
Cao Dật Tĩnh thản nhiên nói, bỗng nhiên đi ra ngoài, Quân Hoài Lân thấy y bình tĩnh như thế, cảm thấy có chút quái dị, vì thế hắn cũng đứng dậy ra xem, không ngờ Cao Dật Tĩnh cầm lấy con dao cắt hoa, hướng trên mặt mình cắt một đường, máu chảy thành đường rơi xuống, may mà miệng vết thương không sâu, chỉ chảy chút máu. Thấy y còn muốn làm tiếp, Quân Hoài Lân giật mình kêu to: “Ngươi làm cái gì?”
“Chỉ cần ta hủy khuôn mặt anh tuấn này, người khác cũng không nhận ra ta là Cao Dật Tĩnh, ta đây có thể lưu lại?”
Giọng của hắn nhẹ tựa làn gió, hơn nữa máu chảy trên má, tuy hành động không mang tính cuồng bạo, nhưng nội tâm tựa hồ kiên trì không một kẻ nào có thể thay đổi, tình yêu như vậy, trong khoảng khắc ngay cả Quân Hoài Lân cũng sa vào chấn động, bởi hắn biết lời y nói, đều là thành tâm thành ý.
“Kẻ điên này, với tướng mạo này, muốn nam nhân hay nữ nhân nào đếu có, sao cứ phải quấn lấy ta không thôi?”
“Ta không cần những người khác, ta chỉ cần ngươi.”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng mang nồng nặn tình mật ý thơ vả lại còn kiên định hết thảy, nếu Quân Hoài Lân là nử tử, chỉ sợ sớm đã cảm động; nhưng hắn là nam tử, với người si tình như vậy chỉ cảm thấy thương tiếc, trong phút chốc không nói lời nào, đối với hắn thật không thể tránh được.
“Kẻ điên này, lại điên đến mức này, ta là nam nhân sắp thành thân, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?”
Cao Dật Tĩnh kinh ngạc không nói câu nào, khóe mắt của y thấp thoáng ẩm ướt, tâm tình của y hết sức thống khổ.
“Ta biết ngươi không muốn nhìn ra, ta biết trong lòng ngươi chỉ nhớ nhung biểu muội của ngươi, nhưng ta chỉ muốn được bên cạnh ngươi, chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi là tốt rồi.”
Quân Hoài Lân hoàn toàn không biết nên xử lý tình cảnh khó xử này thế nào, đành phải đối với Cao Dật Tĩnh đưa ra khẩn cầu: “Van cầu ngươi buông tha cho ta! Ta sắp bị ngươi bức điên rồi.”
“Ta đứng ở xa xa nhìn ngươi, cũng làm cho ngươi thấy thống khổ sao?” Suốt dọc đường đi không mắng y, thậm chí thái độ lạnh băng của Quân Hoài Lân, lại bất đắc dĩ đến cầu khẩn y. Thân thể Cao Dật Tĩnh cứng còng, chẳng lẽ chính mình thật sự làm cho Quân Hoài Lân thống khổ như vậy sao?
“Đúng vậy! Ngươi không ngừng dây dưa đau thương như vậy, ta há lại chỉ là thống khổ mà thôi, quả thực khiến người khó chịu. Tuy ngươi một lòng nói ngươi yêu ta, nhưng ngươi có biết chính ngươi gây cho ta nhiều buồn rầu như thế nào không? Ta không yêu ngươi, tuyệt đối không yêu, chớ nói chi hy vọng ngươi ở bên ta.”
Cơ thể Cao Dật Tĩnh cứng đơ có chút run rẩy, “Ta chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh ngươi bảo hộ cho ngươi, đây là chút nguyện vọng nhỏ nhoi của ta, chẳng lẽ cũng không được sao?”
“Ta van cầu ngươi, ngươi đi đi được không? Muốn ta quỳ xuống cũng được, ngươi còn quấn lấy ta, một ngày nào đó ta sẽ nổi điên.” Quân Hoài Lân khổ não tức giận quát: “Ta thật sự bị ngươi bức điên rồi, ngươi có biết ngươi gây áp bức cho tinh thần của ta nghiêm trọng như thế nào không? Ngươi có biết mỗi lần nhìn đến ngươi đã muốn nôn sao? Ta đối với cảm giác của ngươi chỉ có hai chữ ‘ghê tởm’ để hình dung, nghe đến tên của ngươi, sẽ làm cho ta khó chịu.”
Cao Dật Tĩnh tựa hồ bị lời của hắn đả kích, mặt y tái xanh, toàn thân run rẩy, “Nguyên lai ngươi chán ghét ta như thế, ta vẫn nghĩ ngươi có cảm tình với ta.”
“Đúng, ta đối với ngươi có tình cảm, nhưng chỉ là loại tình cảm căm hận này mà thôi.” Quân Hoài Lân rống to, cho thấy mỗi câu mỗi chữ đều xuất phát từ tâm từ phổi của hắn ta.
Không còn cái gì đáng buồn hơn khi bị người mình yêu nói ra những lời như vậy, Cao Dật Tĩnh cuồng dại yêu Quân Hoài Lân, cả đời tìm kiếm chỉ đổi lại kết quả như thế này. Y run rẩy, máu chảy trên hai gò má xuống, tựa như y đang nhỏ lệ. Y như đứng không còn vững nữa, dựa người vào cây cột, đầu rũ xuống, lại nôn ra máu, có thể thấy những lời vừa rồi của Quân Hoài Lân làm y tổn thương sâu đậm, khiến y ngay cả hơi thở cũng khó mà khống chế nên mới nôn ra máu.
Quân Hoài Lân thấy hơi thở y rối loạn, hơn nữa toàn thân run rẩy, biết mình đã nói quá lời, nhìn bộ dạng Cao Dật Tĩnh nôn ra máu vô cùng đáng sợ, xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng kêu, toàn thân đầy mồ hôi, vẻ mặt méo mó, dường như sắp phát cuồng.
Quân Hoài Lân bị y làm cho sợ hãi vội lui vài bước, Cao Dật Tĩnh vươn tay, nhưng không bắt được hắn, Quân Hoài Lân nhìn mặt y tái xanh như quỷ, sợ hãi rút lui vài bước.
Cao Dật Tĩnh che miệng lại, lại khó có thể ức chế máu tươi trong miệng phun ra, y nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Tĩnh tâm, tĩnh tâm, tĩnh tâm…”
Tình cảnh phun máu dần dần ngừng lại, y tựa hồ điều khí được hơi thở của mình, xương cốt toàn thân cũng ngừng rung động, khi y ngẩng đầu lên, ngoại trừ nước mắt ra, đã không còn nôn ra máu nữa.
“Ta dọa ngươi sao?”
Thật sự là Quân Hoài Lân bị dọa tới nơi.
Cao Dật Tĩnh lâu máu trên miệng, “Nhất thời ta thở không được nên mới như vậy. Thật có lỗi, ta làm ngươi sợ.”
“Ngươi chịu đi chứ?”
(Em Lân thật tàn nhẫn T____T)
Quân Hoài Lân không cần quan tâm Cao Dật Tĩnh có doạ hắn hay không, hắn để ý chính là, thời điểm Cao Dật Tĩnh đi.
“Ngươi hy vọng ta ra đi sao?” Thanh âm của Cao Dật Tĩnh yếu ớt như tơ nhện, dường như nói ra câu kia, y vật vã khổ sở.
“Đúng.”
Quân Hoài Lân sẽ không nói dối đối với Cao Dật Tĩnh, ngay cả khi hắn biết vì lời của hắn mà y mới hộc máu, hắn cũng không muốn để cho Cao Dật Tĩnh phá hư cuộc sống yên tĩnh của hắn.
“Được, ta đi.”
“Lập tức sao?”
“Đúng, sáng mai.”
Trên mặt của Quân Hoài Lân lộ ra vẻ vui sướng, khiến cho tâm của Cao Dật Tĩnh càng cảm thấy phi thường thống khổ, bỗng y nắm lấy tay của Quân Hoài Lân.
“Nhưng có một điều kiện, đời đời ta cùng ngươi đều là vợ chồng, ta đã từng nói qua với ngươi, cho nên chí ít tại đời này, ta muốn được ôm ngươi một lần, chỉ cần một đêm là đủ rồi.”
Sắc mặt của Quân Hoài Lân tái xanh, “Ngươi nói cái gì? Ta là nam tử hán đại trượng phu, há có thể bị một nam nhân…” Hắn tức giận nói không nên lời.
“Chỉ cần một đêm, làm như chúng ta là vợ chồng, hơn nữa ta vừa nhìn thấy ngươi, liền rất muốn ôm ngươi, ta biết ngươi sẽ không đồng ý, nhưng chỉ cần một đêm nay là đủ, sáng mai ta lập tức trở về Tô Châu, cả đời không bước đến đất Sơn Tây một bước, được không? Coi như ta cầu ngươi.”
Ngữ ý của Cao Dật Tĩnh tha thiết, hơn nữa ngập tràn tình cảm, nhưng Quân Hoài Lân chỉ nghĩ đến bị nam nhân ôm vào lòng, toàn thân hắn liền không tự chủ mà run lên.
Nhưng ánh mắt của Cao Dật Tĩnh, tư thái cùng khẩu khí, đều đầy gấp gáp, dường như chỉ cần hắn cự tuyệt, Cao Dật Tĩnh sẽ lập tức chết đi. Chỉ cần có thể thoát khỏi Cao Dật Tĩnh, có lẽ chuyện này thật sự phải làm.
“Thật sự chỉ có một đêm? Hơn nữa ngươi sẽ không đến Sơn Tây nữa, càng không cản trở việc hôn nhân của ta.”
Cao Dật Tĩnh gật đầu, “Đúng, nhưng tối nay ngươi phải mặc bộ y phục ta tặng ngươi đến, ta muốn nhìn thấy bộ dạng ngươi mặc bộ y phục kia.”
“Sau đó lại bị ngươi cởi ra sao?” Quân Hoài Lân căm giận nói.
“Đúng vậy, sau đó sẽ bị ta cởi ra.” Lời nói của Cao Dật Tĩnh phi thường thâm tình, hơn nữa ngữ ý tương đối dây dưa, triệt tiêu cơn giận của Quân Hoài Lân.
Đối phương nói chuyện kiên quyết như thế, Quân Hoài Lân biết nói sao với y cũng đều không được, đành phải nói: “Được, tối nay ta sẽ đến, bất quá hiện tại ngươi tốt nhất nên thu dọn hành lý, ta không muốn sáng sớm ngày mai còn nhìn thấy ngươi.”
Đêm tối rất mau tới, Quân Hoài Lân mặc bộ y phục xa xỉ kia. Hắn đương nhiên biết mình mặc vào bộ dạng vô cùng đẹp, nhưng bị Cao Dật Tĩnh dùng ánh mắt thâm thâm tán mộ nhìn, hắn cảm thấy cả người khó chịu.
Hắn ngồi ở chiếc ghế dựa nhỏ mà Cao Dật Tĩnh chuẩn bị, Cao Dật Tĩnh thử nói với hắn: “Lân, chỗ ở của ngươi thật lịch sự tao nhã, quả nhiên thích hợp là nơi ngươi ở.”
Quân Hoài Lân lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác, không nói một câu.
Cao Dật Tĩnh vuốt trang sức trên y phục của hắn, ánh mắt của y si mê, trước kia ở trước mặt đại chúng đã lộ liễu, hiện tại chỉ còn có hai người, lại càng không cần che dấu.
Ánh mắt của y đầy tình cảm.
“Bộ y phục ngươi mặc vào thật là đẹp, về sau mỗi năm, ta sẽ đặt cho ngươi một bộ như thế này, được không?”
“Không cần, ngày mai chúng ta sẽ không gặp lại, đa tạ hảo ý của ngươi.”
Tất cả lời nói của Quân Hoài Lân đều là châm biếm, Cao Dật Tĩnh lấy không được lòng hắn, nhưng vẫn nhìn vào mặt y, mà nhìn đến thì Quân Hoài Lân rốt cuộc cũng không chịu nổi kiểu nhìn biến thái này của y, lạnh lùng lãng tránh hỏi: “Trên mặt có cái gì sao? Khiến ngươi nhìn ta như vậy.”
“Không có, bộ dạng của ngươi cực kỳ đẹp, trên thế gian này, không có ai đẹp hơn ngươi.”
Cao Dật Tĩnh khom người, bỗng nhiên vuốt ve mặt của hắn, ôn nhu của y vuốt ve hỗn loạn truyền đến, Quân Hoài Lân khó chịu nhắm chặt mắt, chẳng hiểu sao, thân thể hắn cảm thấy một trận run rẩy, từng trận run rẩy chạy tán loạn, rõ ràng trong lòng chán ghét người này, nhưng tiếp xúc vuốt ve của y lại rất quen thuộc.
Quân Hoài Lân chịu không nổi cảm giác kỳ quái này, bỗng nhiên dùng sức gỡ tay của y, có chút thở dốc nói: “Ngươi muốn làm thì làm nhanh đi, đừng đùa ta!”
Hắn vừa nói xong, tay của Cao Dật Tĩnh bỗng nhiên đỡ lấy bờ vai của hắn, bị y chạm tới nơi đó, nhiệt lưu đột nhiên nảy lên trong ngực, tim của hắn lập tức nóng lên. Mà Cao Dật Tĩnh nhìn ánh mắt của hắn như lửa bốc cháy, thiêu cháy toàn thân của hắn trong ngọn lửa tình.
Hắn quay đầu đi nơi khác, hơi thở càng lúc càng hổn hển, ngay cả chính hắn cũng hiểu có chút quái dị, chẳng qua chỉ bị kẻ điên này đụng chạm một chút, đã làm cho toàn bộ thân thể cũng không thích hợp.
“Ta muốn hôn ngươi, có thể chứ?”
Cao Dật Tĩnh nói chuyện phi thường mềm nhẹ, âm sắc cực kỳ trầm thấp, trong mắt còn lộ vẻ mê muội, nếu không phải là nam nhân, hắn nhất định sẽ có ảo tưởng chính mình thật sự là thê tử kiếp trước của y.
“Dù sao tối nay tùy tiện ngươi, huống hồ ta nói không được, ngươi sẽ dừng tay sao?”
“Sẽ không, ta sẽ không dừng tay. Cho dù ngươi khóc la, ta cũng sẽ không dừng tay, bởi ta chỉ có một đêm này mà thôi.” Cao Dật Tĩnh nói vô cùng ôn nhu, mà phần ôn nhu này càng mang sự chấp nhất kiên định, y lướt nhẹ qua tóc của hắn, môi lên mi mắt của hắn.
Quân Hoài Lân bị môi của y vừa chạm tới, mi mắt như muốn tan chảy, hắn nắm lấy y sam của Cao Dật Tĩnh, miệng thở ra khí nhẹ nhàng, trong khoảng khắc như bất quá như hô hấp.