"Phù, phù, phù..." Vừa đến nơi Mây Trắng không ngừng thở lấy hơi, ánh mắt không ngừng bắn tia lửa về Lâm, cứ nghĩ tới món tiền mình phải trả cho anh chàng này thì hận không thể cầm ghế đập thẳng vào gương mặt đẹp đẽ kia. Trời ơi, nhiêu đó tiền thôi là cô cũng mua được một cuốn ngôn tình cho vào bộ sưu tập. Không ngờ, không ngờ đến anh chàng này mặt lại dày đến vậy. Biết vậy ở nhà ngủ thêm một tiếng, đỡ phải chạy đua còn đỡ tốn tiền."Ăn đi, ăn đi, ăn nhiều vào. Sao đơ ra thế hả em?" Lâm đang gắp một đũa mì ý to cho vào miệng, hướng về phía Mây Trắng khiêu khích.
"Ăn ngon quá ha? Ăn đi, ăn cho sặc đến chết đi!"
"Ê ê, nói chuyện như vậy là hỗn láo với người lớn rồi." Lâm khẽ chau mày nhắc nhở.
"Em có thằng bạn học lớp vẫn kêu mày tao ấy thôi. Không hề để giới tính tuổi tác làm rào cản trong mối quan hệ. Thân lắm lắm kìa. Chẳng qua là nó đang du học bên Mỹ nên không gặp mặt thường xuyên. Haizz, chắc xa mặt cách lòng, hiếm khi liên lạc, không biết nó có bạn gái chưa, nó sống có tốt không? Nhắc đến lại nhớ quá đi." Mây Trắng mới đầu còn hào hứng, nói một hồi lại xụ mặt xuống, mắt long lanh tầng nước nhưng chỉ dừng lại đó, cô gái không khóc. Chỉ ngồi đó thở dài, tập trung suy ngẫm điều gì đó.
Thấy vậy, Lâm liền khéo léo chuyển chủ đề:"Ở trường cũ vừa tổ chức thi môn Sinh xong. Bạn em có đứa nào đậu vào trường này không?"
"À, em chỉ biết chắc chắn là có hai đứa, còn lại chắc cũng khá nhiều, tụi nó rút kinh nghiệm đợt thi trước rồi, chắc lần này vô nhiều á." Thấy Lâm đang vui vẻ nói chuyện nên Mây Trắng gạt bỏ những tâm tư kia sang một bên cùng anh nói chuyện. Chỉ sợ ảnh hưởng đến ảnh cái ảnh lại nổi khùng ghét mình.
"Ờ có tính đi đón bạn mình không?" Lâm thong thả ngã lưng ra dựa vào ghế, hai tay bó sau gáy nhìn Mây Trắng đang chậm chạp ăn.
"Cũng muốn đi mà bữa đó mắc học mà. Rảnh thì cũng đi." Mây Trắng buồn bực nói. Cô nàng đang ao ước được đi đón bạn mình rồi sớm cùng nhau tâm sự cả buổi.
"Tin hot, lại đây nói nhỏ." Thấy vậy Lâm bật người về phía trước, dùng ngón trỏ tay phải ngoắc ngoắc ý kêu Mây Trắng lại gần.
"Gì nữa đây." Nói thế nhưng cô nàng vẫn nhanh chóng ghé đầu qua.
"Lát qua lớp...à thôi ra căng tin anh đây đưa cho một mẫu đơn mà điền vào. Kí tên này nọ anh đưa lại bên văn phòng đoàn. Thấy em cũng tội nên anh đây ra tay giúp tí, việc này chưa lộ ra đâu, anh làm bên Ban chấp hành Đoàn nên biết sớm đó." Nói xong Lâm lại ngã người về sau làm tư thế y như nãy chỉ khác là lúc này lông mày bên trái của anh nhếch lên một cách tự kiêu, cao ngạo. Trong khi Mây Trắng vẫn chưa hiểu vấn đề gì đang xảy ra, gì mà tờ đơn, gì mà kí tên?
"Anh nói về cái gì vậy? Kí gì, đơn gì?" Mây Trắng ngây ngô ngước lên hỏi lại.
"..."
"Thì đơn đăng kí đi đón bạn học sinh mới đó. Được nghỉ buổi học đó luôn không bị tính vô chuyên cần kỉ luật." Sau một hồi đấu mắt với Mây Trắng, hai mắt cô cứ tròn xoe nhìn anh không hiểu chuyện gì, Lâm nổi khùng lên nói rõ ràng. Xem ra chiêu sử dụng vẻ đẹp và sự bí ẩn để tăng sự hấp dẫn với người khác phái không áp dụng lên người cô này được rồi. Anh đã dùng tư thế gợi tình thế mà vẫn không hề nhận được một câu khen ngợi gì, đã vậy sự thông minh của cô nàng có giới hạn không hiểu anh đang giúp cô chuyện gì. Cứ tròn mắt vô tội nhìn anh.
"Chắc không đó? Ở đâu ra tin như vậy?"
Nhìn kìa nhìn kìa lại mở tròn mắt nhìn anh đầy nghi hoặc. Thật đáng trách, người như anh ít có giúp ai trừ bạn bè thân thít, vậy mà lần này giúp đỡ lại bị nói vậy. Thật không đủ kiên nhẫn.
"Nói coi, sao em nghĩ vậy?" Có trời mới biết để nói được câu này anh đã phải hít sâu mấy lần. Nếu không phải vì không muốn phá đi mối quan hệ mới hàn gắn này anh đã bỏ đi từ đời nào, cũng không nói nhiều như vậy để thân thiết với cô. Cũng không hiểu tại sao anh lại muốn vậy. Chắc vì lòng tự cao của một thằng con trai, anh thấy Mây Trắng đối xử với Khôi tốt lắm, lúc nào cũng ríu rít, anh cũng đẹp bằng Khôi, giàu có bằng Khôi tại sao lại không như vậy.
"Người như anh cũng được vào làm Ban chấp hành Đoàn? Không thể tin được. Tính cách quái gở, lúc nóng lúc lạnh, chả thân thiết với ai, vậy mà đưa vào Đoàn, nơi mà cần những người giỏi giao tiếp, có tính hài hước, đoàn kết cao." Vừa nói Mây Trắng vừa nhìn Lâm bằng ánh mắt hoài nghi, chế giễu.
"Thế mới nói là biết cách cư xử. Khi nào cần thì tự động anh sẽ hòa đồng, vui nhộn, đoàn kết đem giải về cho trường. Tuy nhiên vui cỡ nào, đoàn kết đến đâu thì vẫn có một số chuyện riêng tư không thể cho mọi người biết. Không phải cái gì cũng phanh phui hết cho người khác biết hết được như vậy người ta sẽ có cái để nắm thóp mình. Hiểu chưa?" Lâm nói một hồi rồi ngước lên nhìn Mây Trắng hỏi, ánh mắt anh sâu hút, đôi đồng tử co lại, ánh mắt chân thật và nghiêm túc.
"Thì ra anh là một người nghiêm túc! Haizz, anh hai em nói quá đúng, những kẻ lúc nào cũng điên điên, giỡn giỡn như anh rất nguy hiểm, bởi vì rất có thể đó chỉ là vỏ bọc ngoài của họ thôi. Hôm nay đã thấy, rất đúng. Anh quá thâm sâu!" Mây Trắng nhìn vào ánh mắt của Lâm hồi lâu rồi kết một câu để chấm dứt chủ đề này. Không hiểu sao cô sợ ánh mắt đó của anh lắm, cô chỉ thích con người anh lúc dưng dửng như mọi khi thôi.
"Ừ, cẩn thận đi. Nhìn vậy chứ anh giỏi lắm, anh làm được nhiều việc mà mọi người không nghĩ tới. Nhớ kĩ, đừng có coi thường những người quanh mình, cứ nghĩ họ là nhân tài ẩn giấu rồi em sẽ tự phấn đấu để bản thân trở nên hoàn thiện hơn!" Thấy Mây Trắng không nghi ngờ gì nữa anh chốt một câu rồi bắt đầu uống nước. Nói nãy giờ khàn cả họng, hi vọng cô bạn này sẽ thông minh hơn một chút.
"Okie. Thôi ăn, giờ rồi! Ăn lẹ đi lấy giấy gì cho em, không thôi hết giấy." Mây Trắng nói rồi gắp một đũa thật to cho vào miệng, thức ăn dồn một lúc vào miệng làm hai bên má phồng lên. Tiếp đó cô gái bắt đầu nhai nuốt mà chả hề chú ý đến sự đoan trang nết na của một người con gái. Ngồi đối diện thấy vậy Lâm bèn nhanh nhẹn lấy điện thoại chụp vài bức ảnh dìm. Ngay lập tức trên màn hình hiện lên hình một cô gái với hai má phồng to, miệng méo một bên (đang nhai) mắt thì híp lại (chụp đúng lúc chớp mắt). Phải nói không từ nào đủ để diễn tả độ xấu của Mây Trắng lúc này.
"Không hết đâu, cũng chả nhiều người tham gia tình nguyện mấy việc này, đa số tụi nó học không à, rảnh rỗi đâu mà đi. Cơ mà cho xem cái này." Nói rồi Lâm quay màn hình điện thoại lại cho Mây Trắng coi. Cô gái đang uống nước, vừa nhìn thấy tấm ảnh liền phun hết ra, ho sặc sụa, mặt đỏ hẳn lên, giọng nói đứt quãng vì ho:"Xóa...x..óa..ma..u..."
Sau một hồi đằng hắng, Mây Trắng đã nói lại được rõ ràng, lúc này cô vừa nói vừa luống cuống tay chân lấy khăn giấy lau chỗ nước vừa bị phun ra:" Lớn rồi mà chơi mấy trò tiểu nhân quá đi, nghe lời em, bọn mình là quân tử chơi đẹp, xóa, xóa hết ảnh đi."
"Ngu sao xóa! Hôm bữa anh có lướt trên Facebook có thấy một cái hashtag kèm với một tấm hình, nội dung đại khái là trong một nhóm bạn đứa giữ nhiều hình dìm nhất là quyền lực nhất. Thời gian còn dài, về sau sẽ có một kho ảnh dìm của chúng ta. Yên tâm, điện thoại tốt lắm nên ảnh dìm sẽ đẹp nhất cho xem. Ha ha." Hai tiếng"ha ha" sau cùng làm cô phát điên lên, nắm lấy tay áo Lâm mà dằn xé khiến nó trở nên nhăn nhúm đáng sợ.
"Giờ buông không? Đăng liền đó." Lâm vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể, anh nói.
Kết quả...cô buông.
"Chưa gì là thấy mình quyền lực rồi. Ôi ha ha, cảm giác sung sướng quá đi mất! Ahahaa!" Lại cười, lại xát muối.
"Dạ anh, anh xóa đi nhé, đừng giữ, bạn gái anh thấy không tốt, tối ngủ nhìn gặp ác mộng nữa." Hết cách Mây Trắng bèn xuống nước nhỏ nhẹ.
"Anh chưa có bạn gái. Ác mộng? Đâu có, anh mơ thấy mộng đẹp đúng hơn. Ai lại xem giấc mơ mình có quyền lực tối cao là ác mộng chứ? Đúng không? A hahaaaa..." Lại cười. Cô thực sự không chịu được nữa, làm sao đây.
Anh...anh quả thực rất thâm hiểm!
(P/s: Hôm nay là ngày chiếu phim mới có Chan đóng, chờ hoài cũng chán bèn lôi ra viết tiếp. Năm mới vui vẻ! missinnine leeyeolllll)