Hoàng Đại Long muốn mời Bành Viễn Chinh và Tống Quả đến Tân An đại tửu điếm ăn uống và ca hát. Ngày Tết, tự nhiên muốn có "tiết mục" vui chơi một chút.
Bành Viễn Chinh suy nghĩ một chút, vì nể mặt Tống Quả, cũng không từ chối. Mà đối với Tống Quả, chỉ cần được ở cạnh Hoàng Oanh Oanh, thế nào cũng được.
Đi được nửa đường, Bành Viễn Chinh nói muốn ghé nhà trước. Hoàng Đại Long đích thân lái xe đưa Bành Viễn Chinh về nhà, sau đó hẹn nhau tập trung ở Tân An đại tửu điếm lúc giờ tối. Vốn là Hoàng Đại Long muốn chờ ở dưới lầu hoặc lái xe đến đón, nhưng Bành Viễn Chinh không đồng ý.
Hoàng Đại Long là người tinh ý, cho là Bành Viễn Chinh có việc riêng tư cần phải giải quyết, bèn cười ha hả, ấn định thời gian với Bành Viễn Chinh rồi lái xe đi.
Bành Viễn Chinh về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, rồi lên giường nằm nghỉ một chút. Ngồi cả ngày trên xe, nói không mệt là giả. Rồi hắn ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Khi hắn tỉnh lại, đã gần giờ tối, suýt nữa muộn thời gian đã hẹn với Hoàng Đại Long và Tống Quả. Hắn vội đi rửa mặt, rồi mở máy nhắn tin lên. Máy nhắn tin vừa mở, đã có vài tin nhắn tới, là tin nhắn của Tống Quả và Hoàng Đại Long, thúc giục hắn mau tới.
Bành Viễn Chinh khoác một chiếc áo khoác nỉ màu đen, ra cửa lái xe về phía Tân An đại tửu điếm. Xuống xe trước cửa tiệm rượu, hắn định vào cửa, đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng quát của mấy người đàn ông:
- Tránh ra, tránh ra!
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy bảy, tám nhân viên bảo vệ cùng với mấy cảnh sát nhân dân, đang vây quanh hộ tống một cô gái cao gầy, mặc áo khoác màu hồng, quần hồng, mắt mũi thanh tú như vẽ, đầu tóc vấn cao, khí chất tao nhã, chậm rãi đi tới. Từ bước đi cho đến động tác giơ tay, nhấc chân của cô đều rất quyến rũ, trên người toát ra vẻ tươi đẹp, lộng lẫy và cao quý không thể diễn tả được bằng lời. Chỉ là, ở cô ta, trong sự cao quý vẫn có thể nhận ra một chút tầm thường pha lẫn, so với dáng vẻ xinh đẹp cao quý tuyệt trần của Phùng Thiến Như, vẫn còn thua kém ba phần. Nữ diễn viên Chương Mộ Tình!
Về sau cô vô cùng thành công, nổi tiếng ở cả Đại lục (), Hồng Kông, Đài Loan, thậm chí trở thành ngôi sao lớn Hollywood nước Mỹ, người ta gọi cô là "Chương Quốc tế" - Chương Mộ Tình!
Bành Viễn Chinh liếc qua một cái liền nhận ra cô ta. Ở kiếp trước, hình ảnh của cô ta trên Inte cùng với những xì - căng – đan là đối tượng thỏa mãn dục vọng của không biết bao nhiêu nam giới nghiện lướt web.
Nhưng, vào thời này, danh tiếng của Chương Mộ Tình còn chưa lớn như sau này, chỉ mới là một nữ diễn viên tài năng trong nước. Cho dù như thế, sự xuất hiện của Chương Mộ Tình ở một thành phố cấp ba vô danh như Tân An khiến Bành Viễn Chinh vô cùng kinh ngạc.
Bành Viễn Chinh đang suy nghĩ, máy cảnh sát nhân dân và bảo vệ đã lao tới, thô bạo xô đẩy mấy thực khách, một tên trong số đó, vung tay đẩy Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh nhíu mày, nghiêng người tránh khỏi.
Viên cảnh sát nhân dân cao lớn, chừng hơn ba mươi tuổi, đẩy không trúng, có phần thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh, nếu không phải đang có việc, nhất định đã xông tới dạy cho Bành Viễn Chinh một bài học. Bành Viễn Chinh lạnh nhạt đứng qua một bên, nhường đường một chút cũng không sao cả.
Có một số cảnh sát nhân dân, khi đi bắt bọn côn đồ, ăn cướp chưa chắc đã "hùng dũng", nhưng lúc đối mặt với người dân bình thường, nhất định sẽ rất hống hách, bởi vì trong tay nắm giữ quyền lực cảnh sát. Cũng không thể nói như thế là phạm pháp, làm loạn kỷ cương phép nước, chẳng qua là, có lẽ khi mặc lên người bộ cảnh phục, tự nhiên trong lòng nổi lên cảm giác về sự ưu việt cùng với ngạo mạn vì có quyền lực trong tay (sic!)
Chương Mộ Tình tha thướt đi tới, theo sau là hai nữ trợ lý. Cô ta tới đột ngột, lại là buổi tối, không có mấy người biết, nếu không Tân An đại tửu điếm đã bị người hâm mộ vây chặt.
Chương Mộ Tình đi lên bậc thang, từ trong hành lang của Tân An đại tửu điếm, một thanh niên dáng vẻ phấn chấn, nhanh nhẹn, mang một đôi giày Tây đi ra. Người thanh niên này trông phảng phất giống Tống Quả, mi thanh mục tú, chẳng qua là bộ dạng rất kiêu ngạo.
Người này mỉm cười giơ tay ra về phía Chương Mộ Tình, cao giọng nói:
- Chương tiểu thư hạ cố đến Tân An, tôi cùng tập đoàn An Lập hết sức lấy làm vinh hạnh!
Bành Viễn Chinh trong lòng thầm ồ lên một tiếng, người này hẳn chính là An Gia Bình, con trai của An Lập Tiết, ông chủ tập đoàn An Lập. Tập đoàn An Lập là tập đoàn tư nhân lớn, rất có thực lực. Bản thân An Lập Tiết là ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị của thành phố và của tỉnh, thực lực của tập đoàn An Lập so với xí nghiệp Tín Kiệt của Hoàng Đại Long không kém chút nào, thâm chí còn hơn.
Ánh mắt An Gia Bình nhìn Chương Mộ Tình ẩn chứa vẻ ham muốn và một chút suồng sã, có thể giấu diếm được người khác, nhưng không qua mắt được Chương Mộ Tình. Là ngôi sao ngành giải trí, hàng ngày Chương Mộ Tình tiếp xúc xã giao rất nhiều, đã nhìn quen cái loại ánh mắt "ngưỡng mộ" cùng "thèm thuồng" này, tuy thấy nhưng không thể trách, căn bản là chuyện vô hại.
Trên môi Chương Mộ Tình thoáng hiện nụ cười không có lấy một chút chân thành nào, bắt chặt tay An Gia Bình, dịu dàng cười một tiếng:
- Cảm ơn An tổng.
- Chương tiểu thư, mời vào, hôm nay tôi có chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, để thết đãi tiểu thư.
An Gia Bình tao nhã, lịch sự nghiêng người mời khách, sau đó mỉm cười, cùng Chương Mộ Tình đi vào đại sảnh Tân An đại tửu điếm. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bành Viễn Chinh cất bước cùng đi vào. Hắn đang muốn đi thang máy lên lầu tìm Hoàng Đại Long và Tống Quả, viên cảnh sát lúc nãy xô đẩy Bành Viễn Chinh, hiển nhiên coi hắn là "phần tử bất chính", chạy tới mấy bước, túm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh, khẽ gằn giọng:
- Mày định làm gì? Tránh ra một bên!
Bành Viễn Chinh nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Anh làm gì vậy? Buông ra!
Viên cảnh sát kia giận dữ, ra sức lôi kéo, muốn lôi Bành Viễn Chinh qua một bên, tránh khỏi quấy nhiễu khách quý.
Mặc dù Chương Mộ Tình chẳng qua là khách mời của một tập đoàn, nhưng tối nay lãnh đạo thành phố và lãnh đạo Chi cục cũng tới dự tiệc, Chi cục Tân An thừa lệnh, phái mười mấy cảnh sát đi theo bảo vệ, còn có một xe cảnh sát đi trước mở đường cho Chương Mộ Tình.
Bành Viễn Chinh trầm cánh tay xuống, bước xéo một bước, thình lình khuỷu tay móc ngược lên, đập trúng ngay hõm vai viên cảnh sát nhân dân, không chịu nổi, viên cảnh sát theo bản năng hự lên một tiếng, ngã đập mông xuống đất.
Bành Viễn Chinh là cao thủ Thái Cực Quyền, môn sở trường của hắn lại là Âu thị Thái Cực, đầy tính công kích và thực dụng, đừng nói là một cảnh sát nhân dân, dù là bốn năm người, cũng không thể tiếp cận được thân thể của hắn.
Phía trong đại sảnh, gần thang máy, An Gia Bình đi cùng đoàn người của Chương Mộ Tình đang bắt tay chào hỏi mấy người đã sớm chờ sẵn ở cửa thang máy, trong số đó có Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường, vợ Mạnh Cường - Trương Mỹ Kỳ, Mạnh Quân, còn có Phó chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ thành phố Mai Nhạn, cùng với Phân cục trưởng Phân cục công an thành phố Tân An Lý Minh Dương v.v…
Động tĩnh phía bên này khiến nhóm người bên kia chú ý, Chương Mộ Tình tò mò quay đầu nhìn lại. An Gia Bình thì hơi bất mãn liếc nhìn về phía Phân Cục trưởng Cục Tân An Lý Minh Dương. Lý Minh Dương nhíu nhíu mày, xoay người sải bước hướng bên kia đi tới.
Y thấy một thanh niên cao lớn, hai tay đút trong túi áo khoác nỉ màu đen, khăn quàng cổ lông dê ca rô hồng và đen, toát ra vẻ phóng khoáng tự nhiên, đang bước đi như bay về phía thang máy này, mà phía sau hắn, mấy cảnh sát nhân dân cùng bảo vệ hùng hổ đuổi theo, chuẩn bị đưa đi.
Lý Dương Minh vừa muốn giận dữ mắng mỏ mấy tiếng, nhưng lời nói còn chưa tới khóe miệng thì đã nhận ra, đó là Bành Viễn Chinh, liền nuốt trở vào, lúng túng cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Trưởng phòng Bành.
Bành Viễn Chinh lạnh nhạt gật đầu, dừng bước lại lạnh lùng nói:
- Cục trưởng Lý, Cục công an các anh thật là không thể nói lý, thật không ra sao cả! Tôi tới nơi này ăn một bữa cơm, lại không để cho tôi vào! Sao vậy, Tân An đại tửu điếm hôm nay giới nghiêm sao? Cảnh sát nhân dân mà không khác gì vệ sĩ riêng của người ta!
Là một cơ quan quốc gia, mà Cục công an lại phái người "Gõ chiêng dẹp đường" cùng "Hộ giá hộ tống" cho một nữ diễn viên, Bành Viễn Chinh thấy rất chướng mắt.
Lý Dương Minh trong lòng âm thầm kêu khổ, thầm nói sao lại chọc tới vị "thần thánh" này. Y bối rối xoa xoa đôi bàn tay hạ giọng nói:
- Chà, không tốt rồi, Trưởng phòng Bành, thành phố có một hoạt động, Phân cục chúng tôi giúp đỡ việc cảnh vệ một chút, xin lỗi, xin lỗi. Cậu muốn lên thang máy à, xin mời lên trước!
Bành Viễn Chinh ừm một tiếng, cũng không để ý tới Lý Dương Minh nữa, tiếp tục đi về phía thang máy. Mấy cảnh sát nhân dân cùng bảo vệ đuổi theo tới, thấy Cục trưởng đã nhường đường, cũng không dám đuổi theo nữa, bị Lý Dương Minh phẫn nộ mắng mấy câu, đuổi về.
Bên kia, An Gia Bình thấy thế, chân mày nhíu chặt, ra hiệu bảo một thuộc hạ giành trước một bước, đi qua ấn nút thang máy xuống, cửa thang máy mở ra, lấy tay ngăn lại.
An Gia Bình nhìn Chương Mộ Tình và đám người Mạnh Cường, cười cười:
- Chủ tịch thành phố Mạnh, Chủ tịch Mai, tiểu thư Chương, xin mời!
Bọn họ còn cách cửa thang máy hơn mười thước. Bành Viễn Chinh nhíu nhíu mày, thối lui lại định chờ một chút, không có cần thiết vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà để xảy ra chuyện thị phi.
Nhưng, người của tập đoàn An Lập đứng chắn giữa thang máy, lại trừng mắt nhìn hắn khẽ gằn giọng trách mắng:
- Không thấy là có khách quý và lãnh đạo à, muốn chết hay sao mà tranh giành, đứng đợi đi!
Bành Viễn Chinh vốn là không muốn gây chuyện, chẳng muốn nổi giận không đâu. Nhưng hết lần này tới lần khác bị ngăn cản, lại còn bị quát tháo một cách hung dữ, tính tình của hắn có tốt mấy cũng không khỏi giận dữ, lạnh lùng nói:
- Cút ngay, chớ có cản đường!
Bành Viễn Chinh đẩy người nọ ra, bước vào thang máy.
An Gia Bình dẫn người đi tới đây, vừa lúc thấy cảnh tượng như vậy, giận tím mặt. Nếu như không có mặt lãnh đạo thành phố cùng nữ minh tinh Chương Mộ Tình mà y đã trăm phương ngàn kế dùng nhiều tiền mời tới, nhất định y đã nổi cơn lôi đình tại chỗ.
Tập đoàn An Lập ở Tân An tay mắt thông thiên, liên kết với cả hai phe hắc bạch, hôm nay không biết từ nơi nào lòi ra một tên bướng bĩnh láo xược như vậy, thật là làm cho người ta mất hứng.
Y kìm nén cơn giận dữ, miễn cưỡng duy trì phong độ quân tử, cau mày nói:
- Anh bạn, nể mặt chút đi, anh bước ra, đợi lát nữa hãy vào, để cho lãnh đạo cùng khách quý lên trước!
Bành Viễn Chinh bình tĩnh như thường nhìn An Gia Bình, ánh mắt giễu cợt phóng ở trên người vợ chồng Mạnh Cường, đưa tay định ấn nút đóng cửa thang máy.
An Gia Bình không kìm chế được nữa, xông tới một bước, chặn cửa thang máy, nổi giận quát:
- Đi ra ngoài!
Bành Viễn Chinh thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng, như dao, đứng tại chỗ ở thang máy không động đậy.
Tình cảnh cứ như vậy giằng co. Mồ hôi lạnh trên trán Lý Dương Minh túa ra, y chạy tới, đang chuẩn bị làm người hoà giải, lại nghe Mạnh Cường thở dài một cái, lấy lại bình tĩnh, đứng ở cửa thang máy nhìn Bành Viễn Chinh cười nói:
- Viễn Chinh, sao cháu lại tới đây? Cháu muốn lên lầu à? Tiểu An, cậu tránh ra.
An Gia Bình giật mình, y có cuồng vọng, ngạo mạn đến mấy, cũng không dám không nể mặt Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường, y lần dò đi ra cửa thang máy, sắc mặt đỏ lên, lộ ra mấy phần kinh ngạc và xấu hổ.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng, khẽ gật đầu, trong lúc mọi người nhìn hắn chăm chú bằng ánh mắt phức tạp, vừa khiếp sợ, hồ nghi cùng không thể hiểu được, hắn đưa tay ấn nút, thang máy chậm rãi đóng lại.
Trong mắt Chương Mộ Tình lóe lên một tia kinh ngạc, khuôn mặt ung dung anh tuấn của Bành Viễn Chinh dường như từ từ lớn lên trước mắt cô.
() Đại Lục: chỉ Trung Quốc.