Nghe Chủ tịch quận Cố Khải Minh nói chuyện xong, Bành Viễn Chinh cảm thấy công trình cải tạo và mở rộng phố buôn bán thị trấn Vân Thủy và ý tưởng thu hút đầu tư, buôn bán, hoàn toàn phù hợp với đề xuất phát triển của Cố Khải Minh, hoàn toàn có thể đưa vào hệ thống công trình "", trở thành một bộ phận của chiến lược kinh tế của Ủy ban nhân dân quận.
Hội nghị kết thúc, khi Bành Viễn Chinh về tới thị trấn, đã là hai giờ chiều.
Vừa mới vào cửa văn phòng, Lý Tuyết Yến nghe được động tĩnh, vội đi tới, vẻ mặt phức tạp, hạ giọng nói:
-Viễn Chinh, anh đi họp lâu vậy? Người trên lầu đã về, triệu tập cuộc họp bộ máy đảng chính, anh không về, ông ấy rất khó chịu. Anh ăn cơm chưa?
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:
-Ủy ban nhân dân quận mở cuộc họp công tác kinh tế. Chủ tịch quận và mấy Phó chủ tịch đều tham dự, Chủ tịch quận Cố còn đang chỉ thị, làm sao tồi bỏ về được? Tôi ăn cơm hộp ở phòng hội nghị rồi.
-Anh đã về, tôi đi nói với Bí thư Hách, hai giờ rưỡi họp.
Lý Tuyết Yến nhìn Bành Viễn Chinh dịu dàng nói:
-Anh chuẩn bị tinh thần đi, lúc này Hách Kiến Niên đang sôi sục, chỉ chờ cơ hội để bùng nổ. Chưa nói chuyện gì khác, việc Điền Minh đến phòng Đảng chính công tác, ông ấy vừa nói với tôi, phòng văn hóa thiếu người, phòng Đảng chính vượt biên chế, điều Điền Minh tới đây là làm bừa, yêu cầu Điền Minh mau quay lại phòng văn hóa.
-Vượt biên chế? Chuyện bậy bạ! Biên chế phòng Đảng chính là năm người, hiện giờ kể cả Điền Minh mới có năm người, vượt biên chế cái gì? Phòng văn hóa, cơ bản là không có chuyện để làm, người nhiều như vậy để làm gì?
Bành Viễn Chinh nhíu mày:
-Tôi sẽ nói với ông ấy.
-Anh biết là được rồi.
Lý Tuyết Yến sâu kín thở dài, xoay người rời đi.
Hai giờ rưỡi họp, nhưng đám người Hách Kiến Niên đã sớm ngồi vào bàn. Ông ta ngồi trên đài Chủ tịch, mặt ửng đỏ, không phải đỏ tự nhiên mà do rượu. Trưa nay ông ta và bọn Chử Lượng uống rượu, phòng hội nghị tràn ngập mùi rượu.
Lý Tuyết Yến cầm sổ ghi chép đi đến, nghe mùi rượu nồng nặc, cô nhíu mày, đi nhanh lên đài Chủ tịch.
-Đồng chí Tuyết Yến, đồng chí Viễn Chinh đâu?
Hách Kiến Niên lãnh đạo hỏi.
-Bí thư Hách, Chủ tịch thị trấn Bành sẽ vào ngay!
Trong lúc Lý Tuyết Yến đang nói, Bành Viễn Chinh đẩy cửa bước vào, ung dung mỉm cười.
Hắn đi lên đài Chủ tịch ngồi xuống, gật đầu với mọi người.
Hách Kiến Niên cầm micro, trầm giọng nói:
-Tốt, bây giờ chúng ta họp. Trước tiên mời Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh nói chuyện công tác gần đây của thị trấn. Sau khi tôi trở về, nghe nói Chủ tịch Viễn Chinh và đồng chí Tuyết Yến, đồng chí Cổ Lượng làm rất nhiều việc, chẳng hạn như giải quyết vụ công nhân viên chức nhà máy giấy các-tông gây rối, mở cuộc họp người phụ trách xí nghiệp, còn thành lập phòng quản lý xí nghiệp…
Từ đầu đến cuối, Hách Kiến Niên không biểu hiện bất kỳ cảm xúc gì mạnh mẽ, nhưng giọng nói đều đều, rõ ràng của ông ta làm người ta có cảm giác âm u, lạnh lẽo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lý Tuyết Yến nhướng mày.
Ở dưới đài, Cổ Lượng chột dạ, thầm nghĩ: không ngờ Hách Kiến Niên mở miệng liền làm khó dễ, ông ta muốn khai chiến ư?
Sắc mặt Cổ Lượng hơi tái đi. Y không thể so với Bành Viễn Chinh, càng không so được với Lý Tuyết Yến, nếu Bành Viễn Chinh bại trận trong cuộc chiến này, chỉ sợ người xui xẻo nhất chính là y.
Không khí trong phòng hội nghị lập tức lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe được tiếng thở dồn dập của mọi người.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, "tách" một tiếng, Bành Viễn Chinh móc bật lửa đánh lên, phát ra tiếng kêu trong trẻo, sau khi châm lửa mồi thuốc, hắn thong thả rít một hơi thật sâu.
-Bí thư Hách, các vị, sự kiện công nhân viên chức nhà máy giấy các-tông bãi công, thật ra, nói cho chính xác thì cũng không thể gọi là sự kiện, vì đó chỉ là chuyện nhỏ. Gần đây, nhà máy các-tông hoạt động không hiệu quả, nợ lương công nhân viên chức mấy tháng, công nhân viên chức bất mãn, dẫn tới xung đột. Ba người chúng tôi, gồm tôi, đồng chí Tuyết Yến, đồng chí Cổ Lượng, lập tức lập tổ công tác, giải quyết vấn đề. Hiện giờ, việc này đã được giải quyết ổn thỏa, không để lại hậu quả đáng tiếc nào.
Về chuyện triệu tập cuộc họp những người phụ trách xí nghiệp, đó là vì tôi suy xét tình hình có nhiều xí nghiệp nợ lương, muốn phòng ngừa những sự việc tương tự như ở nhà máy các-tông, nên mới điều tra vấn đề, hóa giải nguy cơ. Trên thực tế, sau khi chúng tôi vận động, số xí nghiệp còn nợ lương chỉ còn rất ít. Đồng chí Tuyết Yến, đại khái còn ba bốn xí nghiệp?
Bành Viễn Chinh nói xong, quay lại nhìn Lý Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến gật đầu nói:
-Ừ, còn bốn doanh nghiệp còn nợ lương. Nhưng quả thật là mấy doanh nghiệp này thật sự khó khăn, chúng tôi đã liên hệ với xí nghiệp, đồng thời trấn an công nhân viên chức.
Bành Viễn Chinh lại nói tiếp:
-Về phần phòng quản lý xí nghiệp, cũng căn cứ trên tình hình thực tế của thị trấn, tôi đã báo cáo miệng với Chủ tịch quận, lãnh đạo đã đồng ý trên nguyên tắc. Đương nhiên, không cần tăng thêm đơn vị và biên chế, dùng chung văn phòng với phòng Đảng chính là được. Đó là ba công tác Bí thư Hách đã nêu, xin Bí thư Hách và các đồng chí phê bình, chỉ ra chỗ sai.
Nói xong, Bành Viễn Chinh đưa tay bóp nát tàn thuốc, động tác hết sức lưu loát.
-Hừ, nghe thì hay lắm, nhưng Ủy ban nhân dân thị trấn thành lập một đơn vị lớn như vậy, tối thiểu cần tập thể Đảng ủy nghiên cứu đưa ra quyết sách, đâu phải đồng chí nói thành lập là có thể thành lập? Không thông qua Đảng ủy, công bố qua loa bên ngoài rồi báo cáo lên quận, đồng chí còn biết nguyên tắc tổ chức là gì không vậy? Hả? Thật là tức cười, thị trấn thiết lập phòng quản lý xí nghiệp, mà tôi, Bí thư Đảng ủy thị trấn và các đồng chí khác trong Đảng ủy không hề hay biết. Tôi muốn hỏi Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh, ai cho đồng chí quyền lực lớn như vậy?
Rầm!
Hách Kiến Niên phẫn nộ vỗ bàn thật mạnh, tiếng động rất to.
Cổ Lượng cúi đầu thấp xuống, Quý Kiến Quốc và Vi Minh Hỉ vẻ mặt phức tạp, thầm lắc đầu. Mà đám người Chử Lượng thì phấn khởi nhìn Hách Kiến Niên đang hùng hổ trên đài Chủ tịch, thầm tỏ ý vui mừng.
Lý Tuyết Yến nhếch miệng, định phản bác, đã thấy Bành Viễn Chinh đưa mắt ra hiệu cho mình đừng nóng vội, liền im lặng.
Đây là Hách Kiến Niên trực tiếp trở mặt, Bành Viễn Chinh thầm cười lạnh, thật ra hắn đã chờ đợi ngày này lâu rồi.
-Xí nghiệp ở thị trấn rất đông, nếu tính cả những xí nghiệp nhỏ, ít nhất hơn một trăm. Đây là điểm khác biệt giữa thị trấn chúng ta và các thị trấn khác. Các xí nghiệp ở thị trấn chịu sự quản lý của nhiều đơn vị, không chỉ hiệu quả thấp, còn dễ dàng xảy ra sự phân chia lộn xộn và loạn thu phí, tạo gánh nặng cho xí nghiệp.
Thành lập phòng quản lý xí nghiệp là để thực hiện quản lý tập trung, đồng thời tăng cường giao lưu trao đổi. tạo ra một cộng đồng phát triển bình đẳng, bất kể là xét về lâu dài hay ngắn hạn, đều là tất yếu và khả thi. Theo tôi được biết, rất nhiều các thị trấn phát triển của các thành phố vùng duyên hải phía nam đều làm như vậy. Bí thư Hách và các đồng chí vừa đến vùng duyên hải phía nam khảo sát, hẳn là còn hiểu rõ chuyện này hơn tôi.
Đây là điều tôi muốn giải thích rõ với các đồng chí. Còn về phần bảo rằng tôi không có tổ chức nguyên tắc, không đếm xỉa đến quyết sách của Đảng ủy, một mình thiết lập phòng quản lý xí nghiệp, tôi cảm thấy lời buộc tội này càng không có nguyên tắc, cũng không có căn cứ.
Một lần nữa tôi nhấn mạnh, đây chỉ là ý tưởng, mới chuẩn bị thiết lập chứ không phải đã thiết lập. Nếu đã thiết lập, tôi đã sớm báo cáo lên quận và thông báo cho các xí nghiệp.
Bí thư Hách và các đồng chí vừa trở về, hôm nay trên hội nghị, chẳng lẽ tôi không báo cáo với Đảng ủy? Chẳng lẽ tôi không đệ trình Đảng ủy thảo luận?
Mà cái gọi là qua loa công bố bên ngoài, đó chỉ là lúc ở cuộc họp người phụ trách xí nghiệp, tôi nêu ra ý tưởng để hỏi ý kiến của các xí nghiệp một chút. Nếu lấy chuyện đó để chỉ trích tôi không có nguyên tắc, không có trách nhiệm, thật sự tôi muốn thỉnh giáo Bí thư Hách, lời này của Bí thư là có trách nhiệm hay sao?
-Tách!
Bành Viễn Chinh đưa tay gạt nắp cái bật lửa kêu lên thành một tiếng khô giòn, lạnh lùng nói:
-Tôi, Bành Viễn Chinh, làm việc, thứ nhất dựa vào chế độ pháp luật, thứ nhì dựa vào nguyên tắc giai cấp, thứ ba dựa vào lương tâm đo đức. Mỗi một việc tôi làm, đều xuất phát từ công tâm, không một chút tư tâm! Hiện tại là như thế này, tương lai cũng là như thế này, xin các đồng chí giám sát!
Hách Kiến Niên sắc mặt âm trầm dọa người, bỗng nhiên đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt Bành Viễn Chinh, tức giận nói:
-Cậu còn ở đó mà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ? Trong mắt cậu còn có tôi, Bí thư Đảng ủy thị trấn hay không? Trong mắt cậu còn có các đồng chí lãnh đạo khác trong Đảng ủy hay không? Thiếp lập một đơn vị, không có sự đồng ý của tôi và các đồng chí lãnh đạo khác, chỉ là ý tưởng của một mình cậu mà thôi!
-Không sai, là ý tưởng của cá nhân tôi. Nhưng, ý tưởng của tôi không thể đề xuất sao?
Bành Viễn Chinh cười lạnh nói.
-Cậu đương nhiên có thể đề xuất! Nhưng hôm nay tôi có thể tỏ thái độ, ý tưởng của cậu rất buồn cười, rất nông nỗi, rất không hợp quy định, tôi kiên quyết phản đối!
Hách Kiến Niên lớn tiếng:
-Là Ủy viên thường vụ Quận ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn, tôi có thể phủ quyết đề nghị của cậu!
-Thật ra, tôi cảm thấy, chuyện không hợp với quy định của thị trấn thì nhiều lắm. Nhưng đối với vấn đề phòng quản lý xí nghiệp, tôi không thấy có gì không hợp quy định và nó phù hợp với thực tế yêu cầu tập trung quản lý về một mối. Nếu Bí thư Hách chỉ đơn thuần nhằm vào cá nhân tôi để phản đối công tác này, tôi chỉ có thể nói rằng: đáng tiếc!
Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt ngưng trọng mà nghiêm túc:
-Là Chủ tịch Ủy ban nhân dân thị trấn Vân Thủy, tôi cũng có thể sử dụng quyền lực hành chính của tôi, việc thiết lập phòng quản lý xí nghiệp, mặc dù Bí thư Hách phản đối, tôi cũng vẫn sẽ đề xuất và báo cáo lên Ủy ban nhân dân quận.
Đồng thời, tôi cũng hy vọng các đồng chí đang ngồi đây, có thể suy xét nghiêm túc một chút. Thiết lập phòng quản lý xí nghiệp không phải chuyện cá nhân tôi, mà là có lợi cho sự phát triển lâu dài của thị trấn. Tôi chỉ nói tới đây, chiều nay Chủ tịch quận Cố muốn gặp tôi nói chuyện, tôi xin lui trước, các đồng chí tiếp tục thảo luận.
Nói xong, Bành Viễn Chinh sắc mặc trầm tĩnh bước nhanh rời khỏi phòng hội nghị.