Cao Quan

chương 227: quân tử không đoạt đồ quý của người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tòa nhà làm việc của tập đoàn Tín Kiệt cao tới mười sáu tầng. Ở thập niên , trong thành phố Tân An mà nói, thì nó tuyệt đối là tòa nhà cao nhất nhì thành phố. Độ cao này tương đương với khách sạn lớn Tân An.

Bành Viễn Chinh từ trên xe bước xuống, bước nhanh vào tòa nhà.

Vừa mới tiến vào đại sảnh đã thấy Hoàng Đại Long không kiên nhẫn đi qua đi lại. Y hẹn với Bành Viễn Chinh là ba giờ, nhưng hiện tại đã ba giờ hơn mà Bành Viễn Chinh vẫn chưa đến. Bành Viễn Chinh là một người rất coi trọng giờ giấc. Ở phương diện này gần như là cứng nhắc. Nếu đã hẹn giờ nào thì không bao giờ đến muộn. Nhưng hôm nay hắn lại đến muộn khiến cho Hoàng Đại Long có chút không ngờ.

- Anh tìm ai?

Một bảo an ngăn cản đường đi của Bành Viễn Chinh.

Đại sảnh của tòa nhà tập đoàn Tín Kiệt rất rộng. Ở chính giữa còn có lối đi nhỏ dùng để kiểm tra như ở sân bay. Ở bên ngoài, bảo an đề phòng nghiêm ngặt. Nhân viên bình thường của tập đoàn khi đi làm thì đa số thời gian đều ở bên trong.

- Tôi tìm Hoàng Đại Long.

Bành Viễn Chinh mỉm cười.

Người nhân viên bảo an trẻ tuổi liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, thấy hắn ăn mặc cũng không sang trọng lắm, chỉ là bộ quần áo bình thường. Áo khoác màu đen, quần màu đen, giày thì chẳng phải giày hiệu, vừa thấy thì biết là chẳng phải tầng lớp có tiền. Mà hắn lại nói là đến tìm Hoàng Đại Long. Hoàng Đại Long ngày thường lui tới đối tượng không phú thì quý, chứ chưa từng nhìn thấy loại người như Bành Viễn Chinh.

Đối với quan lại thời nay, cách ăn mặc thể hiện thân phận của một người. Nhìn thấy Bành Viễn Chinh không có nét nào giống nhân sĩ thượng lưu, bảo an không tránh khỏi có chút khinh thị và hoài nghi, vì thế liền trầm giọng nói:

- Anh tìm Hoàng tổng của chúng tôi, vậy có hẹn trước hay không?

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Có hẹn trước.

- Bên kia có điện thoại, anh hãy gọi cho trợ lý của Hoàng tổng. Nếu như quả thật là khách của Hoàng tổng thì cô ấy sẽ tiếp đón.

Bảo an nghiêm trang lãnh đạm nói, rồi chỉ vào cái điện thoại gần đó.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái. Hắn cũng không để ý thái độ của bảo an. Đây cũng là chuyện bình thường. Chức trách của người ta, vả lại mình cũng chẳng giống kẻ có tiền, thì một hai câu nghi hoặc cũng chẳng sao. Cho dù là có vài phần "mắt chó nhìn người thấp" cũng không tránh được.

Thấy Bành Viễn Chinh do dự, gã bảo an trách cứ nói:

- Lời của tôi anh không nghe rõ sao?

Bành Viễn Chinh không thèm phản ứng, giương tay chỉ thẳng vào Hoàng Đại Long đang di chuyển qua lại trong đại sảnh, lớn tiếng hô to:

- Hoàng Đại Long, lại đây tiếp tôi một chút.

Hoàng Đại Long đột nhiên nghe được giọng nói của Bành Viễn Chinh, mừng rỡ cuống cuồng chạy tới.

- Viễn Chinh à, sao không vào? Tôi chờ anh lâu rồi đấy. Tôi đang lo lắng, anh không bao giờ đến muộn. Sao bây giờ lại còn chưa đến?

Hoàng Đại Long cười ha hả.

Bành Viễn Chinh nhún vai:

- Bảo an của quý công ty rất có trách nhiệm.

Hoàng Đại Long ngẩn ra, chợt giận dữ hướng bảo an nổi giận nói:

- Mắt của cậu mù à, có biết ai đây không? Đây là khách quý của tập đoàn Tín Kiệt chúng ta. Người anh em, cậu có dám ngăn không cho anh ấy vào không? Cậu có dám không?

Bảo an lo sợ bất an cúi đầu xuống, không dám phản bác. Tính tình Hoàng Đại Long cao thấp công ty đều biết. Nếu bảo an nói lại, mặc kệ y có lý hay không có lý thì khẳng định sẽ bị đuổi việc.

Doanh nghiệp tư nhân là như thế. Câu nói đầu tiên của ông chủ có thể quyết định vận mạng của công nhân. Không giống như doanh nghiệp nhà nước, bất luận là cái gì cũng không có quyền sa thải công nhân.

Bành Viễn Chinh cười:

- Hoàng Đại Long, chú ý hình tượng của mình một chút.

Hắn bước về phía trước, vỗ vai bảo an cười nói:

- Ông anh rất có trách nhiệm. Không tồi, cứ an tâm công tác, không có việc gì đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Bảo an cảm động đến rơi nước mắt, ngẩng đầu lên đang tính nói vài câu cảm ơn thì đã thấy Bành Viễn Chinh cùng Hoàng Đại Long đang cười cười nói nói bước tới thang máy.

Bảo an đuôi lông mày nhướng lên, mồ hôi trên trán đổ ròng ròng, thầm nghĩ mình còn may mắn. Với y mà nói, hôm nay chính là một bài học, khiến y hiểu rõ cái gì gọi là "đừng trông mặt mà bắt hình dong".

Bước vào thang máy, hai người đi thẳng đến tầng mười ba. Vừa đi ra cửa thang máy, đã nhìn thấy lối đi hành lang trang hoàng rực rỡ. Bành Viễn Chinh âm thầm lắc đầu. Rất sang trọng! Đem nơi làm việc của mình trang hoàng xa hoa như vậy cũng nhận ra được phẩm tính đối nhân xử thế của Hoàng Bách Thừa.

Trong trí nhớ của Bành Viễn Chinh, tập đoàn Tín Kiệt từ thập niên đã bắt đầu phát triển. Đến thập niên thì đạt đến đỉnh cao. Nhưng sau khi tiến vào thế kỷ mới, từ năm thì tập đoàn Tín Kiệt bắt đầu xuống dốc. Các công ty thành viên và các hạng mục đầu tư đều phá sản đóng cửa. Huy hoàng không còn như thời xưa.

Cho tới đêm trước khi Bành Viễn Chinh tái sinh, tập đoàn Tín Kiệt chỉ còn lại một cái thùng rỗng. Hoàng Đại Long chỉ còn cố gắng duy trì nó.

Tập đoàn Tín Kiệt xuống dốc là có liên quan đến việc đầu tư quá độ và mù quáng của cha con Hoàng Bách Thừa. Đồng thời cũng vì cá tính ham thích thành công vĩ đại của Hoàng Bách Thừa. Đương nhiên, thị trường gia công chế tạo máy móc công nghiệp tiêu điều cũng là một trong những nhân tố quan trọng. Nếu Tín Kiệt có thể ở thập niên đạt được việc chuyển hình thăng cấp thì khẳng định sẽ còn vươn xa hơn.

Bành Viễn Chinh vừa đi vừa đánh giá hai bên hành lang, so với một nhà khách trang hoàng còn muốn sang trọng hơn. Bước lên tấm thảm nhập khẩu màu đỏ, hắn không kìm nổi thở dài:

- Đại Long, chỉ là một nơi làm việc, có cần phải xa xỉ như vậy hay không?

Hoàng Đại Long cười ha hả:

- Ông cụ nhà tôi chỉ thích như thế này. Dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Hoàng Đại Long lơ đễnh nói.

Bành Viễn Chinh âm thầm lắc đầu, cũng không nói cái gì. Chuyện này có liên quan đến phong cách cá nhân. Nhiều lời cũng vô ích. Nhưng đối với xí nghiệp Tín Kiệt, hắn đột nhiên sinh ra một loại "dẫn đường". Một doanh nghiệp tư nhân lớn như vậy, nếu làm tốt, thì tài nguyên của cải không còn chỉ thuộc về riêng Hoàng gia. Bành Viễn Chinh cảm thấy, chính mình hẳn nên tận tậm vì tập đoàn Tín Kiệt, thử thay đổi vận mệnh xuống dốc của nó.

Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh thử thăm dò một câu:

- Đại Long, tuy rằng tôi không hiểu lắm về quản lý. Nhưng tôi đối với thị trường và phát triển kinh tế cũng có một chút kiến thức. Nhiều lắm là mười năm tới, rất nhiều sản nghiệp ưu thế truyền thống sẽ dần dần đi vào đường cùng. Thay vào đó là những sản nghiệp công nghệ cao và ngành sản xuất kiểu mới. Tập đoàn của mọi người lớn như vậy, hẳn nên phòng ngừa chu đáo, nên tính toán cho sự phát triển lâu dài trong tương lai.

Hoàng Đại Long ngẩn ra, không biết vì sao Bành Viễn Chinh lại đột nhiên đề cập đến đề tài này. Nhưng y ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Ừ, anh bạn, anh nói rất có đạo lý. Tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này, và cũng từng thử qua. Ví dụ như tập đoàn chúng tôi đã bắt đầu hướng vào xây dựng đô thị và khai thác bất động sản. Đây chính là một tính toán lâu dài.

- Xây dựng đô thị và khai thác bất động sản, là một phương hướng phát triển không tồi. Đại Long, điều này tối thiểu có thể cam đoan xí nghiệp Tín Kiệt của anh trong hai mươi năm tới không gặp phải nguy cơ nào.

Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, thật sự đánh giá Hoàng Đại Long:

- Anh đúng là có chút kiến thức đấy.

Hoàng Đại Long đổ mồ hôi. Y liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh một cái, cười ha hả:

- Anh bạn, hóa ra anh đi guốc trong bụng tôi đấy. Nói Hoàng Đại Long tôi là loại giá áo túi cơm thật oan uổng đấy. Tôi đây tuy rằng không có học qua, nhưng cũng không phải là cái thùng cơm rỗng.

Bành Viễn Chinh mỉm cười không nói.

Hoàng Đại Long lại hạ giọng:

- Tôi rất xem trọng việc xây dựng đô thị và khai thác, phát triển bất động sản. Nhưng ông cụ nhà tôi lại không thích, cảm thấy tôi chỉ là làm loạn, khoa chân múa tay. Ba tôi vẫn chủ trương công nghiệp và chế tạo công nghiệp. Ông ấy trong cái ngành sản xuất này mấy chục năm rồi nên ngựa quen đường cũ. Hơn nữa, xí nghiệp chúng tôi cũng đã có ưu thế nên ông ấy không dễ dàng buông tha.

Bành Viễn Chinh lại trầm mặc.

Rất nhanh đã đến cửa phòng của Hoàng Bách Thừa. Hoàng Bách Thừa mặc chiếc áo sơ mi ô vuông, tóc chải láng bóng, cười vang nói:

- Viễn Chinh à, hoan nghênh cháu đến công ty. Nghe nói cháu hôm nay muốn tới, bác buổi chiều nay có hoạt động gì cũng không đi, chờ cháu ở đây.

- Cám ơn bác Hoàng.

Bành Viễn Chinh cười, bắt tay Hoàng Bách Thừa, sau đó tiến vào trong văn phòng Hoàng Bách Thừa. Văn phòng rất lớn, trang hoàng sang trọng. Thu hút ánh mắt nhất chính là một cái hộp bằng gỗ quý, và một cái khung bên trong có bản tranh chữ của danh nhân treo trên vách tường.

Bành Viễn Chinh là người biết nhìn hàng. Hắn tùy ý đảo qua liền xem thế là đủ rồi. Quả nhiên là kẻ rất có tiền. Không cần nói gì khác, riêng cái hộp gỗ đó thôi cùng với bức thi họa cổ, có thể nói giá trị của nó còn hơn một xí nghiệp nhỏ.

Bành Viễn Chinh chợt bị bức tranh chữ trên tường hấp dẫn. Hắn ở trong phòng khách ông nội cũng gặp qua một tác phẩm cùng phong cách, biết là tác phẩm nổi tiếng của nhà thư pháp những năm cuối đời nhà thanh Dương Thủ Kính. Tác phẩm của Dương Thủ Kính vừa có khí phách lại vừa có phong cách. Có thể nói là tác phẩm xuất sắc truyền lại cho đời sau.

Chỉ có điều Bành Viễn Chinh không biết đây là tác phẩm chính gốc hay là đồ sao chép. Lấy tài lực của Hoàng Bách Thừa, mua tác phẩm chính gốc đương nhiên là không thành vấn đề. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, loại tranh chữ danh nhân không phải có tiền là có thể mua được, còn phải biết xem hàng nữa.

Thấy Bành Viễn Chinh đánh giá bức tranh chữ, Hoàng Bách Thừa khẽ mỉm cười:

- Viễn Chinh cũng biết về thư pháp à?

- Haha, bác Hoàng, đây là tác phẩm của đại sư Dương Thủ Kính. Nếu cháu nhớ không lầm, đằng sau nó còn vài câu "Dương thị nam nhi tảo tự lập, sự thành tu hạ khổ công phu. Yếu mộ cổ nhân dữ tiền hiền, tiền huyền lương lai trùy thứ cổ. Phát phấn thức biến thiên hạ tự, lập chí duyệt tận nhân gian thư..."

Hoàng Bách Thừa vỗ tay tán dương:

- Không tồi, không tồi! Viễn Chinh không hổ danh là sinh viên trường đại học hàng hiệu. Không giống như Đại Long không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi tán gái.

- Bác Hoàng quá khen, chỉ là trùng hợp cháu có biết một chút về Dương Thủ Kính.

Bành Viễn Chinh ánh mắt thu hồi khỏi bức thư pháp.

Hoàng Bách Thừa con ngươi vừa chuyển, thản nhiên cười:

- Bác tuy rằng không có kiến thức bao nhiêu, nhưng mấy năm nay cũng nghiên cứu thi họa, tự hỏi cũng có chút tâm đắc. Khó mà gặp được một tiểu tri âm. Viễn Chinh, người nhận ra bút tích của Dương Thủ Kính không nhiều, bức thư pháp này tặng cho cháu.

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, liên tục lắc đầu:

- Bác Hoàng, quân tử không đoạt đồ tốt của người khác. Nói sau cháu cũng là con cháu, chưa mua quà cho bề trên đã là thất lễ rồi, lại còn nhận quà tặng của bác Hoàng thì trông khó coi quá.

Hoàng Bách Thừa xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên cười nói:

- Viễn Chinh, cháu còn chưa biết một câu khác "trưởng giả ban thưởng không dám từ?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio