Bành Viễn Chinh lái xe trở về thị trấn. Hắn đậu xe trước cửa cơ quan, rồi chạy nhanh lên trên lầu.
Chỗ cầu thang giao nhau giữa tầng một và tầng hai, Lý Tuyết Yến đang muốn xuống lầu, nhìn thấy Bành Viễn Chinh đang chạy lên thì không khỏi kính cẩn nghiêng người tránh đường:
- Lãnh đạo!
- Lãnh đạo, Phùng tiểu thư đang ở trong văn phòng chờ anh. Có cần tôi làm cái gì không?
Lý Tân Hoa thanh âm nhiều ít có chút nghiền ngẫm.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Cảm ơn!
Bành Viễn Chinh chỉ nói hai tiếng "cảm ơn" rồi sau đó tiếp tục chạy lên lầu, trong giây lát thì biến mất không thấy đâu.
Lý Tân Hoa thở dài, rồi lại đỏ mặt chậm rãi đi xuống lầu.
Cô cũng là cô gái đang trong độ tuổi yêu đương. Đối với chàng thanh niên ưu tú kia, cô trong lòng nếu nói không có một chút tâm động thì là giả. Nhưng chỉ có điều cô biết điều kiện giữa hai người cách xa quá lớn, căn bản không có khả năng tiến đến quá xa. Cho nên, cô đã sớm đem tình cảm này của mình ẩn sâu trong nội tâm, nửa điểm cũng không lộ ra.
Cô đương nhiên thông minh và cũng rất lý trí.
Cô trong lòng rất rõ ràng. Nếu chính mình toát ra cảm xúc mờ ám, Bành Viễn Chinh khẳng định sẽ dời cô đi, và sẽ không trọng dụng và coi trọng cô như bây giờ.
Nếu không có được tình yêu của người đàn ông này thì phải chiếm được sự tín nhiệm của anh ấy. Đây chính là lựa chọn tối ưu của Lý Tân Hoa.
Bành Viễn Chinh đi lên lầu, bước đến phòng làm việc của mình, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Phùng Thiến Như đang đứng bên cạnh ghế sofa, nhìn tấm áp phích tuyên truyền về kế hoạch hóa gia đình ở nông thôn, khóe miệng hiện lên nụ cười tươi không thể tin nổi. "Sinh ít con để có điều kiện chăm sóc con tốt nhất". Khẩu hiệu này thật khác biệt. Chỉ có điều áp phích tuyên truyền này cô thấy không hòa hợp, thậm chí có chút ẩu tả.
Cô xuất thân từ nhà quyền quý. Đối với cuộc sống nhất định là nhìn với ánh mắt rất cao. Cô chưa từng đến cơ sở, nên không nghĩ ở đó sẽ là bụi đất bay đầy đường, nhà cửa cũ nát, không khí ô nhiễm. Lý tưởng thế ngoại đào nguyên và hình tượng thị trấn nhỏ này hoàn toàn khác xa nhau.
Khi bước vào thị trấn Vân Thủy, tiếp xúc với một số cán bộ, cho đến khi vào trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, từng chi tiết, từng vẻ mặt con người, từng lời nói cử chỉ đều trực tiếp phá vỡ chủ nghĩa lãng mạn của cô.
Tuy nhiên, cô không cảm thấy thất vọng mà là cảm thấy mới mẻ.
Đồng thời lại lo lắng cho cuộc sống của người yêu. Nguyên bản, Phùng Thiến Như không tán thành mẹ và bà nội muốn đem Bành Viễn Chinh trở lại thủ đô. Cho rằng nam nhi thì phải chí tại bốn phương. Bành Viễn Chinh hẳn là nên ở cơ sở vài năm, sau đó sẽ "cá chép hóa rồng". Nhưng hiện tại, không ngờ cô cũng sinh ra ý niệm muốn Bành Viễn Chinh trở về thủ đô. Nguồn:
Chiếc bàn làm việc cũ kỹ, chiếc ghế sofa thì khi ngồi xuống kẽo cà kẽo kẹt. Trong phòng làm việc ngoại trừ cái điện thoại, thì chẳng còn đồ vật nào nữa? Chẳng lẽ điều kiện làm việc lại đơn sơ như vậy sao? Nhìn lại căn phòng, gió lùa lồng lộng. Ván giường khô cứng, không ngờ còn không có lò sưởi. Xem ra sẽ dựa vào cái gì để làm ấm qua mùa đông này? Nếu dùng than mà trúng khí độc thì xử lý làm sao đây? Tuy rằng, bên trong có một cái lò hao hao giống lò sưởi khiến cho Phùng Thiến Như cảm thấy rất hiếu kỳ nhưng chung quy vẫn không ngăn được sự lo lắng cho Bành Viễn Chinh.
Kỳ thật, bây giờ đã là cuối tháng , bắt đầu đầu mùa đông. Nhiệt độ không khí ở thành phố Tân An còn muốn thấp hơn so với thủ đô. Bởi vì hỏa lò trong phòng làm việc đã bị người của phòng đảng chính đè xuống, khi Phùng Thiến Như đến mởi đốt lên. Nhưng nhiệt độ trong phòng cũng không ấm lên chút nào, chỉ khoảng , độ.
Đối với việc quen với nhiệt độ o như Phùng Thiến Như khẳng định là không quen.
Phùng Thiến Như xoa mạnh tay, phát ra hơi thở khói.
Cô đột nhiên nghe được đằng sau có động tĩnh, bỗng nhiên xoay người sang. Trước mắt chính là gương mặt anh tuấn của Bành Viễn Chinh, chỉ có điều đang sung mãn và kích động. Đôi mắt có chút nóng bỏng gần như muốn đốt cháy Phùng Thiến Như.
- Anh Viễn Chinh!
- Thiến Như!
Bành Viễn Chinh giang rộng hai tay, ôm chầm lấy Phùng Thiến Như, ra sức ôm chặt. Dường như muốn đem cả thân hình mềm mại của cô mà nhào nặn vào bên trong của mình. Phùng Thiến Như tựa đầu vào lòng ngực Bành Viễn Chinh, mặc cho đối phương tham lam hôn xuống cổ, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Hai người đôi môi dán chặt vào nhau, tâm linh tương thông. Thế giới này dường như trống rỗng chỉ còn có hai người.
- Thiến Như, hôm nay trời khá lạnh. Em vừa đến chỉ sợ là không quen.
Bành Viễn Chinh nói xong, động tác lưu loát thuần thục dọn dẹp lại hỏa lò, lại dùng kẹp bỏ thêm một ít than đá vào. Hỏa lò rất nhanh được đốt lên, chỉ có điều mơ hồ có một làn khói nhẹ bốc lên.
Phùng Thiến Như cau mày, nhẹ nhàng nói:
- Anh Viễn Chinh, hỏa lò này cháy như vậy, anh cả đêm ngủ có thể bị trúng khí độc của than đấy. Rất không an toàn. Các anh không có phòng tập thể có lò sưởi sao?
Bành Viễn Chinh không kìm nổi cười nói:
- Thiến Như, ở thị trấn không có lò sưởi, chỉ có bếp lò sưởi ấm thôi. Em có thể xuống nông thôn để nhìn, rất nhiều người sử dụng than đá. Haha, không có việc gì, chỉ cần quen là được rồi.
- Không cần nói là thị trấn, cho dù là trong nội thành cũng có nhiều địa phương cũng không có lò sưởi. Không thể so sánh với thủ đô được.
- Anh Viễn Chinh, anh bình thường đều ở chỗ này sao?
Phùng Thiến Như lại hỏi.
- Ừ, đa số thời gian anh ở lại thị trấn. Công tác cơ sở không thể so với cơ quan. Tình trạng đột phát rất nhiều, lãnh đạo thị trấn nhất định phải thay phiên nhau chịu trách nhiệm. Đương nhiên, có đôi khi công tác bận rộn, nên anh cũng lười về thành phố.
- Đương nhiên, nếu em đã đến đây, thì anh cam đoan, mỗi ngày sẽ về nhà với em.
Bành Viễn Chinh cười ha hả.
- Em không thèm.
Phùng Thiến Như khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ:
- Điều kiện thật sự là khá kém. So với tưởng tượng của em thì kém rất nhiều. Anh Viễn Chinh, kỳ thật thì ý ông nội là muốn anh rèn luyện, nhưng cũng không thể chịu khổ như thế này. Em thấy chi bằng anh trở về thủ đô đi.
- Kỳ thật thì điều kiện cũng không kém lắm. Thị trấn này của tụi anh so với những thị trấn xa xôi khác thì còn tốt hơn nhiều.
Bành Viễn Chinh không muốn tiếp tục ở vấn đề này nữa, cười nói:
- Thiến Như, ngày mai anh sẽ dắt em đi dạo ở thị trấn. Cho em tham quan bệnh viện, trường học và nhà trẻ ở đây, Điều kiện so với trong nước cũng thuộc hạng nhất đấy.
- Anh vừa mới có ý tưởng, khi hạng mục phố buôn bán thành công, anh sẽ đem cơ quan chính quyền thị trấn xây dựng lại. Đến lúc em quay lại thì điều kiện tốt hơn rồi.
Phùng Thiến Như mỉm cười, vừa muốn nói gì thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Bành Viễn Chinh thản nhiên nói:
- Mời vào!
Điền Minh xuất hiện ở cửa, mang theo một cái lò điện tử, kính cẩn nói:
- Lãnh đạo, tôi sợ ở đây lạnh nên mang qua cho anh một cái lò điện tử.
- Vâng!
Bành Viễn Chinh cười gật đầu.
Điền Minh đem cái lò điện tử cắm điện vào. Không bao lâu sau trong phòng liền ấm áp hơn rất nhiều.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, từ trong bàn làm việc lấy ra một cây sắt, khơi khơi bếp lò. Sau đó hắn lấy ra một cái dao cắt dưa hấu, đem ổ bánh mỳ ngày hôm qua còn sót lại để lên trên một cái đĩa, rồi cắt ra thành từng lát, rắc một ít muối. Xong hắn đặt một cái giá lên trên hỏa lò.
Phùng Thiến Như tò mò nhìn động tác của Bành Viễn Chinh. Nhưng cuối cùng thì nhăn mặt:
- Anh Viễn Chinh, anh đây muốn nướng bánh mỳ ăn à? Có phải là không hợp vệ sinh hay không?
Bành Viễn Chinh xấu hổ, cười khổ nói:
- Thiến Như, anh…
Hắn đột nhiên ngừng lại, không biết nên nói cái gì. Cho đến giờ phút này hắn mới phát hiện, mình tuy rằng rất yêu Phùng Thiến Như, nhưng trên thực tế, nhận thức xã hội, thậm chí là thói quen trong cuộc sống đều khác nhau, một trời một vực. Hắn trong lòng hiểu được, Phùng Thiến Như không phải là giả bộ, cũng không phải cố ý ngụy trang, mà là cách sống của cô.
Cô chính là công chúa Bạch Tuyết, nhưng hắn lại chẳng phải Bạch mã hoàng tử.
Hai người vốn thuộc hai thế giới khác nhau. Nếu không phải duyên trời thì tuyệt không có khả năng gặp nhau.
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh hơi có chút cảm thán.
Nhận thấy cảm xúc Bành Viễn Chinh có chút thay đổi, Phùng Thiến Như dịu dàng ngồi trên đùi Bành Viễn Chinh, nhanh chóng ôm choàng qua lưng hắn, nhẹ nhàng nói:
- Anh Viễn Chinh, xin lỗi anh, em không phải cố ý.
- Thiến Như…
Bành Viễn Chinh cúi người hôn lên trán cô một cái, rồi sau đó nói:
- Có phải em cảm thấy anh giống một chàng nông dân không?
- Không, cho dù anh có là nông dân đi chăng nữa thì em cũng đâu còn biện pháp nào. Về sau, em sẽ đi học thành một bà nông dân luôn.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng vẽ vòng tròn đằng sau lưng Bành Viễn Chinh.
- Là em không quen.
Phùng Thiến Như lời của chưa nói xong thì đã bị Bành Viễn Chinh cắt ngang:
- Thiến Như, không sao đâu. Do em không quen thôi. Khi nào chúng ta kết hôn, anh sẽ từ từ dạy cho em.
Bành Viễn Chinh cười lên ha hả, khiến Phùng Thiến Như giận dỗi.
Những ngăn cách vừa rồi cũng từ từ tiêu tan không còn. Ngược lại, hai trái tim bởi vì vậy mà càng trở nên dung hợp.
Phùng Thiến Như đột nhiên ngẩng đầu nhín Bành Viễn Chinh:
- Anh Viễn Chinh, em bây giờ mới hiểu trước kia anh đã chịu cực khổ nhiều quá. Em căn bản là không tưởng tượng được.
- Haha, kỳ thật thì cũng không thể nói là chịu khổ. Bởi vì đây vốn là cuộc sống của anh.