Sau khi tiễn bước Phó bí thư quận ủy Lệnh Tường và Trưởng ban Tổ chức cán bộ quận ủy Lý, Bí thư Đảng ủy mới nhậm chức của thị trấn Vân Thủy Bành Viễn Chinh và Phó chủ tịch chủ trì công tác thị trấn Lý Tuyết Yến liền triệu tập bộ máy thành viên mở một cuộc họp, dựa theo lệ thường tiến hành phân công lại bộ máy thành viên.
Kỳ thật thì cũng chẳng có gì thay đổi. Đối với đa số các lãnh đạo khác mà nói, phân công quản lý công tác đều duy trì hiện trạng. Chỉ có điều công tác quản lý UBND thị trấn ban đầu của Bành Viễn Chinh thì nay giao lại cho Lý Tuyết Yến. Từ hôm nay trở đi, Bành Viễn Chinh hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của công tác sự vụ, thân cư tại địa vị của nhân vật số một, nắm toàn bộ công tác toàn cục của thị trấn.
Sau khi cuộc họp kết thúc, các thành viên trong bộ máy đều nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Chử Lượng đề xuất, bộ máy thành viên tối nay sẽ liên hoan, cấp cho Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến chúc mừng một chút.
Lý Tân Hoa vội vã chạy vào, nhỏ giọng bên tai nói với Bành Viễn Chinh vài câu.
Bành Viễn Chinh biến sắc, lập tức đứng dậy rời khỏi, cũng không chào hỏi một ai.
Chử Lượng nhíu mày hỏi:
- Đồng chí Tân Hoa, phát sinh chuyện gì vậy?
- Phó bí thư Chử, Phùng tiểu thư ở trường học gặp phải phiền toái. Cũng không biết ở đâu lại xuất hiện một người, mang theo vài người nữa đứng trước cổng trường không cho Phùng tiểu thư rời khỏi.
Lý Tân Hoa nói nửa chừng, không biết phải do xấu hổ không mà không nói rõ ràng.
Lý Tuyết Yến bỗng nhiên đứng dậy:
- Sao lại thế này? Cô nói cho rõ xem.
Lý Tân Hoa do dự một chút, rồi cười xấu hổ nói:
- Chủ tịch thị trấn Lý, người đó tặng đóa hoa hồng, hướng Phùng tiểu thư cầu yêu trước mặt mọi người, trông khá buồn cười.
Mọi người kinh ngạc, đều chợt mỉm cười.
Lý Tuyết Yến cũng có chút buồn cười, nhưng cố nhịn quay đầu lại nhìn Chử Lượng nói:
- Phó bí thư Chử, anh hãy mang vài người sang bên đó. Đừng để xảy ra chuyện gì.
Chử Lượng gật đầu, rồi phất tay nói:
- Bảo người của đồn công an qua luôn.
Bành Viễn Chinh tự mình lái xe, dừng lại trước cổng trường trung học thị trấn Vân Thủy. Hiệu trưởng trường trung học thị trấn Vân Thủy Trương Mặc Nhiễm cùng với một vài giáo viên bất đắc dĩ đứng một bên, thấy Bành Viễn Chinh bước tới thì liền khẩn trương tiếp đón.
- Chủ tịch thị trấn Bành.
Trương Mặc Nhiễm xấu hổ cười, chỉ tay vào đám người An Gia Ung đang bao vây không cho Phùng Thiến Như rời khỏi, rồi lại chỉ giỏ hoa hồng đang lay động trong gió lạnh, cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, bước qua.
An Gia Ung thấy hắn bước lại thì liền đánh giá. Bành Viễn Chinh cũng không để ý đến hắn, đến phía trước cửa xe Phùng Thiến Như, gõ gõ cửa, ra hiệu Phùng Thiến Như xuống xe.
Phùng Thiến Như liền nhảy xuống xe, có chút tức giận kéo nhẹ cánh tay Bành Viễn Chinh nói:
- Anh Viễn Chinh, người này thật chán ghét, không hiểu ra sao cả. Cứ chặn đường không cho em đi, cứ bắt em phải nhận bó hoa này.
Bành Viễn Chinh vỗ vai Phùng Thiến Như, rồi ngẩng đầu đánh giá An Gia Ung. Nhìn thấy loại tình huống này, hắn chưa nói tới tức giận mà chỉ cảm thấy có chút không biết nên khóc hay nên cười. Phùng Thiến Như mới từ núi trở về, không ngờ lại gặp phải cái loại công tử bột kia.
An Gia Ung có chút ghen tỵ nhìn Bành Viễn Chinh. Lúc này, y cũng đại khái đoán được người thanh niên trước mắt chính là vị hôn phu của Phùng Thiến Như, Chủ tịch thị trấn Vân Thủy Bành Viễn Chinh.
- Anh hãy mau tránh ra, đừng cản đường người khác. Mặt khác, mau lấy hoa của anh đi đi.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười
An Gia Ung khẽ mỉm cười:
- Tôi tặng hoa cho Phùng tiểu thư, chẳng có can hệ gì đến anh. Chỉ cần Phùng tiểu thư nhận hoa thì tôi lập tức đi ngay.
Phùng Thiến Như cau mày, vừa muốn phát tác thì Bành Viễn Chinh liền nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô, đột nhiên mỉm cười:
- Thiến Như nhà chúng tôi không thích hoa hồng đỏ, mà chỉ thích hoa hồng màu lam. Nếu như anh có thể tặng đóa hoa hồng màu lam thì tôi dám cam đoan cô ấy nhất định sẽ nhận lấy.
Bành Viễn Chinh trong lời nói đầy vẻ châm biếm. Hắn nắm lấy tay Bành Viễn Chinh bước lên, đột nhiên một cước đá văng giỏ hoa hồng. Mấy trăm đóa hoa hồng kiều diễm lập tức đổ ào xuống đất, tán hoa bay khắp nơi.
An Gia Ung giận dữ, hét lớn:
- Anh điên rồi sao? Đồ không có giáo dục.
Bành Viễn Chinh đột nhiên quay đầu lại nhìn An Gia Ung, lạnh lùng nói:
- Cút ngay!
- Anh mắng ai vậy?
An Gia Ung không chút yếu thế. Giờ phút này y hận không thể lấy tư thế của một kỵ sĩ phương tây quyết chiến với Bành Viễn Chinh để tranh đoạt tình nhân. Đáng tiếc, y trong mắt Bành Viễn Chinh chỉ đơn giản là một thằng hề, căn bản chẳng đáng quan tâm.
Một số công nhân tập đoàn An Lập liền đứng phía trước bảo vệ An Gia Ung, sợ hắn chịu thiệt. An Gia Ung đứng đằng sau đám người rít gào, bắt tay làm loa:
- Phùng tiểu thư, cô sao lại ở cùng một chỗ với cái loại không có giáo dục như vậy. Đúng là hoang đường mà!
Bành Viễn Chinh thấy thằng nhãi này biến thái vô cùng. Nếu không phải hắn là lãnh đạo thì đã sớm cho tên này một cước.
Lúc này, Chử Lượng cùng với Điền Minh và một số cảnh sát của đồn công an chạy đến. Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn Điền Minh, phất tay nói:
- Điền Minh, đem xe trở về. Các đồng chí ở đồn công an, hãy mang thằng nhóc này đi, xem cậu ta có bị bệnh thần kinh hay không. Nếu có thì chở đến bệnh viện.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cùng bước ra đường, ngẫu nhiên chào hỏi một số quần chúng thị trấn. Nét mặt tươi cười rất nhiều.
- Thiến Như, lần vào núi này của em, như thế nào lại mang về một hàng độc như thế?
- Chẳng hiểu ra làm sao. Em cũng không biết anh ta từ đâu nhảy ra. Buổi chiều, em cùng với mấy đứa học sinh ra về, thì liền gặp sự việc này.
Phùng Thiến Như thở phào một cái, rồi lại nghịch ngợm nghiêng đầu:
- Anh Viễn Chinh, tên tiểu tử đó khá lãng mạn đấy. Còn biết tặng đóa hoa hồng cho em. Nhưng anh lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, một cú đá văng tất cả. Đúng là "Đại sát phong cảnh, đốt đàn nấu hạc".
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, khẽ mỉm cười, nắm chặt tay Phùng Thiến Như:
- Ai nói anh không biết thương hoa tiếc ngọc chứ? Trong lòng anh, em chính là đóa hoa đẹp nhất. Mà anh chính là hộ hoa sứ giả độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Phùng Thiến Như tay run lên, chợt nắm chặt tay Bành Viễn Chinh, toàn bộ thân mình đều rúc vào hắn.
Hai người yên lặng bước đi trên con phố không người. Trong bầu trời đêm chạng vạng, tuy rằng gió bắc gào thét, nhưng bầu trời đã xuất hiện rất nhiều ngôi sao sáng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Phùng Thiến Như tựa đầu vào vai Bành Viễn Chinh, cùng hắn dừng bước chân ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Bành Viễn Chinh vòng tay ôm chặt Phùng Thiến Như, nhìn lên bầu trời. Hắn chợt nhớ tới cái đêm hắn và Thiến Như cũng ngồi cùng một chỗ nhìn dải ngân hà vô tận ở thủ đô. Mà cũng chính trong đêm đó, trái tim hai người đã chân chính đến với nhau.
- Thiến Như, em đang suy nghĩ gì vậy?
- Em đang nghĩ, chúng ta dựa sát vào nhau cùng nhìn sao trời, có phải cũng là một hành động lãng mạn không?
- Anh Viễn Chinh, anh đang suy nghĩ cái gì?
- Anh đang suy nghĩ…
Bành Viễn Chinh thuận miệng đáp, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
Đắm chìm trong gió lạnh, tâm trạng của hắn đột nhiên tĩnh lặng vô cùng. Bất luận việc gì cũng không muốn nghĩ. Hắn cảm thấy hai người dường như đang bay lên tận trời cao, và trần thế hỗn loạn trước mắt đều không còn quan hệ.
- Thế giới này quá lớn, rất phong phú, nhiều cám dỗ. Còn chúng ta thì lại quá nhỏ và rất vô lực.
Bành Viễn Chinh lên tiếng. Phùng Thiến Như lại dịu dàng tựa đầu vào vai hắn. Bành Viễn Chinh không kìm nổi ôm cô vào lòng, bàn tay lần vào trong áo khoác của cô, vuốt ve sau lưng. Tuy rằng bàn tay của Bành Viễn Chinh rất lạnh, nhưng Phùng Thiến Như lại chẳng cảm thấy, chỉ cảm nhận được sự lo lắng và dịu dàng của hắn.
Bóng đêm thật yên tĩnh, gió lạnh đến thấu xương.
Nhưng hai người lại chẳng có chút rét lạnh nào. Giờ phút này tuyệt đối rất có ý nghĩa. Trái tim hai người lẳng lặng giao hòa vào nhau.
Hình như có một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, chợt lóe lên rồi biến mất.
Bành Viễn Chinh lẳng lặng nắm tay Phùng Thiến Như. Còn Phùng Thiến Như thì dịu dàng nắm lấy bàn tay của hắn. Hai người nắm tay nhau cùng đi về nhà.
Cùng nguyện sống chết có nhau, nắm tay nhau cho tới bạc đầu
Phùng Thiến Như ánh mắt sáng lên. Cô nhẹ nhàng nhếch gót chân, chủ động hôn lên môi Bành Viễn Chinh.
Đôi môi Phùng Thiến Như có chút lạnh lẽo, nhưng cái lưỡi thơm tho lại như lửa nóng tiến vào.
Trịnh Anh Nam và Lưu Quang đã về đến nhà. Trịnh Phong Thái đã sớm chờ trong phòng khách.
Nhìn thấy con gái và con rể vào cửa, Trịnh Phong Thái ngồi một chỗ, trầm giọng nói:
- Anh tử, Lưu Quang, hai người đi hôm nay kết quả như thế nào rồi?
- Kết quả thật ra cũng không tệ lắm. Chỉ có điều, anh ta lại có một yêu cầu hơi lớn một chút.
Trịnh Anh Nam cởi áo khoác, ngồi xuống ghế sofa nói.
- Trước không nói đến yêu cầu của cậu ta. Con nói thẳng xem, cậu ta có thể xử lý và chịu xử lý hay không?
Trịnh Phong Thái là người nói năng thận trọng. Lời vô nghĩa ông lại càng ít nói, thích đi thẳng vào vấn đề. Tính cách này của ông được xây dựng từ lúc còn hai bàn tay trắng cho đến khi có được cơ ngơi Trịnh gia lớn như vầy. Đây có thể xem là một kỳ tích.
- Theo như anh ta trả lời thì anh ta có thể làm được. Anh ta nói sau ba ngày có thể cho chúng ta câu trả lời. Chị của con nói rằng nếu anh ta đã đồng ý thì nhất định là có thể làm.
Trịnh Anh Nam cười nói:
- Bam chẳng lẽ ba không muốn nghe điều kiện của anh ta?
- Chỉ cần cậu ta có thể giúp chúng ta vận tác đưa ra thị trường thì điều kiện nào chúng ta cũng có thể đáp ứng. Tuy nhiên, nếu có thể làm được chuyện lớn như vậy thì chứng tỏ người này cũng không đơn giản. Nói vậy thì cũng sẽ không có điều kiện thái quá.
Trịnh Phong Thái khoác tay nói:
- Người ta không bao giờ để ý đến cái lợi nhỏ trước mắt đâu.
Trịnh Anh Nam cười khổ:
- Ba, anh ta đề xuất chúng ta mua lại những nhà máy dệt nhỏ của thị trấn Vân Thủy.