Cao Quan

chương 315: ai dám đụng đến tôi?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bành Viễn Chinh xoay người qua, thong thả đi về phía Đồng Cương:

- Hôm nay, tôi - một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, nói cho anh biết, chẳng những dự án nhà máy chế tạo thiết bị điện phải được xây dựng mà còn sẽ tiến thêm một bước, nâng cao năng suất thiết kế! Anh nhất định sẽ phải trả giá đắt cho hành vi không hợp pháp ngày hôm nay!

Tôi còn muốn nói cho anh biết, nếu huyện Trung Cương không xử lý được, thì thành phố Trạch Lâm sẽ phải xử lý. Nếu thành phố Trạch Lâm không xử lý được, tôi sẽ tìm Tình ủy! Tôi không tin, một xí nghiệp nho nhỏ có thể hoành hoành địa phương, chống đối chính phủ, giẫm đạp lên pháp luật! Ai dám đụng đến tôi?!

Bành Viễn Chinh nhanh nhẹn và khéo léo lao tới sát bên người Đồng Cương, khóa chặt cánh tay y, hướng về phía mấy tên vệ sĩ quát to:

- Các người phải hiểu, bao vây tấn công cán bộ lãnh đạo chính quyền, tụ tập gây rối, là phạm tội hình sự! Ai không sợ ngồi tù cứ tới đây!

Đồng Cương biến sắc, cố sức vùng ra nhưng không nổi. Ánh mắt kiêu ngạo và ương ngạnh của y lướt qua khuôn mặt phẫn nộ mà uy nghiêm của Bành Viễn Chinh, vừa định chửi tục, nhưng theo bản năng lại im miệng…

Tần Phượng nhận được thông báo, không dám chậm trễ, lập tức dẫn theo lãnh đạo Quận ủy, Ủy ban nhân dân quận và lãnh đạo có liên quan của văn phòng xử lý khản cấp, hỏa tốc chạy tới hiện trường. Sau đó Cục trưởng Phân cục công an quận Lý Minh Nhiên cũng dẫn mấy chục cảnh sát theo sau.

Tới nơi, Tần Phượng biến sắc. Tình hình còn ác liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, cũng phức tạp hơn.

Cô rảo bước, hướng về phía Chử Lượng và các cán bộ thị trấn ra tiếp đón, lớn tiếng hỏi:

- Đồng chí Viễn Chinh đâu? Đang ở chỗ nào? Bảo hắn lại đây!

Chử Lượng lúng túng chỉ về phía mấy trăm người của thôn Mộng Sơn đang tụ tập:

- Bí thư Tần, họ tạm giữ đồng chí Phó chủ tịch thị trấn Ngô Minh Quánh. Bí thư Bành không muốn mâu thuẫn càng gay gắt, đích thân đi can thiệp và đàm phán với họ, còn chưa về…

- Thật sự là làm bừa! Thời điểm này hắn còn sính chủ nghĩ anh hùng cá nhân! Nếu xảy ra vấn đề an toàn thì làm sao xử lý? Làm sao tôi báo cáo trước Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố? Kêu gọi giải tán, bảo hắn mau trở về!

Tần Phượng rất sốt ruột, giậm chân, vẻ mặt quyến rũ đầy lo lắng:

- Lão Thì, lập tức báo cáo lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, thỉnh cầu cảnh sát có vũ trang và đặc công trợ giúp! Mặt khác, liên hệ với Bí thư Huyện ủy Hồ Tuyết Diệu, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với ông ta!

Chánh văn phòng Thì đại Kiến không dám chậm trễ, lập tức đi ngay.

Lúc này, Phùng Thiến Như cũng nóng lòng như lửa đốt, lái xe tới hiện trường. Lý Tân Hoa thấy cô tới, vội ra tiếp đón. Văn phòng xử lý khẩn cấp quận với sự phối hợp của các đơn vị có liên quan, dựng lều trại và mắc điện thoại khẩn cấp, Bí thư Tần dẫn theo lãnh đạo quận đến đây, coi như thành lập ban chỉ huy khẩn cấp ở hiện trường

Tần Phượng đứng trong gió lạnh, cô vừa gọi điện xong cho Bí thư Huyện ủy Hồ Tiết Diệu, sắc mặt không được tốt lắm.

Thái độ của phía bên kia không thể nói là kém, nhưng cũng không chút nhiệt tình. Ông ta luôn cố ý nhấn mạnh khó khăn, nói trường hợp của tập đoàn xí nghiệp Mộng Sơn khá đặc thù; tuy cũng tỏ vẻ sẽ xử lý khẩn cấp, nhưng xem thái độ đùn đẩy, quanh co, hiệu suất căn bản sẽ không cao được. Đợi phía huyện Trung Cương chạy tới, chỉ sợ đã gần tối.

Mà lãnh đạo huyện Trung Cương tới, có thể có tác dụng hay không, Tần Phượng cũng cảm thấy hoài nghi.

Chử Lượng theo lời dặn của Tần Phượng, hướng loa phóng thanh về phía trước kêu gọi hồi lâu, yêu cầu Bành Viễn Chinh lập tức quay về, nhưng không thấy động tĩnh.

Bên thôn Mộng Sơn thấy nhiều công an và cán bộ chính phủ đến thị trấn Vân Thủy, cũng lập tức gọi điện, công nhân tập đoàn Mộng Sơn, công an, và thôn dân Mộng Sơn đổ tới cuồn cuộn không ngừng, người càng ngày càng nhiều, hết sức ồn ào.

Hoàng Đại Long cau mày, dẫn người của mình đứng một bên quan sát Tần Phượng xử lý. Nếu không phải vì Bành Viễn Chinh đã đe trước, y đã sai người của mình xông tới. Người của tập đoàn Mộng Sơn kiêu ngạo, nhà họ Hoàng cũng không phải dễ bắt nạt.

Tần Phượng nhíu chặt đôi mày, cô tuyệt đối không ngờ, một thôn và một xí nghiệp của huyện Trung Cương, lại kiêu ngạo và khó chơi như vậy, không chỉ dám tụ tập công khai đập phá công trình, còn điên cuồng tạm giữ cán bộ lãnh đạo thị trấn Vân Thủy!

Quá ngông cuồng!

Quá cả gan làm loạn!

Coi trời bằng vung!

Cổ Lượng dùng loa phóng thanh kêu gọi hồi lâu không có kết quả, vội chạy tới báo cáo với Tần Phượng:

- Bí thư Tần…

- Anh không cần nói gì cả! Tôi nghe được hết rồi!

Tần Phượng lấy lại bình tĩnh, nhìn Ngô Minh Quánh lạnh lùng nói:

- Ngô Minh Quánh, anh nói xem, tình hình bên kia rốt cuộc là như thế nào!

Ngô Minh Quánh ít nhiều xấu hổ, bởi vì Bành Viễn Chinh đến, đổi cho y quay về, nếu không, giờ này người bị giữ làm con tin là y chứ không phải Bành Viễn Chinh.

- Bí thư Tần, bên đó rất nhiều công nhân, dân làng và bọn tay chân tụ tập, mới đầu chỉ có vài trăm người, đến giờ này ít nhất cũng hơn ngàn người. Theo tôi biết, tập đoàn Mộng Sơn là bá chủ ở huyện Trung Cương, Đồng Hồng Nghiệp ỷ có tiền, có thế, lại là chiến sĩ thi đua toàn quốc và ủy viên Mặt trận Tổ quốc, gần như một tay che trời ở huyện Trung Cương. Bọn họ thuần túy là cố tình gây sự, rõ ràng là tới đây gây rối. Bí thư Tần, các tên tay chân ở phía sau đều mang theo hung khí.

- Khốn kiếp thật, quả thực là muốn làm phản! Một doanh nhân ở nông thôn, mà dám ngang tàng như vua một cõi!

Tần Phượng phẫn nộ, đột nhiên đập bàn, bộ điện thoại đỏ thẫm trên bàn rung lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tần Phượng vào quan trường hơn mười năm, chưa từng gặp loại chuyện như thế này. Dùng côn đồ gây rối, bắt nạt người khác, lũng đoạn thị trường không phải là chuyện hiếm, nhưng một doanh nghiệp ở một thôn, hồ hào tập hợp cả ngàn người uy hiếp, chống đối cơ quan chính phủ, công khai phá hoại công trình xây dựng trên đất người khác, đừng nói là có một không hai ở quận Tân An, cho dù là ở cả tỉnh Giang Bắc, cũng không gặp nhiều.

Ngay cả có ô dù lớn, hành vi này cũng quá mức kiêu căng.

- Bí thư Tần, Bí thư Tiểu Bành còn ở bên kia, có cần khẩn trương áp dụng biện pháp…

Phó chủ tịch quận Chu Đại Dũng đi tới, hạ giọng nói. Y quan hệ khá tốt với Bành Viễn Chinh, cũng co chút lo lắng cho sự an toàn của hắn.

Tuy rằng bề ngoài, hẳn là đối phương không đến mức dám động tới cán bộ chính quyền, nhưng dưới tình huống bộc phát này, ai dám cam đoan không có gì bất ngờ xảy ra?

Tần Phượng lắc lắc đầu, thật ra lòng cô nóng như lửa đốt, hết sức lo lắng cho sự an nguy của Bành Viễn Chinh. Nhưng tình thế hiện giờ, muốn "cứu" Bành Viễn Chinh ra, có lẽ phải dùng biện pháp mạnh. Nhưng mà, trong lòng Tần Phượng hiểu được, chỉ trông cậy vào mấy chục cảnh sát làm sao ngăn được hơn ngàn người kia.

Hơn nữa, một khi sử dụng biện pháp mạnh, rất dễ gây ra một cuộc xung đột quy mô lớn.

Cô có phần nôn nóng giậm giậm chân, nhấc điện thoại lên gọi cho Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham. Thật ra Đông Phương Nham đã nhận được báo cáo khẩn cấp, vừa mới gọi điện nói chuyện điện thoại với lãnh đạo thành phố Trạch Lâm, yêu cầu bên đó nghiêm túc can thiệp.

- Bí thư Đông Phương, tình hình rất không ổn, tập đoàn Mộng Sơn bên kia tụ tập hơn một ngàn người, mang theo hung khí và máy móc, phá hoại công trình của thị trấn Vân Thủy, còn giữ Bí thư Đảng ủy Bành Viễn Chinh lại. Bất kể chúng tôi khuyên như thế nào, thuyết phục như thế nào, đối phương cũng không chịu bỏ qua, thật sự là hết sức ngang ngược! Bí thư Đông Phương, chúng tôi thỉnh cầu các đơn vị có liên quan và cảnh sát có vũ trang, đặc công trợ giúp!

Tần Phượng nói rất nhanh.

Đông Phương Nham chấn động:

- Cái gì? Đồng chí Viễn Chinh bị tạm giữ? Sao lại như vậy?

- Bí thư Đông Phương, là thế này, chuyện xảy ra đột ngột, lúc đó tình hình khá căng thẳng, đồng chí Viễn Chinh muốn tránh phát sinh xung đột bằng vũ khí giữa người dân đôi bên, nên đã đại diện cho chính quyền thị trấn Vân Thủy qua đó đàm phán với họ. Không ngờ, họ cả gan làm loạn, lại còn tạm giữ hắn lại. Bí thư Đông Phương, tôi đã gọi điện cho lãnh đạo huyện Trung Cương, nhưng thái độ của họ rất thờ ơ, khiến người ta phải phẫn nộ!

Tần Phượng cắn chặt răng, môi cô dường như bị cắn đến bật máu:

- Một mặt họ quanh co đưa ra lý do khách quan, một mặt đùn đẩy trách nhiệm!

- Đồng chí Tần Phượng, thế này đi, thành phố lập tức thành lập tổ công tác, tôi đích thân dẫn người tới đó! Tôi sẽ điều cảnh sát vũ trang, đặc công, công an, chạy tới hiện trường, nhiệm vụ của cô là phải bình tĩnh, kiên nhẫn thuyết phục và trấn an mọi người, tuyệt đối đừng để mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn nữa!

Đông Phương Nham nói xong, liền gác điện thoại. Ông ta lập tức sai người thông báo đến tất cả Ủy viên thường vụ Thành ủy, triệu tập hội nghị thường vụ khẩn cấp. Đồng thời ra lệnh văn phòng Thành ủy điều động chi đội cảnh sát vũ trang, đặc công, công an, hỏa tốc chạy tới hiện trường.

Tần Phượng gác điện thoại, ánh mắt âm trầm chăm chú nhìn đám người đông nghịt bên kia. Phía sau, một số lãnh đạo quận đứng cách đó không xa, sắc mặt rất khó coi. Thi Bình và Phùng Thiến Như đi tới, Tần Phượng theo bản năng quay lại nhìn Phùng Thiến Như, ánh mắt lướt trên khuôn mặt cao quý xinh đẹp của Phùng Thiến Như, trở nên rất phức tạp.

- Bí thư Tần, đây là cô Phùng Thiến Như, hôn thê của Bí thư Bành.

Thi Binhd giới thiệu.

Tần Phượng chậm rãi giơ tay ra, giọng nói dịu đi một chút:

- Xin chào, tôi là Tần Phượng.

- Xin chào, Bí thư Tần, tôi muốn hỏi tình hình như thế nào rồi? Vì sao anh Viễn Chinh vẫn chưa quay về?

Phùng Thiến Như hết sức lo lắng, đồng thời trong ánh mắt còn có một chút phẫn nộ.

Vì sao thị trấn Vân Thủy và thôn Mộng Sơn xảy ra va chạm, vừa rồi cô cũng hiểu được một chút. Rõ ràng đối phương cố tình gây sự, tụ tập gây rối. Cô không ngờ ở đây lại có người dám tùy tiện chống đối công quyền, đạp trên pháp luật như vậy.

Tần Phượng nắm tay Phùng Thiến Như, nhẹ nhàng nói:

- Cô không nên gấp gáp, đồng chí Viễn Chinh không có việc gì đâu. Đối phương chỉ tạm giữ hắn để làm áp lực, sẽ không dám động chạm tới hắn! Tôi đã báo cáo lên lãnh đạo chủ thốt Thành ủy, Bí thư Thành ủy Đông Phương đã ra lệnh cho toàn bộ cảnh sát vũ trang và đặc công khẩn cấp đến nơi…

Phùng Thiến Như thở phào một cái, nhưng cũng âm thầm nhíu mày. Cô nhìn Tần Phượng gượng cười, rồi lập tức quay đi.

Phùng Thiến Như hết sức thất vọng. Chờ lực lượng do thành phố phái tới, cũng không biết là đến khi nào. Mà Bành Viễn Chinh đang ở trong tay đám người hung hăng kia, nếu chẳng may gặp phải chuyện gì, cô biết phải làm sao? Cô không dám nghĩ tới điều đó.

Suy nghĩ một thoáng, cô lập tức cầm điện thoại định thông báo về nhà và nhờ Từ Xuân Đình giúp đỡ, nhưng do dự một lát, rốt cuộc cô gọi cho Từ Tiểu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio