Không khí bữa tiệc hơi nặng nề một chút, nhưng nhìn bề ngoài thì vẫn kết thúc trong vui vẻ.
Có mặt bà Phùng, các cháu chắt nhà họ Phùng đều ra sức nịnh hót, bà hết sức che chở và thân thiết với Bành Viễn Chinh, thái độ của bà cũng dần ảnh hưởng tới thái độ của những người khác.
Trái tim Trương Lam và con trai, con gái của bà ta không hề giảm bớt sự căm ghét đối với Bành Viễn Chinh, nhưng mẹ con Phùng Bá Hà đã bắt đầu có chuyển biến. Về sau, Triệu Hải Nam thậm chí còn chủ động nói chuyện với Bành Viễn Chinh, mặt Phùng Bá Hà cũng tươi cười nhiều hơn. Chút ít chuyển biến này, Bành Viễn Chinh nhận thấy hết, trong lòng vẫn thản nhiên.
Sống chung với người nhà họ Phùng, hòa nhập vào đại gia tộc hiển hách này, với hắn mà nói, cần có thời gian.
Ăn cơm trưa xong, bà Phùng lại kéo Bành Viễn Chinh lại dặn dò vài câu, rồi mới lên xe trở về Đại Hồng Môn. Còn Phùng Thiến Như thì lôi kéo Bành Viễn Chinh đến sân vận động của trường Đại học Kinh Hoa, tối nay có dạ tiệc kỷ niệm năm ngày thành lập trường, chiều nay hai người muốn lên sân khấu cùng luyện tập với nhau lần cuối.
Mấy người Tiêu Niệm Ba đã chờ sẵn ở bên ngoài sân vận động. Thấy Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh sóng vai đi tới, vừa nói vừa cười, trông có vẻ rát thân mật, một số nam nữ sinh viên lập tức nhìn chăm chú.
Ở Đại học Kinh Hoa, Phùng Thiến Như là cô "công chúa" số một số hai, cao không thể với tới, vả lại, còn xinh đẹp động lòng người, hơn xa hoa hậu giảng đường. Cô không chỉ rất xinh đẹp, còn học rất giỏi, đã vậy, thân thế còn cao hơn người. Đương nhiên có rất nhiều người tơ tưởng, nhớ nhung cô, nhưng thật sự dám theo đuổi Phùng Thiến Như chỉ có một hai người. Sự tự ti mặc cảm, cảm giác với cao không tới, làm người ta e ngại.
Không chỉ có mấy người Tiêu Niệm Ba là đội viên trong đội biểu diễn, trên sân còn có mười mấy sinh viên tới xem náo nhiệt, phần nhiều là các cô bạn học của Phùng Thiến Như. Tất cả số sinh viên này nhìn chằm chằm Bành Viễn Chinh với vẻ không tin nổi, khẽ xôn xao bàn tán, người này là ai, không ngờ lại thân mật với Phùng Thiến Như như thể người yêu?
Phùng Thiến Như càng lúc càng tới gần, đám người Tiêu Niệm Ba thính tai nghe được nữ thần của lòng mình nói bằng giọng vô cùng thân thiết:
- Anh Viễn Chinh, anh là người dẫn đầu, cũng là huấn luyện viên, anh xem chúng ta nên tập luyện như thế nào?
"Hở? Anh Viễn Chinh!" Tiêu Niệm Ba ngây người ngẩn ngơ, trong nháy mắt, não của y hơi bị "chập mạch".
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi không gặp…Không ngờ đã tiến triển tới mức xưng anh gọi em rồi!
- Thiến Như, anh thấy thế này, trước hết anh thực hiện động tác một lượt cho mấy em xem, các em phải quan sát cho kỹ, chỗ nào nên nhanh, chỗ nào nên chậm, anh đều thể hiện rõ ràng, sau đó chúng ta sẽ tiến hành tập luyện chung với nhau.
Phùng Thiến Như gật đầu, chợt quay sang Tiêu Niệm Ba nói to:
- Tiêu Niệm Ba, cậu đi mở nhạc, những người còn lại bước ra sân để xem anh Viễn Chinh làm mẫu trước.
Phùng Thiến Như nói rất tự nhiên, Bành Viễn Chinh là anh họ của cô, đương nhiên cô không cảm thấy cách xưng hô của mình có vấn đề gì. Nhưng lời của cô lọt vào tai mọi người, đa số sinh viên đều chấn động, đặc biệt là mấy nam sinh viên thầm mến Phùng Thiến Như, đều nhìn về phái Bành Viễn Chinh bằng ánh mắt phức tạp.
Tiếng nhạc nổi lên, Bành Viễn Chinh nín thở ngưng thần, hai mắt nhắm nghiền, tiến vào trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất. Đối với Thái Cực Quyền, hắn không chỉ xem là một loại kỹ năng tăng cường sức khỏe, mà còn là vốn quý truyền thống cần phải kế thừa, hàm chứa một tín ngưỡng đầy thành kính, khó thể diễn tả bằng lời.
Bành Viễn Chinh không phải loại thư sinh tuấn tú, dáng người hắn dong dỏng cao, khuôn mặt cương nghị, khi giơ tay nhấc chân toát ra một vẻ nho nhã và phóng khoáng, nhất là khi hắn chuyên chú tập trung vào một việc nào đó, loại phóng khoáng bẩm sinh này càng có sức cuốn hút.
Ân nhạc vang lên du dương, Bành Viễn Chinh cong cánh tay theo thân thể, nhẹ nhàng đánh một bộ Thái Cực Quyền giản dị, nhưng hết sức sống động, động tác cực kỳ phóng khoáng, xét về góc độ biểu diễn, đã đạt tới đỉnh cao khó tìm ra khuyết điểm.
Nên biết là trong kiếp trước Bành Viễn Chinh không chỉ có gần hai mươi năm bản lĩnh vững vàng, kiến thức rất chắc chắn, hơn nữa, kiếp trước hắn thường xuyên tham gia thi đấu và biểu diễn Thái Cực Quyền, kinh nghiệm hết sức phong phú.
Bọn Phùng Thiến Như đứng xem say mê, đến khi đột nhiên động tác của Bành Viễn Chinh và tiếng nhạc cùng dừng lại, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, thậm chí một số nữ sinh viên không mìm nổi hưng phấn hét lên chói tai: quả thật là xuất sắc đến mức làm người ta kinh ngạc.
…
Suốt một buổi chiều khẩn trương tập luyện, Bành Viễn Chinh nói đến nỗi miệng lưỡi đều khô, rốt cuộc mới làm cho Phùng Thiến Như và nhóm đội viên biết cách theo kịp tiết tấu âm nhạc, bước đầu nắm vững được kỹ xảo, nếu khi ra sân khấu không căng thẳng, buổi biểu diễn "đối phó" tối nay hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Sinh viên đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông, từ những động tác thân mật thỉnh thoảng Phùng Thiến Như dành cho Bành Viễn Chinh, chẳng hạn như đưa cho một chai nước khoáng hoặc một cái khăn lau mồ hôi, một tin tức chấn động đã lan truyền khắp trường Đại học Kinh Hoa về người bạn trai thần bí của Phùng Thiến Như, cũng như suy đoán về lai lịch, thân phận của hắn.
Khi những lời đồn này đến tai Phùng Thiến Như vài ngày sau đó, cô không biết nên khóc hay nên cười, nhưng lại không thể giải thích, chỉ có thể mặc kệ không thèm để ý tới.
Buổi tối kỷ niệm ngày thành lập trường, dạ tiệc được tiến hành trong sân bóng rổ trường Đại học Kinh Hoa, chính thức bắt đầu lúc giờ rưỡi. Trên đài chủ tịch, có sự hiện diện của các quan chức và người nổi tiếng của Thủ đô cùng các cựu sinh viên có một địa vị nhất định của Đại học Kinh Hoa trên khắp cả nước.
Nếu gọi Đại học Kinh Hoa là cái nôi đào tạo nên những quan chức và doanh nhân trong nước, có lẽ cũng không ai phản đối. Báo chí từng đưa tin: theo thống kê không hoàn toàn, từ thời kiến quốc tới nay, những người từng học ở Đại học Kinh Hoa, có người là cán bộ cấp phó tỉnh trở lên, còn số doanh nhân xuất thân từ Đại học Kinh Hoa những năm gần đây càng ngày càng tăng lên rõ rệt.
Người đứng đầu Tỉnh ủy Giang Bắc Từ Xuân Đình là một trong số đó. Từ Xuân Đình từng là thư ký của Phùng lão, được Phùng lão dốc lòng bồi dưỡng, có quan hệ rất gần gũi với Phùng gia.
Khi Bành Viễn Chinh dẫn theo Phùng Thiến Như, Tiêu Niệm Ba và sáu đội viên lên đài biểu diễn, bởi vì có Phùng Thiến Như tham gia, Từ Xuân Đình phá lệ chú ý. Mà vừa chú ý nhìn, một gương mặt trẻ tuổi, dáng cao lớn, có trình độ Thái Cực Quyền thâm hậu, đã ngay lập tức để lại trong lòng họ Từ một ấn tượng khá sâu sắc.
Tiết mục biểu diễn thành công lớn. Với sự dẫn dắt của Bành Viễn Chinh, các đội viên thực hiện động tác rất chuẩn xác, hết sức ăn nhịp với âm nhạc, tính biểu diễn rất phong phú, gần như không có chút tỳ vết nào.
Dưới đài, không ít thầy trò vỗ tay hoan hô, thậm chí nhiều sinh viên và giảng viên ngành tiếng Trung nhận ra Bành Viễn Chinh, có cô sinh viên "bốn mắt", theo như lời Vương Bưu, là thầm mến Bành Viễn Chinh, sau khi tiết mục biểu diễn kết thúc, không ngờ xông lên đài, tặng cho Bành Viễn Chinh một bó hoa, khiến cho không ít người huýt sáo inh ỏi, càng tăng thêm cao trào cho tiết mục.
Dù sau bọn họ còn có mấy tiết mục khác, nhưng bọn Phùng Thiến Như rõ ràng không có hứng thú xem, cả bọn hưng phấn sóng vai đi ra phía ngoài nơi tổ chức dạ tiệc, vừa đi vừa bàn bạc về việc tìm một nơi để ăn mừng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đi ra khỏi sân bóng rổ, Tiêu Niệm Ba chợt quay đầu lại nhìn lướt qua, sau đó xáp lại gần Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như, cười một cách mập mờ:
- Bành ca, người hâm mộ anh vẫn theo sau kìa, anh không nói với người ta mấy câu sao?
Bành Viễn Chinh nhíu mày, cười mắng:
- Đừng bậy bạ, nào có chuyện gì đâu!
- Bành ca, em không nói láo đâu, anh quay đầu lại nhìn xem.
Tiêu Niệm Ba vừa cười khẽ, vừa quan sát vẻ mặt của Phùng Thiến Như, thấy cô vẫn bình tĩnh, còn nở nụ cười, không khỏi hơi kinh ngạc.