Thật ra thì giữa Bành Viễn Chinh và Cố Khải Minh cũng không có gì mâu thuẫn hay xung đột. Không những thế, lúc Bành Viễn Chinh mới tới Tân An nhậm chức, còn có một quãng thời gian hợp tác thành công với Cố Khải Minh, quan hệ tương đối mật thiết.
Bất quá, càng về sau, sự ngăn cách và đối lập giữa hai người hầu như là điều tất nhiên.
Cố Khải Minh muốn tranh quyền, bèn đứng về phía đối lập với Tần Phượng, rồi sau đó, Bành Viễn Chinh và Tần Phượng dần dần hiểu nhau, đi đến với nhau, đồng thời cũng dần dần trở thành cái đinh trong mắt Cố Khải Minh.
Về sau, Cố Khải Minh bị chuyển khỏi quận Tân An, đến Ủy ban Xây dựng nhậm chức.
Đây có thể xem là Cố Khải Minh bị biếm truất. Rất nhiều người nghi ngờ y phạm sai lầm hoặc có vấn đề, bàn tán xôn xao. Bất quá, một thời gian sau, mọi chuyện cũng liền lắng xuống. Cố Khải Minh làm Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng thành phố, oai phong một cõi, cuộc sống dường như cũng không tệ lắm.
Trên thực tế, Cố Khải Minh cũng không phải "gặp chuyện không may" mà là dính líu tới việc tranh quyền giữa Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực và Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, là cấp dưới thuộc phe phái của Chu Quang Lực, Chu Quang Lực yếu thế, Cố Khải Minh không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Cho nên, cho tới hôm nay, Cố Khải Minh cảm thấy vô cùng oan uổng, cho rằng mình ôm đầy hoài bão, không may mắn mà biến thành vật hy sinh cho cuộc đấu tranh quyền lực của cấp trên.
Sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh đưa
Tào Dĩnh ra ga xe lửa.
Tào Dĩnh muốn tới tỉnh lỵ giải oan thay cha, đây là lần đầu tiên cô phải một mình làm chuyện "đại sự", trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm bất an. Thấy cô như thế, Bành Viễn Chinh thở dài:
- Tiểu Dĩnh, cô phải biết rằng, loại chuyện này, chỉ có cô mới có thể làm được. Nếu như cô không dũng cảm tiến lên, vấn đề của cha cô có thể sẽ trở nên vô cùng phức tạp.
Trong lòng Bành Viễn Chinh thầm nhủ: nói không chừng, Tào Đại Bằng sẽ bị người ta chỉnh sống dở chết dở, hơn nữa thân bại danh liệt, làm hại gia đình vợ con. Dĩ nhiên, lời này hắn không thể thốt ra, một cô gái tinh thần yếu ớt như Tào Dĩnh chắc chắn không thể chịu nổi.
- Viễn Chinh, tôi…
Tào Dĩnh đứng trước đoàn xe, đột nhiên quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt phức tạp. Cảm giác bất an càng lúc càng tăng, cô rất muốn năn nỉ Bành Viễn Chinh cùng đi với mình, nhưng không làm sao nói nên lời.
Bành Viễn Chinh không nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, vỗ vỗ bờ vai cô, dịu dàng nói:
- Tiểu Dĩnh, cô nhất định làm được! Mau lên xe đi, đến tỉnh lỵ, sẽ có người đón cô.
Tào Dĩnh hơi thất vọng, a lên một tiếng, khẽ cắn răng lên xe. Khi cô quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh, đã thấy hắn xoay người sải bước rời đi.
Tào Dĩnh sâu kín thở dài, đi vào toa xe tìm chỗ của mình ngồi xuống. Bây giờ không phải là mùa xuân, xe trống rất nhiều, kể cả Tào Dĩnh, hành khách chỉ chừng hơn mười người.
Đoàn xe bắt đầu chuyển bánh, Tào Dĩnh nhìn qua cửa sổ, chăm chú nhìn nhân viên xe lửa đang dùng tay ra hiệu, trong lòng không khỏi cảm khái. Cô hiểu, bắt đầu từ hôm nay, cô đã bước đi trên một con đường hoàn toàn khác. Cho dù chuyện của cha cô có kết quả như thế nào, cuộc sống của cô cũng không còn như trước kia nữa.
Bành Viễn Chinh rời ga, lái xe đến Ủy ban Xây dựng thành phố.
Ở trước cửa Ủy ban Xây dựng thành phố, Bành Viễn Chinh hơi chần chờ một chút. Qua một buổi tối cảm xúc lắng đọng, sự tức giận trong đáy lòng hắn đã tan đi không ít, nhưng cuối cùng hắn nhất quyết đích thân đến gặp Cố Khải Minh một chuyến, tất cả đều nhằm đẩy mạnh dự án trong huyện.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, Cố Khải Minh có rất nhiều thủ đoạn để ngâm các dự án của huyện Lân ở Ủy ban Xây dựng thành phố. Y sẽ không tỏ ý không phê duyệt, chẳng qua là cứ kéo dài để đó, là đủ để nhiều dự án phải chết.
Bành Viễn Chinh đi dọc theo hành lang trụ sở Ủy ban Xây dựng, đi về phía lầu hai, ở khúc quanh, hắn bị một nữ cán bộ của Ủy ban Xây dựng cản lại:
- Anh tìm ai?
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Tôi tìm Chủ nhiệm Cố!
Nữ cán bộ nghe nói là Cố Khải Minh, trên mặt liền nở một nụ cười nhã nhặn, đánh giá Bành Viễn Chinh một lượt, thấy hắn có vẻ giống cán bộ lãnh đạo, cũng không dám sơ xuất, cười nói:
- Xin hỏi ngài là…? Ngài ở phòng nghỉ chờ một lát, Chủ nhiệm Cố đang họp.
Bành Viễn Chinh à một tiếng:
- Cám ơn, xin chuyển lời đến Chủ nhiệm Cố, có Bành Viễn Chinh huyện Lân tìm ông ấy có chút việc.
- A, ngài chính là Chủ tịch huyện Bành! Mời ngồi!
Ánh mắt nữ cán bộ chợt lóe lên, cái tên "Bành Viễn Chinh" đã quá nổi tiếng ở Tân an này, người ở cơ quan chính quyền không ai không biết, mặc dù rất nhiều người cũng chưa từng gặp Bành Viễn Chinh.
Hai mắt sáng lên, nữ cán bộ âm thầm đánh giá Bành Viễn Chinh, thái độ càng thêm kính cẩn và nhiệt tình. Cô rót trà mời Bành Viễn Chinh, lại mang mấy tờ báo tới, rồi mới rời đi.
Cố Khải Minh không triệu tập hội nghị chính thức gì, bất quá chỉ gọi mấy Phó chủ nhiệm vào phòng làm việc của mình mở một cuộc hội ý về công việc, lúc Bành Viễn Chinh tới, căn bản là đã kết thúc.
Có người ở văn phòng tới báo với y, nói là Chủ tịch huyện Bành của huyện Lân tới, Cố Khải Minh nhướng mày, thản nhiên nói:
- Tôi còn có chút việc, bảo hắn chờ một lát đi, hơn nửa giờ nữa, bảo hắn tới đây.
Người của văn phòng đĩ nhiên làm theo, không dám nói gì. Thật ra thì dựa theo quy định và lễ nghi, dù Cố Khải Minh có bận việc, cũng có thể phái một Phó chủ nhiệm đi qua tiếp khách, dù sao trên thực tế, Bành Viễn Chinh cũng là người đứng đầu huyện Lân.
Bành Viễn Chinh lẳng lặng chờ trong phòng nghỉ, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, không nóng không vội. Hơn nửa giờ trôi qua, nữ cán bộ lúc nãy đẩy cửa đi vào, cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, Chủ nhiệm Cố của chúng tôi vừa mới họp xong, mời ngài đi qua. Truyện Sắc Hiệp -
Bành Viễn Chinh gật đầu, đứng dậy đi theo nữ cán bộ đi tới phòng làm việc của Cố Khải Minh.
Cửa phòng làm việc của Cố Khải Minh đóng chặt, Cố Khải Minh lại không ra cửa nghênh đón, điều này cũng lộ ra vẻ quá kiêu ngạo, quá thất lễ. Ngay cả nữ cán bộ kia cũng thấy khó xử, xoa xoa tay không biết nói gì cho phải.
Đây là một loại miệt thị, đủ để chọc giận nhiều người.
Nữ cán bộ không nhịn được, quay lại nhìn sắc mặt Bành Viễn Chinh, thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, bèn chủ động bước tới gõ cửa.
- Mời vào!
Trong phòng làm việc vọng ra giọng nói quen thuộc của Cố Khải Minh.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng, đẩy cửa vào:
- Chủ nhiệm Cố!
Cố Khải Minh thả tài liệu trong tay xuống, ngẩng lên nhìn Bành Viễn Chinh, ra vẻ kinh ngạc, đứng dậy cười ha hả:
- Đồng chí tiểu Bành? Hoan nghênh, hoan nghênh!
Cố Khải Minh đứng dậy rời khỏi phía sau bàn làm việc, đi ra nhiệt tình bắt tay Bành Viễn Chinh, lại mời uống trà. Điều này khiến nữ cán bộ kia có phần mơ hồ, xem ra Chủ nhiệm Cố và Chủ tịch huyện Bành là người quen, có quan hệ không tệ, sao lúc đầu Chủ nhiệm Cố lai quên cả lễ tiết?
Người đã lên đến vị trí này như Cố Khải Minh, dĩ nhiên không đến nỗi kém trí đến như vậy. Chẳng qua là Cố Khải Minh vẫn âm thầm ôm mối hận không thể giải tỏa, hơn nữa, ở trong lòng y, Bành Viễn Chinh bất quá chỉ là một cán bộ lớp sau, cấp bậc lại kém y nửa bậc, tư cách càng không thể so sánh được, hơn nữa, Bành Viễn Chinh đến là để "nhờ vã", y cố ý làm vậy, để hạ uy thế của Bành Viễn Chinh.
Có thể chọc giận Bành Viễn Chinh là tốt rồi, nhưng rõ ràng Bành Viễn Chinh trầm tĩnh vững vàng hơn y tưởng nhiều, ngược lại, lại khiến y rơi vào thế thấp kém.
- Đồng chí tiểu Bành, tìm tôi có việc à?
Cố Khải Minh khẽ mỉm cười:
- Chỉ qua hai năm ngắn ngủi, bây giờ đồng chí tiểu Bành đã đứng đầu một phương, khiến người ta bội phục!
- Chủ nhiệm Cố khách khí quá. Lần này, tôi đến là muốn tìm Chủ nhiệm Cố để dàn xếp. Là thế này, trong huyện chúng tôi đang bắt tay vào làm quy hoạch cho một dự án tổng thể khu công nghiệp hậu cần, trong đó có hai dự án, là trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện và trung tâm tập trung và phân phối gia vị và nông phẩm đang chuẩn bị khởi công, các thủ tục cũng đã cơ bản hoàn thành đúng thời hạn, chỉ còn mắc lại ở Ủy ban Xây dựng này, kính xin Chủ nhiệm Cố chiếu cố nhiều hơn một chút!
Bành Viễn Chinh cười nói, thái độ ôn hòa.
Cố Khải Minh ngẩn ra:
- Đồng chí Tiểu Bành rất quyết đoán, lại muốn làm dự án lớn, tôi nghe nói vốn đầu tư cho trung tâm thương mại kia đã vượt qua hơn một trăm triệu, thật là không đơn giản! Hai dự án này, chuẩn bị lúc nào khởi công?
Bành Viễn Chinh trong lòng thầm cười lạnh: Ngươi giả vờ, rõ ràng hồ sơ xin phê chuẩn đã đến Ủy ban Xây dựng này, hơn nữa bổ sung rất nhiều thủ tục theo yêu cầu làm khó dễ của các người, vậy mà ngươi còn có mặt mũi giả vờ ngu trước mặt ta!
- Chủ nhiệm Cố, hồ sơ của chúng tôi đã nộp lên Ủy ban Xây dựng một thời gian, xin Chủ nhiệm Cố nhín chút thời gian chiếu cố.
Bành Viễn Chinh nói với vẻ thản nhiên.
Cố Khải Minh ồ một tiếng:
- Hồ sơ đã tới đây? Đồng chí tiểu Bành, động tác của các vị không chậm chút nào! Tốt, tôi sẽ dành chút thời gian hỏi lại, xem có phù hợp với trình tự hay không. Nếu như không có vấn đề, tôi sẽ bảo phòng nghiệp vụ nhanh chóng phê duyệt, không thể làm trễ nãi công cuộc xây dựng kinh tế của huyện các vị!
Tuy nhiên, trong lòng đồng chí tiểu Bành cũng nên chuẩn bị tư tưởng, hiện giờ, các huyện nộp hồ sơ phê duyệt dự án quá nhiều, theo thống kê chưa đầy đủ đã vượt qua số một trăm. Cậu cũng biết đó, việc phê duyệt cần điều tra nghiên cứu luận chứng, chúng tôi muốn tiến hành xét duyệt từng dự án một. Cho nên, những thứ này cần có thời gian, các vị đừng có gấp! Dĩ nhiên, trong tình huống có thể, chúng tôi ưu tiên muốn ủng hộ công tác ở huyện nghèo, bật đèn xanh cho các vị!
Lời nói của Cố Khải Minh xoay chuyển, mặc dù nghe rất xuôi tai, thật ra thì cũng vẫn lộ ra ý muốn kéo dài.
Đối với thái độ của Cố Khải Minh, Bành Viễn Chinh đã sớm đoán ra. Hôm nay hắn tới, bất quá là một thái độ, cũng không còn trông cậy vào thiện chí và tích cực của Cố Khải Minh. Chẳng qua là cần nhún nhường, hắn cũng sẽ nhún nhường, nếu như Cố Khải Minh vẫn không buông tha, hắn sẽ có cách khác.
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn vạch mặt Cố Khải Minh, nhưng nếu như Cố Khải Minh vẫn không biết xấu hổ, hắn cũng đành phải dùng mọi thủ đoạn để vượt qua chuyện này.
Dù thế nào, Bành Viễn Chinh tuyệt đối không cho phép hai dự án bị ngâm mãi đó.