Lưu Phương bưng một chén chào gà nóng hổi, dịu dàng nói:
- Tiểu Dĩnh, ăn chút cháo gà đi con, con không ăn cái gì, sao có thể khỏe lại được? Ngoan, nghe lời mẹ đi!
Chân trái của Tào Dĩnh gãy xương phải nẹp bằng vít, mà mắt cá chân phải cũng có một chỗ nứt xương rất nhỏ, cho nên hai chân không thể cử động. Nhưng tinh thần của cô cũng không đến nỗi nào, cô lúc lắc cái đầu vẫn còn quấn băng trắng, ánh mắt lóe sáng.
- Mẹ, con không muốn ăn, con muốn yên lặng nằm nghỉ một lát, được không?
Lưu Phương bất đắc dĩ đặt chén canh trong tay lên đầu giường, thở dài. Trong lòng bà hiểu rất rõ, con gái bà đang mong đợi cái gì, nhưng Lưu Phương không nắm chắc, hôm nay Bành Viễn Chinh có tới hay không.
Trên thực tế, Tào gia không có quyền và có tư cách yêu cầu Bành Viễn Chinh chăm nom nhiều hơn cho Tào Dĩnh.
Trên hành lang im ắng, thỉnh thoảng vọng lại tiếng bệnh nhân ho khan và tiếng bước chân của các y tá. Không lâu sau, đột nhiên Tào Dĩnh mở mắt ra, mừng rỡ nở nụ cười:
- Mẹ, Viễn Chinh tới! Là anh ấy, nhất định là anh ấy! Con có thể nghe ra được bước chân của anh ấy!
Trong lòng ủ ê, Lưu Phương thầm nghĩ: con ơi, bây giờ Bành Viễn Chinh cũng không phải là Bành Viễn Chinh trước kia trong trí nhớ của con nữa, người ta bây giờ đã là con cháu nhà thế gia vọng tộc, địa vị cao trọng, quyền thế lẫy lừng, đối với con, những gì xuất hiện trước mắt chỉ là ngụy trang và giả tạo mà thôi!
Đây chính là một vở kịch, một giấc mơ đẹp đẽ mà hư ảo. Một khi tỉnh mộng, con sẽ càng đau khổ hơn, con gái của mẹ!
Lưu Phương đè nén chua xót trong tim, nước mắt rưng rưng. Bà quay đi chỗ khác, lại nghe cửa phòng mở ra, Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng bước vào, tay cầm một túi đồ.
- Viễn Chinh!
Tào Dĩnh ở trên giường, chống tay định ngồi dậy.
Bành Viễn Chinh sợ hết hồn, vội chạy tới mấy bước, ngăn cô lại, cười nói:
- Em nằm xuống đi. Em đang bị thương, có câu bị thương gân cốt phải nằm trăm ngày, em còn phải ở tren giường mấy tháng đấy!
Tào Dĩnh hài lòng nhìn Bành Viễn Chinh, cau mày trề môi nói:
- Lâu như vậy sao? Mẹ, mẹ có xin phép trường giúp con không?
- Mẹ đã sớm xin phép cho con rồi.
Lưu Phương đứng dậy, nhìn Bành Viễn Chinh cảm kích gật đầu, mỉm cười nói:
- Viễn Chinh, cậu ngồi đi. Tôi đi mua nước trái cây cho tiểu Dĩnh. À, Viễn Chinh, khuyên con bé này giúp tôi, nó không chịu ăn gì cả…
Vì sợ phát sinh vấn đề, vợ chồng Tào Đại Bằng từ chối không để lãnh đạo và dồng nghiệp của Tào Dĩnh ở Cục giáo dục tới thăm cô.
- Cháu có mua cho cô ấy hai lọ nước trái cây, nè tiểu Dĩnh, còn đây là trái mơ mà em thích ăn.
Bành Viễn Chinh lấy đồ trong túi ra, đặt ở đầu giường, Lưu Phương vội khách khí mấy câu. Tào Dĩnh cười hì hì:
- Mẹ, hay là mẹ về nhà ngủ đi, buổi tối quay lại? Bây giờ để Viễn Chinh ở với con là được rồi.
Lưu Phương ngẩn ra, do dự một chút, thấy Bành Viễn Chinh gật đầu, mới thu dọn một ít đồ, rời khỏi phòng bệnh.
Mẹ vừa đi, Tào Dĩnh lập tức nghiêng đầu chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt phức tạp, nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, đột nhiên xảy ra chuyện gì đó phải không? Rốt cuộc em có cảm giác có chỗ nào đó không ổn lắm. Thái độ của cha mẹ em đối với anh hoàn toàn khác trước, em cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng hễ em nghĩ tới vấn đề này, đầu lại đau…
Anh có thể nói cho em biết, tại sao lại như vậy?
Bành Viễn Chinh nghe cô nói vậy, thầm rùng mình, quả nhiên tâm tư con gái hết sức tinh tế.
Hắn lấy lại bình tĩnh, mỉm cười:
- Chuyện này có gì lạ đâu? Em bị tai nạn xe cộ, đại nạn không chết, vì thế tâm trạng cha mẹ em cũng biến chuyển, điều đó rất bình thường. Còn có gì quan trọng hơn sự bình an và vui vẻ của con gái mình? Hả?
Tào Dĩnh ừm một tiếng, vui mừng mỉm cười.
- Viễn Chinh, em cảm thấy như mình đang mơ, cha mẹ em không phản đối chúng ta nữa…
Nói tới đây, mặt Tào Dĩnh ửng đỏ, cúi đàu xuống khẽ nói:
- Viễn Chinh… khi nào em khỏe lại, chúng ta…chúng ta…
Bành Viễn Chinh thầm run lên, gượng cười nói:
- Bây giờ em đừng suy nghĩ nhiều, tĩnh dưỡng cho thật tốt, khi nào em bình phục, tất cả cũng sẽ tốt đẹp hơn!
Tào Dĩnh đắm chìm trong sự tưởng tượng về một tương lai ngọt ngào, không phát hiện ra sự khác thường của Bành Viễn Chinh. Một lúc lâu sau, đột nhiên cô lại ngẩng lên cười, hỏi:
- Dì Mạnh có khỏe không?
- Mẹ anh đi thăm họ hàng ở ngoài tỉnh, anh chưa kịp báo cho bà biết em bị tai nạn…
Bành Viễn Chinh cười khổ, đành phải nói dối, tuy rằng vì ý tốt, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy mình đang trở nên càng ngày càng tàn nhẫn. Thần xui quỷ khiến, bác sĩ và vợ chồng Tào Đại Bằng thỉnh cầu hắn, phối hợp tạo cho Tào Dĩnh một cảnh tượng hư ảo trong mơ thế này, một khi tương lai Tào Dĩnh khôi phục trí nhớ, làm sao cô có thể chịu đựng được nỗi đau tan nát tim gan này?
- Ăn chút cháo đi, em phải ăn một chút…
Bành Viễn Chinh bưng chén cháo lên, chủ động chuyển đề tài câu chuyện.
Tào Dĩnh nghịch ngợm làm nũng, nghiêng đầu nói
- Em muốn anh đút em ăn!
Bác sĩ Trương Bằng lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng bệnh, qua cửa kính nhỏ, nhìn Bành Viễn Chinh bón từng muỗng cháo cho Tào Dĩnh, sắc mặt có phần hơi phức tạp. Nữ y tá tiểu Hồ đi tới, cũng dừng bước lại nhìn một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
- Bác sĩ, tiếp tục như vậy có nên không? Một khi bệnh nhân biết được chuyện này là giả, có thể kích thích mạnh mẽ thần kinh não bộ của cô ấy không, do đó gây tổn thương lớn hơn nữa?
- Đây mặc dù là một giấc mộng, nhưng so với thuốc thì hiệu quả hơn nhiều, chỉ cần xoa dịu thần kinh não bộ tổn thương của cô ấy, chuyện tương lai, cùng lắm là đau khổ một lần, hẳn là không đến nỗi nguy hiểm tính mạng.
Trương Bằng khẽ thở dài:
- Theo tình trạng của bệnh nhân, từng bước giảm bớt tiêm thuốc an thần, lấy dinh dưỡng làm chính.
Y tá tiểu Hồ gật đầu:
- Dạ.
- Đi thôi, đừng quấy rầy họ. Điều chúng ta nên làm, cũng đã làm. Kế tiếp, bệnh nhân có thể hoàn toàn hồi phục hay không, còn tùy ở chính cô ấy. Dù sao, chúng ta là thầy thuốc chữa bệnh và chăm sóc, không phải là thượng đế vạn năng.
Trương Bằng sải bước đi, Y tá tiểu Hồ lắc đầu, cũng đi khỏi.
Lúc hơn giờ tối, Bành Viễn Chinh rời bệnh viện. Tào Dĩnh đã ngủ say, do thuốc, thân thể và các yếu tố khác, mỗi ngày, cô ngủ hơn tiếng đồng hồ, tuy ngắt quãng.
Đúng như Lưu Phương lo lắng, dù là lý do công việc hay lý do cá nhân, Bành Viễn Chinh cũng không thể ngày ngày ở bên cạnh Tào Dĩnh, chỉ có thể cố gắng thu xếp, dành một chút thời gian tới bệnh viện, phối hợp trị liệu của bệnh viện.
…
Hôm sau, Lý Hoắc Nhiên từ thành phố Trạch Lâm đến Tân An, đi thẳng tới Ủy ban nhân dân thành phố. Chu Tích Thuấn đang tham gia một hội nghị, nghe thư ký báo cáo là có Lý Hoắc Nhiên từ Trạch Lâm tới, bèn bảo thư ký chuyển lời với Lý Hoắc Nhiên, chờ ông ta một giờ, kết thúc hội nghị sẽ tới gặp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhưng Lý Hoắc Nhiên đợi từ giờ sáng đến giờ, cũng không thấy Chu Tích Thuấn tới. Sau đó, người của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố tới, báo cho ông ta biết là Chủ tịch thành phố Chu đã đến huyện Lân thị sát công trình xây dựng, hôm nay không có thời gian gặp.
Lý Hoắc Nhiên buồn bực và thất vọng rời đi, cảm thấy bây giờ Chu Tích Thuấn quá kiêu ngạo, không niệm tình nghĩa ngày xưa.
Thật ra thì Chu Tích Thuấn vốn muốn gặp Lý Hoắc Nhiên, nhưng sau đó đột nhiên đổi ý. Trong giờ nghỉ giải lao, Bành Viễn Chinh cũng tham dự hội nghị, tới gặp ông ta báo cáo tình hình xây dựng hai dự án ở huyện Lân. Mặc dù lời lẽ của Bành Viễn Chinh rất uyển chuyển, nhưng Chu Tích Thuấn làm quan chức mấy chục năm, làm sao có thể không hiểu động cơ thật sự của công ty Quang Minh trong chuyện này, cho nên cũng có phần tức giận.
Ông ta vì nhớ tình nghĩa cũ, biết bạn cũ Lý Hoắc Nhiên muốn phát triển sự nghiệp ở thành phố Tân An, trong lòng cũng có vài phần quan tâm. Nhưng tình bạn cũ, dù sao cũng chỉ có giới hạn, quá mức là không được.
Là Chủ tịch thành phố Tân An, ông ta không thể vì tình bạn cũ mà tổn hại nguyên tắc. Huống chi, ông ta và công ty Quang Minh cũng không tồn tại lợi ích chung. Việc Lý Hoắc Nhiên muốn nhân danh ông ta mà làm ẩu, khiến Chu Tích Thuấn rất chán ghét.
Thái độ của Chu Tích Thuấn, Bành Viễn Chinh nhận ra ngay, lập tức có quyết định. Một mặt hắn mời Chu Tích Thuấn đến huyện Lân thị sát công trình xây dựng, một mặt căn dặn Ủy ban kinh tế và thương mại huyện chuẩn bị sẵn sàng, trước hết liên hệ với một doanh nghiệp đã bị loại bỏ trước đó, để bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng hẳn hợp tác với công ty Quang Minh, chọn đối tác hợp tác khác.
Chu Tích Thuấn lâm thời quyết định đến huyện Lân thị sát dự án xây dựng, lên đường từ hội trường, không dẫn ai theo ngoài một thư ký, chạy thẳng đến huyện Lân. Bành Viễn Chinh lên xe Chu Tích Thuấn.
Trên xe, Bành Viễn Chinh do dự một chút, quay lại cười nói:
- Chủ tịch thành phố Chu, cũng đã sắp đến giờ ăn trưa, hôm nay lại là cuối tuần, tôi muốn mời lãnh đạo đến núi Phượng Hoàng ăn mấy món ăn thôn dã, được không?
Chu Tích Thuấn liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, cười nhẹ:
- Tiểu Bành này, cậu mời tôi ăn món thôn dã, là cậu bỏ tiền túi hay công quỹ? Nếu là công quỹ thì xin miễn.
Bành Viễn Chinh thấy Chu Tích Thuấn có ý đùa, cười hì hì nói:
- Chủ tịch thành phố Chu, là cá nhân tôi mời! Mấy người chúng ta, ăn chút rau rừng và thịt dê, cũng không tốn kém bao nhiêu, lãnh đạo nhận lời nhé?
- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố Chu, bây giờ là mùa xuân, rau rừng tươi tốt, gần đây lãnh đạo làm việc nhiều, đi lên núi hóng mát cũng tốt.
Ngồi ở vị trí lái phụ, thư ký Lôi Nặc của Chu Tích Thuấn cũng quay lại, cười nói.
- Được rồi, được rồi. Các vị muốn đi, vậy thì đi, để cho đồng chí Tiểu Bành tiêu tốn một lần, mời mấy người chúng ta ăn chút món ăn trên núi.
Chu Tích Thuấn đồng ý, thật ra trong lòng ông ta thừa hiểu, lần này Bành Viễn Chinh tha thiết mời mình đến huyện Lân khảo sát dự án chỉ là cái cớ, mục đích thực sự, e là vì bữa cơm này, kéo gần quan hệ với ông một chút.
Tuy nhiên ông ta cũng không từ chối quan hệ với Bành Viễn Chinh. Một cán bộ trẻ tuổi có năng lực như Bành Viễn Chinh, ông ta cần chú trọng bồi dưỡng. Ông ta muốn đặt chân vững vàng ở Tân An, cũng cần gây dựng phe phái, lực lượng của mình.
Không thể nghi ngờ, Bành Viễn Chinh phù hợp với các yêu cầu của ông ta.
- Chủ tịch thành phố Chu, tôi mời lãnh đạo đi ăn một bữa gọi là cơm nhà nông, mùi vị chắc chắn khác hẳn thường ngày.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, thử thăm dò:
- Lãnh đạo, tôi nghe nói hôm nay Thường đại tỷ không đi dạy, nghỉ ở nhà, hay là gọi chị cùng đi cho vui?