Cao Quan

chương 577: ồ, chủ tịch huyện bành!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bành Viễn Chinh từ từ vào bệnh viện, lên lầu ba.

Bởi vì là buổi tối, trên hành lang bệnh viện hết sức tĩnh lặng, không một tiếng động, ánh sáng mờ mờ, chỉ có khu vực rộng thoáng các y tá đang đứng, mơ hồ truyền đến tiếng đến tiếng bàn luận của mấy nữ y tá.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng đi tới, một nữ y tá ngẩng lên trông thấy hắn, không nhịn được đứng dậy kêu lên một tiếng, hỏi:

- Sao bây giờ anh mới tới? Hai ngày nay bệnh nhân có phần bất an, anh mau đi xem đi, bệnh nhân còn chưa ngủ.

Bành Viễn Chinh cười xấu hổ:

- Thật ngại quá, đồng chí y tá, hai ngày nay tôi bận quá, nhất thời không dứt ra được.

Cô y tá kia còn muốn nói thêm, lại bị một cô y tá khác kéo cánh tay, hạ giọng nói:

- Tiểu Mai, đừng nói nữa, thật ra vị này không phải là bạn trai thật sự của bệnh nhân, chẳng qua là bệnh nhân yêu đơn phương. Anh ta là Phó chủ tịch thường trực huyện Lân, công tác bận rộn là đương nhiên.

Cô y ta kia kinh ngạc:

- Không phải là bạn trai? Ồ, là Chủ tịch huyện? Quan chức lớn như vậy sao?! Hì hì, còn trẻ như vậy mà!

- Đó là Chủ tịch huyện trẻ nhất thành phố. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đáng tiếc là người ta đã kết hôn…

Hai nữ y ta trẻ tuổi nhỏ giọng thầm thì, Bành Viễn Chinh làm như không nghe thấy, đi về phía phòng bệnh của Tào Dĩnh. Cửa phòng khép, hắn từ từ đẩy ra, đi vào.

Lưu Phương đang nói gì đó với Tào Dĩnh, mà sắc mặt tái nhợt và chán nản, Tào Dĩnh cầm một tờ báo trong tay, mắt khép hờ.

- A, Viễn Chinh tới!

Lưu Phương vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy.

Đôi vai Tào Dĩnh run lên, đột nhiên mở mắt, mừng rỡ mà u oán nhẹ nhàng nói:

- Viễn Chinh, sao bây giờ anh mới đến? Mấy ngày rồi em không được gặp anh!

Bành Viễn Chinh sải bước đi tới, cười nói:

- Tiểu Dĩnh, hai này nay công việc trong huyện quá bận rộn, anh không thể phân thân, ngày nào cũng làm thêm giờ, ăn ở ngay tại cơ quan huyện luôn. Hôm nay anh dẫn đội tới Tổng công ty khí than bàn chuyện hợp tác, cũng chưa về lại huyện. Mấy hôm nay em có khá hơn không? Bác sĩ nói thế nào?

- Em còn sống nhăn mà!

Tào Dĩnh trề môi:

- Lãnh đạo các anh cũng quá kỳ cục, tại sao lại bắt anh ngày nào cũng làm thêm giờ? Có phải trong cơ quan khi dễ người mới tốt nghiệp không?

Bành Viễn Chinh nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ, rồi lại mỉm cười:

- Lãnh đạo của anh rất tốt, tất cả đồng nghiệp cũng rất chiếu cố anh, chẳng qua là gần đây trong huyện xảy ra rất nhiều chuyện, cần anh làm, người khác không thay thế được.

- Viễn Chinh à, cháu ăn cơm chưa?

Lưu Phương vội vàng cười hỏi một câu, chuyển đề tài tương đối nhạy cảm này đi, chẳng may Bành Viễn Chinh nói lỡ miệng, sẽ rất phiền phức.

- Cháu ăn một chút trên đường đi rồi. Tối nay cháu ở lại với tiểu Dĩnh, dì về nghỉ ngơi đi!

Bành Viễn Chinh cười, ngồi xuống.

Lưu Phương luống cuống, lắc đầu nói:

- Viễn Chinh, cháu bận rộn cả ngày, lại tới bệnh viện thức đêm, sẽ không tốt cho sức khỏe. Hay là cháu ở lại nói chuyện một lát với tiểu Dĩnh, rồi về ngủ đi.

Tào Dĩnh cũng cười, nói theo:

- Đúng vậy, Viễn Chinh. Anh nói chuyện với em một chút, rồi về nghỉ ngơi đi. Anh mệt cả ngày rồi, tối lại thức đêm sẽ bệnh đó. Mẹ em ở lại, có thể nằm tạm trên giường chợp mắt một lúc được.

Mặc dù Tào Dĩnh không muốn Bành Viễn Chinh ra về, nhưng cô quan tâm sức khỏe của hắn hơn.

Trong lòng bùi ngùi, Bành Viễn Chinh thở dài, cũng không kiên trì ở lại. Hắn bận rộn cả một ngày, thật sự quá mệt mỏi. Nếu như cố gắng thức đêm, ngày mai không chừng sẽ gục luôn.

Lưu Phương mượn cớ chủ động rời khỏi phòng, để cho con gái được gần gũi với Bành Viễn Chinh. Thật ra trong lòng bà tràn đầy chua xót và bất đắc dĩ, cứ tiếp tục như thế này, con gái bà càng nhiều oan trái, tương lai càng khó thể giải quyết ổn thỏa được, nhưng không tiếp tục thế này, thì có thể làm thế nào đây? Chỉ có thể đi một bước, nhìn một bước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Lưu Phương tựa vào tường hành lang, phát ra một tiếng than vô lực.

Bành Viễn Chinh ở lại bệnh viện với Tào Dĩnh đến hơn giờ đêm, Tào Dĩnh thúc giục mãi, hắn mới chịu về nhà nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, theo lời dặn của Tào Dĩnh, hắn mua cho cô món bánh rán và sữa đậu nành mà cô thích, mang đến bệnh viện.

Hắn vừa tới trước phòng bệnh, đã nghe thấy một giọng nói đầy kinh ngạc:

- Ồ, Chủ tịch huyện Bành? Sao lãnh đạo lại ở bệnh viện?

Bành Viễn Chinh giật mình, thầm nghĩ không hay rồi, lập tức nhìn lại, thấy Phó chủ nhiệm Trí Linh đang cầm trong tay một túi nước trái cây, đứng ở cửa nhìn hắn, mặt đầy kinh ngạc.

Bành Viễn Chinh miễn cưỡng cười một tiếng, vừa ra hiệu bảo cô ta lui ra ngoài, nhưng Trí Linh nào biết nội tình câu chuyện, bước tới kính cẩn cười nói:

- Chủ tịch huyện Bành, ngài đi thăm bệnh à? Đây là…

Trí Linh ngạc nhiên nhìn Lưu Phương đang đứng bên giường và Tào Dĩnh đang nằm trên giường với vẻ đánh giá.

Bành Viễn Chinh lúng túng đi tới, nói một câu không rõ ràng, dùng ánh mắt ngầm ra hiệu cho Trí Linh. Trí Linh mơ hồ không hiểu, cùng Bành Viễn Chinh rời khỏi cửa phòng bệnh. Bành Viễn Chinh đóng cửa phòng lại, hạ giọng nói:

- Bạn tôi nằm viện, tôi đến thăm một chút, sao cô cũng tới đây?

- Lãnh đạo, tôi…

Mặt Trí Linh đỏ lên, nhăn nhó nói:

- Mẹ chồng tương lai của tôi nằm viện, tôi tới thăm.

Bành Viễn Chinh à một tiếng, khoát khoát tay:

- Cô có chuyện thì đi trước đi, cho tôi gửi lời vấn an bà.

Trí Linh thấy vẻ mặt Bành Viễn Chinh khác thường, mặc dù trong lòng không hiểu ra sao, nhưng không dám hỏi tiếp, rảo bước rời đi. Đến cuối hành lang, cô ta quay lại nhìn mấy lần, trong lòng suy nghĩ, nếu là bạn của Chủ tịch huyện Bành nằm viện, mình phải đi mua ít đồ quay lại thăm hỏi.

Trong phòng bệnh, Tào Dĩnh ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm mẹ mình, chiếc khăn lông cô vốn nắm trong tay, rơi xuống giường.

Lưu Phương biết con gái nghe ra điều gì không bình thường, nhưng bà cũng không biết giải thích thế nào với cô, chỉ có thể lúng túng quay lưng đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hoài nghi và lo lắng của Tào Dĩnh.

Bành Viễn Chinh đứng ở cửa, ngập ngừng một lúc lâu, mới cắn răng đẩy cửa đi vào.

Hắn cười xấu hổ, ngồi trước giường Tào Dĩnh. Tào Dĩnh chụp lấy cánh tay hắn, vội vàng hỏi:

- Viễn Chinh, cô gái mới vừa rồi là ai? Đồng nghiệp của anh ư? Sao cô ta lại gọi anh là Chủ tịch huyện Bành? Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?

Bành Viễn Chinh thở dài, hắn biết dù có giải thích như thế nào, sợ là cũng khiến Tào Dĩnh không tin được, nếu cứ tiếp tục nói dối, nhất định sẽ khiến Tào Dĩnh càng nghi ngờ, khó có cách nào nói cho kín kẽ được.

Nghĩ vậy, hắn dứt khoát nhìn Tào Dĩnh, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Dĩnh, bây giờ anh là Phó chủ tịch huyện Lân, cô gái vừa rồi là Phó chủ nhiệm Trí Linh ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện.

Tào Dĩnh kinh ngạc kêu lên một tiếng, theo bản năng, lấy tay che miệng.

Trí nhớ của cô dừng lại ở ba năm trước, trong trí nhớ của cô, bất quá Bành Viễn Chinh chỉ mới tốt nghiệp đại học, tham gia công tác chưa tới một năm, làm sao đột nhiên lại biến thành Phó chủ tịch huyện rồi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio