Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm. Có thể là nhà có việc, Mã Tự vội vàng đi mất. Vương Na đứng dậy, đeo túi lên, nhìn về phía Bành Viễn Chinh cười cười:
- Viễn Chinh, tôi về trước nhé!
Đi được vài bước, đột nhiên cô dừng lại, cúi xuống bàn Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói:
- Hoàng Đại Long muốn mời khách, cùng đi chơi đi?
- Tôi không đi đâu, tôi còn có việc.
Bành Viễn Chinh cười.
Vương Na ồ một tiếng, hơi thất vọng, đứng dậy đung đưa cặp mông đầy đặn, rời đi trên đôi giày cao gót.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy da khá ngắn, nửa người trên bó sát trong lớp áo mỏng, làm nổi bật dáng người nóng bỏng của cô. Nói một cách công bằng, tuy dung mạo Vương Na không phải rất xinh đẹp, nhưng dáng người gợi cảm, khá có sức mê hoặc đối với nam giới.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn theo bóng dáng của Vương Na, khóe mắt hắn chợt phát hiện, Gia Cát Cấu đang nhìn chằm chằm lên thân hình của Vương Na bằng ánh mắt vô cùng tham lam và thèm khát, không khỏi âm thầm mỉm cười, thầm nghĩ, cô gái này là điển hình của loại gái chỉ thích ăn chơi hưởng lạc, tiêu tiền như nước, một Phó trưởng phòng nho nhỏ như ngươi mà cũng có ý với cô ta, nhất định chỉ tự làm mình mất mặt mà thôi.
Đang suy nghĩ, Gia Cát Cấu đứng dậy cầm cặp công văn của mình lên, đi thẳng đến, không chào hỏi Cung Hàn Lâm, càng không nhìn thấy sự tồn tại của Bành Viễn Chinh.
Chỉ cần như vậy đủ để thấy, người này có phần khá kiêu căng. Gã không để Cung Hàn Lâm vào mắt, là bởi vì gã có chuẩn bị mà tới, chuẩn bị "đẩy" Cung Hàn Lâm đi; đối với một người mới, lại là nhân viên bình thường như Bành Viễn Chinh, gã lại càng khinh thường.
Cung Hàn Lâm than nhẹ một tiếng, thu dọn đồ vật gì đó trên bàn mình, chậm rãi đứng dậy, vặn người, sau đó bước đi, chuẩn bị ra về. Đến trước mặt Bành Viễn Chinh, Cung Hàn Lâm cười cười:
- Viễn Chinh, còn chưa nghỉ sao? Quá giờ rồi!
Bành Viễn Chinh lập tức đứng dậy, mỉm cười nhỏ giọng nói:
- Trưởng phòng Cung, tôi muốn nói chuyện với ông.
Cung Hàn Lâm ngẩn ra:
- Có việc sao?
- Vâng.
Cung Hàn Lâm tới ngồi trên ghế của Vương Na, nhìn Bành Viễn Chinh thở dài một cái, nói:
- Tốt, cậu có chuyện cứ nói đi.
Bành Viễn Chinh đi đến đóng cửa văn phòng, sau đó kéo ghế đến gần Cung Hàn Lâm.
Hắn chăm chú nhìn gương mặt đã bắt đầu thoáng hiện nét già nua pha lẫn vẻ cô đơn của Cung Hàn Lâm, nhẹ nhàng nói:
- Trưởng phòng, tôi nghe nói Ban sắp điều anh đến Phòng Nghiên cứu biên tập tạp chí?
Nghe Bành Viễn Chinh nhắc tới chuyện này, Cung Hàn Lâm biến sắc, hơi phiền lòng, nhíu mày:
- Cậu nghe nói? Lãnh đạo có gặp tôi nói qua rồi, đại khái là như thế.
- Trưởng phòng Cung, anh muốn đi à?
Bành Viễn Chinh lại hỏi.
Cung Hàn Lâm cảm thấy bực bội, thiếu chút nữa phẩy tay áo bỏ đi, thầm nghĩ hỏi như vậy không thấy là vô nghĩa sao? Mình mà muốn đi sao? Nhưng chuyện này có thể tùy ở mình được sao?
- Nếu Trưởng phòng Cung không muốn đi, tôi có một đề nghị.
Bành Viễn Chinh nói một cách nghiêm túc.
Cung Hàn Lâm trước mắt sáng ngời, ông ta chợt nhớ tới Trưởng phòng Cán bộ Chu Đại Dũng ở Ban Tổ chức cán bộ, từng ám chỉ, vị đồng chí Tiểu Bành này có lai lịch không nhỏ. Biết đâu hắn có thể giúp mình thoát khỏi tình thế khó khăn này?
Nhưng rồi Cung Hàn Lâm lại thấy thất vọng. Không phải ông không tin Bành Viễn Chinh, mà là theo ông ta thấy, vấn đề điều động công tác của ông ta đã đưa ra cuộc họp xử lý của Trưởng ban, lãnh đạo cũng đã tìm gặp ông ta nói qua, mà Phòng Tổ chức đang tiến hành thủ tục, với kinh nghiệm công tác gần hai mươi năm của mình, ông ta thấy đây là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể sửa đổi.
Quan trọng hơn là, Gia Cát Cấu đến Phòng Tin tức là nhắm vào cái ghế Trưởng phòng mà tới. Gã tới đây, ông ta cũng đành phải nhường chức vụ này cho gã, bởi vì gã là người của bên chính quyền thành phố, chỗ dựa vững chắc sau lưng gã là Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực, mà ở Ban Tuyên giáo lại có Lưu Cường hết sức tiến cử, ông không đỡ nổi.
Chỉ cần ông vừa đi, Gia Cát Cấu hoặc sẽ tạm thời chủ trì công tác với vị trí Phó trưởng phòng, chờ vài tháng sau lên Trưởng phòng, hoặc gã sẽ trực tiếp nhận chức vụ Trưởng phòng, cả hai tình huống đều có khả năng xảy ra. Nguồn truyện: Truyện FULL
Với tình thế này, cho dù Bành Viễn Chinh có mối quan hệ với ai đó, cũng không làm gì được.
Nghĩ vậy, Cung Hàn Lâm thở dài:
- Viễn Chinh, ý tốt của cậu tôi xin nhận, nhưng chuyện của tôi, Ban đã quyết định rồi, tối đa là cuối tuần tôi sẽ đến Phòng Nghiên cứu báo danh, không có khả năng thay đổi được nữa.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Trưởng phòng Cung, gần đây không chỉ có trong Ban có thay đổi về nhân sự, nghe nói Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều có sự điều chỉnh lớn. Tôi nói câu này là phạm vào điều cấm kỵ, đó là "khúc dạo đầu" để Chủ tịch thành phố chuẩn bị tiếp nhận Bí thư Thành ủy đấy!
Cung Hàn Lâm yên lặng gật đầu. Bành Viễn Chinh nói cũng có phần đúng, gần đây cơ quan thành phố điều chỉnh nhân sự, được lợi nhiều nhất là người bên Ủy ban nhân dân thành phố, Lưu Cường là một trong những người vừa mới gia nhập vào phe chính quyền thành phố.
- Còn có rất nhiều vị trí đang được lần lượt điều chỉnh, liên quan đến cấp huyện và cấp phòng. Trưởng phòng Cung, không biết anh có nghĩ tới không, nếu chẳng may tân Bí thư Thành ủy không phải là Chu Quang Lực?
Bành Viễn Chinh hạ giọng hỏi nhỏ.
Hắn nhớ rõ ràng, sau khi Tiết Tân Lai chuyển đi, tân Bí thư Thành ủy là cán bộ từ Tỉnh ủy điều xuống, Chu Quang Lực vẫn là Chủ tịch thành phố, hết nhiệm kỳ này mới được chuyến đến thành phố khác làm Bí thư Thành ủy, chứ không đến lượt Chu Quang Lực làm Bí thư Thành ủy thành phố Tân An.
Ánh mắt Cung Hàn Lâm thoáng ngưng đọng.
- Nếu Chủ tịch thành phố Chu không thể làm Bí thư Thành ủy, mà do người từ nơi khác đến nhậm chức tân Bí thư Thành ủy, điều này có nghĩa, một loạt thay đổi nhân sự hiện nay sẽ chấm dứt, thậm chí sẽ có sự điều chỉnh đảo ngược lại. Bí thư Tiết điều đi đã được mấy ngày, tôi đoán chừng Chủ tịch thành phố Chu chưa chắc có thể đạt nguyện vọng. Bởi vậy, tôi đề nghị trước mắt Trưởng phòng Cung cứ tìm cách trì hoãn, chuyện của anh chỉ cần kéo dài mười ngày, nửa tháng, có thể sẽ có biến chuyển.
Đuôi mày Cung Hàn Lâm nhướng lên, ông đột nhiên cảm thấy Bành Viễn Chinh nói rất có lý. Hơn nữa, theo lời lẽ phân tích một cách rành mạch, chuẩn xác của hắn, e rằng không phải không có căn cứ.
Cung Hàn Lâm do dự một lát, rồi nhẹ nhàng nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, có phải cậu có tin tức gì đó hay không, nói tôi nghe với?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Trưởng phòng, làm sao tôi có tin tức gì được, chỉ là phán đoán mà thôi. Đây là một cơ hội, tôi cảm thấy Trưởng phòng nên tranh thủ nắm lấy nó.
Cung Hàn Lâm lặng im, thật lâu sau mới cười khổ nói:
- Viễn Chinh à, nhưng nếu tôi muốn kéo dài, làm thế nào kéo dài được? Phòng Tổ chức sẽ không chấp nhận đâu!
Bành Viễn Chinh nhìn Cung Hàn Lâm một lúc, trong lòng thầm lắc đầu, thầm nghĩ người này quá thành thực đến mức cứng nhắc, không biết biến báo linh loạt, càng không có một chút bản lĩnh tùy cơ ứng biến. Đây cũng là một yếu tố quan trọng khiến trong một thời gian lâu dài như vậy, ông ta không được đề bạt.
- Trưởng phòng Cung, anh vẫn quá thành thật, trung hậu…
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ nhún vai:
- Tôi nghĩ, bây giờ nếu anh đột nhiên xin nghỉ bệnh, lãnh đạo Ban cũng sẽ không đến nỗi không cho anh một khoảng thời gian để khám, chữa bệnh?
Cả người Cung Hàn Lâm chấn động, lắp bắp:
- Giả…giả bệnh?
Bành Viễn Chinh không nói gì. Đây là sách lược, sao lại gọi là "giả bệnh" kia chứ!
Cung Hàn Lâm cắn chặt răng:
- Tốt, Viễn Chinh, tôi nghe lời cậu! Lần này mà tôi thật sự qua được nạn này, tôi nợ cậu một ân tình rất lớn!
Bành Viễn Chinh cười cười, thầm nghĩ, chỉ có thể nói tới đây thôi, không thể đi quá xa được. Nói thêm không thích hợp, cũng dễ dàng phá hư quan hệ tốt đẹp giữa hai người.
Nếu ngay cả thâm ý kín đáo của Bành Viễn Chinh mà Cung Hàn Lâm cũng không nghe hiểu được, không thực hiện, thì hắn cũng không thể đỡ cho ông ta được, không có cách nào. Chỉ nghỉ bệnh đơn thuần là chưa đủ, điều mấu chốt là phải lợi dụng mấy ngày nghỉ đó để làm cái gì đó, tranh thủ một chút.
Hai người sóng vai ra khỏi cơ quan Thành ủy, cảm xúc của Cung Hàn Lâm rõ ràng đã chuyến biến tốt đẹp hơn nhiều, cùng với Bành Viễn Chinh cười nói chia tay ở cổng, ai về nhà nấy.
Nhưng trên thực tế, ngay khi bóng dáng Bành Viễn Chinh vừa khuất khỏi tầm mắt, Cung Hàn Lâm lại xoay người, quay lại khu văn phòng.
Đương nhiên ông ta sẽ không ngồi chờ chết, đã nhiều năm công tác ở cơ quan như vậy, ông ta cũng có mối quan hệ của mình. Bất kể là hôm nay Bành Viễn Chinh có nhắc nhở và đề nghị hay không, có một chút "công tác", ông ta phải đi làm.