Tuyệt đại đa số học viên đều dựa theo quan điểm của Mã Dương Minh để trình bày luận điểm, nói lên những ý kiến na na giống nhau. Chỉ có Bành Viễn Chinh là đưa ra cái nhìn ngược lại, có vẻ không giống người bình thường.
Bài luận văn của hắn chỉ ra rõ ràng: thứ nhất, cải cách và mở cửa nhất định phải tiến hành sâu rộng hơn nữa, không nên có bất kỳ dao động nào; thứ hai, nền kinh tế kế hoạch không phải là chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa tư bản cũng có kế hoạch; kinh tế thị trường không phải là tư bản chủ nghĩa, chủ nghĩa xã hội cũng có thị trường, kế hoạch và thị trường đều là phương tiện kinh tế; thứ ba, sự biến chuyển to lớn ở Liên Xô và Đông Âu, đối với Trung Quốc là một cơ hội hiếm có, chiến tranh lạnh chấm dứt, thời đại toàn cầu hóa chính thức bắt đầu, đất nước chúng ta cần phải tranh thủ hành động, thừa cơ tiến lên.
…
Ở văn phòng Tống Bính Nam.
Tống Bính Nam nhìn Trưởng ban Tuyên giáo Tiêu Quân cười cười, nói:
- Lão Tiêu, bài văn này thế nào?
Tiêu Quân thở phào một cái, lắc đầu nói:
- Tôi thấy giọng điệu có phần rỗng tuếch, đối với tình hình lạc quan một cách mù quáng. Tuy nhiên, một người tuổi còn trẻ có thể đề xuất quan điểm như vậy, coi như là hiếm có và đáng quý, ít ra chứng tỏ là hắn có suy xét và tầm nhìn.
- Ha ha, có tranh luận, có trao dổi mới có tiến bộ mà…Tôi thấy có thể chọn ra hai bài trong số luận văn của học viên, một thuận, một chống, cho đăng ở nhật báo Tân An, anh cảm thấy thế nào?
Tống Bính Nam nhìn Tiêu Quân.
Tiêu Quân mỉm cười:
- Cũng tốt. Lát nữa tôi sẽ đi sắp xếp ngay.
Biện pháp này của Tống Bính Nam, suy cho cùng là muốn tạo thế cho việc chủ trì công tác cho mình, tiến hành tuyên truyền trong dư luận một cách khéo léo. Đương nhiên Tiêu Quân không thể không đồng ý.
- À này, tôi nghe nói lão Tiết đi Tỉnh ủy?
Tiêu Quân chủ động đổi đề tài, hạ giọng nói.
Tống Bính Nam nhìn Tiêu Quân, trịnh trọng gật đầu:
- Sáng nay mới vừa đi, đi rất gấp. Tôi đoán là lãnh đạo Tỉnh ủy cho gọi lên để nói chuyện.
- Nói như vậy, trước Tết Âm lịch, lãoTiết sẽ chuyển đi. Tôi thấy, người kia ở Ủy ban đã có vẻ không chờ được nữa rồi.
Khóe miệng Tiêu Quân như thoáng hiện nét cười, lại nói:
- Người đó đến Thành ủy, bên chính phủ ai sẽ đảm nhiệm?
Tống Bính Nam lắc đầu:
- Ai biết được. Lão Tiêu, nếu anh có hứng thú với vị trí đó, có thể thử một chút xem sao.
Tiêu Quân ngẩn ra, rồi mỉm cười:
- Lão Tống, đừng trêu tôi. Tuổi lão Tiêu này cũng đã cao, cũng không còn lòng cầu tiến, duy trì hiện trạng, làm tiếp vài năm rồi cũng nên lui về tuyến hai, cần gì đi tranh giành này nọ cho nặng đầu, mệt óc.
Có mong muốn sẽ có phiền não mà.
Tiêu Quân cảm thán nói.
Tống Bính Nam mỉm cười, không nói gì thêm.
Chu Quang Lực sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy, hầu như là điều mọi người, kể cả Tống Bính Nam và Tiêu Quân đều tin tưởng.
Sau khi Chu Quang Lực rời vị trí Chủ tịch thành phố, đã có Phó chủ tịch thường trực Trịnh Thiện Hậu lên thay, chính quyền thành phố cũng không đến nỗi không người lèo lái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
…
Ngày tháng năm , đợt tập huấn kết thúc. Ba mươi học viên đến từ nhiều đơn vị khác nhau tụ họp ăn chung một bữa cơm, rồi mỗi người đi một ngả, trở về đơn vị.
Ban Tổ chức cán bộ đồng thời đưa xuống một văn kiện, tiến hành điều phối, bố trí cho ba mươi người. Có người thăng chức trở về đơn vị cũ, chẳng hạn như Lý Tuyết Yến trở về thị trấn Vân Thủy làm Phó chủ tịch thị trấn kiêm Phó Bí thư, cũng có người đến đơn vị mới, lên cấp Phó phòng.
Trước khi điều phối, Chu Đại Dũng đã hỏi ý kiến của Bành Viễn Chinh, thấy Bành Viễn Chinh vẫn muốn quay lại Phòng Tin tức, liền công bố Bành Viễn Chinh thăng chức Phó phòng Phòng Tin tức Ban Tuyên giáo Thành ủy.
Kể từ đó, Phòng Tin tức có cùng lúc hai Phó phòng, một là Gia Cát Cấu, do Lưu Cường xác định chủ trì công tác; một là Bành Viễn Chinh, từ lớp tập huấn cán bộ hậu bị quay về.
Trước cổng trường Đảng, Lý Tuyết Yến ngồi trên một chiếc xe jeep màu xanh lá mạ. Cô vẫy tay với Bành Viễn Chinh:
- Bành Viễn Chinh, sau này đừng ở suốt ở cơ quan, có thời gian đến cơ sở chúng tôi. Khi nào anh tới thị trấn Vân Thủy, tôi mời anh ăn món "gà ăn mày", đặc sản nổi tiếng của thị trấn!
- Có cơ hội nhất định gặp lại, có thời gian thường xuyên liên lạc!
Bành Viễn Chinh cười, giơ tay chào từ biệt Lý Tuyết Yến. Hắn có cảm tình đối với Lý Tuyết Yến, một cô gái xuất thân từ gia đình cán bộ, lại có thể duy trì công tác ở thị trấn ba bốn năm, hơn nữa còn có khát vọng tiếp tục thâm nhập để thực hiện những điều tốt đẹp cho dân chúng nông thôn, rất đáng để kính nể.
Lý Tuyết Yến quay cửa sổ lên, rời mắt khỏi thân hình cao lớn của Bành Viễn Chinh, con ngươi lóe lên một làn ánh sáng long lanh. Một tháng ở chung, hai người đã trở thành bạn bè, ngoại trừ một số quan điểm khác biệt, không ai thuyết phục được ai.
Trong mắt Lý Tuyết Yến, từ trong bản chất, Bành Viễn Chinh lộ ra phong thái ung dung, nhìn xa trông rộng, thấu suốt tình đời, dù giữ vững quan điểm của mình nhưng lại biết tiếp thu ý kiến người khác một cách bao dung, trên người có một khí chất đặc biệt, làm người ta rất khó quên.
Nhìn theo chiếc xe chở Lý Tuyết Yến đi xa, lúc này Bành Viễn Chinh mới đeo hành lý lên, đón taxi về nhà.
Lúc này, văn kiện về việc hắn nhậm chức Phó phòng của Phòng Tin tức đã được gửi tới các Phòng của Ban Tuyên giáo. Tuy đây là chuyện nằm trong dự kiến, nhưng vẫn khiến một số người bàn tán xôn xao.
Sắc mặt Gia Cát Cấu âm trầm như nước. Việc Bành Viễn Chinh được đề bạt Phó phòng không có gì bất ngờ, bởi vì đó là một trong các mục đích của đợt tập huấn vừa rồi, nhưng gã vạn lần không ngờ, Bành Viễn Chinh lại được Ban Tổ chức cán bộ bố trí về lại Phòng tin tức, còn trở thành Phó phòng.
Một cơ quan hai Phó phòng, còn ra cái thể thống gì?