- Danneil, ông chủ của ngươi muốn lấy mạng của năm tên kia, nhưng căn cứ vào tin tức tình báo của bọn ta, trong nhóm đó còn có một đại nhân vật, nàng chính là đại tiểu thư Đồng Tiểu Như của Đồng gia ở tiên quốc các ngươi, nàng ta tuy còn nhỏ nhưng là một mỏ vàng đó, cho nên không thể giao cho ngươi.
Trên mặt tên chột lộ ra nét cười dữ tợn, giọng nói hắn khàn khàn mà trầm thấp làm cho người nghe có cảm giác hắn là kẻ âm hiểm độc ác.
Một làn khói từ miệng Danneil phun ra:
- Roger, ta và ngươi đều giống nhau, đều làm việc cho ông chủ của mình, ngươi có quy tắc của ngươi, ta cũng có quy định của ta, ông chủ ta và đội trưởng các ngươi đã đạt thành hiệp ước chia sẻ Nhị Lực Lượng, ngươi làm như thế, không phải vượt cấp vi phạm hiệp ước sao, ngươi nên biết, sở dĩ các ngươi ở tinh cầu này có thể tung hoành vô kị, đó là do ông chủ ta ra tay che giấu chuyện này, nếu… Hắc hắc, ngươi muốn vì một Đồng Tiểu Như kia mà khai chiến sao?
- Ha ha ha… Danneil lão huynh, ta chỉ đùa tí thôi mà.
Roger cười gượng:
- Có điều, ta rất ngạc nhiên dựa vào thân phận cũng như thực lực của Đồng gia, ông chủ ngươi làm sao xử lí nổi chuyện này? Định Kim ốc tàng kiều hả? Ha ha ha!
(ZoungHuy: Kim ốc tàng kiểu = truyền thuyết về lão Hán Vũ Đế, xem thêm tại đây )
- Chuyện này ta cũng không biết, ta chỉ làm theo phân phó, chuyện khác ta không quan tâm.
- Vậy được rồi, bắt người rồi nói sau, ta thấy có chút kì quái, phi thuyền kia bốc khói mù mịt như thế, đám nhóc trốn bên trong làm sao chịu nổi nhỉ?
- Nói không chừng đã ngất xỉu cả rồi.
Danneil nói.
Không dưới năm mươi hải tặc vũ trang hạng nặng nhanh chóng vây quanh Ong vò vẽ bự. Một hải tặc mở cabin ra, thò đầu nhìn vào trong, rồi thận trọng tiến lên, cuối cùng hét lên:
- Phó đoàn trưởng, bên trong không có người.
- Cái gì?
Biểu tình Roger giống như hai chân đồng thời đạp phải phân bò.
- Sao lại thế chứ?
Điếu xì gà trên môi Danneil vô thức rơi xuống.
- Đcm nó. Là ai bên trong điều khiển phi thuyền này hả?
- Không có người á?
- Không có khả năng, không có người làm sao phi thuyền có thể thao tác xuất sắc đến thế, hơn nữa, nó chỉ là một phi thuyền trinh sát Ong vò vẽ bự đã cũ nát, theo ta biết, loại phi thuyền này chỉ dùng ở căn cứ công binh để huấn luyện lắp ráp sửa chữa thôi mà!
- Điều này giải thích sao đây?
Roger chỉ nhìn thấy khói dày đặc và một cabin trống rỗng.
Danneil đã giận đến mặt mũi xanh mét:
- Đcm nó, nhất định là tên Mao Hữu Tài kia giở trò quỷ! Tên nhóc đó thật tà môn mà!
- Anh em, lôi đầu bọn chúng ra cho ta!
Roger rống to một tiếng.
- Tấn công!
Mao Hữu Tài cũng rống to một tiếng.
Trong khoảnh khắc, đạn năng lượng, tên lửa to tên lửa nhỏ đồng loạt như mưa trút xuống đầu bọn hải tặc. Còn chưa kịp phản ứng gì, trong số hơn năm mươi tên hải tặc đã có ít nhất hai mươi tên tan xác. Tám phi thuyền chiến đấu cũng bị hủy mất ba chiếc.
Khói dày đặc, lửa cháy khắp nơi, tiếng nổ ầm mầm cùng với tiếng kêu cha gọi mẹ tạo thành một trường hỗn loạn. Cuộc chiến đấu đã chính thức mở màn.
Nếu tác chiến từ trên không, tám phi thuyền chiến đấu loại nhỏ hoàn toàn có thể xoay chuyển tình thế, bởi vì tổ sửa chữa chiến địa căn bản không có cái gì gọi là lực lượng phòng không, mà lấy tốc độ cũng như tính cơ động của phi thuyền chiến đấu, rồi uy lực tấn công cũng như vũ khí trang bị đa dạng, thì tổ sửa chữa chiến địa trăm phần trăm sẽ bị vây đánh tan tành. Nhưng hiện tại cả tám phi thuyền đều đang đậu trên mặt đất, hải tặc chỉ hơn năm mươi người mà phe bên kia có hai mươi người máy Thiên Giáp đặc biệt hung hãn, chỉ dựa vào điểm này đã thấy số phận bọn hải tặc bi thảm thế nào!
Nhưng quan trọng hơn là Roger cũng như Danneil đều không nghĩ đến, tổ sửa chữa chiến địa còn có một chỗ dựa cường đại đến mức khiến chúng tuyệt vọng, đó là Tu Cổ giả Phạm Địch Tác.
Ngay khi Mao Hữu Tài chỉ huy bọn Tiêu Hướng bắn như điên về phía bọn hải tặc, Phạm Địch Tác đã lao thẳng về phía Danneil và Roger.
Lúc uy hiếp Mao Hữu Tài và Đan Lệ trên tay Phạm Địch Tác chỉ có một khẩu súng năng lượng bình thường, nhưng bây giờ, không ngờ hắn ngang nhiên ném khẩu súng đó đi, một tay cầm quang thuẫn che trước, tay kia cầm quang đao theo sao, mạo hiểm luồn lách giữa mưa bom bão đạn, bằng tư thế chiến đấu nguyên thủy xông lên!
Nếu Mao Hữu Tài dựa vào tác dụng của Linh Thể Tố Tạo mà có tốc độ nhanh như chớp thì giờ phút này tốc độ của Phạm Địch Tác chính là tốc độ tiêu chuẩn của tia chớp hàng xịn giá đúng, tuyệt đối không phải “nhanh như chớp”.!
Vù! Một hải tặc đang chuẩn bị nổ súng còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, trong nháy mắt trước đó mục tiêu Phạm Địch Tác còn cách hắn hai mươi mét, chớp mắt một cái, thân thể Phạm Địch Tác đã xuyên qua người hắn, mà cái đầu trên cổ hắn lại chậm rãi rơi xuống. Mà đồng bọn hắn lại bắn mãi không trúng mục tiêu, hoặc là trượt ra sau Phạm Địch Tác, hoặc bị Phạm Địch Tác thoải mái dùng quang thuẫn đón đỡ.
Đây mới là thực lực chân chính của Cổ Tu giả!
Đây mới là Nhị Lực Lượng!
- Chặn hắn lại! Mau chặn tên mắt bạc lại!
Bình thường lúc nào cũng kiêu ngạo hung hãn, vậy mà lúc này Roger đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, hắn xoay người vọt về một phi thuyền gần đó.
Thật ra cũng chẳng còn ai nghe Roger chỉ huy, những hải tặc còn sống sót vội vàng bỏ công sự, cũng không dám bắn trả, chỉ hận cha mẹ sinh mình ra thiếu hai chân không đủ chạy về phi thuyền chưa bị phá hủy.
Bất quá Roger đã quên một điều, mục tiêu của Phạm Địch Tác chính là hắn và Danneil, mà hắn và Danneil lại cùng chạy về một phi thuyền.
Đây là sai lầm chí mạng.
Phi công trên phi thuyền đã khởi động phi thuyền nhanh chóng bay lên. Roger và Danneil đồng thời nhảy lên, hai tay bám chặt vào rìa cabin. Nhưng ngay khi hai người nghĩ mình đã trốn thoát thành công, một ánh quang đao từ sau vụt tới, ở giữa hai người đột nhiên có thêm một người.
- Ta biết ngươi tìm ta rất vất vả, hơn nữa còn hao tổn không ít tâm cơ.
Phạm Địch Tác nói nhỏ.
- Không…
Vừa nói được không chữ, ánh quang đao đã “phập” vào tim Roger.
Vừa giết xong Roger, Phạm Địch Tác đột nhiên ôm lấy Danneil, hai người song song nhau từ độ cao hơn mười thước rơi xuống.
Tuy Danneil là Chiến đấu sư cấp sáu, nhưng trước mặt Phạm Địch Tác, ngay cả một chút phản kháng tìm đường sống cũng không có.
Rầm! Hai chân Phạm Địch Tác nặng nề nện xuống mặt đất. Bụi bặm dưới chân hắn bốc lên mù mịt bao trùm toàn thân hắn. Dáng người hắn hiên ngang vững vàng như tùng bách, giống như độ cao mười thước chỉ là một bậc thang, mà hắn vừa nhảy từ bậc thang đó xuống đất.
Danneil không được như thế, hắn bị Phạm Địch Tác ném mạnh xuống đất, lại bị Phạm Địch Tác đạp một cước lên ngực, cảm giác giống như bị một ngọn núi đè lên người, muốn nhúc nhích cũng không được.
Trong khi mọi người đang lớn tiếng hoan hô Cổ Tu giả Khinh Luyện cấp Phạm Địch Tác, Mao Hữu Tài lại đang suy nghĩ một vấn đề, chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là % sức mạnh của linh lực mà Nhị Lực Lượng có được? Vậy rốt cục nó là cái gì?