Mao Hữu Tài cười cười:
- Các người đừng dùng ánh mắt kì quái nhìn ta thế chứ? Ta không phải còn chưa bắt đầu sao?
Đồng Tiểu Như nhỏ giọng:
- Hữu Tài ca, anh không cần làm loại chuyện ghê tởm này đâu, hơn nữa, anh căn bản không phải người hung dữ, Danneil sẽ không sợ anh đâu.
Như thế đó, ngay cả người sùng bái Mao Hữu Tài nhất như Đồng Tiểu Như về mặt này rõ ràng cũng có chút xem thường hắn.
Mao Hữu Tài cười nói:
- Ta sẽ làm rất lịch sự, sạch sẽ một chút.
Bạo lực thẩm vấn không ngờ còn có thể lịch sự, sạch sẽ một chút sao? Cái này ngay cả Phạm Địch Tác cũng cảm thấy mơ hồ. Khi mọi người còn chìm trong nghi hoặc vô căn cứ, Mao Hữu Tài đã vào lôi dao khắc kí hiệu lấy được trong kho vũ khí lúc nãy, nhanh nhẹn họa chế một kí hiệu trận ngay trên sàn cabin. Cuối cùng đi vào kho mini trên tàu lấy ra một thùng phi và vài bình dầu máy.
- Tiêu Hướng, Buck giúp ta nâng Danneil qua đây.
Hai người mở nắp thùng phi miễn cưỡng nhét Danneil vào đó. Tuy Tiêu Hướng và Buck đều cảm thấy rất kì quái nhưng vẫn làm theo những gì Mao Hữu Tài nói.
Mao Hữu Tài mở nắp một bình dầu, từ đỉnh đầu Danneil rót xuống. Giống như bị tạt nước lạnh vào mặt, Danneil nhất thời tỉnh dậy.
- Đ m ngươi, muốn thiêu ta sao? Hay lắm, đến đây đi!
Mao Hữu Tài không nói không rằng, lặng lẽ lấy từng bình dầu đổ vào thùng phi.
- Này! Đcm ngươi không nghe lão tử nói gì sao? Ngươi đổ nhiêu đó dầu đủ rồi, mau châm lửa đi!
Không biết vì sao, nhìn tướng mạo nhã nhặn của Mao Hữu Tài khi làm chuyện khó hiểu này, trong lòng Danneil cảm thấy sợ hãi, cảm giác sợ hãi càng lúc càng mãnh liệt.
Mao Hữu Tài đổ xong bình dầu cuối cùng liền vỗ vỗ tay phủi bụi:
- Ai nói ta sẽ thiêu chết ngươi, ta chỉ muốn giúp ngươi massage một chút thôi mà.
Phạm Địch Tác cùng những tổ viên nhất thời kinh ngạc.
- Ha ha ha, đù móa, ngươi quả nhiên từ bệnh viện tâm thần mới ra…
- Massage kí hiệu trận, biến!
Trong lòng Mao Hữu Tài thầm mặc niệm một tiếng, sau đó tập trung linh lực vào hai tay rót vào kí hiệu trận trên sàn cabin.
Dưới tác dụng của linh lực, gần một trăm kí hiệu tạo thành kí hiệu trận nhất thời rung động một chút và tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Dầu máy trong thùng cũng dao động theo, nhiệt độ cũng càng lúc càng cao.
Bên ngoài, quả thật dầu máy giống như bắt đầu làm động tác massage nhưng thực chất không đơn giản như thế, bởi vì kí hiệu trận được khởi động, không chỉ mỗi giọt dầu máy mà thậm chí mỗi phân tử dầu đều giống như những mũi kim bé nhỏ nhưng sắc nhọn, đương nhiên mỗi khi chúng dao động sẽ giống như ngàn vạn mũi kim đồng loạt đâm vào da thịt Danneil!
Đây là Mao Hữu Tài trước kia Mao Hữu Tài từng thành công ứng dụng massage kí hiệu trận để tạo thành bồn tắm thủy lực, chẳng qua lần này hắn thay đổi một vài tổ hợp kí hiệu trận.
- Ha ha, nóng, nóng, nóng chết ta rồi… Ha ha ha… Ngươi, đùa móa ngươi là… là tên điên biến thái!
Mao Hữu Tài cười nói:
- Bây giờ thì ngươi vẫn còn hơi để mắng chửi ta, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một điều, đợi lát nữa độc tố trong dầu xâm nhập vào cơ thể ngươi, lúc đó ngươi sẽ trở nên cực kì yếu đuối, ngay cả cánh tay ngươi cũng không thể nâng lên nổi, ừm, lúc này nơi “đặc biệt” của ngươi kia chắc cũng thấy chút lợi hại rồi? Ta cũng thành thật nói cho ngươi hay, năm phút nữa, thân thể ngươi sẽ nát thành thịt vụn, sau này có dùng kính hiển vi cũng không tìm thấy tí nào đâu.
Mao Hữu Tài thở dài một hơi:
- Ài, ta thật sự nghĩ không ra, người phụ nữ của ngươi tới lúc phát hiện ngươi thiếu mất “món” kia không biết sẽ nghĩ gì đây.
Nét “tươi cười” trên mặt Danneil nhất thời khựng lại.
Biểu tình Đan Lệ và Đồng Tiểu Như trở nên cực kì quái dị. Trong cảm nhận các của các nàng, Mao Hữu Tài là người tuyệt đối lương thiện, chính trực còn là thanh niên thuần khiết nữa chứ, sao đột nhiên lại trở nên thế này… Hạ lưu ư? Chẳng lẽ nhìn vậy mà lầm, kì thật hắn là một tên dâm ma tiểu sắc lang? Còn chưa suy nghĩ đến chỗ thâm sâu hơn gương mặt hai thiếu nữ đã đỏ hồng.
- Ngươi đã suy nghĩ được một phút, còn bốn phút nữa, làm kẻ bán mạng như ngươi cũng quá hoàn hảo rồi, ta cũng muốn thưởng thức loại người vừa ham tiền vừa làm hảo hán như ngươi, nhưng mà ngươi cũng nên thử nghĩ về ngươi nhà, vợ con của ngươi, à đúng rồi, còn bồ nhí của ngươi thì sao?
- Đcm ngươi đừng nói nữa! A….Ngứa quá…A!
- Còn ba phút nữa thôi nghe.
- Lão tử có chết cũng không nói.
- Phục ngươi luôn đó, ngươi có thể chịu được năm phút, ta sẽ thả ngươi, cho ngươi tự do, đương nhiên, ngươi cũng có thể nói bí mật cho ta trước khi đi.
- Ngươi…
- Không hổ là thiết huyết hán tử, ngươi là người đàn ông mạnh mẽ nhất ta từng thấy, bất quá, ngươi chỉ còn một phút nữa thôi, bây giờ ta ta đếm thời gian giúp ngươi nhé, ngươi còn năm mươi bảy giây… bốn mươi lăm giây…
- Ta nói! Ngươi thả ta ra trước đi!
Trên trán Danneil đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. So với Phạm Địch Tác cường đại, tên Mao Hữu Tài nhìn tầm thường này càng làm hắn sợ hãi hơn!
- Ngươi còn ba mươi tám giây.
- Mụ mụ nó, ta nói mà! Ông chủ của ta là Roth là cha của Jonas. Là cha của Jonas bày ra mọi chuyện!
Dầu máy đột nhiên yên lặng. Kí hiệu trận trên sàn cabin cũng nhanh chóng biến mất, mọi chuyện giống như chưa từng diễn ra.
So với bí mật của Danneil, làm mọi người giật mình nhất vẫn là Mao Hữu Tài. Người này chẳng những dùng kĩ thuật kí hiệu siêu việt làm nên những kì tích, bây giờ không ngờ còn nghĩ ra cách dùng nó để tra thẩm vấn tù binh, điều mà trước đây, ngay cả Cổ Tu giả Phạm Địch Tác cũng chưa làm được, hơn nữa thật sư như hắn nói, hắn đã làm rất lịch sự, rất sạch sẽ!
- Cuối cùng cũng dừng lại rồi… Phù…
Danneil lắc lắc đầu:
- Ngươi đã nói, sau khi ta nói sẽ cho ta đi, bây giờ ngươi thực hiện lời hứa của mình đi.
Mao Hữu Tài vẫn truy hỏi:
- Ngươi chỉ mới nói đại khái, ta cần biết thêm chi tiết, nếu không làm sao ta biết ngươi đang nói dối gạt ta chứ?
Danneil hổn hển thở dài nói:
- Bề ngoài, là do ngươi đắc tội với Jonas, nhưng đó chỉ là nguyên nhân thứ nhất, muốn đối phó ngươi, lúc nào Jonas muốn là được, có điều, lần này tiện thể quẳng các ngươi đến tinh cầu để diệt luôn một lần theo yêu cầu của Jonas. Còn mục tiêu chính của Roth chính là Nhị Lực Lượng và Đồng tiểu thư.
Im lặng một chút, Danneil nói thêm:
- Ta chỉ biết nhiêu đó thôi, ta cũng chỉ là một trong đông đảo con cờ của gia tộc Roth, họ sẽ không cho biết nhiều hơn.
- Được rồi, ta thực hiện lời hứa, nhưng…
Mao Hữu Tài còn chưa nói xong, Phạm Địch Tác đột nhiên mở cửa cabin, ôm lấy thùng phi ném ra ngoài.
Quá nhanh, ngay cả một câu nguyền rủa Danneil cũng không kịp nói thì cửa cabin đã đóng lại.
Mao Hữu Tài kinh ngạc nói:
- Phạm Địch Tác tiên sinh, ngươi làm gì thế?
- Không phải là thả hắn sao? Ta giúp ngươi thực hiện lời hứa thôi mà.
Ong vò vẽ bự đang bay ở độ cao hơn mười ngàn thước. Không có dù để nhảy, tay chân lại bị trói. Có thể nói Danneil phải chịu thảm cảnh tồi tệ nhất từ trước tới nay.