Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Dùng xong bữa tối, còn một canh giờ mới đến thời gian hồi cung, Chu Doãn Thịnh cố ý gọi Triệu Kế Đông – em trai Triệu Bích Huyên đến hỏi kiến thức. Triệu Kế Đông tài cao học rộng, tính tình lại khôn khéo, dù là lần đầu diện kiến long nhan cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ vô cùng trầm tĩnh. Chu Doãn Thịnh nhớ kiếp trước cậu ta đỗ thám hoa, sau đó dưới sự nâng đỡ của hắn, con đường làm quan càng ngày càng rộng mở. Tuy không giành được tước vị Văn Viễn Hầu, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn lên được tước quan nhất phẩm nhờ vào chính năng lực của mình. Cậu ta vừa ứng phó mình vừa tiếp tay cho Cung thân vương, ngay cả Hịch Cần vương cho Cung thân vương vào kinh cũng do cậu ta tự tay chấp bút, có thể nói câu từ trau chuốt, hoa mỹ, chấn động tâm can, kêu gọi được biết bao văn sĩ.
Kiếp này sống lại, Chu Doãn Thịnh định bẩy cậu ta một chút, trực tiếp ban tước vị Văn Viễn Hầu cho cậu ta. Tước vị vốn thuộc về đích tử lại bị thứ tử đoạt mất, một thiếp thất còn công nhiên lên làm bình thê, ngồi lên đầu mình, một người kiêu hãnh như Văn Viễn Hầu phu nhân e rằng sẽ không để yên.
Không phân biệt rạch ròi giữa đích và thứ là nguồn cơn gây ra sự hỗn loạn trong gia tộc, Chu Doãn Thịnh chỉ cần khiến phủ Văn Viễn Hầu từ một chỉnh thể phân tách thành hai phe đối lập, Triệu Huyền ắt sẽ chọn phe thích hợp. Chu Doãn Thịnh không muốn tước bỏ quân quyền hay chèn ép hắn. Có lẽ hiện giờ, hắn vẫn chưa biết quan hệ giữa Cung thân vương và Triệu Bích Huyên, nhưng với sự khôn khéo của hắn, sớm muộn gì cũng có ngày hắn phát hiện ra. Nếu dưới tình huống này, hắn còn một mực giúp đỡ Cung thân vương, Chu Doãn Thịnh cũng đành bó tay, chỉ có thể thừa nhận bọn họ mới là người yêu đích thực, hắn trực tiếp rời khỏi thế giới này là được.
Càng nghĩ càng thấy ức, Chu Doãn Thịnh hỏi vài câu qua loa rồi lập tức sai người chuẩn bị loan giá.
“Hoàng thượng, người thấy học vấn Kế Đông thế nào? Có thụt lùi không ạ?” – Triệu Bích Huyên đi theo hắn, thử gặng hỏi. Mấy ngày nữa, em trai ả sẽ tham gia thi Hội, nếu có thể nhận được đôi câu vài lời khen ngợi của Hoàng thượng, nói ra cũng được nở mày nở mặt.
“Kế Đông rất tốt, là một nhân tài.” – Chu Doãn Thịnh nhếch nhếch miệng.
Trong khi nói chuyện, loan giá cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Lúc bước lên bậc thang, bước chân Chu Doãn Thịnh hơi khựng lại. Hắn vẫy tay với Triệu Huyền đang quỳ trước cửa – “Ngu Quốc công, ngươi lại đây.”
Triệu Huyền rũ mắt bước lại gần, cúi người hỏi – “Hoàng thượng có gì muốn dặn dò ạ.”
“Trẫm hôm nay không được tỉnh táo cho lắm nên nhận lầm người, ái khanh đừng để bụng, tốt nhất mau quên đi thì hơn.” – Chu Doãn Thịnh khoát tay lên vai hắn, giọng nói trầm trầm – “Rõ chưa?”
Triệu Huyền đè nén lửa giận trong nội tâm, cung kính đáp – “Vi thần đã rõ.”
Chu Doãn Thịnh nhếch miệng cười nhạt, xoay người bước lên loan giá. Triệu Huyền ơi là Triệu Huyền, trước kia lúc còn ân ái mặn nồng, hễ nhìn thấy mình là anh ta đã có thể cứng rồi. Kiếp này thì sao, hắn đã khiêu khích đến thế rồi mà người nọ còn có thể thờ ơ, mắc công hắn tự quay tay thấy mẹ. Món nợ này hắn sẽ ghi nhớ, sớm muộn gì cũng phải cho Triệu Huyền nếm trải cảm giác nín nhịn đến phát điên!
“Khởi giá hồi cung.” – Hắn nghiến răng hạ lệnh.
——————–
Công nhiên thăng thiếp thất lên thành bình thê, đây là lời thách thức đối với thể chế tông tộc. Rất nhiều quan viên dâng tấu sớ can gián, nhưng đều bị Chu Doãn Thịnh chặn đứng, hơn nửa tháng sau cũng yên tĩnh trở lại. Chu Doãn Thịnh xưa nay vốn luôn nghiêm túc với công việc, kiếp trước làm hoàng đế Đại Tề, hắn cũng từng muốn cai quản quốc gia này thật tốt, nhưng khốn nỗi hệ thống phản diện luôn giao cho hắn mấy nhiệm vụ hết sức đặc sắc như “truyền Triệu Bích Huyên vào thị tẩm”, “ám sát Tề Cẩn Du”, “nâng cao mức độ thù hận của Thái hậu”… không cho hắn chút thời gian nào xử lý chuyện chính sự.
Hệ thống còn bắt hắn giao một số công sự lớn cho Tề Cẩn Du xử lý, khiến Tề Cẩn Du thu được lòng dân, hoàn toàn là ép hắn bước vào đường cùng.
Lần này trở lại, không có hệ thống quản chế, chỉ cần hắn còn ngồi trên ngai vàng, hắn nhất định sẽ cai quản tốt quốc gia phồn vinh nhưng tiềm tàng đầy rẫy nguy cơ này. Hắn dành một tháng để tìm hiểu rõ xu hướng phát triển của triều chính và nội tình từng bá quan văn võ, sau đó thẳng tay bắt đầu công cuộc cải chính. Vì vậy, triều thần dần dần nhận ra cuộc sống bắt đầu trở nên gian nan hơn hẳn. Truớc kia chỉ cần đúng giờ Mão (h đến h sáng)lên triều điểm danh có mặt là xong, Hoàng thượng sẽ chỉ hỏi vài câu qua loa rồi ném chuyện quan trọng cho vài vị trọng thần xử lý rồi về cung gặp Quý phi; nhưng nay Hoàng thượng lại yêu cầu các đại thần dâng sớ trong hai khắc (’) trước khi khởi triều, chờ hắn phê duyệt rồi xử lý lần lượt theo trình tự nặng nhẹ, hơn nữa còn chỉ đích danh đại thần nào xử lý nhiệm vụ gì.
Nếu trong thời gian quy định, việc công việc chưa được giải quyết, đại thần này sẽ bị Hoàng thượng và Lại bộ nhớ tên. Thăng chức ấy à, đừng bị giáng chức đã là tốt lắm rồi. Một tháng sau, nề nếp trong triều sáng sủa trông thấy, không còn những hiện tượng đầu cơ trục lợi, ăn không ngồi rồi nữa. Hễ là lệnh Hoàng thượng ban ắt sẽ được thực hiện thoả đáng, khiến một số người lòng dạ khó lường nào đó cảm thấy hoang mang, lo sợ.
Cứ thế, Hộ bộ Thượng thư là xui xẻo nhất. Rõ ràng là thuộc cấp giám sát không đến nơi đến chốn làm xói mòn ngân khố, Hoàng thượng lại lôi ông ra mắng một trận, lúc cáu lên còn ném cả nghiên mực xuống, khiến mực bắn hết lên người Hộ bộ Thượng thư. Hoàng thượng càng ngày càng uy nghiêm, ngôn từ cũng sắc bén nói câu nào chuẩn câu nấy, mắng cho các triều thần khác cũng ngoan như chim cút, co rúm không dám thở mạnh.
Nhưng Triệu Huyền thì khác, hắn đứng sau một đám đại thần, trộm ngắm nhìn dung mạo đế vương qua khe hở trước mặt. Người nọ bảo hắn hãy quên chuyện hôm đó đi, nhưng ký ức khắc cốt ghi tâm như vậy, hắn sao có thể quên? Gần như đêm nào, hắn cũng mơ thấy cảnh tượng ngày đó, mơ thấy mình đè vị đế vương mỹ lệ tuyệt trần nọ xuống trường kỷ mà vần vò. Là người thống trị Đại Tề, bản tính cao ngạo hẳn nhiên đã thấm vào máu thịt người nọ. Người nọ sẽ vừa nhìn hắn bằng đôi mắt phẫn nộ, vừa chảy ra những giọt nước mắt mê loạn, thậm chí đôi môi đỏ như máu nọ sẽ thi thoảng bật ra những tiếng rên rỉ trầm bổng, khiến huyết quản hắn sôi trào, không thể tự kiềm chế.
Thậm chí có lần, hắn mơ thấy mình âu yếm đế vương trên ngai rồng, lúc đâm vào từ phía sau còn suýt nữa siết gãy vòng eo rắn chắc của người nọ. Người nọ quay đầu nhìn hắn một cách giận dữ, đôi mắt bừng lên hai ngọn lửa uất nhục, nhưng điều này chỉ càng khơi dậy dục vọng của hắn. Hắn điên cuồng cắn mút cổ người nọ, để lại từng hàng dấu hôn đỏ như sắp rướm máu.
Trong mơ nồng cháy bao nhiêu, khi tỉnh lại càng trống rỗng, phiền muộn bấy nhiêu. Mấy ngày nay, Triệu Huyền thực sự chẳng mấy vui vẻ. Chỉ mỗi khi vào chầu, trông thấy dung mạo tuấn mỹ của đế vương, nghe giọng nói hoăc hỉ hoặc nộ, hoặc bình tĩnh không có cảm xúc gì của người nọ, hắn mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Lúc này, đôi má đế vương đỏ lên vì giận, cặp mắt đen láy lấp lánh như sao, vẻ mặt không khác gì hắn nhìn thấy trong mơ.
Giá như giữa đôi mày nhíu chặt có thể điểm thêm vài nét tựa đau tựa sướng thì tốt. Mặt Triệu Huyền lạnh như băng, nhưng ngọn lửa dục vọng trong lòng đã bừng cháy hừng hực, nếu không phải vẫn luôn dùng nội lực khống chế cơ thể, e rằng lúc này đã cao trào ngay tại chỗ. Thấy đế vương tựa hồ phát hiện ra ánh mắt của mình, hắn lập tức cúi đầu, nhanh chóng giấu đi vẻ điên cuồng dữ tợn trong mắt.
Chu Doãn Thịnh cảm nhận thấy có người đang theo dõi mình, nhưng lần nào nhìn về phía người yêu cũng thấy hắn cúi đầu, thái độ e dè, không khác gì đám đại thần xung quanh. Cứ như vậy vài lần, hắn cũng hết hứng thú, xử trí mọi việc xong xuôi liền bãi triều. Hoàng thượng vừa đi, các triều thần như được đại xá, đứng dậy rồi túm năm tụm ba đi ra ngoài. Triệu Huyền lại gần Hộ bộ Thượng thư, chỉ vào vết đỏ do bị nghiên mực đập trúng trên trán ông, hỏi – “Vương đại nhân, ông không sao chứ?”
“Không có gì, Hoàng thượng như vậy là đã nương tay lắm rồi.” – Vương đại nhân cười khổ, khoát tay. Thấy vạt áo mình dính đầy mực, ông vội vàng cáo từ đi trước.
Triệu Huyền đứng tại chỗ cũ, nhớ lại khuôn mặt hồng hào xinh đẹp và đôi mắt lấp lánh như sao của người nọ khi tức giận, trái tim không khỏi rung động. Trong đầu hắn chợt hiện lên một suy nghĩ lạ lùng, rằng nếu người nọ nổi giận với mình, liệu hắn có quơ đại một thứ gì đó ném vào người mình hay không? Cảm giác ấy nhất định sẽ rất tuyệt vời. Hắn vừa đi vừa mường tượng ra bao nhiêu hình ảnh diễm tình, bất giác đã ra đến cửa cung.
“Thuộc hạ bái kiến đại tướng quân!” – Một thiếu niên tướng mạo hàm hậu vui vẻ cất tiếng chào.
“Mạnh Khang, ngươi dạo gần đây thế nào?” – Triệu Huyền lập tức dừng dòng suy nghĩ, đưa mắt quan sát thiếu niên nọ. Trông thấy triều phục cậu ta mặc trên người, con ngươi hắn hơi co lại. Ngự tiền thị vệ, người nọ lại thu Mạnh Khang làm ngự tiền thị vệ? Bất quá một tên nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh mà thôi, rốt cuộc hắn coi trọng điều gì ở cậu ta?
“Hồi bẩm đại tướng quân, thuộc hạ vẫn ổn, vừa nhận được việc mới, hôm nay đến lượt thuộc hạ gác ạ.” – Mạnh Khang kéo bộ triều phục mới tinh, vẻ mặt hơi ngại ngùng. Từ khi làm việc ở ngự tiền, cậu ta như gặp được vận lớn, tốc độ và cơ hội thăng tiến lớn hơn hẳn người khác. Chỉ cần một câu của Hoàng thượng, một bước lên tiên cũng không phải chuyện gì khó. Cũng bởi vậy, những ngày gần đây, cậu ta sống dễ chịu hơn hẳn, mấy người ở phủ Võ Xương Hầu đều không dám đến làm phiền cậu ta, tất cả đều nhờ phúc của Hoàng thượng.
“Giờ ngươi đã là ngự tiền thị vệ, đừng tự xưng thuộc hạ trước mặt ta nữa. Nếu phải làm việc thì mau đi đi, khi nào rảnh chúng ta đi uống rượu.” – Triệu Huyền tươi cười vỗ vai thiếu niên.
Mạnh Khang gật đầu lia lịa, cáo từ hết câu này đến câu khác, đoạn mới quay người rời đi.
Triệu Huyền nhìn chằm chằm bóng lưng cao to của cậu ta, nét mặt ôn hoà dần dần bị mây đen che phủ.
——————–
Sau khi bãi triều, Chu Doãn Thịnh trực tiếp đến cung Phượng Nghi. Triệu Bích Huyên không ra nghênh tiếp, vẫn tựa người lên trường kỷ bên cửa sổ lật xem một tập danh sách, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
“Đang xem gì thế?” – Chu Doãn Thịnh cầm lấy tập danh sách nọ, không hề truy cứu hành vi thất lễ trước mặt vua của ả.
“Thần thiếp đang tìm người phù hợp cho muội muội. Thần thiếp thấy đích trưởng tử của Ký Quốc công rất được, chẳng những diện mạo đường hoàng, học vấn cũng bất phàm, cũng xem như đăng đối.” – Triệu Bích Huyên nâng bàn tay ngọc che khuất khoé miệng khẽ nhếch.
Đích trưởng tử của Ký Quốc công? Diện mạo học vấn đúng là rất tốt, có mẹ là Ngọc Mẫn công chúa, thân phận cao quý, nhìn qua đúng là đối tượng kết thân ổn thoả, nhưng người này thực ra yếu sinh lý, không thể hành sự. Khắp Đại Tề chỉ có dưới mười người biết việc này, vậy mà một người ru rú trong thâm cung như Triệu Bích Huyên lại biết tường tận như vậy, nói sau lưng ả không có ai chỉ điểm ai tin?
Tình cảm của Tề Cẩn Du dành cho Triệu Bích Huyên quả nhiên sâu đậm, biết người ả muốn tính kế là em ruột Triệu Huyền mà còn tận tâm tận lực như vậy, không biết nếu Triệu Huyền biết sẽ cảm thấy sao.
Có nên đồng ý chuyện này không? Nhớ tới bản mặt khó đăm đăm của Triệu Huyền, Chu Doãn Thịnh nở một nụ cười đầy hứng thú, đoạn chỉ vào danh sách, nói – “Vậy thì chọn phủ Ký Quốc công đi, hôm nào trẫm sẽ hạ chỉ.”
“Thần thiếp thay mặt muội muội đa tạ long ân của Hoàng thượng.” – Triệu Bích Huyên làm bộ làm tịch vái một cái, khoé môi vẽ nên một nụ cười sung sướng trên nỗi đau của người khác.
Chu Doãn Thịnh không muốn thấy ả đắc chí, bèn thảy danh sách lên bàn, thở dài nói – “Lục đệ năm nay đã tròn mười tám, cũng đến tuổi kết hôn rồi. Khi nào rảnh nàng ghé qua thăm Thái hậu, hỏi người xem có ai phù hợp không, trẫm còn thu xếp.”
Nụ cười trên khoé miệng Triệu Bích Huyên chợt đông cứng, phải hít sâu mấy cái mới bình tĩnh lại được, nhỏ giọng thưa vâng. Chu Doãn Thịnh không định bỏ qua ả, nói xong lập tức đưa ả đến Từ Ninh cung yết kiến Thái hậu. Thái hậu đang tựa người vào trường kỷ, chơi đùa với nhị hoàng tử mập mạp trong lòng, nụ cười hiền từ hết chỗ chê. Thấy hai người đến thăm, vẻ mặt bà ta không hề thay đổi, nhưng bao tình cảm nồng nàn trong mắt đều biến mất tăm.
Thấy bà ta làm bộ làm tịch như vậy, Chu Doãn Thịnh đoán bà ta chắc đã biết rõ mười mươi chuyện Tề Cẩn Du gian dâm với Triệu Bích Huyên, nếu không cũng sẽ không đặc biệt yêu thương nhị hoàng tử như vậy. Trước khi Chu Doãn Thịnh đến, Tề Dịch Ninh đã có một hoàng trưởng tử, tuổi mụ năm nay năm tuổi, rất đáng yêu, tính tình cũng rất ngoan, nhưng Thái hậu chưa bao giờ buồn để tâm. Mỗi lần Tô Tiệp Dư dẫn đại hoàng tử đến vấn an, bà ta đều lấy cớ đau đầu, ngại ồn ào, để hai người họ quỳ ngoài điện một lúc rồi đi. Từ tận đáy lòng, bà ta không tài nào chấp nhận con trai Tề Dịch Ninh, bởi bà ta cho rằng Tề Dịch Ninh cướp mất ngai vàng vốn thuộc về con trai bà ta.
Bà ta cũng không thích ả dâm phụ Triệu Bích Huyên này. Nhưng Triệu Bích Huyên có thể mê hoặc Tề Dịch Ninh, khiến hắn ngày ngày đắm chìm trong nữ sắc, quên chuyện triều chính, bà ta mới miễn cưỡng tỏ ra hoà nhã với ả. Tề Cẩn Du hiển nhiên rất yêu Triệu Bích Huyên, không chỉ không tuyển thê nạp thiếp, ngay cả nha hoàn thị tẩm cũng không có. Thái hậu vẫn luôn chờ mong được bế cháu, thấy vậy vô cùng thất vọng. Cũng bởi vậy, tuy sự ra đời của nhị hoàng tử là vết nhơ của con trai, bà ta cũng không nỡ âm thầm xử lý, trái lại còn thường xuyên bồng bế, chăm sóc.
“Hoàng thượng đã lâu chưa ghé qua, mau ngồi đi.”
“Nhi tử đến là muốn hỏi thăm mẫu hậu về chuyện kết hôn của lục đệ, người đã có ý tưởng gì chưa?”
“Ý Hoàng thượng thế nào?” – Dưới sự mê hoặc của Triệu Bích Huyên, Tề Dịch Ninh dần dần lơi lỏng chuyện triều chính, cho Tề Cẩn Du rất nhiều cơ hội. Nhưng không biết mấy tháng nay hắn lại phát điên gì, đột nhiên lại quan tâm đến quốc gia đại sự, quét gần hết mạng lưới quan hệ mà y gài vào triều đình. Thái hậu không biết có phải hắn đã phát giác ra được điều gì hay không, vì vậy ứng đối đặc biệt cẩn thận, không dám biểu lộ chút ý tưởng chân thật nào.
“Mẫu hậu cảm thấy những người này thế nào?” – Chu Doãn Thịnh đưa danh sách những tiểu thư khuê các mà hắn đã chọn từ trước cho Thái hậu, trong đó có La Lam – đích trưởng nữ chi thứ hai phủ Tĩnh Quốc công, cũng chính là vợ Tề Cẩn Du kiếp trước.
Thái hậu chỉ thoáng lướt qua đã thấy cháu gái mình cũng trong danh sách, không khỏi ra vẻ trầm ngâm.
Cho dù không bị Tề Dịch Ninh chèn ép, phủ Tĩnh Quốc công sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ, bởi trong phủ rặt một đám phá gia chi tử chỉ biết ăn chơi nhảy múa. Nhưng chi thứ hai La Chấn là trường hợp ngoại lệ, mười sáu tuổi đỗ đạt, mười tám tuổi làm quan, đến nay chưa đầy bốn mươi đã là Lại bộ Thượng thư Chánh nhị phẩm, sở hữu mạng lưới quan hệ rộng rãi trong triều đình, có tiếng liêm khiết, tốt hơn chi trưởng chỉ có tước vị không có thực quyền bao nhiêu lần. Thậm chí cho dù có ác cảm với phủ Tĩnh Quốc công, Tề Dịch Ninh cũng chưa từng chèn ép con đường công danh của ông ta, đủ để thấy tài cán của người này như thế nào.
Thái hậu vốn đã sớm vừa ý La Lam, nên kiếp trước mới tứ hôn cho hai người. Như vậy vừa có thể nâng đỡ nhà mẹ đẻ, vừa có thể tìm cho con mình một trợ thủ tuyệt vời như La Chấn.
La Chấn là người có tài, đi theo phò tá, bày mưu tính kế giúp Tề Cẩn Du, chỉ bảy, tám năm đã thu nạp được gần hết quan viên trong triều đình. Nếu không có ông ta, con đường trèo lên của Tề Cẩn Du sẽ không dễ dàng đến vậy. La Chấn sở dĩ dốc lòng như vậy một là vì dần dần cảm thấy thất vọng vì sự mông muội của Tề Dịch Ninh, hai cũng là vì nghĩ cho ích lợi của con gái và phủ Tĩnh Quốc công.
Chu Doãn Thịnh chết sớm, không biết con tàu liên minh giữa Tề Cẩn Du và phủ Tĩnh Quốc công có thể thuận lợi cập bến hay không, nhưng dựa theo kết cục của La Lam con gái ông ta, kết quả chắc hẳn là bi kịch. Thành thân với Tề Cẩn Du những bảy, tám năm, La Lam vẫn chưa có lấy mụn con nào, thậm chí chết bệnh ngay đêm trước ngày y khởi binh hành động. Tề Cẩn Du rất tốt với nàng ta, cho dù nàng ta không thể mang thai, y cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nạp thiếp hay tìm tì nữ, còn luôn miệng “một đời một kiếp một đôi ta”, chuộc cho mình cái danh chung tình, cũng khiến La Chấn cảm động rớt nước mắt, càng toàn tâm toàn ý với y. La Chấn có năm người con, chỉ có mình La Lam là nữ, đương nhiên yêu chiều hết mực, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Nhưng Chu Doãn Thịnh thấy tất cả chỉ là một trò cười. Tề Cẩn Du đúng là muốn một đời một kiếp một đôi ta, nhưng người đó tuyệt đối không phải là La Lam. Vì sao nàng ta không mang thai được, vì sao nàng ta lại qua đời ngay đêm trước ngày y soán ngôi? Ngoài việc giúp Triệu Bích Huyên giành lấy vị trí chính thê Cung Thân vương, e rằng không có bất cứ tác dụng nào khác. Giá trị lợi dụng của nàng ta đã bị vắt sạch, đương nhiên phải bị đào thải. Đáng thương thay, nàng ta còn một mực cho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thiên hạ.
Chu Doãn Thịnh tuyệt đối sẽ không nhường một nhân tài như La Chấn cho Tề Cẩn Du, vậy nên La Lam chính là một quân cờ tuyêt diệu. Thấy vẻ mặt Thái hậu hơi chần chờ, Chu Doãn Thịnh bèn chỉ vào tên La Lam, nói – “Trẫm thấy thân rồi thân nữa tốt nhất. Mẫu hậu thấy sao?”
Ánh mắt Thái hậu hơi loé lên, gật đầu tán thành. Hai người bắt đầu bàn chuyện hôn sự, không khí hoà thuận chưa từng thấy. Triệu Bích Huyên ngồi cạnh cười góp, nhưng nội tâm đã đau đến chết lặng, nếu không có tiếng khóc của nhị hoàng tử làm phân tâm, e rằng ả đã làm ra hành động gì thất thố.
——————–
Chu Doãn Thịnh sai người phát tán tin Triệu Bích Huyên muốn tứ hôn em gái mình cho phủ Ký Quốc công ra ngoài.
Lý thị vốn còn lo Triệu Bích Huyên chỉ bừa một người sa cơ lỡ vận cho con gái mình, không ngờ lại nhận được tin là phủ Ký Quốc công có quan hệ họ hàng với Hoàng gia, tức thì vui mừng khôn xiết, quỳ sụp xuống trước bàn thờ khấn a di đà Phật. Lão Văn Viễn Hầu cũng rất vui, lập tức phái người đi đón con gái về.
Ba ngày sau, hai mẹ con được gặp lại nhau, ôm nhau khóc tu tu.
“Ta đã nói nương nương vốn khoan dung độ lượng, sẽ không so đo với các ngươi, giờ đã thấy chưa? Chờ khi nào thánh chỉ tứ hôn được ban, các ngươi nhớ sửa soạn chỉn chu mà vào cung tạ ơn nương nương. Nếu không có nương nương, chúng ta đã chẳng sống an nhàn được như bây giờ.” – Lão Văn Viễn Hầu cẩn thận dặn dò.
“Ta biết, ta đã chuẩn bị lễ vật hết rồi, Hầu gia xem xem.” – Lý thị lấy một danh sách quà tặng rất dày ra. Chồng không thể trở thành chỗ dựa, con cái chính là mạng sống của thị. Chỉ cần Triệu Bích Huyên không hại họ, thị sẵn sàng hạ mình trước mặt ả.
Lão Văn Viễn Hầu cầm lấy danh sách xem, bổ sung thêm một chút kim phiếu, đồng thời dặn Phương thị cũng sửa soạn một chút, mấy ngày nữa cùng đi. Phương thị đã sớm biết bí ẩn đằng sau việc tứ hôn này, cưới cũng đã cưới, nhà chồng còn là nhân vật có máu mặt như Ngọc Mẫn công chúa, Triệu Hân Nhiên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu cô ta dám hó hé gì, Ngọc Mẫn công chúa có thể khiến cô ta sống không bằng chết.
Phương thị che miệng thưa vâng, đôi mắt thoáng hiện vẻ trào phúng.
——————–
“Gia, phu nhân mời ngài về nhà một chuyến, nhị tiểu thư đã về.” – Một thị vệ đứng ngoài cửa bẩm báo.
“Ờ.” – Triệu Huyền ờ đại một tiếng, tay vẫn cầm chiếc bút lông dê cực mảnh, vẽ lại từng chi tiết giấc mơ đêm qua. Vẽ xong, hắn lặng người ngắm nhìn hồi lâu, đợi mực khô rồi cẩn thận cất đi. Cơ thể hắn vẫn nóng rực, nhất là bụng dưới căng phồng như muốn nổ tung. Hôm nào trước khi ngủ và sau khi tỉnh dậy, hắn cũng phải dội nước lạnh vài lần mới thoải mái được đôi chút. Đặc biệt là lúc vào chầu, trông thấy dung mạo càng ngày càng tuấn mỹ của người nọ, mấy lần hắn suýt nữa không khống chế được dục vọng như trời long đất lở. Hắn cảm thấy nhất định là người nọ bỏ bùa mê thuốc lú gì cho hắn, khiến hắn trở nên hoàn toàn không giống mình.
Nếu sớm biết giờ khổ cực như vậy, đáng lẽ lúc trước hắn nên đè người nọ lên giường làm cho thoả thích, sau đó bắt hắn về Tây Bắc, giam hắn lại, chỉ mình mình có thể trông thấy, chỉ mình mình có thể chạm vào, không có những yêu ma quỷ quái như Triệu Bích Huyên hay Mạnh Khang quấy rầy.
Trong lòng toát ra bao nhiêu suy tính vừa âm u vừa đại nghịch bất đạo, Triệu Huyền rửa sạch tay, thay trang phục thoải mái, đoạn khoan thai rời khỏi phủ Ngu Quốc công.
“Huyền nhi, cuối cùng con cũng về. Hân Nhiên đứng ngoài cửa ngóng mãi, cổ cũng dài ra rồi đây này.”
“Ca ca, Hân Nhiên rất nhớ ca ca.”
“Ca ca đã về, ca ca đưa đệ đi cưỡi ngựa!”
Lý thị và hai đứa con nhanh chóng nghênh tiếp.
Triệu Huyền rất lãnh đạm, chỉ gật đầu một cái rồi đi vào trong, thậm chí chẳng buồn hé miệng hàn huyên. Nhưng hắn từ nhỏ đã kiệm lời như vậy, họ cũng đều đã quen. Đợi con trai an vị, Lý thị lập tức khen lấy khen để Triệu Bích Huyên và thế tử phủ Ký Quốc công, luôn miệng nói cuộc hôn nhân này tốt, vạn dặm mới tìm được một. Thế tử Ký Quốc công sở hữu diện mạo tương tự Ngọc Mẫn công chúa, vốn có danh xưng “ngọc diện lang quân” trong kinh thành, là tấm hôn phu mà mỗi tiểu thư khuê các hằng ao ước.
“Ngọc diện lang quân?” – Triệu Huyền nhướn mày, không biết sao lại nhớ tới làn da trắng nõn như ngọc ngà của người nọ. Cảm thấy thân dưới dường như có dấu hiệu ngẩng đầu, hắn lập tức đổi tư thế ngồi, đanh giọng – “Cuộc hôn nhân này không được, con sẽ nghĩ biện pháp từ chối.”
Bầu không khí náo nhiệt trong phòng tức thì đóng băng, mẹ con Lý thị nhìn về phía hắn với ánh mắt bất ngờ.
“Thế tử Ký Quốc công bị yếu sinh lý.” – Đừng thấy Triệu Huyền xa tận Tây Bắc ba năm mà nhầm, hắn nắm rõ mọi việc trong kinh thành như lòng bàn tay. Chỉ cần hắn muốn tra xét, trên đời này không có bất kỳ bí mật gì với hắn.
“Không thể nào!” – Lý thị tuy ngoài miệng phủ định, nhưng trong lòng đã tin mười mươi. Con trai thị tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra đùa.
Triệu Hân Nhiên day trán, lảo đảo suýt ngã, may có em trai không hiểu chuyện gì đỡ mới gượng đứng vững. Cô ta nghiến răng nghiến lợi – “Con biết ngay mà, Triệu Bích Huyên làm sao có thể tốt với con thế được. Yếu sinh lý, ả lại muốn con cưới một kẻ yếu sinh lý, rõ ràng là muốn con nửa đời sau sống không bằng chết mà! Ả dám hại muội như vậy, ca ca huynh phải phân xử giúp muội!” – Cô ta biết chuyện này không thể nhờ cậy lão Văn Viễn Hầu, lão ta chẳng những sẽ không tin, mà còn sẽ mắng cô ta không biết phải trái.
Triệu Huyền còn chưa đáp, Lý thị đã khóc tu tu, nghẹn ngào nói – “Phân xử kiểu gì? Tiện nhân kia có Hoàng thượng che chở, không ai làm gì được nó hết. Hân Nhiên, con đừng làm loạn, để ca ca con lặng lẽ từ chối hôn sự là được, làm to chuyện không có lợi cho con. Về sau chúng ta tránh xa một chút, không dây vào họ nữa.” – Thị thực sự rất sợ, nhưng càng sợ, nỗi oán hận trong lòng thị càng lớn.
Triệu Hân Nhiên vừa tức vừa hận, cũng vừa bất đắc dĩ, bò ra giường oà khóc. Triệu Húc mới tròn sáu tuổi cũng khóc theo, thút tha thút thít suýt nữa ngạt thở.
Ánh mắt Triệu Huyền tối sầm, để lại một câu “Con qua phủ Ký Quốc công” rồi nhanh chóng bỏ đi. Hắn và Ký Quốc công nói chuyện nửa canh giờ, hôm sau thế tử Ký Quốc công liền ốm bệnh liệt giường, mời cao tăng đắc đạo xem mới biết trong mệnh số anh ta có kiếp nạn sinh tử, cần tĩnh dưỡng trong chùa chiền, khi nào hết kiếp mới có thể về. Lần này đi có thể là dăm ba tháng, cũng có thể là dăm ba năm, không ai nói chắc được. Hơn nữa, độ kiếp sinh tử cũng không phải chuyện dễ, không khéo mất cả mạng, nếu đính hôn với con gái nhà ai, vậy chẳng phải tự dưng bắt người ta thủ tiết?
May mà thánh chỉ chưa được ban, vẫn còn đường cứu vãn. Ngọc Mẫn công chúa nhanh chóng tiến cung nói rõ nguyên do, thuyết phục Hoàng thượng.
Biết chuyện, Triệu Bích Huyên tức đến xì khói, sau lại nghe nói Lý thị cùng hai người con chuyển ra khỏi phủ Văn Viễn Hầu, trong lòng ả mới thoải mái chút đỉnh. Bọn họ đi rồi, chẳng phải phủ Văn Viễn Hầu sẽ về tay mẹ và em trai ả hay sao?