Vệ sĩ nói: “Phan gia đã là Hóa Kình đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là lên đến Tông Sư, thằng nhãi kia không có phần thắng”. “Nhưng sao tôi thấy bọn họ đánh đấm vẫn có qua có lại được thế?” “Phan gia đang chơi đùa với cậu ta thôi, có lẽ là đang nghiên cứu lối đánh của cậu ta. Nhưng nếu Phan gia chỉ muốn thắng thì một chiêu là giải quyết xong”. Vương Bách Thuận gật đầu, ông ta tin vệ sĩ của mình, dù sao ở phương diện võ đạo, vệ sĩ cũng là dân chuyên. Hầu Thất Quý dần cảm thấy tuyệt vọng. Ông ta nhìn về phía Lâm Mộng Đình, rất muốn hỏi cô Lý, cậu Lý đâu rồi? Sao cậu ấy vẫn chưa đến? Thật ra không chỉ có cậu ta, Lâm Mộng Đình cũng lo lắng. Cô đã nhận ra Lâm Vân không phải là đối thủ của Phan Vân Long. Nếu cô ra tay, dùng thuật pháp giúp đỡ thì cũng chỉ có thể giúp Lâm Vân cầm cự thêm một lúc mà thôi. Đương nhiên, còn có Nghiêm Cẩn. Nhưng Lâm Mộng Đình không rõ về thực lực của Nghiêm Cẩn. Cô chỉ nghe Lâm Vân nói hai anh em bọn họ phối hợp với nhau thì thần cản giết thần, Phật cản giết Phật. Tất nhiên là khoác lác rồi. “Sao Dục Thần vẫn chưa đến?” Lâm Mộng Đình có chút lo lắng, một mặt cô sợ Lâm Vân bại trận, mặt khác cô cũng lo lắng có phải Lý Dục Thần đã xảy ra chuyện gì trên đường hay không. Một lát sau, mặc dù Phan Vân Long còn chưa khám phá ra bộ pháp của Lâm Vân, nhưng cũng nhìn ra một vài manh mối. Anh ta hiểu rõ nếu tiếp tục chiến đấu cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy chuẩn bị dốc sức giải quyết Lâm Vân. "Nhóc con, cậu vẫn còn non lắm. Đi chết đi!" Phan Vân Long nói xong, dang rộng hai tay, một luồng sức mạnh vô hình cực lớn trào ra. Sức mạnh này gần như không có điểm mù, trừ phi Lâm Vân có thể vòng qua phía sau lưng anh ta, nếu không cũng chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ đòn đẩy này. Khi Phan Vân Long duỗi cánh tay ra thì Lâm Vân đã biết anh ta muốn làm gì, cậu ta vừa lùi lại, vừa hét lớn: "Em họ tốt của anh, em còn đang chờ cái gì vậy?" Phan Vân Long hoàn toàn không để ý đến Nghiêm Cẩn còn ở một bên, bởi vì anh ta sớm đã quan sát thấy chân khí trên người Nghiêm Cẩn quá yếu, võ công còn kém xa so với Lâm Vân trước mặt. Mà cứ cho là hai người này có xấp xỉ nhau thì dù đến giúp đỡ cũng chỉ là đi chịu chết. Nhưng chẳng bao lâu, Phan Vân Long hiểu rằng mình đã sai. Nghiêm Cẩn nhanh chóng lùi lại, một tiếng "Ầm", cậu ta va vào chiếc kệ cổ. Thứ gì đó trên kệ rơi rụng xuống đất. Chân khí của Phan Vân Long ập đến như thủy triều, Lâm Vân đã không có cách nào tránh thoát. Nhưng vào lúc này, Nghiêm Cẩn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Lâm Vân, cũng không biết từ đâu lấy ra một cây bút lông, nhẹ nhàng vung lên. Không trung phủ mực, như có nét mực nhẹ nhàng lan rộng trên tờ giấy Tuyên Thanh vô hình. Chỉ bằng một nét đã loại bỏ hoàn toàn chân khí của Phan Vân Long, giống như bị tờ giấy Tuyên Thanh vô hình kia hấp thụ. Trong lòng Phan Vân Long vô cùng chấn động. Vào lúc này, chỉ có anh ta mới biết chuyện gì đang xảy ra. Đây không phải là võ công trong võ đạo! Phan Vân Long có thể chắc chắn rằng thằng nhóc này biết pháp thuật! Ngay khi anh ta đang khiếp sợ thì đòn phản công của Lâm Vân đã tới. Từ khoảnh khắc Nghiêm Cẩn đứng ra, Lâm Vân đã nghĩ kỹ chiêu thức phản kích. Khi Nghiêm Cẩn vô hiệu hóa đòn tấn công của Phan Vân Long, trong lúc Phan Vân Long sửng sốt, Lâm Vân sẽ sử dụng kỹ năng di chuyển quỷ mị của mình để tiếp cận Phan Vân Long, một tay biến thành móng vuốt bắt lấy cổ họng của Phan Vân Long, tay kia thì lòng bàn tay đỏ thẫm, một đòn Chu Sa Chưởng đánh về phía mạn sườn của anh ta. Phan Vân Long cũng không sợ cậu ta, chênh lệch về trình độ vẫn còn đó. Nhưng khi nhìn thấy lòng bàn tay đỏ thẫm của Nghiêm Cẩn, anh ta vẫn rất kinh ngạc xen lẫn sợ hãi. "Chu Sa Chưởng!"