"Lập tức phong tỏa hiện trường. Không ai được phép quay video. Mỗi người được phát một trăm nghìn nhân dân tệ làm phí bịt miệng. Nửa câu về vụ việc ngày hôm nay cũng không được phép truyền ra ngoài". Vệ sĩ ngay lập tức dẫn người đi chấp hành. May mắn thay, người nhà họ Vương sớm đã tập trung ở đây, mà những người xem phần lớn đều là chủ cửa hàng và quầy hàng gần đó, bọn họ đều nhận ra Tứ gia. Ở Phan Gia Viên, mệnh lệnh của Tứ gia giống như thánh chỉ, có ai biết ông ta lại dám không nghe lệnh. Cũng có một bộ phận khách du lịch và khách từ bên ngoài đến, nhưng phần lớn bọn họ đều đứng ở bên ngoài, không biết nhiều về những gì đang diễn ra bên trong này, chỉ biết là có đánh nhau, lại nghe nói có án mạng. Người nhà họ Vương nhanh chóng khống chế hiện trường, không để sự việc lên men. Nhìn Phan Vân Long nằm trên mặt đất, Vương Bách Thuận có chút khó xử liếc nhìn Lâm Mộng Đình một cái, nói: "Cô Lý, chuyện này có chút khó giải quyết rồi". Lâm Mộng Đình cũng cảm thấy Lâm Vân có phần nặng tay, nhưng cô cũng không trách Lâm Vân, bởi vì trong tình huống lúc đó, Lâm Vân là bên yếu thế. Nếu cậu ta không ra tay độc ác, để cho Phan Vân Long có cơ hội phản công, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng. "Tứ gia, ai làm người đó chịu, chuyện này chúng tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy Tứ gia và các chủ cửa hàng ở Phan Gia Viên". Sau đó cô nói với Lâm Vân: "Tiểu Vân, chuyện hôm nay coi như xong, nhưng sau này ra tay phải biết nặng nhẹ. Em như vậy rất dễ gây rắc rối cho anh rể". "Xì, anh rể mới không sợ rắc rối!", Lâm Vân nói. Lâm Mộng Đình khẽ cau mày nói: "Anh rể của em đương nhiên không sợ phiền phức. Xưa nay những người phong hầu xưng bá, có ai sợ phiền phức? Nhưng đế vương cầm tướng, “hưng thịnh thì nhanh, suy vong lại bất chợt”, vì sao? Ngoại trừ chính mình làm nhiều chuyện bất nghĩa, phần lớn đều là vì người bên cạnh. Cho nên Gia Cát Lượng mới khuyên A Đấu phải thân hiền thần, xa tiểu nhân. Anh rể em là người phải làm việc lớn, em cũng đừng trở thành kẻ tiểu nhân bên cạnh anh rể! Nếu em dám cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người, chị cũng sẽ không tha cho em!" Vương Bách Thuận gật đầu liên tục sau khi nghe những lời đó. Người phụ nữ này quả thật không đơn giản! Không cần gặp cậu Lý, mà chỉ nhìn người vợ cũng có thể hình dung ra phong thái của anh, chuyện nhà họ Lý chấn hưng tuyệt đối không phải là lời nói suông. Hầu Thất Quý càng là bội phục không thôi. Vốn dĩ ông ta còn lo lắng về những người bên cạnh Lý Dục Thần. Ông ta muốn đi theo Lý Dục Thần, làm ra một hồi thành tựu to lớn, giao mấy chục năm tuổi già còn thừa lại của chính mình cho anh. Nhưng đúng như Lâm Mộng Đình đã nói, từ xưa đến nay, có vị vua nào không phải kẻ ác vây quanh, trung lương khó gần? Mà thứ đáng sợ nhất chính là người phụ nữ. Lần đầu tiên gặp Lâm Mộng Đình, ông ta chỉ cảm thấy cô thật xinh đẹp, càng là xinh đẹp, thì ông ta lại càng lo cô chỉ là một bình hoa di động, nếu như cậu Lý sa vào sắc đẹp, thì còn đáng giá để ông ta giao phó tương lai của mình hay không? Nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, ông ta đã hoàn toàn yên tâm. Ngay từ đầu, tài năng mà Lâm Mộng Đình biểu hiện ra đã cho thấy cô chắc chắn không phải là một bình hoa. Mà những lời này với em trai ruột thậm chí có thể để lộ sự sáng suốt và rộng lượng của cô. Lâm Vân thấy Lâm Mộng Đình nghiêm túc như vậy, lè lưỡi, nói: "Được rồi, được rồi, chị à, em cũng phục chị luôn đó, thân hiền thần xa tiểu nhân cũng nói ra rồi". Cậu ta đột nhiên trừng mắt, chỉ vào Phan Vân Long trên mặt đất: "Nói đi cũng phải nói lại, tên này chỉ là ra mặt thay sư đệ của anh ta, tội không đáng chết. Nghiêm Cẩn, em xem thử một chút, xem có thể cứu sống anh ta hãy không". Nghiêm Cẩn nói: "Bị anh cắt đứt yết hầu thì cứu như thế nào?" Lâm Vân nói: "Cắt đứt yết hầu sẽ không chết ngay lập tức, vết thương do Thiền Dực Đao mà sư phụ Vinh cho anh tạo ra đều cực kỳ gọn gàng. Không phải anh rể đã dạy em pháp thuật gì mà 'Vạn Mộc Phùng Xuân' sao? Cây chết cũng có thể cứu sống, người này còn chưa có chết, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, em có thể thử một chút xem sao". Nghiêm Cẩn bĩu môi: "Vậy để em thử một chút". Tất cả mọi người đều kinh ngạc, yết hầu bị cắt mà còn có thể cứu được sao? Chỉ thấy Nghiêm Cẩn nâng tay trái lên, năm ngón tay duỗi ra, xa xa hướng về phía Phan Vân Long, hai mắt khép hờ. Cổ họng của Phan Vân Long vốn dĩ máu chảy đầm đìa, nhưng bây giờ máu đã chảy chậm lại, chỉ một lát sau, máu đã ngừng chảy. Tiếp đó, chỉ thấy bút lông trong tay phải của Nghiêm Cẩn vung lên một cách nhẹ nhàng, vết máu tươi trên cổ Phan Vân Long bị quét đi, để lộ ra chiếc cổ sạch sẽ, trên cổ có một đường màu trắng, đó chính là vết thương do Lâm Vân tạo ra. Nghiêm Cẩn vung bút lông một lần nữa. Tuy nhiên, một nét này không còn tự do, phóng khoáng như trước mà trở nên ngưng trọng, trì trệ, đưa bút chậm chạp, giống như đang viết chữ "nhất" với tốc độ rất chậm.